← Ch.0364 | Ch.0366 → |
Lúc này, Đặng Quảng ở bên cạnh Tần Phàm nhẹ giọng giải thích.
- Như thế nào? Càn Minh các ngươi thoạt nhìn có vẻ không phục nên tựa hồ tìm người đến giúp đỡ?
Giang Hồng kia quét mắc liếc qua mọi người Càn Minh, sau đó cười lạnh nói:
- Bất quá, tìm một tên oắt con miệng còn hôi sữa như vậy đến giúp đỡ lấy lại linh huyệt thì không phải có chút quá ngu ngốc hay sao?
- Hắc hắc, Minh chủ, hiện giờ Càn Minh chỉ còn lại mấy tên già yếu, không để những lão già 7, 8 chục tuổi đột phá Võ Tôn chống gậy đến đã là không tệ rồi.
- Ha ha... Đúng vậy a, chỉ sợ tên này cũng chỉ là trẻ nít mới tập tễnh bước vào Thánh địa không lâu, Càn Minh này cũng quá khôi hài đi, ha ha ha. Bọn hắn quả thật là hết người rồi.
- Ai nha, ta nói a, Càn Minh người ta hiện giờ ngay cả Minh chủ và Phó minh chủ cũng đều chết đi thì một lão già yếu ớt có thể sinh tồn đến giờ cũng đã rất không dễ dàng rồi, các ngươi cũng đừng giễu cợt người già như vậy.
- Đúng vậy a, các ngươi thật sự là không có thiện tâm a, chỉ sợ hiện giờ Càn minh yếu ớt kia ngay cả linh huyệt linh khí 800 lần cũng không có, bây giờ chính là đến cầu Đại Đoái Minh chúng ta cho thuê một cửa vào a, hắc hắc.
Thành viên Đại Đoái Minh bên người Giang Hồng kia thấy môn hộ bị phá, vốn đều cho rằng có cao thủ đến nhưng sau khi nhìn thấy chỉ là một tên thiếu niên khoảng chừng 18 tuổi thì không khỏi cười suồng sã chế nhạo. Cũng vì Đại Đoái Minh không có người nào tham gia tranh đoạt Viễn cổ vũ khí tại Nam Hoang nên có rất ít người có thể nhận ra Tần Phàm.
- A, Đặng Quảng, lần này các ngươi đến đây, còn phá vỡ môn hộ khiến linh khí tràn ra chính là muốn mượn Đại Đoái MInh chúng ta một cửa ra vào để các ngươi tu luyện?
- Nếu tất cả Càn Minh các ngươi quỳ xuống cầu xin thì có lẽ ta sẽ cân nhắc thoáng một phát.
- Giang Hồng, lúc này đây chúng ta tới để thu hồi lại Linh huyệt thuộc về Càn Minh chúng ta. Nếu như các ngươi cần thì chúng ta cũng có thể ượn cửa ra vào.
Đặng Quảng nhìn thoáng qua Tần Phàm vẫn yên lặng không nói gì ở bên cạnh, trong lòng tăng thêm dũng cảm, nhìn về phía trước nói ra.
- Đặng Quảng, lần trước Đại Đoái Minh chúng ta đã khoan hồng độ lượng chừa lại cho Càn Minh các ngươi một con đường sống rồi, các ngươi lần này trở lại là muốn chết sao?
Nghe được lời Đặng Quảng nói, vẻ vui vẻ trên mặt Giang Hồng dần dần thu lại.
- Có phải là muốn chết hay không thì phải thử mới biết được.
Đặng Quảng thấy Tần Phàm vẫn không nói gì nhưng hắn vẫn cắn răng nói ra.
- Hừ, ta đếm đến ba, nếu các ngươi còn không cút đi thì xác mẹ nó định là chôn xác lại đây nhé.
Nghe lời của Đặng Quảng tựa hồ như thật sự muốn động thủ, sắc mặt Đại Đoái Minh minh chủ Giang Hồng lập tức trở nên lạnh lẽo.
Mọi người Càn Minh nhìn thấy tình cảnh này, biết rõ đại chiến tùy thời đều có thể xảy ra nên cũng đều âm thầm chuẩn bị.
- Ừ, ta cũng đếm ba tiếng, nếu như các ngươi còn không cút đi thì xác mẹ nó định là chôn xác lại đây.
Ngay lúc này, dưới hào khí khẩn trương, một thanh âm nhàn nhạt nhưng bay bổng lại vang lên.
- Ha ha, nực cười, chỉ bằng vào tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này?
Nghe thanh âm này, Giang Hồng vốn khẽ giật mình, sau đó giận quá hóa cười, nói ra. Mà những thành viên Đại Đoái Minh khác cũng tựa hồ như nghe được chuyện nực cười nhất thế gian, nguyên một đám đều phá lên cười suồng sã.
- Mình chủ, hắn... Hình như hắn là Tần Phàm.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm hơi có chút chần chừ vang lên trong hàng ngũ Đại Đoái Minh.
- Tần Phàm?
Tiếng cười liền im bặt ngay lập tức.
- Hắn là Tần Phàm? Tần Phàm nào?
Giang Hồng kia nghe thấy thế, không nhịn được nhướng mày lên, sau đó nhìn về phía tên thành viên Đại Đoái Minh vừa lên tiếng, mở miệng hỏi.
- Chính là nhân vật mới tiến vào Chân Vũ Thánh Điện đã đến được Thần Điện sớm nhất, cũng là người đoạt được Viễn cổ vũ khí tại Nam hoang một tháng trước...
Gã thành viên Đại Đoái Minh kia nhỏ giọng hồi đáp. Mặc dù hắn không tới Nam hoang nhưng bốn tháng trước, hắn trùng hợp tận mắt nhìn thấy lúc Tần Phàm đến Chân Vũ Thánh điện đã đánh Chu Diệu thành tàn phế.
- Ngươi chính là Tần Phàm, người đoạt được Vũ khí tại Nam hoang khai quật từ tay Nhiếp Bá Viên Cảnh Thiên một tháng trước?
Nghe xong lời thành viên Đại Đoái Minh kia nói, hai mắt hắn ngưng tụ lại, nhìn về phía Tần Phàm hỏi.
Tuy Giang Hồng chưa từng nhìn thấy qua Tần Phàm nhưng gần đây sự tích về Tần Phàm đều lan truyền tại toàn bộ thánh địa, ngay cả hắn cũng nghe qua một ít.
- Đúng vậy, tuy không phải đoạt được từ trên tay Nhiếp Bá Viên Cảnh Thiên nhưng Viễn cổ vũ khí tại Nam Hoang khai quật một tháng trước đích thật ở trên tay ta, vừa rồi ta chính là dùng nó đánh vỡ cửa linh huyệt kia.
Tần Phàm nhàn nhạt nói, sau đó khiến Vương trù đao trong cơ thể lại xuất hiện lơ lửng trên lòng bàn tay, đao khí lập tức tung hoành.
Trên thực tế, thanh Vương trù đao này chính là hắn khiến VIễn cổ hỏa thú lấy được mà không phải là đoạt được trên tay người khác.
- Viễn cổ vũ khí kia là đao?
Hai mắt Giang Hồng lập tức sáng lên tia sáng tham lam từ tận đáy mắt hắn.
Vũ khí hắn dùng cũng chính là đao, hơn nữa lại có tạo nghệ nhất định.
Vừa rồi nhìn thấy thanh Vương trù đao kia, tuy rằng ngoại hình thanh đao này có chút cổ quái nhưng hắn vẫn có thể đơn giản cảm giác được đao khí ngập trời và đủ loại bất phàm.
Mà sau khi nhìn thấy Tần Phàm tế đao ra lần nữa, lúc này Lý Hóa, truyền nhân phi đao thế gia ở bên cạnh cách hắn không xa không khỏi ngẩn người, vừa rồi lúc Tần Phàm phá cửa thì tốc độ quá nhanh, hơn nữa hắn và mọi người đều chú ý về Viễn cổ vũ khí chứ không lưu ý đến thủ pháp của Tần Phàm.
Hiện giờ nhìn kỹ lại, hắn phát hiện thủ pháp ngự đao của Tần Phàm có chỗ tương tự với tuyệt kỹ phi đao của Lý gia nhưng lại inh hơn rất nhiều. Khi Lý gia hắn phi đao thì sẽ mất đi một bộ phận uy lực nhưng hắn vẫn mẫn cảm phát hiện thủ pháp của Tần Phàm lại không có một chút khuyết điểm nào.
Bất quá, cảm giác của Lý Hóa cũng không sai, lúc Tần PHàm cảm ngộ ngự đao chi pháp cũng tham khảo một ít phi đao chi đạo của Lý gia, bất quá vì đại bộ phận nơi phát ra là Đao vương lệnh cho nên so với phi đao chi đạo của Lý gia thì càng hoàn thiện hơn.
- Giang minh chủ, ngươi tựa hồ rất có hứng thú với nó?
Tuy Giang Hồng che dấu ánh mắt rất khá nhưng sau khi phục dụng Thái Hợp Luyện THể Đan thì hiện giờ các loại giác quan của Tần Phàn rất nhạy cảm, làm sao có thể không nhìn ra được.
- Hắc, ta chỉ là thật sự nghĩ mãi mà không rõ vì sao mà hai người Nhiếp Bá Viên Thiệu lại để bảo bối lọt vào tay ngươi.
Giang Hồng ngược lại chỉ cười lạnh, nói thẳng ra. Hắn thế nào cũng thấy Tần Phàm trước mắt niên kỷ chưa quá 20, cho dù đối phương có lợi hại như thế nào đi nữa thì có thể làm được gì khi tiến vào Chân Vũ thánh địa chưa đầy 4 tháng?
*****
Hắn cũng rất có nghề, có một bí pháp có thể nhìn thấu cảnh giới đối phương, cho nên hắn có thể thấy được Tần Phàm trước mắt chỉ là Bát cấp Linh vũ sư mà thôi.
- Ngươi cũng đã nghe ta nói rồi đấy, sau khi ta đếm ba tiếng, nếu như các ngươi không rời đi thì cũng đừng nghĩ có thể đơn giản rời khỏi đây.
Nghe xong lời Giang Hồng nói, Tần Phàm cũng hoàn toàn bất vi sở động, chỉ tiếp tục nhàn nhạt nói.
- HA ha, chỉ là một tên Linh vũ sư bát cấp mà dám hào ngôn như vậy?
Khóe miệng GIang Hồng hơi có chút khinh thường.
- Ba!
Tần Phàm cũng không giải thích, trực tiếp đếm thẳng.
- Minh chủ, nghe nói Tần Phàm này còn có võ kỹ phi hành, trên người có rất nhiều thứ kỳ dị, khó có thể đối phó.
Vào lúc này, một thành viên Đại Đoái Minh bên người Giang Hồng nhịn không được lên tiếng nhắc nhở. Mà phần lớn những thành viên Đại Đoái Minh ở đây hoặc nhiều hoặc ít cũng nghe nói qua sự tích về Tần Phàm nên cũng biết rõ sự lợi hại của hắn.
- Cái này ta tự biết đối phó.
Giang Hồng trầm giọng nói ra. Tuy hắn nhìn thấy cảnh giới Tần Phàm là Linh vũ sư bát cấp nhưng thanh danh Tần Phàm hiện giờ như mặt trời giưa trưa nên hắn tự nhiên cũng không dám khinh thường, vừa rồi chỉ là chọc giận Tần Phàm mà thôi. Nhưng hiện giờ lại thấy thiếu niên đối phương này lại trấn tĩnh như vậy, tâm bình tĩnh so với hắn thậm chí còn cao hơn nên đã có nửa phần dao động.
Tần Phàm tiếp tục đếm.
- Tần Phàm, nghe nói ngươi đã giết chết Minh chủ và Phó minh chủ Càn Minh, ngươi cần gì phải vì bọn hắn xuất đầu? Đừng tự tiện chủ trương rồi rước rắc rối vào người.
Giang Hồng vẫn không từ bỏ, tiếp tục trầm giọng phá vỡ tâm cảnh Tần Phàm.
- Một!
Hiện giờ Tần Phàm đã kiến tạo ra khí thế của bản thân, tự nhiên sẽ không dễ dàng khiến Giang Hồng bài trừ nên hắn cũng không giải thích nhiều, chỉ nhàn nhạt mở miệng đếm.
- Tần Phàm, là do ngươi chấp mê bất ngộ.
Giang Hồng cũng không chịu dễ dàng giao cao cấp linh huyệt ra như thế, hắn biết rõ trận chiến này không thể tránh được, rốt cục gầm lên giận dữ, khí thế toàn thân không ngừng thăng lên, phóng thích ra thực lực Linh vũ sư đỉnh phong.
- Tần Phàm, cho dù ngươi có thực lực bất phân thắng bại với ta nhưng Càn Minh sau lưng ngươi có thể so với Đại Đoái Minh ta sao? Trận chiến này, ngươi nhất định phải thua!
Lúc này, Giang Hồng khởi động sức lực toàn thân cộng với dáng người khôi ngô vốn có của hắn nên cả người như một Chiến Thần uy phong lẫm lẫm.
Nghe được lời Giang Hồng nói, sắc mặt người Càn Minh không khỏi khẽ biến. Mà bên Đại Đoái Minh lúc này cũng đều ưỡn ngực ngẩng cao đầu, sĩ khí cũng đề cao lên rất nhiều.
- Giang Hồng, kẻ chấp mê bất ngộ chính là ngươi.
Tần Phàm vẫn như cũ không chút sợ hãi, thấy Giang Hồng vẫn còn muốn khiêu chiến tâm tĩnh của mình, liền lạnh nhạt nói:
- Ngươi không phải là đối thủ của ta.
Là ngươi của hai thế giới, lại trải qua vô số nguy hiểm sinh tử, cộng với đặc tính luyện hóa Ma Chủng của Luyện Đan Sư nên tu vi tâm cảnh của hắn thậm chí so với cảnh giới Võ Tôn cũng không kém hơn bao nhiêu. NHư thế nào lại khiến Giang Hồng phá hỏng tâm cảnh được. Mà Giang Hồng trước tiên lựa chọn so đấu tâm tĩnh với Tần Phàm thì hắn đã sai lầm rồi.
- Các huynh đệ, Tần Phàm này để ta đối phó, các ngươi lo phần bọn người Càn Minh kia.
Quả nhiên, thấy bộ dạng điềm tĩnh kia của Tần Phàm, bản thân Giang Hồng ngược lại đã bực bội và tức giận, rốt cục nhịn không được xuất ra một thanh trường đao màu vàng dài bảy xích trên tay, gầm một tiếng phóng về Tần Phàm.
- Tất cả mọi người cẩn thận một chút, Phó minh chủ Đại Đoái Minh này là cấp Linh vũ sư, để hắn cho ta đối phó.
Đại chiến nổ ra, lúc này người bên Càn Minh cũng không chần chừ nữa, Đặng Quảng trầm giọng nói ra.
- Không cần, các ngươi đều tụ lại một chỗ, nếu có kẻ nào tới thì công kích hắn là được rồi.
Nhưng vào lúc này Tần Phàm lại mở miệng nói với mọi người. Hắn phát hiện lúc này Đại Đoái Minh có hơn 30 người, thực lực tổng thể lớn hơn Càn Minh rất nhiều. NẾu quả thật hòa hợp lại thì chỉ sợ ba người Thái Hiên Lý Hóa Đông Phương Vũ gặp nạn trước rồi.
Người Càn Minh nghe vậy cũng không khỏi khẽ giật mình.
- Giờ ta sẽ thi triển võ kỹ, có thể mọi người sẽ cảm thấy thân thể trở nên trầm trọng một chút nhưng không nên hoảng hốt, giữ nguyên tại chỗ lại được rồi.
Tần PHàm tiếp tục nhỏ giọng nói, sau đó khẽ động khí kình toàn thân, cơ hồ dẫn động trọng lực trường nửa tòa núi Thanh Dương.
Hôm nay thực lực của hắn đã đạt đến cảnh giới Linh Vũ Sư bát cấp, cộng với cảm ngộ Ma Chủng cũng đề ạnh mẽ nên thi triển ra một chiêu Huyền Trọng Quyền này cũng thuận buồm xuôi gió hơn rất nhiều, tùy tiện liền có thể tạo ra trọng lực trường gấp 150 lần.
Đây đều là hắn cân nhắc đến thực lực mọi người Càn Minh, hắn có thể thi triển ra trọng lực trường tối đa 250 lần. Cái này cũng là một trong những lá bài tẩy của hắn, nếu không cân nhắc đến việc bảo trụ Càn Minh thì hắn quả thật không muốn thi triển ra. Bất quá hiện giờ cũng chỉ thi triển một phần nên mọi người cũng không biết được cực hạn của hắn nên cũng không hoàn toàn bạo lộ.
Lúc Huyền Trọng Vực gấp 150 lần bao phủ mọi người, người Đại Đoái Minh kể cả Giang Hồng trong đó đều giật mình, thậm chí người Càn Minh dù đã được nhắc nhở, ngoại trừ thái Hiên Lý Hóa Đông Phương Vũ có chút hiểu rõ hắn thì những người khác đều lộ ra biểu lộ kinh ngạc.
- Hoắc...
NGay sau đó, Vương trù đao trong tay Tần Phàm liền bộc phát ra một hồi hồng mang nóng bỏng, sau đó liền xẹt ra một tiếng xé gió, trực tiếp kích xạ về trận doanh Đại Đoái Minh.
Tốc độ nhanh như lưu tinh, dưới đao thế kia, một cỗ đao khí vô cùng bá đạo cứ như cuồng phong bạo vũ phô thiên cái địa tiến về phía trước.
Lúc này người Đại Đoái Minh cảm giác như bản thân mình bị hãm vào trong cuồng phong bạo vũ, cộng với toàn thân đột nhiên nặng nề thì một ít người tu vi không cao đã cảm giác hai chân mình như nhũn ra.
Bá Vương đao dung hợp Tam thức chi nhân đao Trù đao.
Trong linh huyệt của mình, Tần Phàm không cách nào thi triển, lúc này là cơ hội để hắn luyện thử một phen.
Hiện giờ xem ra uy lực của nó quả nhiên không kém.
- Mọi người ổn định.
Giang Hồng không hổ là thực lực Linh Vũ Sư đỉnh phong, phản ứng lại nhanh nhất, lập tức hét lớn một tiếng, trường đao màu vàng trong tay xẹt qua một quỹ tích cứng rắn, hung hăng bổ về hồng ảnh nóng rực kia.
Lúc này khóe miệng Tần Phàm có chút giương lên, thông qua Vọng khí chi thuật nhìn điểm yếu của Giang Hồng.
- Phanh!
Từng tiếng nổ truyền đến.
Vương trù đao màu đỏ cùng với trường đao màu vàng của Giang Hồng đụng vào nhau, hỏa tinh bắn ra tứ phía.
NGay sau đó.
- BANG!!!
Thanh âm giống như của vật gì đó vỡ tan vang lên.
Lúc này hai mắt Giang Hồng bỗng nhiên trợn to, sau đó kinh ngạc nhìn trường đao màu vàng trong tay mình bị chém đứt thành hai nửa, nhìn mũi đao chậm rãi rơi xuống, trên mặt hắn hiện lên thần sắc kinh hoảng.
← Ch. 0364 | Ch. 0366 → |