← Ch.051 | Ch.053 → |
"Nhị đương gia...."
Phương Tử Vũ lắc đầu, khẽ nói:"Một tên không để lại." Giọng nói mặc dù nhẹ, nhưng từ từ lộ ra ý tứ vô cùng kiên định.
Thành viên Thiết Huyết kỵ đồng loạt gật đầu.
Do Phương Tử Vũ dẫn đầu, mọi người rón rén bước chân chậm rãi tới gần doanh trại Từ quân. (Từ Viên Lãng)
Đội quân bảo vệ lương thảo ước chừng khoảng năm trăm người, cộng thêm xe ngựa, cả quân doanh thoạt nhìn thật phần khổng lồ.
Bởi vì lúc này trời đã khá tối, hơn nữa lại là một đêm gió lạnh bao phủ, cho nên tất cả binh sĩ phụ trách canh gác, tuần tra đều gục đầu xuống, thân thể co ro cúm rúm, không một chút tinh thần phòng vệ, đối với bọn họ mà nói bây giờ có thể nghỉ ngơi một lát đã là chuyện hạnh phúc lắm rồi.
Trần Đạt đang gác ở cửa cốc, gió lạnh từng trận đập vào mặt, chui qua kẽ hở của áo giáp vào trong người hắn, khiến hắn cả người co rúm, chửi đổng một câu:"Thời tiết chó má chết tiệt." Sau đó rút cái hồ lô nhỏ ở bên hông ra, dốc mạnh vào miệng một ngụm, vị cay của thứ rượu trắng chất lượng tồi khiến cho hắn ho khan vài tiếng, chỉ là trong dạ dày dâng lên một cỗ ấm áp vẫn còn để cho hắn khà một hơi hạnh phúc.
Một tên binh sĩ khác ngồi bên cạnh hắn hắc hắc cười nói:"Trần Đạt, quân doanh cấm uống rượu."
"Cút mẹ ngươi đi." Trần Đạt phun một bãi nước bọt lên mặt đất, chửi rủa:"Cái loại thời tiết chết tiệt này mà không để cho người ta uống rượu giữ ấm, lão tử mặc kệ."
"Mặc kệ?" tên binh sĩ bên cạnh cười nói:"Ngươi nói mặc kệ là mặc kệ được sao? Phạm quân pháp là phải chém đầu."
Trần Đạt đem bầu rượu đẩy qua mắng:"Mẹ kiếp, toàn nói lời phế thải, không phải là muốn uống một ngụm sao, cho ngươi!"
Tên binh sĩ nhếch môi cười, nhận lấy bầu rượu Trần Đạt đưa qua, cũng không khách khí há to miệng uống vào từng ngụm từng ngụm lớn.
"Tiết kiệm tí, lão tử chỉ có chút đó thôi, đừng có uống sạch của lão tử." Trần Đạt đau lòng nói.
Đợi nửa ngay mà chẳng thấy bên binh sĩ kia đáp lại, vẫn bảo trì tư thế ngửa cổ uống rượu như cũ.
Trần Đạt đau lòng giằng lại bầu rượu từ trong tay tên binh sĩ, lắc lắc thấy bên trong một giọt cũng chẳng còn, Trần Đạt tức giận muốn mở miệng chửi to. Đột nhiên, tên binh sĩ đó đổ nhào về phía sau.
Trần Đạt rùng mình hoảng sợ, đột nhiên cổ họng lạnh lẽo, tiếp đó hắn cảm thấy một dòng chất lỏng nóng ấm từ cổ họng phun ra.
Trần Đạt cảm thấy đầu mình càng lúc càng mê man.
Trước khi mất đi tri giác, hắn dường như nghe được một giọng nói lạnh lẽo khiến người ta rét run:"Giết không tha!"
Thành viên Thiết Huyết kỵ đồng loạt xông lên, vô thanh vô tức dùng mũi đao sắc bén mở ra một cái doanh trại.
Đám binh sĩ đang trầm sâu trong giấc ngủ, không ngờ mình sẽ mất mạng trong mơ.
Một tên binh sĩ hắt hơi một cái, vuốt vuốt cái mũi mặc lại quần áo, đi ra khỏi chăn ấm.
Tên binh sĩ ngủ bên cạnh nói:"Nửa đêm canh ba không ngủ được đi bắt quỷ sao?"
"Lão tử đi tiểu." tên binh sĩ tức giận cãi lại, sau đó vén màn doanh trại đi ra ngoài.
Đột nhiên, một khuôn mặt xa lạ xuất hiện bên cạnh hắn, hai người cách nhau chỉ khoảng một cánh tay.
Sửng sốt trong nháy mắt, binh sĩ hô to:"Cướp...." sau đó hắn cảm thấy toàn bộ thế giới đang xoay tròn, ánh mắt cuối cùng hắn nhìn thấy một cụ thân thể không đầu, miệng vết thương trên cổ máu tươi phun ra như suốt.
Mặc dù tên binh sĩ đó một câu nói không hết, nhưng với một chữ này cũng đủ khiến cho toàn doanh trại náo động cả lên.
Rất nhiều binh sĩ tính cảnh giác cao lần lượt rời khỏi giường đi ra kiểm tra, nhìn thấy rất nhiều hắc y nhân toàn thân nhuộm đỏ máu tươi, không khỏi hô lớn:"Có người cướp trại..."
Cả doanh trại lập tức nhốn nháo cả lên.
Phương Tử Vũ tay nắm trường đao, ánh mắt lấp lánh, lạnh lùng nói:"Giết!"
Một tràng sát hại không chút lưu tình được triển khai. Một bên là chuẩn bị đầy đủ, một bên thì ngay cả quần áo cũng không kịp mặc vội càng ứng chiến, tuy nhiên nhân số muốn nhiều hơn năm lần, nhưng vẫn không thể so được với quân tinh duệ bên phe Phương Tử Vũ.
Binh sĩ Từ quân lần lượt đổ xuống, có nhiều tên ngay cả vũ khí còn chưa kịp cầm lên thì đầu đã rơi xuống đất.
Một lúc sau, binh sĩ ở đằng sau rốt cuộc cũng mặc xong áo giáp lấy vũ khí xông lên phản kích, giúp cho đám binh sĩ phía trước có chút thời gian hồi sức.
Phương Tử Vũ như sói như hổ xông vào quân địch, phàm là những nơi nó đi qua, huyết nhục bay tán loạn.
Phương Tử Vũ vung đao quét ngang một vòng, phàm là nơi trường đao của nó quét qua không thứ gì là không bị đánh văng. Đột nhiên, một thanh trường kiếm vô thanh vô tức đâm về phía nó, Phương Tử Vũ hừ lạnh một tiếng, vung trường đao chém xuống. Sau lần va chạm tóe lửa, cánh tay phải cầm đao của Phương Tử Vũ khẽ bật về phía sau, mà kẻ đánh lén phải trượt về phía sau ba bước dài, sắc mặt lập tức trắng bệch, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
Người này thân mặc quân quan trang phục, chỉ vào Phương Tử Vũ mở miệng định nói, nhưng lại phun ra một ngụm máu nữa.
Phương Tử Vũ nhếch mép cười lạnh, bước nhanh về phía trước một đao chém xuống tên quan quân nọ.
Tên quan vội vàng hoành kiếm lên đỡ, nhưng sau khi va chạm trường kiếm lập tức gãy làm hai đoạn, thế đao của Phương Tử Vũ không thay đổi, chém thẳng xuống.
"Bụp" một tiếng, đầu lâu của tên quan nọ bị bổ thành hai nửa. Binh sĩ đang vây quanh Phương Tử Vũ vô cùng hoảng sợ, một tên binh sĩ đột nhiên hét lớn:"Tướng quân chết rồi, tướng quân chết rồi...."
Quân doanh lập tức hỗn loạn thành một đoàn.
Tướng quân đã chết, binh sĩ mất hết chiến ý, lần lượt cướp đường bỏ chạy. Tiếc rằng Phương Tử Vũ đã hạ lệnh giết hết không tha, Thiết Huyết kỵ không bỏ sót một người, so với đám binh lính đã mất hết sĩ khí thì bọn họ càng thêm dũng mãnh vô địch.
Một trận chiến này đã không còn gì phải lưu luyến nữa, Thiết Huyết kỵ trấn thủ ở cửa ra duy nhất, Từ quân chỉ có thể chạy loạn trong cốc, kết quả cuối cùng chính là bị giết hại.
Trải qua vài canh giờ đồ sát, khắp doanh trại chỉ còn lại thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Trận chiến này, bên phe Thiết Huyết kỵ chết sau người, thương nặng mười một người, thương nhẹ mười lăm người, mà Phương Tử Vũ, một mình đón đánh chủ lực Từ quân, trên người cũng vài vết thương, may mắn đều chỉ là vết thương ngoài da.
Còn đội quân bảo vệ lương thảo toàn bộ bị tiêu diệt, không một ai sống sót.
Một thành viên Thiết Huyết kỵ lau đi vết máu đen trên mặt, khẽ hỏi:"Nhị đương gia, chúng ta....."
Phương Tử Vũ xoay người một mình rời đi, trên môi hờ hững nói:"Đem toàn bộ xe lương chuyển đi, chuyển không được thì đốt hết. Còn nữa, kiểm tra xem dưới đất còn tên nào sống sót không, nếu còn sống bồi thêm một đao nữa."
Vài tên Thiết Huyết kỵ đưa mắt nhìn nhau cười khổ, đây mới chính là Phương Tử Vũ, nó làm việc từ trước đến nay đều dứt khoát sạch sẽ, không lưu lại cho địch nhân bất kỳ hi vọng nào.
Một trăm hai mốt tên Thiết Huyết kỵ, lấy chết sáu người trọng thương mười một người làm giá phải trả, đồ sát hơn năm trăm Từ quân, sau khi tin tức về trận chiến này được truyền ra, một lần nữa sẽ khiến cho các thế lực khác sôi sục lên.
Mặc dù Phương Tử Vũ ngay từ đầu áp dụng thủ đoạn đánh lén, ám sát không ít người, nhưng nhân số còn lại vẫn gấp bọn họ vài lần, sau khi Từ quân tỉnh táo trở lại liều mạng chiến đấu, Thiết Huyết kỵ dưới sự dẫn dắt của Phương Tử Vũ vẫn chỉ phải trả một cái giá rất nhỏ đổi lại là chiến quả cực lớn.
Các thế lực khác đều phỏng đoán, hơn một trăm người của Từ Ngạo Thiên có thể đồ sát năm trăm quân, vậy thì còn hơn hai ngàn người của nó có thể tiêu diệt bao nhiêu quân đây?
Các thế lực khác đều không biết rằng, hơn một trăm người này đều là tinh duệ trong tinh duệ được Từ Ngạo Thiên lựa chọn kỹ càng đi ra, hơn nữa sau khi được nó đích thân huấn luyện, thực lực vượt xa đám binh sĩ bình thường. Mặc dù chỉ có hơn một trăm người, nhưng mỗi tên trong Thiết Huyết kỵ đều là những kẻ có thể lấy một chống lại mười. Bởi vì bọn họ không sợ chết, trong các hạng lục tuyển chọn của Từ Ngạo Thiên có một mục yêu cầu binh sĩ đối diện với tử vong. Chỉ có chiến thắng nỗi ám ảnh cái chết thì mới có thể trở thành cường giả chân chính, dũng mãnh vô địch chân chính.
← Ch. 051 | Ch. 053 → |