← Ch.0484 | Ch.0486 → |
Lúc này đây Tần Phàm xuất chiến cho Cổ gia một mặt là đại biểu cho vận mệnh Cổ gia thậm chí tồn vong, vì thế hắn hết sức quan tâm kết quả của trận quyết chiến. Một phương diện khác lại là vì chứng kiến một thiếu niên có thiên phú như vậy, Võ Đạo kỳ tài, nếu ngã xuống ở nơi này chỉ sợ cả đời hắn sẽ đều áy náy khôn nguôi.
Võ Tôn chi cảnh dĩ nhiên cũng nắm giữ hai loại nguyên khí Thiên Địa, tuy rằng bởi vì kết quả không cao, không biết tương dung hai loại năng lượng nguyên khí để vượt Thiên Giai Vũ Kỹ, nhưng Cổ Thông biết rõ, đây tuyệt đối được xưng tụng là kỳ tích võ học rồi.
Võ Tôn có thể hành sử Võ Thánh chi lực, còn có thể so kì tích với điều này sao?
- Tần Phàm hiền chất, ngươi nhất định phải cố gắng a.
Vào lúc này Cổ Thông dùng sức siết chặt nắm đấm, trong lòng âm thầm thắt lại. Bất quá hắn cũng không dám đi lên đài xem xét kết quả, bởi vì năng lượng loạn lưu vẫn còn, hắn căn bản không có tự tin mình có thể chịu đựng được.
- Kết quả lúc này đây sẽ như thế nào? Trên khán phòng, mọi người hồi phục trong rung động từ công kích của hai người Tần Phàm đánh nhau chết sống, lập tức bọn họ nhìn nhau hỏi kết quả.
Nhưng mà, trong khoảng thời gian ngắn, ai cũng không thể nói ra đáp án.
So đấu Thiên Giai Vũ Kỹ cường hãn như vậy!
Tần Phàm vừa rồi phát ra Thủy Hỏa Tương Dung võ kỹ phải chăng có thể địch nổi Thiên Giai Vũ Kỹ cường hoành vô cùng, trước khi nhìn thấy 2 người họ, trong lòng tất cả mọi người đều không có đáp án.
- Ta nghe nói khống chế hơn một loại nguyên khí Thiên Địa chính là đặc quyền của Võ Thánh, chưa từng có nghe nói qua có người có thể ở Võ Tôn chi cảnh liền làm được hai loại nguyên tương dung... Tần Phàm hắn có lẽ sẽ thắng a...
Một ít người ủng hộ Tần Phàm vào lúc này lên tiếng, bất quá ngữ khí tựa hồ không dám khẳng định quá mức.
Dù sao vừa rồi Phong Thiên Hùng phát ra Thiên Giai vũ kỹ có uy lực mạnh ra sao, mọi người đều rõ như ban ngày/
- Tần Phàm vừa rồi phát ra võ kỹ thập phần quỷ dị, lại ẩn chứa hai loại nguyên khí, bất quá dù sao cũng là Võ Tôn chi cảnh thi triển, cũng không có thành thục như Võ Thánh chi cảnh, hơn nữa cảnh giới của hắn vốn thấp hơn Phong Thiên Hùng rất nhiều... Thắng bại vẫn rất khó nói.
Một số người phân tích.
Nhưng cho tới bây giờ bụi mù bên trên đấu vũ đài không có hoàn toàn tán đi, làm cho tất cả mọi người trông mòn con mắt, hận không thể chạy lên đấu vũ đài xem qua đến tột cùng là ai thắng. Bất quá năng lượng hai người so đấu vừa rồi vẫn còn quá mạnh, nghĩ tới kình khí kinh khủng kia, những người này cũng đành phải bỏ đi ý niệm điên cuồng như vậy.
- Két!
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một thanh âm thanh thúy vang lên trên đấu vũ đài, tựa hồ là có người ở trong đó đứng lên, vừa mới dẫm nát một khối đá.
- Là ai đứng lên?
Nghe cái thanh âm này, tất cả mọi người không khỏi thần sắc chấn động, vội vàng đưa mắt nhìn về đấu vũ đài. Lập tức mọi người liền thấy được một thân ảnh mơ mơ hồ hồ chậm rãi hiện ra trong sương khói, nhưng đến tột cùng là ai thì vẫn không rõ ràng.
- Hướng kia... Hình như là Phong Thiên Hùng!
Bất quá rất nhanh liền có người đã đoán được người đứng lên là ai vì hắn đã thấy phương hướng hai người Tần Phàm tách ra/
Thấy vậy tất cả mọi người Phong gia đều xuất hiện hỉ sắc, còn Cổ gia thì ảm đạm vô cùng/
Sương mù rốt cục tán đi, bóng người lộ ra càng ngày càng rõ ràng.
Quả nhiên là Phong Thiên Hùng!
Lúc này Phong Thiên Hùng tuy rằng tóc tai rối bù, phục rách rưới, thậm chí trên người bị sưng đỏ cháy đen, nhưng hắn vẫn đứng một cách vững vàng trên đài. Còn phương hướng của thiếu niên áo xanh vẫn không nhúc nhích.
- Tiểu Phàm....
Cổ Thanh Tuyết thấy tình huống như vậy thì không cách nào khống chế bi thương từ trong nội tâm, làm cho nàng một người phụ nữ mạnh mẽ cũng sắp nước mắt tràn mi.
Nàng cùng Tần Phàm ở chung tuy rằng chỉ có thời gian hơn nửa tháng nhưng nàng rõ ràng mà cảm nhận được mị lực đến từ thiếu niên này, hơn nữa hiện tại thiếu niên này vì Cổ gia mà chiến, cho nên nói tuy rằng chưa hẳn có thể đây là một loại cảm giác yên thương hay hâm một, nhưng trong lòng của nàng cực kỳ không muốn thiếu niên này chết.
Tương lai của hắn hẳn là hào quang vạn trượng!
- Hắn là Kỳ Tích Chi Tử ah... Hắn không có khả năng ngã xuống như vậy...
Cách nghĩ của Cổ Thanh Tuyết đồng dạng với những người ủng hộ Tần Phàm. Có ít người thậm chí là điên cuồng bắt chước Kỳ Tích Chi Tử trông thấy một màn này, giống như là Tín Ngưỡng trong lòng bỗng nhiên sụp đổ.
Trên đấu vũ đài, Phong Thiên Hùng lau vết máu trên khóe miệng, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, hắn nhìn thiếu niên té trên mặt đất ở bên kia vũ đài mà trong lòng chấn động.
Hắn không ngờ thiếu nien này có thể sử xuất ra võ kỹ cùng so sánh với Thiên Giai Vũ Kỹ đại thành của mình, hơn nữa còn là hai loại nguyên khí bất đồng tương dung phát ra, ngay cả hắn sống với võ đạo cho tới giờ cũng chưa từng nghe qua.
Thật sự là quá mức dọa người rồi!
- Bất quá... Cuối cùng là đã xong.
Mà nhìn thân ảnh thanh sắc vẫn không có nhúc nhích, Phong Thiên Hùng cuối cùng là thở dài một hơi, coi như là đối phương được nhân ý nhưng vẫn phải thua dưới tay mình.
Mặc dù mình ỷ vào cảnh giới rất cao, võ kỹ rất mạnh thì đã sao, hôm nay cuộc chiến thành chủ chỉ cần kết quả mà thôi. Chỉ cần hắn thắng được, Phong gia hắn vẫn là chủ nhân của Hắc Hỏa Thành này.
Cổ gia, vào hôm nay phải bị tiêu diệt.
Ngay sau đó, ánh mắt của Phong Thiên Hùng dần dần trở nên lạnh lẽo nhìn về phía Cổ gia bên ngoài đấu vũ đài.
Tất cả mọi người Cổ gia cũng bắt đầu là khẩn trương đề phòng.
BA
~Bất quá, vào lúc này trên đấu vũ đài cũng truyền đến một thanh âm vang dội.
Sau đó mọi người liền kinh ngạc vô cùng nhìn thấy bóng người thanh sắc ddoosid iện Phong Thiên Hùng vào lúc này chống một tay trên mặt đất chậm rão đứng dậy.
- Tần Phàm! Tần Phàm còn chưa bại!
Lập tức, toàn trường oanh động, phát ra thanh âm điếc tai nhức óc!
Thần Thoại Kỳ Tích Chi Tử còn không có ngã xuống!
Mọi người Cổ gia vào lúc này cũng không khỏi lộ ra cảm xúc xúc động.
- Ta biết ngay hắn sẽ không dễ dàng ngã xuống như vậy...
Thân thể Cổ Thanh Tuyết run nhè nhẹ, mà nhìn thanh sắc chậm rãi đứng lên, nàng rốt cục nhịn không được chảy ra hai hàng dòng nước mắt.
- Làm sao có thể?
Phong Thiên Hùng kinh hồn tởm đáng nhìn thiếu niên áo xanh đối diện, trên mặt chấn động, toát ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.
- Có cái gì không có khả năng!
Tần Phàm xóa đi vết máu ở khóe miệng, hắn bình tĩnh nói, kỳ thật hắn cũng khiếp sợ một chiêu Thiên Giai Vũ Kỹ này của đối phương. Bất quá lúc này đây hắn chưa bại, đối phương cũng không có thắng!
Hai người vào lúc này đều đứng trên vũ đài hoặc âm lãnh hoặc bình tĩnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào đối phương hồi lâu không nói gì.
Tần Phàm lại đứng lên lần nữa, trong lòng của mỗi người cũng khó áp chế nổi sự khiếp sợ. Bất quá toàn trường vào lúc này cũng đều bị hào khí trên đấu vũ đài hấp dẫn, trong khoảng thời gian ngắn lộ ra vẻ yên tĩnh vô cùng.
Đã qua hồi lâu.
- Tần Phàm, ta thừa nhận ngươi thật sự là nhân trung chi long, bất quá hôm nay vô luận như thế nào ngươi đều phải là nằm lại ở chỗ này.
Rốt cục mới nghe thấy Phong Thiên Hùng hít sâu một hơi, hắn âm trầm vô cùng nói.
Sau một khắc, liền trông thấy trong tay của hắn bỗng nhiên xuất hiện một viên đan dược tinh xảo, hắn nhìn Tần Phàm một cái rồi nuốt vào miệng.
Sau một lát, khí thế của hắn lại bỗng nhiên bùng nổ dữ dội.
- Vừa rồi ta một viên đan dược tên là Nguyên Tinh Đan, để cho ta tạm thời tăng lên phạm vi khống chế nguyên khí thêm 50m, có thêm phạm vi nguyên khí 50m, ta có thể đánh chết ngươi rồi! Tần Phàm, ngươi nhất định phải chết!
Ánh mắt Phong Thiên Hùng âm lãnh mà tự tin nhìn Tần Phàm nói.
Phong Thiên Hùng biết rõ hiện tại vừa rồi công kích của mình mình thêm một chút thì Tần Phàm không thể bò dậy được. Giờ khắc này Nguyên Tinh Đan do hắn hao tốn rất nhiều kim nguyên, dùng sức của chín trâu hai hổ mới mua về, nếu như không phải đến lúc này, hắn thật sự không nỡ sử dụng.
- Phong Thiên Hùng thậm chí có đan dược như Nguyên Tinh Đan tạm thời tăng cường thực lực của Võ Tôn!
Thấy vậy phảng phất như một quả núi ném vào hồ nước, tất cả mọi người trên khán phòng đều khiếp sợ không thôi.
Rất nhiều người cũng biết có đan dược quý hiếm tạm thời tăng thực lực, dù sao nó cơ hồ là át chủ bài quyết định thắng bại. Đặc biệt là đan dược tăng cảnh giới Võ Tôn thì càng thêm trân quý, cho dù hơn trăm triệu kim nguyên đều chưa hẳn có thể mua được!
Mọi người Cổ gia vừa thấy Tần Phàm đứng dậy, vốn vừa mới hơi chút buông lỏng, nhưng thấy dị biến này cũng đều biến sắc, một viên Nguyên Tinh Đan xuất hiện có thể biến đổi kết quả của cuộc chiến quyết định thành chủ này.
- Ngươi đang muốn thi dùng đan dược với ta?
Bất quá vào lúc này Tần Phàm bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến rất là sáng lạn.
- Ngươi tựa hồ là muốn đấu đan dược với ta?
Một câu này của Tần Phàm vừa truyền ra, toàn trường không khỏi giật mình. Có ít người nghĩ không ra, nhưng có ít người lại nhớ tới sự kiện phát sinh trong phòng đấu giá của Mặc gia (Cổ gia) mấy ngày trước.
- Đúng rồi, ngay tại nửa tháng trước có một vị thế gia đệ tử dùng đan dược đổi rất nhiều vật phẩm đấu giá, người nọ tựa hồ có rất nhiều đan dược, hơn nữa ra tay cực kỳ hào phóng...hình như chính là Tần Phàm!
Một ít người có mặt tại hiện trường phòng đấu giá ngày đó liền nói.
← Ch. 0484 | Ch. 0486 → |