Vay nóng Tinvay

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 0393

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 0393: Chuyện gì xảy ra?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)

Siêu sale Shopee


Trêu chọc phải một đối thủ như vậy, nếu không giết đối phương thì quả thật không thể kê cao gối mà ngủ rồi.

- Học trưởng quá khen rồi.

Tần Phàm chỉ cười nhạt một tiếng, hắn cũng không vì đối phương tán dương mà dương dương tự đắc, cũng không sợ hãi với uy hiếp của đối phương. Tâm tĩnh của hắn đã tôi luyện đến mức gặp nguy không hoảng, không quan tâm hơn thua.

Nhưng TẦn Phàm vừa dứt lời, Sa Vũ ở đối diện liền dậm chân lên đất, cả người lại hướng về phía Tần Phàm.

- Phanh!

Vũ khí song phương lại đụng vào nhau.

Bất quá, lúc này Sa Vũ lại áp dụng phương thức triền đấu, sau khi xuất một kích liền lùi lại và lại tiếp tục tấn công. Hắn múa đao không chút kẻ hỡ, đao khí vô cùng lăng lệ ác liệt như hạn chế Tần Phàm vào một không gian nhỏ nhất.

Nguyên khí hỏa hồng sắc cuồn cuộn như nước sông từ trong cơ thể Sa Vũ không ngừng tuôn ra, cả người hắn như bị bao phủ bởi lực khí cuồng bạo. Bên ngoài không ngừng có từng ngọn lửa màu trắng cháy hừng hực toát ra, đó chính là dấu hiệu của nguyên khí chân chính ngưng thực đến cực hạn.

Dù sao thì Sa Vũ cũng đã tiến vào đỉnh Thiên Cơ năm năm, so với Tần Phàm thì một thân kình khí ngưng thực tự nhiên hơn một chút. Hơn nữa lại có hậu trường hùng hậu, cái này cũng chính là nguyên nhân hắn chủ động áp dụng phương thức triền đấu.

Đến khi khí thế của Tần Phàm yếu nhược dần cũng chính là hắn xuất ra một kích đắc thủ, chiến thắng.

- Phanh! Boang! Oanh!...

...

Đao quang tàn ảnh hỏa hồng sắc cường hoành bay múa trong không trung, Tần Phàm đã bị Sa Vũ phong tỏa chặt chẽ trong phạm vi một trượng. Mà theo nhiều lần giao phong, dư kình tản ra cũng đã khiến mặt đất trở nên gồ ghề thật sâu, cái này khiến Tần Phàm càng ngày càng khó tránh né, nếu hắn không luyện Lưu Tinh Bộ đến mức hoàn mĩ thì đã sớm bị đối phương kích trúng rồi.

Mà Tần Phàm tuy có thể tự tin đón tiếp một hai đao của đối phương nhưng Sa Vũ lại không ngừng công kích liên tục. Một khi bị đối phương kích trúng thì sẽ vô cùng nguy hiểm, đối phương sẽ liên tiếp công kích như cuồng phong bạo vũ nên hắn phòng ngự rất inh. Với thể phách cường hãn, hơn nữa lại biết dụng ý của đối phương nên hắn cũng không tùy tiện ngạng kháng, chỉ có thể dây dưa cùng một chỗ với đối phương.

Bất quá, Sa Vũ vẫn đang đợi một cơ hội để kết thúc trận đấu.

Trong nháy mắt, hai người đã triền đấu gần 100 hiệp.

Nhưng vào lúc này, Sa Vũ cảm giác được lực khí trên người Tần Phàm đã chậm rãi biến mất, hơn nữa sức phản kháng khi vũ khí giao kích cũng càng ngày càng yếu đi.

Trên thực tế, triền đấu cường độ cao như thế, coi như là đã trải qua tu luyện tại đỉnh Thiên Cơ như hắn thì cũng cảm giác khí Nguyên Võ trong cơ thể cũng tiêu hao rất nhiều rồi.

Hắn biết rõ, lúc này cơ hội đã tới.

- Tần Phàm, ngươi tới số rồi!

NGay sau đó, hai mắt Sa Vũ ngưng tụ, hừ lạnh một tiếng, lúc này hắn đột nhiên bộc phát ra một tốc độ không thể tưởng tượng nổi. Chỉ trong nháy mắt, tốc độ của hắn cực nhanh, phân ra thành tám tàn ảnh nhưng khí thế và khí tức đều không sai biệt lắm với bản chính, bao vây Tần Phàm vào giữa.

Bát Hoang Cuồng Đao!

Một tiếng chấn động từ bốn phương tám hướng vang lên, hết thảy nguyên khí trong 10m bị lôi kéo tới, sau đó một cỗ lực khí không thể địch nổi từ tám tàn ảnh phát ra, ngưng tụ thành đao ảnh trùng trùng điệp điệp rồi dùng tư thái hủy thiên diệt địa chém về phía Tần Phàm.

Bát Hoang Cuồng Đao đã được Sa Vũ đầu tư đại lượng tâm huyết, hắn ở trong hoàn cảnh có trợ giúp lớn với cảm ngộ võ đạo như Thiên Cơ Đỉnh cũng phải mất gần năm năm mới cơ bản hoàn hiện và nắm giữ được nó.

Có thể nói, môn võ kỹ này, vô luận là đối với khống chế nguyên khí hay là nắm giữ đao thế đều là đỉnh phong trong Linh Vũ sư.

Nhưng thực lực của Tần Phàm thật sự nằm ngoài ý liệu Sa Vũ.

Hắn cảm giác được, nếu như hắn không sử dụng chiêu Bát Hoang Cuồng Đao này thì không cách nào qua được cửa ải Tần Phàm chứ đừng nói chi đến đối chiến Dịch Khuyết.

Mạc Y của Đại Khôn quốc tuy rằng thực lực cũng tịnh tiến, nhưng Sa Vũ vẫn cảm thấy lần này có thể vào được chúng kết chính là hắn và Dịch Khuyết, hắn nhất định phải đả bại Tần Phàm, sau đó tiến vào giai đoạn sau cùng, tới quyết chiến Tử Cấm chi đỉnh

- Tần Phàm, có thể là người đầu tiên kiến thức chiêu Bát Hoang Cuồng Đao này là vinh quang của ngươi, ta sẽ đạp trên thi thể của ngươi đi đến Tử Cấm chi đỉnh, lần này Sa Vũ ta nhất định phải trọng đoạt đệ nhất vinh quang Thiên Tài Chiến.

Thân hóa tám ảnh, Sa Vũ lúc này đã dốc hết toàn lực, khí tức vô cùng cuồng bạo phô thiên cái địa áp về phía Tần Phàm.

Sa Vũ phân ra tám tàn ảnh, từng người chém ra một đao, mà đao khí hỏa diễm cự đao hỏa hồng sắc kia nhanh chóng thành hình ở trên hư không, không chỉ thu nạp toàn bộ nguyên khí trong phạm vi 100m, mà ngay cả không khí trước mặt cũng bị một kích này xua tan, tám đạo ánh đao màu hồng đỏ thẫm xẹt qua không gian hư vô, trong lúc mơ hồ mang theo cương phong nóng bỏng, đao ảnh lướt qua, lại lưu lại trùng trùng điệp điệp đao ảnh nhàn nhạt.

Vô luận khí hay là thế, vào thời khắc này đều lên đến đỉnh phong cực hạn Linh Vũ sư có thể làm được.

Công kích trình độ như vậy, coi như Võ Tôn sơ cấp bình thường cũng nhất định kiêng kị không thôi

Mà đối mặt với khí tức đến từ tám phía, như mưa to gió lớn kia, Tần Phàm đứng giữa khí kình, thân hình lại như cột sắt không ngã. Hắn lúc này, tinh thần ý chí vô cùng kiên định, cũng không bị khí thế ngập trời kia ảnh hưởng, đồng thời, khí lực toàn thân hắn lần nữa ngưng tụ.

Hắn có thể cảm giác được một chiêu Bát Hoang Cuồng Đao này của Sa Vũ rất lợi hại, cái này khiến hắn cũng không khỏi không thận trọng đối đãi

Rốt cục, tám đạo ánh đao tượng trưng cho đỉnh phong kia càng ngày càng áp gần Tần Phàm, khí thế nhất thời vô lượng, Tần Phàm thậm chí cảm giác mặt đất vào lúc này chịu sự ảnh hưởng đã lún sâu vài thước, vòng xoáy năng lượng vô cùng cuồng bạo tựa hồ như muốn hoàn toàn thôn phệ hắn vậy.

Nhưng vào lúc này, khí kình toàn thân Tần Phàm cũng nâng lên đến đỉnh phong.

- Vạn Ngưu Trùng Chàng.

Một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên như sấm sét.

Dùng bạo chế bạo, cường cường đụng nhau

Theo một tiếng quát khẽ này, lúc này Tần Phàm cũng không hề giữ lại, khí thế cũng vô cùng cuồng bạo bộc phát ra.

Ngay sau đó, quyết chiến tràng to như vậy đột nhiên vang lên trận trận tiếng gầm giận dữ của Man Ngưu, hằng hà sa số hư ảnh Man Ngưu màu đỏ thẫm mang theo liệt diễm hừng hực, lập tức lao ra khỏi người thiếu niên áo xanh bị đao ảnh kia bao quanh, lộ ra đơn bạc mà cô đơn kia.

Đó đều là Man Ngưu bị chọc giận, liều lĩnh, cũng không sợ sinh tử, cứ như vậy tại bốn phương tám hướng xông về phía đao ảnh.

*****

Oanh

Oanh

Oanh

...

Từng tiếng chấn tiếng nổ không dứt bên tai.

Hai cổ năng lượng vô cùng cuồng bạo đến từ hai người chạm vào nhau, từng vòng năng lượng rung động tự như gợn nước lan ra bốn phương tám hướng, một lúc sau hơn phân nửa Quyết Chiến Đài như bị đan đạo siêu cấp tập kích vậy, lập tức từng phiến đá cứng rắn bạo liệt từng khúc khiến khe hở lan tràn ra bốn phương tám hướng, từng khối đá vụn lớn chừng chén ăn cơm bắn khắp nơi, bụi mù tung bay như bông tuyết.

Quyết Chiến Đài cực lớn vào lúc này hơn phân nửa khu vực cơ hồ trở thành phế tích.

Trông thấy một màn này, mọi người trên quảng trưởng Thần Điện lúc này lại không nhao nhao nghị luận như trước, trên thực tế ngay từ đầu giao kích khủng bổ phát sinh, rất nhiều người liền ngừng hô hấp, thở cũng không dám thở mạnh. Bởi vì lúc này lực công kích phá hoại của bọn hắn đã vượt xa tưởng tượng mọi người, bọn hắn căn bản không cách nào đoán chừng đừng kết quả, cũng không biết nên đánh giá đàm luận thế nào.

"Quá cường đại", vào lúc này, lòng những người này đại khái chỉ có ý nghĩ như vậy.

Sau đó cơ hồ mỗi người đều chăm chú nhìn vào màn sáng ở trung ương quảng trường, sau khi hai người giao kích, cơ hồ tất cả mọi người đều chú ý đến Quyết Chiến Đài của Tần Phàm và Sa Vũ, thậm chí ngay cả quyết đấu giữa Dịch Khuyết và Mạc Y cũng tạm thời không ai chú ý đến.

Đến tột cùng là ai thắng?

Tất cả mọi người muốn biết kết quả này

Trong khi mọi người trông mòn con mắt, rốt cục, bụi mù trên Quyết Chiến Đài cũng chậm rãi biến mất, hai đạo thân ảnh một thanh một đỏ chậm rãi hiển lộ ra.

Hai người vào lúc này quần áo đều tả tơi, nhưng đều nhìn chăm chú đối phương, kiên định đứng tại nguyên chỗ

Hai người đều không ngã xuống

Đến tột cùng người nào thắng?

Mọi người nghi hoặc trong lòng.

PHỐC

PHỐC

Mà nhưng vào lúc này, trên Quyết Chiến Đài, hai người Sa Vũ và Tần Phàm cơ hồ đồng thời phún ra một ngụm máu tươi nồng đậm.

- Không có khả năng đấy, ngươi không có khả năng tiếp được, Tần Phàm, ngươi không cần phải cố chống, ta biết rõ ngươi không trụ nổi rồi.

Trông thấy Tần Phàm y nguyên đứng đấy, Sa Vũ vô cùng chấn động. Hắn cảm giác thân thể của mình đang run nhè nhẹ, vừa rồi trăm trọng Man Ngưu kình của Tần Phàm, đao khí Bát Hoang Cuồng Đao của hắn cũng không hoàn toàn chống đở được, hai cổ lực lượng giao thoa, vẫn có bộ phận kình khí công kích đến hắn.

Hắn đối với chiêu Bát Hoang Cuồng Đao này rất tự tin, vốn dùng để đối phó Dịch Khuyết, là át chủ bài để giành quán quân Thiên Tài Chiến lần này, nhưng giờ chỉ dùng để đối phó một nhân vật mới vừa tiến vào Chân Vũ thánh địa nửa năm.

Hơn nữa hắn vốn cũng không coi thường đôi phương, sau khi so đấu trăm chiêu, cảm giác Tần Phàm yếu đi hắn mới thừa cơ ra tay

Dưới loại tình huống này còn không thể đánh bại Tần Phàm.

- Bát Hoang Cuồng Đao, quả nhiên lợi hại.

Tần Phàm chỉ lau đi tia máu nơi khóe miệng, nhìn thằng vào Sa Vũ hình tượng có chút không chịu nổi ở phía xa, miệng hơi hết sức lông bông nhẹ cười nói.

Không thể không nói, Sa Vũ không hổ từng tu luyện trong Thiên Cơ Đỉnh năm năm, một chiêu Bát Hoang Cuồng Đao này của hắn nếu so với võ kỹ Cực Nguyên Ly Hỏa Trảm của Nhiếp Bá còn mạnh hơn không ít. Lần trước Tần Phàm không bị thương, còn lần này hắn bị đao khí cuồng bạo kia trực tiếp trùng kích đến nội phủ, khiến cho hắn nhịn không được thổ ra một ngụm trọc huyết, đây cũng là do hắn ỷ vào thể phách bản thân cường đại.

Chỉ nói về mặt công kích, Vạn Ngưu Trùng Chàng, trăm trọng kình khí của hắn có thể trực tiếp tổn thương Võ Tôn, sánh được Thiên giai võ kỹ, nhưng vẫn không bằng chiêu Bát Hoang Cuồng Đao này.

Dù sao khí kình của Tần Phàm vốn cũng không ngưng thực và hùng hậu như đối phương.

Thiên tài cũng không chỉ mình hắn, công thêm tốn hao nhiều năm nghiên cứu, một chiêu Bát Hoang Cuồng Đao này của Sa Vũ lực công kích thậm chí vượt qua Vạn Ngưu Trùng Chàng, bất quá, rất may mắn, Tần Phàm có được thể phách vô cùng cường hoành, có thể bù đắp thiếu sót.

Hơn nữa Sa Vũ kỳ cũng phán đoán sai lầm, trước đó sau khi Tần Phàm so đấu trăm chiêu với hắn, Tần Phàm cũng không suy nhược mà là hắn cố ý giảm bớt kình khí của mình giao đụng với Sa Vũ mà trực tiếp dùng thân thể để đối chiến.

Cho nên tổng hợp đủ loại ưu thế, so đấu lần này Tần Phàm cũng không ngã xuống.

Đương nhiên, kỳ thật lúc này khí huyết hắn cũng quay cuồng, trong cơ thể thập phần không dễ chịu, bất quá lúc này hắn tự nhiên sẽ không nói cho Sa Vũ.

Hơn nữa hắn biết rõ đối phương khẳng định cũng không chịu nổi.

- Đây là bất phân thắng bại sao?

Thấy hai người đã qua một lúc lâu cũng không tiếp tục động thủ, trên quảng trường Thần Điện rốt cục có người nhịn không được nữa phát ra âm thanh

- Ngươi choáng váng sao? Thiên Tài Chiến đâu có ngang tay, hai người bọn họ khẳng định phải quyết ra một người, sau đó cùng người tổ khác quyết chiến trên Tử Cấm chi đỉnh.

Nhưng lập tức có người phản bác nói.

- Vậy sao bọn họ lại bất động?

Có người tiếp tục nghi hoặc.

- Loại tình huống này, ai cũng không rõ tình huống đối phương, cho nên đều đang yên lặng theo dõi kỳ biến, chỉ cần người đầu tiên khẽ động, đoán chừng lập tức có thể phân ra thắng bại rồi.

Người có nhãn lực nói.

- Sa Vũ này không thể tưởng được lại có thể nắm giữ võ kỹ lợi hại như vậy, nếu là Võ Tôn không tiến vào qua Chân Vũ thánh địa, đoán chừng coi như là Võ Tôn tứ cấp thậm chí ngũ cấp cũng chưa hẳn sánh bằng a, chỉ có cảnh giới Linh Vũ sư liền có thể nắm giữ võ kỹ lợi hại như thế, nếu hắn có thể đột phá đến Võ Tôn, tất nhiên cũng là một cường giả trong Võ Tôn, cũng có thể xem là siêu cấp thiên tài. Bây giờ nhìn hắn đánh nhau sinh tử với Tần Phàm vốn cũng là siêu cấp thiên tài, lão phu cũng không khỏi có chút đau lòng.

Lúc này, trên gác cao Thần Điện, Kim Thượng cũng nhịn không được thở dài nói.

- Ha ha, Thiên Tài Chiến vốn chính là quyết ra một người thiên tài nhất, sau đó để hắn tiếp nhận Chân Vũ thần chúc phúc, chúng ta chỉ cần thiên tài nhất là được.

Lúc này Dương trưởng lão lại nói.

- Bất quá, ta ngược lại hi vọng người này là Tần Phàm... Chậc chậc, mới mười tám tuổi đã đến trình độ này... Bất quá đáng tiếc, quy củ Thiên Tài Chiến chính là chỉ nhìn thực lực, chỉ nhìn kết quả cuối cùng, nếu hắn không thể lưu lại tánh mạng tham gia Thiên Tài Chiến lần tiếp theo, vậy cũng chỉ có thể nói là Thiên Ý.

Nhưng một lát sau, Dương trưởng lão lại có chút thở dài.

- Nói như vậy, chẳng lẽ ta xem như hại hắn sao...

Lúc này mặt Kim Thượng không khỏi có chút kéo ra. Bất quá hắn lúc trước khi hắn đề nghị Tần Phàm tham gia Thiên Tài Chiến cũng không biết có nhiều người muốn đẩy Tần Phàm vào chỗ chết như vậy, càng không nghĩ tới Tần Phàm cũng chỉ tiến vào Chân Vũ thánh địa nửa năm liền đạt đến trình độ này

Đương nhiên, nếu Tần Phàm có thể thật sự lần nữa sáng tạo kỳ tích, như vậy hắn tự nhiên xem như lập công lớn.

Mấy vị Thánh Tôn đều đang nhìn vào đây. nguồn

Nhưng vào lúc này.

Két!!!

Một thanh âm vang lên lên.

Trên Quyết Chiến Đài, Sa Vũ đột nhiên mặt lộ vẻ hoảng sợ nhìn Tần Phàm, sau đó thân hình bắt đầu chậm rãi bật ngược ra sau...

Chuyện gì xảy ra?...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1204)