Vay nóng Tinvay

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 0439

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 0439: Lực ảnh hưởng của Tần Phàm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)

Siêu sale Lazada


Bóng người màu xanh, lưu quang hỏa hồng, phảng phất giống như là lưu quang ở chân trời, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta tắc luỡi, thậm chí không có bao nhiêu người có thể chính thức chứng kiến thân ảnh Chiến Thần này là ai.

Nhưng cái thanh âm kia, trong lòng rất nhiều người ở đây là không lạ lẫm!

- Xú tiểu tử...

Chứng kiến bóng người từ phương đông đang cực tốc vội vàng trở về kia, Cổ Mặc đầu tiên nhận ra được, lập tức thiếu chút nữa một ngụm lão huyết từ lồng ngực lao lên, muốn ở trong miệng phun ra.

Lại vì trông thấy Tần Phàm, hắn kích động không thể không tạm thời đè xuống ý định vận dụng linh hồn chi lực, nhưng bởi vì quá mức đột nhiên, vẫn để cho hắn bởi vậy mà cắn trả, bị thụ chút vết thương nhẹ.

- Tiểu tử này, tại sao lại trở về rồi hả?

Cổ Mặc che ngực, nhìn bóng người ở chân trời cực tốc bay tới kia, hắn và Tần Phàm ngày đêm ở chung lâu như vậy, tự nhiên sẽ không nhận lầm, nhưng hắn như thế nào cũng không nghĩ ra vốn Tần Phàm đã tiến nhập Chân Vũ Thánh Địa, vậy mà lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.

Chỉ là hơn một năm thời gian mà thôi!

Bất quá, kế tiếp, cảm nhận được khí tức cường đại từ trên bầu trời truyền đến kia, Cổ Mặc không thể tin được mà mở to hai mắt!

Người khác khả năng còn cảm giác không thấy, nhưng hắn với tư cách linh hồn thể, linh hồn xúc giác kia sao mà nhạy cảm, cách xa nhau như vậy, hắn vẫn là thoáng cái cảm nhận được!

Loại cảm giác này rất cường đại!

- Tiểu tử này... làm sao có thể! Hắn vậy mà đã đạt tới cảnh giới Võ Tôn!

Cổ Mặc trong khoảng thời gian ngắn quả thực không dám tin, một năm không thấy, thiếu niên này vậy mà đã từ một gã Linh Vũ Sư trở thành Võ Tôn rồi!

Hơn nữa trình độ cường đại của khí tức kia, tựa hồ so với hắn còn phải mạnh hơn một ít!

- Tiểu tử này, thật là nghịch thiên ah!

Cổ Mặc hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh khí tức của mình thoáng một phát. Tần Phàm trở về, hơn nữa vẫn là với tư cách một gã Võ Tôn cường giả trở về, cái này để cho hắn vào lúc này cũng không khỏi buông lỏng một ít, nhưng trong nội tâm y nguyên kích động không thôi.

Ngoài ý muốn, còn có kinh hỉ.

Ít nhất hắn là tạm thời không cần thiêu đốt linh hồn chi lực của mình rồi, cũng sẽ không vì vậy mà linh hồn tiêu tán.

- Đây là Tiểu Phàm?

Kế tiếp, Nam Phong Tần gia tộc trưởng, Tần Phàm chi phụ Tần Hồng đối với bóng người màu xanh uy vũ như là Chiến Thần kia hết sức quen thuộc, đây không phải là người khác, đúng là con của hắn Tần Phàm!

Một năm không thấy, hắn vẫn là rất dễ dàng liền nhận ra được, dù sao cũng là máu mủ tình thâm!

- Hắn không phải tiến nhập Chân Vũ Thánh Địa sao? Như thế nào nhanh như vậy đã trở lại rồi hả?

Đồng thời trong nội tâm Tần Hồng cũng có chút nghi hoặc cùng lo lắng, hắn không có thực lực như Cổ Mặc, còn không có nhanh như vậy cảm giác được Tần Phàm đã là Võ Tôn chi cảnh.

Trên thực tế, hắn có chút bận tâm Tần Phàm là bị trục xuất khỏi Thánh địa a.

Nếu không có trở thành Võ Tôn đã đi ra, đây chính là tương đương hủy võ đạo tiền đồ, cái này để cho Tần Hồng thân là phụ thân, như thế nào không khẩn trương?

Hơn nữa ở dưới loại tình thế này, Nam Phong Thành bị vây, lúc này còn có hai đầu Thất cấp yêu thú vô cùng cường đại, Tần Phàm trở về lại có thể có tác dụng gì?

Còn không bằng ở lại Chân Vũ Thánh Địa, đợi sau khi trở thành Võ Tôn, muốn trùng kiến Nam Phong Thành còn có hi vọng rất lớn.

Đương nhiên, lúc này hắn là không thể nào bảo Tần Phàm ly khai, dù sao người toàn bộ Nam Phong Thành đang nhìn xem! Hắn chỉ có thể âm thầm khẩn cầu, nếu như một hồi thành phá, con của mình có thể giữ được tánh mạng.

- Đây là đoàn trưởng!

Rất nhanh, mọi người trong Ẩn Thế Mạo Hiểm Đoàn cũng nhận ra Tần Phàm, nguyên một đám tựa hồ giống như đã nhận được cường lực gia trì, trong nháy mắt liền lộ ra phấn chấn.

Tần Phàm đối với Ẩn Thế Mạo Hiểm Đoàn mà nói, là một truyền kỳ! Trải qua bọn người Trần Kỳ cố ý tuyên dương, Tần Phàm thật sự đã bị coi là thần của bọn hắn rồi!

Từng thành viên Ẩn Thế Mạo Hiểm Đoàn, đối với Tần Phàm mà nói đều vô cùng mê tín! Tuy trước mắt yêu thú vây khốn, tuy trước mắt có hai đầu Thất cấp yêu thú cường đại, nhưng lúc này trong nội tâm tất cả đoàn viên đều dâng lên tin tưởng tất thắng!

- Là Tần Phàm thiếu tộc trưởng!

Những người Nam Phong Thành kia, đặc biệt là đệ tử Nam Phong Tần gia, cũng là như thế! Vừa rồi hào khí tuyệt vọng kia ở một khắc Tần Phàm phản hồi, hoàn toàn tan thành mây khói, biến mất vô tung!

Thay thế chính là một loại sĩ khí cơ hồ cuồng nhiệt, nguyên một đám giống như vẻn vẹn bạo tăng lực lượng vô tận, trong thời gian cực ngắn nhân loại đã lấy được ưu thế cùng yêu thú giao chiến ở nội thành.

Chuyển biến nhanh như vậy, là ba vị tộc trưởng Nam Phong Thành cũng không khỏi thầm giật mình! Nhưng mà đều đi theo phấn chấn, không thể không nói, Tần Phàm đối với Nam Phong Thành mà nói, thật là ý nghĩa trọng đại!

Hôm nay, Tần Phàm chính là cờ xí của cả Nam Phong Thành, là linh hồn của cả Nam Phong Tần gia!

Cũng là kiêu ngạo cùng vinh quang của tất cả mọi người Ẩn Thế Mạo Hiểm Đoàn và Nam Phong Thành!

- Hắn... lại trở nên mạnh mẽ rồi.

Ẩn Thế Mạo Hiểm Đoàn đại lý đoàn trưởng Giang Phong, lúc này nắm đấm của hắn ở dưới áo bào nắm chặt lại, y nguyên kéo động dây cung, bắn chết một đầu Lục cấp yêu thú. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn bóng người thanh sắc kia, trong nội tâm cũng không biết là cái gì cảm thụ.

Bất quá hắn có thể khẳng định, lúc này đây, hắn thành công rồi!

Hắn hiện tại vô cùng tin tưởng, đi theo sau lưng thiếu niên này, là cơ hội hắn đột phá đến Võ Tôn lớn nhất!

- Hắn đã đột phá đến Võ Tôn sao...

Tuy đáy lòng không phải thập phần tin tưởng, nhưng thực lực của Giang Phong so với ba đại tộc trưởng Nam Phong Thành còn mạnh hơn, theo Tần Phàm càng ngày càng gần, hắn có thể cảm nhận được thiếu niên trên bầu trời kia bất đồng.

Bầu trời...

Nam Phong Thành quả nhiên gặp phải thú triều!

Xa xa trông thấy, toàn bộ tường thành của Nam Phong Thành một đống bừa bộn, Tần Phàm biết rõ sự tình mình lo lắng vẫn là đã xảy ra, cái này để cho tâm bình tĩnh của Võ Tôn cũng không khỏi nổi lên gợn sóng.

Sau đó hắn hết sức mình có thể mà thúc dục Chu Tước chi dực sau lưng, tốc độ cực nhanh, để ột ít người thực lực không đủ thậm chí chỉ có thể nhìn đến một đạo tàn ảnh.

Vốn thời điểm thanh âm truyền đến, hắn vẫn còn ở bên ngoài vài dặm, nhưng sau một lát, hai đầu Thất cấp yêu thú kia còn chưa kịp tiến công lần thứ hai, Tần Phàm đã hàng lâm trên tường thành tan hoang kia của Nam Phong Thành rồi.

Đứng ở trên tường thành, Tần Phàm nhìn cảnh tượng tan hoang chung quanh kia, còn có các thi thể trên mặt đất, trong đó cũng có không ít là đệ tử của Nam Phong Tần gia, cái này lại để cho hắn có một loại bi thống trên huyết mạch không khỏi tự nhiên sinh ra.

Cái gia viên này, thiếu chút nữa bị hủy rồi.

Bất quá vạn hạnh chính là, còn không có bị phá hư hoàn toàn.

*****

- Lão sư, cám ơn.

Sau đó Tần Phàm quay người nhìn về phía Cổ Mặc quần áo rách rưới, lộ ra có chút chật vật cách đó không xa, chân thành mà nói, hắn biết rõ, lúc này đây nếu không có lão đầu này, tình huống của Nam Phong Thành có khả năng sẽ càng hỏng bét.

- Xú tiểu tử, lúc này đây bản Võ Thánh thật sự thiếu chút nữa bị ngươi hại thảm rồi! Ngươi nghĩ một câu cám ơn nhẹ nhàng như vậy liền triệt tiêu sao?

Vào lúc này Cổ Mặc nhìn thiếu niên áo xanh kia, trong miệng cười mắng.

Bất quá Hắc Hỏa Võ Thánh lúc này, trên thực tế bởi vì Tần Phàm gọi một tiếng "Lão sư" kia, thật là cảm giác được toàn thân khoan khoái dễ chịu, làm gương sáng cho người khác, ai không muốn đệ tử của mình có thể trò giỏi hơn thầy mà thắng vu lam a?

Hôm nay, hắn thật sự cảm giác được, người đệ tử này của mình là siêu việt chính mình rồi.

- Yên tâm, muốn loại đan khí nào, cứ việc nói, ta nhất định thỏa mãn toàn bộ.

Cảm giác được hào khí quen thuộc lẫn nhau kia, hai mắt của Tần Phàm không khỏi có chút ửng đỏ, Cổ Mặc còn không có biến đổi, vẫn còn như trước kia.

Đồng thời, một loại cảm tình này lại để cho hắn cảm thấy thập phần cảm động.

- Hắc hắc, những cái kia trước đừng nói, hiện tại đầu tiên là nghĩ biện pháp giải quyết hai đại gia hỏa trước mắt kia cái đã!

Nhìn hai đầu Thất cấp yêu thú trước mặt kia đang nhìn chằm chằm, bởi vì Tần Phàm phản hồi nên không có hành động thiếu suy nghĩ, tiếng cười quen thuộc kia của Cổ Mặc truyền đến:

- Thật không nghĩ tới, ngươi tiểu tử biến thái này, một năm không thấy, dĩ nhiên đã đột phá đến Võ Tôn rồi...

Những đối thoại lúc trước, hai người Tần Phàm đều là dùng truyền âm trao đổi, chỉ có câu cuối cùng, Cổ Mặc là nói thẳng ra. Hắn chính là muốn mọi người biết rõ, Tần Phàm đã trở thành Võ Tôn rồi, mượn cái này đến ủng hộ sĩ khí.

- Võ Tôn?

Quả nhiên, khi hai chữ này từ trong miệng Cổ Mặc truyền ra, lập tức tất cả mọi người trong Nam Phong Thành không khỏi sôi trào!

Tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng mỗi người đều tin tưởng! Đồng thời bọn hắn cũng không khỏi được âm thầm phấn chấn.

Tần Phàm đã trở thành Võ Tôn!

Một Võ Tôn không đến hai mươi tuổi!

Cái này đối với tất cả mọi người mà nói, đều là một kỳ tích sinh ra đời! Danh tiếng kỳ tích chi tử của Tần Phàm, lần nữa ủng hộ cùng chấn động nhân tâm!

Một thiên kiêu chi tử như vậy có thể sinh ra ở Nam Phong Thành, chẳng lẻ không đáng giá mọi người dốc sức liều mạng đi thủ hộ sao?

- Võ Tôn? Con của ta đã trở thành Võ Tôn rồi sao?

Tần Phàm chi phụ Tần Hồng, vào lúc này trong khoảng thời gian ngắn không khỏi có chút phát mộng rồi, kế tiếp là nhịn không được nước mắt tuôn đầy mặt!

Đồng thời, tảng đá lớn trong lòng hắn cũng nhẹ nhàng để xuống, hôm nay hắn yên tâm, Tần Phàm không phải bị Chân Vũ Thánh Địa đuổi ra, mà là trở thành Võ Tôn đi ra đấy!

Võ Tôn cường giả, võ đạo tôn sư!

Tần Hồng như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, con của mình, vậy mà sẽ ở thời điểm không đủ hai mươi tuổi đến được độ à mình cả đời cũng không có cách nào leo đến. Trong lòng của hắn chỉ cảm thấy lão hoài kích động, cái tự hào chi tình kia không cách nào nói rõ!

Mà hai gã Nam Phong Thành tộc trưởng khác, trong lòng Điền Phong cùng Tiết Trường Phong cũng có chút phức tạp, bọn hắn đã lần nữa đánh giá cao tiềm lực thiếu niên áo xanh này rồi, nhưng không thể tưởng được cuối cùng nhất thiếu niên này vẫn là lần nữa ngoài dự liệu của bọn hắn.

Võ Tôn không đến hai mươi tuổi... Thật là khiến người đố kỵ ah!

Nhưng bọn họ cũng đều biết, Nam Phong Thành hẳn là được bảo trụ rồi.

Tuy hôm nay Tần Phàm còn không có chính thức ra tay, nhưng bọn hắn đều tin tưởng vững chắc rồi, cái gia viên này sẽ không vào hôm nay bị hủy đi! Nhất định sẽ không!

Cái này từ mọi người bốn phía biểu hiện kia là có thể nhìn ra, tất cả mọi người tin tưởng vững chắc!

Nhìn xem sĩ khí không ngừng tăng vọt, trong nội tâm Tần Phàm cũng có chút xúc động, điều này cũng làm cho hắn hiểu được trách nhiệm trên bờ vai của mình. Những người này tín nhiệm hắn, hắn nhất định không thể cô phụ mọi người tín nhiệm.

Cái thành thị này, hắn phải đi thủ hộ!

- Chư vị tộc nhân, chư vị huynh đệ, chư vị hương thân phụ lão, thật có lỗi, Tần Phàm vẫn là trở lại hơi chậm.

Tần Phàm dùng sức nắm chặt nắm đấm lại, thanh âm mang theo bi phẫn nói ra.

- Bất quá tiếp theo phía sau, xin mọi người yên tâm, ta sẽ không để cho những súc sinh này lại phá hư gia viên của chúng ta!

Áo bào xanh của Tần Phàm giương lên, con ngươi lạnh lùng mà nhìn về phía hai đầu Thất cấp yêu thú cực lớn đang đi ngược chiều Nam Phong Thành kia, hắn biết rõ, hôm nay hắn đầu tiên cần phải làm là làm thịt chúng!

Hai đầu Thất cấp yêu thú ở trước mặt Nam Phong Thành, một đầu là Đại Địa Bạo Hùng, một đầu là Độc Giác Giao Long! Một đầu trên trời, một đầu dưới đất, đồng dạng khổng lồ như núi, đồng dạng hung mãnh vô cùng.

Tần Phàm tinh tường, hơn vạn đầu yêu thú này đều là dùng hai con Thất cấp yêu thú kia cầm đầu, chỉ cần hai con yêu thú này ngã xuống, những yêu thú kia như rắn mất đầu, sẽ dễ dàng đối phó hơn rất nhiều!

Nhưng mà Thất cấp yêu thú, có thể so với Võ Tôn, cũng không có dễ dàng đối phó như vậy.

Tần Phàm không có cùng Thất cấp yêu thú giao thủ qua, nhưng hắn chứng kiến Cổ Mặc đã khôi phục tu vi Võ Tôn, ở trước mặt hai con yêu thú, cũng khiến cho chật vật như vậy liền biết.

Đương nhiên, hắn hôm nay, cũng có được tự tin của mình, bởi vì Cổ Mặc không có bản thể, hôm nay có thể phát huy thực lực chưa hẳn bì kịp được mình.

Xem hai con yêu thú trước mặt này, trong đó một đầu Độc Giác Giao Long kia, Tần Phàm liếc mắt liền nhận ra được, bởi vì mấy năm trước thời điểm ở yêu thú sơn mạch, hắn đã từng thấy qua một đầu!

Thậm chí tài liệu thi thể một đầu Độc Giác Giao Long kia còn có một chút ở lại trong trữ vật giới chỉ của hắn! Mình cũng đã từng tắm rửa qua Độc Giác Giao Long chi huyết!

Tuy trải qua mấy lần Ma chủng luyện hóa, huyết mạch cường đại hơn thay thế Độc Giác Giao Long chi huyết này, để cho Giao Long huyết này trở nên rất nhạt rồi, nhưng vẫn có một tia như vậy đấy!

Hơn nữa càng quan trọng hơn là, "hung thủ" giết chết đầu Độc Giác Giao Long... năm đầu Thiên Sí Hổ, hiện tại đã bị hắn thu phục rồi, đang nuôi dưỡng ở phía sau núi Nam Phong Tần gia!

Trước khi Tần Phàm tiến vào Chân Vũ Thánh Địa, đã để cho năm đầu Thiên Sí Hổ kia thủ hộ lấy Nam Phong Tần gia, nhưng lúc này trên chiến trường Tần Phàm không có trông thấy chúng, hắn đoán chừng mấy tiểu tử kia chính là sợ đầu Độc Giác Giao Long này!

Đừng nhìn khi đó năm đầu Thiên Sí Hổ đuổi theo đầu Độc Giác Giao Long kia xa như vậy, đó là bởi vì đầu Độc Giác Giao Long đó vừa vặn ở vào suy yếu kỳ, thực lực chưa đủ một phần ba toàn thịnh, mới khiến cho năm đầu Thiên Sí Hổ kia đắc thủ!

Như chống lại một đầu Độc Giác Giao Long kỳ toàn thịnh trước mặt này, cho dù năm đầu Thiên Sí Hổ kia liều mạng cũng sẽ không phải là đối thủ!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1204)