Vay nóng Tinvay

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 0372

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 0372: Thiên Tài Chiến -- bắt đầu!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)

Siêu sale Lazada


- Tần Phàm này còn chưa tới.

Lúc này, trên gác cap, Kim Thượng chau mày. Hắn biết rõ vị Thánh Tôn kia trì hoãn một phút đồng hồ chính là vì đợi Tần Phàm, nhưng hôm nay một phút đồng hồ đã qua, nhưng Tần Phàm vẫn chưa đến.

Vào lúc này hắn không biết có nên tuyên bố khai mạc Thiên Tài Chiến hay không.

- Bắt đầu đi.

Nhưng vào lúc này, thanh âm thần bí phiêu miểu kia lần nữa truyền vào tai Kim Thượng.

Nghe được thanh âm này, Kim Thượng thoáng có chút thất vọng nhưng cuối cùng lại thở dài một hơi, bởi vì hắn không cần khó xử nữa. Vì vậy hắn hít một hơi thật sâu, liền bước ra phía trước một bước.

- Thiên Tài Chiến lần này sắp bắt đầu, hiện giờ người dự thi đều tập đến quảng trường, những người khác thì thối lui ra bốn phía đi.

Thanh âm uy nghiêm của Kim Thượng từ trên gác cao truyền xuống, quanh quẩn trên không toàn bộ quảng trường.

- Bắt đầu rồi, Tần Phàm sao còn chưa đến?

Mà bọn người Nhiếp Bá Viên Cảnh Thiên lúc này tụ tập cùng một chỗ, thấy Kim Thượng tuyên bố lễ khai mạc bắt đầu, cũng không khỏi nhìn quanh bốn phía tìm kiếm thân ảnh màu xanh kia.

- Chẳng lẽ hắn biết rõ lần này chúng ta muốn đối phó hắn, cho nên không dám tới sao?

- Hừ, không thể tưởng được hắn lại vô dụng như thế.

Nhiếp Bá thì oán hận hừ lạnh một tiếng nói.

- Ta cũng không nghĩ Tần Phàm lại rút lui như vậy, hắn thoạt nhìn không giống như loại người dễ dàng buông tha.

Viên Cảnh Thiên lại âm trầm nói, rất nhiều chuẩn bị, bởi vì Tần Phàm không đến nên đãn như không, tâm tình hắn lúc này thập phần chênh lệch.

Đương --

Tiếng chuông thứ tư vang lên, ý nghĩa khai mạc Thiên Tài Chiến lần này chính thức kéo ra.

Đám người giống như thủy triều chậm rãi thối lui đến bốn phía quảng trưởng, mà 50 người dự thi vào lúc này đều nghiêm nghị đứng ở vị trí trung tâm quảng trường.

Soàn soạt --

Một hồi thanh âm vật liệu bằng đá ma sát truyền ra, mọi người ở bốn phía quảng trường đều nhìn thấy, ở giữa chỗ 50 người dự thi đứng, một cái đài cao bốn cạnh chậm rãi nhô lên.

- Thiên Tài Chiến lần này, tổng cộng có 50...

Thanh âm uy nghiêm của Kim Thượng lần nữa quảnh quẩn trên quảng trường, vừa mới muốn tuyên bố nhân số dự thi và quy tắc Thiên Tài Chiến lần này.

- Còn có ta.

Mà nhưng vào lúc này, một thanh âm có chút phiêu miểu bỗng truyền đến từ phía đông quảng trường.

Ngay sau đó, một cái bóng người màu xanh liền từ phương xa ngự không bay đến...

- Đây là Tần Phàm?

- Là Tần Phàm, lúc này hắn lại đến!

- Không thể tưởng được Tần Phàm này lại biết phi hành vũ kỹ!

- Vũ kỹ phi hành a! Thật là khiến người khác hâm mộ, cảnh giới hắn chỉ là Linh Vũ Sư mà có thể ngự không phi hành!

- Ha ha, tuy nhiên khả năng Tần Phàm đoạt được ngôi vị quán quân tại Thiên Tài Chiến này rất thấp. Nhưng ta cảm thấy Thần Điện Thánh địa vì hắn mà cố ý trì hoãn khai mạc lại một chút. Chỉ điểm này thôi hắn cũng đủ vinh danh trên tường Vinh quang rôi!

- Hắc hắc, hiện tại hắn lại dùng phương thức này tham chiến, quả thật là đặc biệt. Từ trước đến nay chỉ sợ không có ai như hắn a.

- Ha ha, nếu ngươi cho rằng Tần Phàm hắn dựa vào phương thức xuất hiện này mà đoạt ngôi vị thì ngươi sai lầm rồi. Tần Phàm này chính là người cướp được Viễn cổ vũ khí từ tay nhân vật như Nhiếp Bá Viên Cảnh Thiên đấy. Nghe nói vài ngày trước đó ngay cả Càn Minh và Đại Đoái Minh minh chủ đều chết trong tay hắn. Hiện giờ ta thập phần mong đợi hắn trổ tài tại Thiên Tài Chiến này đấy.

Nghe được thanh âm này, tất cả mọi người đều không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, lúc này phát hiện Tần Phàm ngự không mà đến, hoặc hâm mộ hoặc đố kỵ hoặc là bất mãn, tiếng nghị luận nhao nhao vang lên khắp nơi nhưng sau khi nhìn thấy thân ảnh hắn thì không ai có thể không thừa nhận Tần Phàm hắn tất nhiên sẽ là một trong những nhân vật trọng yếu tại Thiên Tài Chiến này.

- Kim trưởng lão, người này là Tần Phàm ngươi nói sao? Có thể lĩnh hội phi hành vũ kỹ trong truyền huyết, quả nhiên có chút ý tứ a.

Trên gác cao, Dương trưởng lão híp mắt nhìn thân ảnh màu xanh ở xa xa, vuốt chòm râu dài của mình, nói ra.

- Đúng vậy, chính là hắn, bất quá lúc này ta cảm giác thực lực của hắn tựa hồ đề cao không ít! Hơn nữa, ba tháng trước ta có thể tinh tường cảnh giới của hắn nhưng hiện tại ta lại nhìn không thấu! Tiềm lực tiểu tử này quả thật không thể hạn lượng a!

Kim Thượng nhẹ gật đầu, khi nhìn thấy Tần Phàm thì hắn cũng không khỏi có chút kinh ngạc.

- Linh Vũ Sư Cửu cấp đỉnh phong rồi.

Khuông trưởng lão nhàn nhạt nói.

- Tiểu tử này...

Kim Thượng không khỏi hít một hơi khí lạnh, quả thật quá kinh ngạc. Ba tháng trước đây khi hắn nhìn thấy Tần Phàm thì chỉ là Thất cấp Linh vũ sư mà thôi!

- Thăng liền ba cấp sao? Nói cách khác, Tần Phàm này chỉ tiến đến Thánh địa nửa năm mà đã từ Tam cấp Linh Vũ Sư đạt tới Cửu cấp Linh Vũ sư đỉnh phong rồi! Trách không được Kim trưởng lão ngươi đánh giá hắn cao như vậy, tốc độ tu luyện như vậy cũng quá kinh người a! Ngay cả Vân Phi Dương so với hắn cũng thua kém.

Dương trưởng lão cũng hung hăng chấn kinh một phen.

- Trách không được ngay cả Thánh Tôn cũng chú ý tới hắn. Bất quá, cái này cũng không quá giống phi hành vũ kỹ a.

Lúc này, Khuông trưởng lão nhìn về phía thân ảnh thanh hồng giao nhau, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Chu Tước chi dực, âm thầm trầm ngâm trong nội tâm, nói. Thực lực vị Khuông trưởng lão này rõ ràng cao hơn Kim Thượng và Dương trưởng lão nên liếc nhìn liền nhận ra hư thật của Tần Phàm.

- Tần Phàm, rốt cục hắn đã tới!

Lúc này, Nhiếp Bá ở một bên nắm chặt hai nắm đấm của mình, hai mắt chăm chú nhìn thân ảnh màu xanh ở xa xa, có thể nhìn ra được oán hận của hắn đối với Tần Phàm không ít. Ba tháng trôi qua, nỗi oán hận ấy không giảm đi mà ngược lại khi nhìn thấy thân ảnh Tần Phàm thì hai mắt hắn cơ hồ như lập tức bắn ra hai luồng hỏa diễm.

- Lão Nhiếp, bình tĩnh nào. Ngươi còn chưa lĩnh giáo qua sự lợi hại của TẦn Phàm sao? Người này không chỉ có một thân thực lực không kém mà tâm tĩnh cũng vô cùng ghê gớm, tuyệt không phải một thiếu niên mới 18 tuổi có được, quả thật có thể được xưng là đa mưu túc trí! Bây giờ trước tiên ngươi tĩnh tâm đang rối loạn lại, nếu không thì khi chính thức đối kháng với hắn thì nhất định chịu thiệt!

Viên Cảnh Thiên ở bên cạnh Nhiếp Bá lên tiếng khuyên nhủ, bàn tay dùng sức đè lên vai hắn.

- Mạc Y Đại Khôn Quốc chúng ta đã từng nói qua rồi, hắn đáp ứng ta một khi gặp phải Tần Phàm thì hắn sẽ không lưu tình.

Lúc này, Khôn Minh chủ Lâm Thông mở miệng nói ra.

- Sa Vũ hắn cũng đáp ứng ta rồi.

Được Viên Cảnh Thiên nhắc nhở, lúc này Nhiếp Bá mới bình tĩnh lại, hít sâu một hơi rồi nói ra.

- Vậy là tốt rồi, bất quá đáng tiếc Dịch Khuyết Đại Ly Quốc lại nói rằng nếu đối thủ chân chính của hắn xuất hiện thì hắn sẽ hảo hảo đối đãi nên hắn không đáp ứng ta.

*****

Viên Cảnh Thiên tiếp lời.

- Ý hắn là Tần Phàm? Hừ, chỗ hắn dựa lưng có chút lớn lao đấy.

Mà lúc này, trong sân rộng có một cái đài cao hiện lên, một gã thanh niên làn da có chút ngăm đen ở trong đó cười lạnh, nói ra.

- Ha ha, Sa Vũ, nghe nói gần đây danh tiếng người này tại Thánh địa rất thịnh, hơn nữa lại lĩnh hội phi hành vũ kỹ trong truyền thuyết, rất có thể trở thành đối thủ của chúng ta a.

Một gã thanh niên áo trắng bên cạnh hắn cũng nhìn thoáng qua, khẽ cười nói. Nhưng dù là như thế thì trên người hắn vẫn mang theo một loại tự tin lạnh nhạt, tựa hồ như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

- Hừ, Dịch Khuyết, ta ngược lại rất hiếu kỳ mấy năm nay ngươi tiến bộ như thế nào đấy. Hi vọng ngươi không làm thất vọng.

Thanh niên da ngăm đen liếc nhìn thanh niên áo trắng kia rồi hừ lạnh một tiếng, nói ra.

- Ha ha, vậy thì thử một phen đi. Bất quá, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể đến được điểm cuối cùng để gặp ta.

Thanh niên áo trắng tên Dịch Khuyết vô cùng tự tin nói ra, lộ ra phong độ bất phàm.

Hai người này chính là một trong những người lợi hại nhất từ Thiên Cơ Đỉnh như lời Kim Thượng nói. Thanh niên ngăm đen là Sa Vũ Đại Chấn Quốc còn thanh niên áo trắng kia chính là Dịch Khuyết Đại Ly Quốc. Hai người này đều đã tiến nhập Thiên Cơ Đỉnh hơn 5 năm, trong lần tham chiến này bọn hắn là những người gần với cảnh giới Võ Tôn nhất.

- Hừ, Sa Vũ, Dịch Khuyết, các ngươi cũng chớ quên Mạc Y Đại Khôn Quốc ta!

Mà lúc này, một gã thanh niên hung ác nham hiểm bên cạnh bọn hắn bất thình lình mở miệng nói:

- Tuy lần trước bị hai người các ngươi chiếm vị trí thứ hai và thứ ba còn ta chỉ đoạt vị trí thứ tư. Tuy chỉ cách một thứ bậc nhưng cách nhìn lại khác hoàn toàn, lúc này ta sẽ không bại bởi các ngươi.

- Ha ha, Mạc Y, ta cũng thập phần chờ mong gặp mặt ngươi đó. Bất quá Thiên Tài Chiến lúc này tựa hồ cũng có chút ý tứ, tất cả mọi người đều làm hết sức mà thôi.

Thanh niên áo trắng tên Dịch Khuyết mở cái quạt xếp trong tay ra, khẽ cười nói.

- Hừ, giả vờ giả vịt.

Sa Vũ kinh thường liếc nhìn Dịch Khuyết, lạnh lùng nói.

- Thật xin lỗi, ta đến trễ.

Một lát sau, Tần Phàm chậm rãi đáp xuống một mảnh đất trống trên quảng trường kia, hướng về gác cao Thần Điện và mọi người ở bốn phía chắp tay bồi tội. Bởi vì hắn còn không biết tình huống nên không trực tiếp đáp xuống đài cao kia.

Bất quá lúc này hắn không phải cố ý muốn làm náo động nên đi tới cuối cùng, trên thực tế, vì cảm ngộ Vạn Ngưu Trùng Chàng kia mà toàn thân hắn như hư thoát, tuy nhiên đã nghe được tiếng chuông bắt đầu của Thiên Tài Chiến thì ngay cả khí lực muốn đứng lên hắn cũng không có, đừng nói là tới tham gia rồi.

Bất quá, may mắn là tiếng chuông bắt đầu Thiên Tài Chiến tổng cộng có ba tiếng. Thời gian ba tiếng chuông này đánh hết cũng một giờ. Mà một giờ này bằng với 15 giờ trong Tạo Hóa Kim Liên của Tần Phàm, có thể khiến hắn hảo hảo khôi phục lại thoáng một phát.

Nhưng dù là như thế thì khi tiếng chuông lần thứ ba vang lên thì hắn vẫn còn chưa khôi phục lại hoàn toàn, may mắn là Thiên tài chiến trì hoãn một phút đồng hồ nên hắn mới có thể điều chỉnh thân thể, khôi phục lại trạng thái tốt nhất. Sau đó liền bất chấp Trương Dương, trực tiếp bay thẳng đến đỉnh Kính Phong.

Đối với lần Thiên Tài Chiến này, hắn vẫn thập phần có hứng thú, không chỉ có vinh dự mà lần này cũng chính là một khảo nghiệm và tôi luyện đối với hắn. Và tối trọng yếu nhất là khi đạt được vị trí quán quân còn được Chân Vũ thần chúc phúc, hắn vô cùng hiếu kỳ với cái này.

Hắn vốn không phải người của thế giới này, cho nên đối với Chân Vũ thần hắn không có kính sợ như những người khác, chủ yếu là vì hứng thú, hiếu kỳ và muốn tìm tòi nghiên cứu một phen mà thôi.

Hắn muốn tìm hiểu xem thế giới này có thần linh thật sự tồn tại hay không?

Hay là giống như ở trái đất, thần thánh chỉ là một cái mác ngụy trang mà một ít thế lực ở Chân Vũ thánh điện này dùng làm công cụ mưu đồ lợi ích?

- Tập trung lại đài cao, chờ đợi khai mạc!

Thanh âm uy nghiêm của Kim Thượng truyền đến, lúc này Tần Phàm cảm giác thanh âm này không ôn hòa như bình thường, bất quá hắn có thể hiểu được, trong trường hợp này, với tư cách là trưởng lão Thần Điện thì hắn phải bảo trì uy nghiêm của mình.

Tần Phàm khom người đáp, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, vững vàng đáp xuống sân rộng trên đài cao kia. Cơ hồ đồng thời hắn liền cảm thấy vài ánh mắt âm lãnh không có hảo ý nhưng hắn cũng chỉ liếc xéo qua liền biết rõ mấy người kia chính là Viên Cảnh Thiên Nhiếp Bá, nhưng hắn cũng chỉ nhếch miệng cười mỉa, không để ý tới.

Hôm nay hắn tự tin dựa vào thực lực của mình thì cơ hồ không cần lo lắng đến sự uy hiếp của bọn hắn nữa.

- Có lẽ bọn hắn đến từ Thiên Cơ Đỉnh rồi.

Hắn ngược lại càng thêm lưu ý đến bọn người cường giả như Dịch Khuyết Sa Vũ, hắn dùng Vọng Khí chi thuật xem xét, phát hiện thực lực bọn người kia thậm chí còn có cảm giác nhìn không thấu, cái này lại khiến hắn âm thầm cẩn thận trong lòng hơn vài phần.

- Chân Vũ thần phù hộ, vũ vận thông suốt. Ba năm một lần, thánh địa thịnh hội, ...

Trên gác cao, Kim Thượng bắt đầu cất giọng đọc diễn văn khai mạc. Vào lúc này, toàn bộ quảng trường đều tự giác yên tĩnh lại, sau gần nửa khắc đồng hồ thì thanh âm trang nghiêm túc mục kia mới chấm dứt.

- Thiên Tài Chiến bắt đầu!

Kim Thượng vừa tuyên bố bắt đầu thì toàn bộ quảng trường Thần Điện liền vang lên tiếng chấn động kịch liệt, người ở bốn phía quảng trường đều nhao nhao lui về phía sau.

- Oanh... Long... !

Một lát sau, thanh âm vang dội truyền đến, Tần Phàm liền phát hiện cái đài cao hắn vừa đứng lúc nãy đã lâm vào trạng thái như treo trên bầu trời, giống như là một hòn đảo phiêu phù trên không trung.

Mà quảng trường lớn ở dưới đài cao lúc này lộ ra sương mù che chắn người xem, còn có Thần Điện thánh địa cao quý đều dần dần chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt Tần Phàm một cách quỷ dị.

Đây chính là thời điểm người tham dự Thiên Tài Chiến bắt đầu vào cuộc rồi, mọi người trên đài cao kể cả Tần Phàm rất nhanh sẽ được truyền tống vào một chiến trường đã được bố trí sẵn.

Thiên Tài Chiến, ai mới là thiên tài trong thiên tài? Kết quả sẽ được công bố rất nhanh.

Bỗng nhiên có một loại cảm giác như thời gian và không gian nhanh chóng trôi qua, đài cao đưa mọi người và Tần Phàm truyền tống đến một khoan gian đặc thù.

Lúc truyền tống thì cơ hồ tất cả mọi người đều không nhịn được tự nhiên nhắm hai mắt lại.

Trong lúc bị truyền tồng từ quảng trường vào chiến trường thì không mọi người đều không hề biết ì cả, những người xem trên quảng trường cũng như vậy, chỉ thấy một quầng sáng thần bí chớp động mà thôi.

Huyền bí trong này, có lẽ chỉ có người của Thần điện thánh địa mới rõ ràng à thôi.

- Nơi này là...

Khi Tần Phàm mở mắt ra, dõi mắt nhìn lại thì phát hiện mình đã ở trên một hoang nguyên.

Hắn ngẩng đầu nhìn về khắp nơi, phát hiện ở phía đông xa xôi có một thành trì cao lớn, giống như là hoàng thành thời xa xưa.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1204)