Vay nóng Homecredit

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 0451

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 0451: Thảo Mộc Chi Linh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)

Siêu sale Shopee


Tần Phàm không thể không thừa nhận "giả tiểu tử" trước mắt nếu nhìn kĩ, đích thật rất thanh tú đáng yêu, cộng thêm ánh nhìn khiến người thương hại cứ nhìn chăm chằm vào cũng không khỏi sinh ra thêm vài phần thương tiếc.

Bất quá hắn cũng không khỏi khẽ cau mày, không thể tưởng được vừa rồi mình chỉ tiện tay giúp thiếu nữ này vào thành giờ ngược lại lại bị quấn lấy, chuyện này đối với hắn mà nói ngược lại khá phiền toái.

- Vị cô nương này, xin hỏi ngươi có chuyện gì không?

Tiếp theo hơi than nhẹ một tiếng, Tần Phàm bất đắc dĩ nhẹ giọng hỏi, đối mặt với đôi mắt như vậy, hắn thật sự cũng làm không ra bộ dạng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.

- Không thể tưởng được công tử đã nhận ra ta là thân nữ nhi rồi.

Cô gái kia vốn khẽ giật mình, sắc mặt ửng đỏ, sau đó không có ý tứ nói. Chỉ là lúc này giọng nàng lại dễ nghe hơn lúc ở ngoài thành rất nhiều, giống như hoàng anh xuất cốc vậy, rất là dễ nghe, có thể thấy được vừa nãy thiếu nữ này đã biến thanh cho nên mới không bị hai vệ binh kia nhận ra thân phận.

- Lần này ta muốn mời công tử giúp ta một chuyện.

Lập tức thiếu nữ dùng hai tay xoa xoa trên quần áo vải thô, một đôi mắt động lòng người nhìn chằm chằm vào Tần Phàm, trong miệng thập phần thành khẩn nói.

- Không dối gạt cô nương, lần này tại hạ cóchuyện quan trọng nơi thân, hơn nữa thực lực thấp kém, chỉ sợ không giúp được cô nương, cô nương hay là đi mời người khác đi!

Tần Phàm lắc đầu nói ra, không phải nói hắn ý chí sắt đá, thật sự là lần này hắn đi tìm kiếm sơn cốc thần bí vốn chính thời gian cũng không nhiều lắm, càng nhanh đuổi tới càng tốt.

Lại thêm thân phận của hắn tùy thời đều có thể bị phát hiện, nếu như mang theo tiểu cô nương này bên người có lẽ ngược lại sẽhại nàng.

Cô nương kia lúc này nghe thấy Tần Phàm cự tuyệt liền có chút thất vọng cúi đầu xuống, nhưng một lát sau lại cố lấy dũng khí mở miệng nói.

- Cô nương, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm... Tại hạ không phải loại người như vậy... Mà tại hạ thật sự đang có chuyện quan trọng nơi thân, cho nên không giúp được ngươi.

Tần Phàm trông thấy cô gái kia lộ ra bộ dạng thẹn thùng thanh tú động lòng người, nghĩ tới ẩn ý trong lời của thiếu nữ không khỏi có chút xấu hổ. Tuy rằng thiếu nữ này nếu khôi phục thân nữ nhi có lẽ tư' sắc không kém, nhưng hắn cũng không phải loại người ham mê nữ sắc.

- Công tử, nếu không ngươi xem thù lao trước đi...

Cô gái kia nghe được Tần Phàm lần nữa cự tuyệt, không khỏi nóng nảy, lấn tới t rước nói.

- Không không không, cô nương, xin tự trọng, tại hạ...

Tần Phàm thấy cô gái kia muốn đến ình nhìn rõ, hắn không khỏi càng thêm hoảng sợ, nào nghĩ đến thiếu nữ kia sẽ lớn mật như thế chứ.

Bất quá sau một khắc, hắn lại không khỏi giật mình, biểu lộ trên mặt cứng lại, tiếp theo không khỏi cực kỳ xấu hổ.

Nguyên lai là hắn hiểu sai ý thiếu nữ, thiếu nữ này nói thù lao cũng không phải bản thân nàng, mà nàng từ trong ngực lấy ra một khỏa hạt châu sáng long lanh, bên trong hạt châu có một hạt giống tiểu thảo như chấm đên, tựa hồ còn tản ra quang mang thần bí.

- Nguyên lai là cái này...

Tần Phàm thấy vậy, không khỏi xấu hổ cười mỉa nói, bất quá hạt châu này trực giác hắn lại cảm thấy tựa hồ ẩn chứa một ít huyền cơ, ngược lại cũng khiến hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn. nguồn

- Ha ha... Xú tiểu tử, bản Võ Thánh thật không nghĩ đến ngươi là loại người này đấy!

Trông thấy bộ dáng của Tần Phàm, Cổ Mặc trong dược đỉnh giới chỉ không khỏi cuồng tiếu nói.

- Đừng cười nữa, lão đầu, ngươi xem hạt châu này có gì đặc biệt không?

Bên tai truyền đến tiếng cười chói tai khiến Tần Phàm thân đã là cường giả Võ Tôn cũng không khỏi có chút xấu hổ, bất quá hắn biết mình quả thật đã hiểu sai chuyện này, nhất thời cũng không thể phản bác, chỉ đành hỏi sang chuyện khác.

- Tựa hồ thật có chút đặc biệt.

Cổ Mặc cười một hồi, lúc này mới cẩn thận quan sát hạt châu sáng lóng lánh kia, nhìn một hồi, lại tiếp tục nói:

- Tiểu tử, ngươi hỏi nha đầu kia thử xem.

- Cô nương, có thể đưa hạt châu ta xem thử không?

Nghe được lời Cổ Mặc nói... Tần Phàm chỉ đành mở miệng. Vừa mới cự tuyệt đối phương, hiện giờ lại lật lọng, dù là hắn cũng cảm thấy có chút không ý tứ.

- Được, công tử thỉnh xem.

Bất quá cô gái kia nghe được Tần Phàm muốn xem con mắt không khỏi sáng ngời, liền tranh thủ đưa hạt châu cho Tần Phàm nói.

Tần Phàm nhận lấy hạt châu nhỏ kia lập tức cảm thấy một cổ mát lạnh chi khí từ trên lòng bàn tay truyền ra, hơn nữa khiến hắn cảm thấy một loại cảm giác thăng cấp bành trướng ập vào mặt, tựa hồ như trong hạt châu này ẩn chứa rất nhiều sinh mệnh lực ương ngạnh vậy.

- Lão đầu, ngươi mau nhìn, khỏa hạt châu này mang đến cho ta cảm giác như sinh cơ bừng bừng vậy.

Tần Phàm không khỏi âm thầm ngạc nhiên, vội vàng truyền âm với Cổ Mặc.

- Cái này... Chẳng lẽ là Thảo Mộc Chi Linh trong truyền thuyết?

Cổ Mặc cũng rất thận trọng quan sát hồi lâu, cuối cùng mới hơi chần chờ nói, tựa hồ hắn cũng không khẳng định lắm. :

- Cái gì là Thảo Mộc Chi Linh?

Tần Phàm nghe được từ ngữ lạ lẫm như thế không khỏi nao nao hỏi.

- Thảo Mộc Chi Linh có thể nói là vật trong truyền thuyết, bản Võ Thánh cũng chưa từng gặp qua, nghe nói Thảo Mộc Chi Linh chứng đựng sinh mệnh lực kinh người, mang theo trên người có thể tự động trị liệu một ít thương thế, thậm chí còn có năng lực khiến người hồi sinh, hơn nữa đối với người tu hành Mộc hệ nguyên khí cũng có trợ giúp rất lớn. Mặt khác còn một ít công hiệu khác mà ngay cả bản Võ Thánh cũng không rõ ràng lắm, bất quá có thể khẳng định Thảo Mộc Chi Linh tuyệt đối là bảo vật hiếm có.

Cổ Mặc nghĩ nghĩ, mới lần nữa nói.

- Không ngờ thần kỳ như thế.

Tần Phàm không khỏi có chút kinh ngạc, không thể tưởng hạt châu nhỏ này lại có địa vị lớn như vậy, bất quá nhãn lực của hắn cũng không bình thường, cũng biết hạt châu này dù không phải Thảo Mộc Chi Linh như lời Cổ Mặc, có được sinh mệnh lực cường đại như thế tất nhiên cũng không phải vật phàm.

- Cô nương, ngươi có biết đây là vật gì không?

Vì vậy thần sắc Tần Phàm có chút ngưng trọng ngẩng đầu lên, chuyển hướng cô gái kia mở miệng hỏi.

- Tuy rằng ta không biết nó là vật gì, nhưng ta biết rõ là bảo vật.

Cô gái kia lắc đầu nhút nhát e lệ nói.

- Đây quả thật là bảo vật hiếm có, thậm chí giá trị liên thành.

Tần Phàm cũng không muốn lừa gạt thiếu nữ đáng thương này, trầm ngâm một hồi liền nóiP;

- Bất quá cô nương ngươi thật sự định đưa nó cho tại hạ sao?

- Chỉ cần công tử nguyện ý giúp giúp ta, khỏa hạt châu này sẽ đưa cho công tử.

Cô gái kia lúc này thập phần khẳng định gật gật đầu, thần sắc kiên định nhìn Tần Phàm nói.

- Hạt châu này quả thật đả động được ta, bất quá vừa rồi tại hạ cũng đã nói, tại hạ thực lực thấp kém, chỉ sợ không có khả năng giúp được cô nương.

*****

Tần Phàm trầm giọng nói, tuy rằng hắn đối với hạt châu này có chút động tâm, nhưng quả thật không thể lãng phí quá nhiều thời gian và bạo lộ quá nhiều thực lực, đối với hắn và thiếu nữ này cũng không phải chuyện tốt.

- Không, ta nhìn ra được thực lực công tử rất cao, so với mọi người ở đây còn cao hơn...

Cô gái kia lại nhỏ giọng nói.

- Cô nương muốn tại hạ giúp ngươi như thế nào?

Nghe vậy, Tần Phàm không khỏi khẽ giật mình, hiện giờ khí tức của hắn đã thu liễm rất tốt, không thể tưởng được thiếu nữ này vậy mà lại nhìn ra. Hơn nữa thực lực thiếu nữ này bất quá chỉ là Võ Giả chi cảnh, thiên phú bình thường nhưng lại có nhãn lực như vậy khiến hắn rất kinh ngạc, lập tức suy nghĩ một chút liền mở miệng hỏi.

- Ta muốn công tử dẫn ta xuyên qua Càn Khôn Đái, đưa ta đến Đại Khôn quốc... vào trong Thần Thú gia tộc.

Cô gái kia chần chờ một chút, liền hạ giọng nói

- Đại Khôn quốc? Thần Thú gia tộc?

Nghe được mấy chữ Thần Thú gia tộc, Tần Phàm không khỏi lần nữa nao nao, nhớ tới lúc Triêu Thánh hắn đã từng gặp qua người Thần thú gia tộc Đại Khôn quốc, hơn nữa còn có người ngộ nhận mình là người của Thần Thú gia tộc nữa

Bất quá nghe đến thiếu nữ là muốn đi Đại Khôn quốc, vậy thì ngược lại vừa vặn cùng đường với mình.

- Đúng vậy, ta muốn tới Thần Thú gia tộc, những Càn Khôn Đái thật sự quá hỗn loạn, ta sợ mình ta không cách nào vượt qua, cho nên ta muốn mời công tử ngươi hỗ trợ.

Cô gái kia tiếp tục nói, lộ ra điềm đạm đáng yêu.

- Ngươi cứ như vậy tin tưởng ta?

Tần Phàm hỏi.

- Trực giác ta cảm thấy công tử ngươi là một người tốt.

Cô gái kia nhẹ gật đầu, nhút nhát e lệ nói.

- Người tốt sao...

Tần Phàm không nói gì mà lắc đầu, nói thực ra, nếu không phải vì Thảo Mộc Chi Linh, hắn chưa chắc sẽ lựa chọn trợ giúp thiếu nữ này, bởi vì cái này có nghĩa là sẽ nhiều thêm rất nhiều phiền toái không biết và lãng phí thêm nhiều thời gian.

- Công tử, ngươi đây là đã đáp ứng sao?

Cô gái kia lúc này có chút khẩn trương hỏi thăm.

- Cô nương, chỉ sợ ngươi không chỉ là sợ Càn Khôn Đái hỗn loạn phải không? Ngươi có lẽ còn chút phiền toái khác nữa?

Tần Phàm không đáp lời, chỉ nhìn cô gái kia hỏi, hắn biết rõ khỏa hạt châu này sẽ không dễ lấy được như vậy.

- Đúng vậy, ta cũng không gạt công tử, quả thật có người ở phía sau truy tung ta...

Cô gái kia nghe vậy, tâm tư bị khám phá liền có chút không có ý tứ cúi đầu nói.

- Ngươi tên là gì?

Tần Phàm lại trầm ngâm một hồi hỏi, hiện giờ hắn đối với thực lực của mình cũng coi như có chút tự tin, cường giả bình thường cũng không sợ, nếu khỏa hạt châu này thực sự thần kỳ như Cổ Mặc nói thì cũng đáng giá mạo hiểm một lần.

- Bẩm công tử, ta gọi Phương Tiểu Tinh, công tử gọi ta Tiểu Tình là được.

Cô gái kia ánh mắt lần nữa sáng ngời, trả lời nói.

Tần Phàm nhẹ gật đầu, chỉ vào chỗ ngồi đối diện nói.

- Đa tạ công tử.

Thiếu nữ gọi là Phương Tiểu Tinh vội vàng vui vẻ đáp tạ nói, hắn biết rõ Tần Phàm nói như vậy chẳng khác nào đã đáp ứng nàng rồi.

- Yên tâm, ta đã thu bảo bối của ngươi, tất nhiên sẽ mang ngươi an toàn đến Thần Thú gia tộc.

Tần Phàm nhận hạt châu nói, kỳ thật đối với Thần Thú gia tộc thần bí kia cũng có chút hứng thú.

- Tiểu tử, ta trực giác cảm thấy nha đầu kia cũng không đơn giản như vậy, nàng tựa hồ rất thần bí, bản Võ Thánh cảm giác được nàng rất khác nhân loại.

Lúc này thanh âm Cổ Mặc lại truyền đến bên tai.

Càn Khôn Đái là một nơi hỗn loạn giữa Đại Kiền quốc và Đại Khôn quốc, tổng cộng có mười mấy thành thị, trên thực tế đã đủ trở thành một tiểu quốc rồi, nhưng phiến địa phương đó lại không bị Đại Kiền quốc và Đại Khôn quốc quản trị.

Nơi đó trường kỳ trộm cướp hoành hành, đồng thời cũng nơi đại bộ phận trộm cướp của hai nước Đại Kiền Đại Khôn dùng để thủ tiêu tang vật.

Ở chỗ này, có rất nhiều đấu giá hội chợ đêm, chỉ cần có đủ tiền tài, ở chỗ này có thể mua được rất nhiều đồ tốt không cách nào mua được trong Đại Kiền quốc, kể cả vũ khí và luyện dược. Thậm chí ngay cả linh đan trong Đại Kiền quốc cũng cực kỳ hiếm thấy nữa! Nghe nói Tàng Trân Các cực kỳ có danh tiếng trong Đại Kiền quốc cũng ầm thầm có buôn bán ở đây.

Ở chỗ này, có sự nghiệp đánh bạc phát triển phồn thịnh, ở nơi hỗn loạn này, cơ hồ mỗi một tòa thành thị lớn nhỏ đều có đổ phường, có người may mắnmột đêm phất nhanh, cũng có dân cờ bạc điên cuồng trong vòng một đêm hai bàn tay trắng. Đối với rất nhiều người mà nói, đây là nơi tiêu tiền, cũng là nơi móc tiền, rất nhiều người tới nơi này đánh bạc mệnh, đánh bạc vinh nhục một đời.

Ở chỗ này, thậm chí còn có võ sĩ có thực lực không tệ, cũng có giai nhân thiên kiều bá mị, chỉ cần có tiền, ở chỗ này cần gì cũng có. Đương nhiên có lúc có tiền vẫn không đủ, nhất định phải có thực lực nhất định bảo trụ tiền tài của mình mới được.

Cho nên nói tóm lại Càn Khôn Đái đại biểu cho kỳ ngộ cũng đại biểu cho khiêu chiến, ở đây chỉ có trong một ít thanh thị lớn là có một ít quy củ rời rạc, trên cơ bản mà nói, ở chỗ này, đặc biệt là bên ngoài thành thị, cơ hồ có thể muốn làm gì thì làm!

Nghe nói, dù là Tiên Thiên Võ Sư có thể trở thành hảo thủ nhất đẳng trong các đại gia tộc Đại Kiền quốc thì ở chỗ này cơ hồ có thể tùy ý thấy được! Đặc biệt là thế lực thành chủ của cách thành trì lớn, đó là tồn tại tương đương với Chân Vũ thế gia cao phẩm, đứng đầu một thành, ít nhất đều có thực lực Võ Tôn! Thậm chí đại thành cá biệt còn có thể có được Võ Thánh!

Cũng bởi vì thế lực bên trong thành trì khủng bố, cộng thêm địa hình và chế ước lẫn nhau cho nên Đại Kiền quốc và Đại Khôn quốc một mực vẫn không thể chinh phục Càn Khôn Đái. Sau khi trải qua mấy lần chiến dịch cỡ lớn, thậm chí tổn thất không ít, cuối cùng hai nước cũng chỉ có thể chấp nhận khu vực đặc thù này, ngược lại ở biên cảnh còn đóng lượng lớn tinh binh để phòng những thế lực hỗn loạn kia trùng kích.

Bình nguyên đồi núi kéo dài, núi rừng hồ nước, nhìn trên địa đồ thì diện tích Càn Khôn Đái rất lớn, thậm chí khoảng chừng bằng một phần mười Đại Kiền quốc! Nếu như đi trên mặt đất thì coi như trực tiếp kéo dài qua, cũng phải phải đi mất ít nhất nửa tháng.

Trong đó trên bản đồ đích thật có sự tồn tại của Hắc Hỏa thành mà Cổ Mặc thành lập hai trăm năm trước, nhưng chủ nhân Hắc Hỏa thành hiện giờ lại không biết rõ là ai. Mà Hắc Hỏa thành ở nơi tương đối về mép Càn Khôn Đái cho nên Tần Phàm còn phải đi thêm một vòng nửa mới tới, thời gian sẽ mất càng nhiều hơn....

Ngày hôm nay, lúc hoàng hôn...

Trong một rừng cây nhỏ, có một dòng suối nhỏ chảy kéo dài, lúc này, ở bên cạnh dòng suối một thân ảnh thiếu nữ yểu điệu mỹ lệ đang gội lấy mái tóc đen nhánh óng ả cúa mình.

Mà thiếu niên áo xanh lúc này lại đứng tựa bên cạnh một cây đại thụ cách đó không xa, loay hoay lấy một đống củi lửa, bên cạnh là một con lợn rừng nhỏ đã được làm sạch sẽ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1204)