Vay nóng Tima

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 0511

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 0511: Ngũ cấp võ tôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)

Siêu sale Lazada


Vừa rồi khi cự ấn bị hấp thu vào bên trong, Tần Phàm phát hiện hình xăm bỗng nhúc nhích, sau đó hắn cảm giác được bên trong truyền đến một chút nhiệt lượng nóng rực, nhưng chỉ qua vài lần hô hấp cảm giác nóng rực kia cũng nương theo hào quang chớp động rất nhanh biến mất, sau đó hình xăm đã khôi phục như trước đó, không còn chút cảm giác.

- Chẳng lẽ vừa rồi sở dĩ cự ấn chịu nghe theo lời của ta biến hóa nhỏ đi là bởi vì nguyên nhân của hình xăm kia?

Tần Phàm nhíu mày, nghiêm khắc mà nói cự ấn cũng không phải nghe lời của hắn, rất có thể là nghe lệnh của hình xăm trên lưng bàn tay hắn.

Hình xăm này thật cổ quái, quỷ dị, thần bí.

Nhưng hắn vẫn hoàn toàn không cách nào khai thông với nó, càng khỏi nói là có thể khống chế được nó.

Nhưng làm Tần Phàm lo lắng nhất vẫn là tử sắc lôi viêm quan hệ tới nghịch thần giả Lôi Thần, đừng nói là bản thể của vị viễn cổ đại năng kia, ngay cả chút tàn hồn của Lôi Thần bám vào bên trong cũng đủ cho hắn muốn chết!

Vị Lôi Thần kia ngay cả vị Chân Võ Thần duy nhất của Vũ Thiên đại lục mà cũng dám phản kháng, chẳng khác nào là muốn dùng lực lượng một người đi đối nghịch cùng toàn bộ tám vị võ thánh, Chân Võ thánh điện cùng vô số tín đồ Chân Võ Thần của Vũ Thiên đại lục! Người này có được thực lực tuyệt đối là không tầm thường, nhất định là phi thường khủng bố!

Ít nhất với thực lực bây giờ của Tần Phàm, phỏng chừng đứng trước mặt vị đại năng cường đại kia thật chẳng khác gì một con kiến.

Nếu như vị Lôi Thần kia có ác ý, tùy thời đều có thể dồn hắn vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.

- Cự ấn này ta mang đi, chúng ta đi xem đồ vật khác.

Tuy rằng trong lòng có đủ loại lo lắng, nhưng Tần Phàm cũng không biểu hiện ra ngoài, âm thầm nhu nhu lưng bàn tay đã khôi phục như thường, sau đó thản nhiên nói với Dương Côn đang đứng bên cạnh.

Hết thảy vẫn biểu hiện như thường, giống như chưa từng xảy ra việc gì.

Dương Côn tựa hồ còn chưa kịp hồi phục lại trong dị tượng vừa rồi, nghe được câu nói của Tần Phàm thì giật mình, nhưng hắn cũng biết rõ mình không thích hợp hỏi han quá nhiều, cho nên chỉ biểu hiện như thường đáp ứng.

Vì thế ba người lại tiếp tục đi quanh bảo khố của thành chủ phủ.

Kế tiếp Tần Phàm cũng không phát hiện ra còn có cổ bảo nào khác đáng giá chú ý, dù sao loại cổ bảo như vậy, tuy gọi là cổ bảo nhưng trên thực tế càng nhiều chính là đồ vật được người sử dụng qua ở thời xa xưa, bảo bối chân chính cũng không nhiều lắm, trong bảo khố của thành chủ phủ Đại Phong Thành cũng không dễ dàng nhìn thấy.

Chỉ là Tần Phàm nhìn thấy đồ vật cũng không cự tuyệt, cho dù không có gì đáng sử dụng, nhưng chỉ cần hắn hơi chút cảm giác được có vẻ đặc thù thì đều thu vào trong trữ vật giới chỉ. Không thể không nói, dù sao kiếp trước từng là người hiện đại tại địa cầu, đối với đồ cổ tự nhiên luôn có dục vọng muốn lấy về.

Mặt khác bên trong bảo khố này đích xác cũng được xưng tụng là cất chứa không ít, đối với Tần Phàm mà nói ngoại trừ cổ bảo làm cho hắn cảm thấy có hứng thú, kế tiếp dĩ nhiên là linh dược dự trữ phong phú.

Linh dược dược liệu có chút là linh dược thông thường, nhưng số lượng thật lớn, chồng chất lại xem như giá trị cũng xa xỉ, mà trong đó có một ít linh dược trân quý hiếm hoi càng làm Tần Phàm mừng rỡ, bên trong có vài loại linh dược hắn một mực tìm kiếm đã lâu nhưng không tìm được, nhưng không nghĩ ra có thể nhìn thấy bên trong bảo khố này, điều này thực sự làm cho hắn vô cùng vui vẻ.

Với tính cách yêu thích luyện đan tới phát cuồng của Tần Phàm, nhìn thấy nhiều linh dược như vậy đương nhiên là vô cùng hưng phấn, trên một đường đi qua cơ hồ đã lấy đi hơn phân nửa.

Bỏ ra gần một giờ đem hơn phân nửa kho hàng đều bỏ vào trong trữ vật giới chỉ của mình, lúc này Tần Phàm mới vừa lòng phủi tay, nhiều tài liệu linh dược như vậy ít nhất cũng đủ cho hắn luyện chế suốt mấy năm thời gian. Về phần vũ khí giáp trụ này nọ, mặc dù có một số lớn đều không tệ, nhưng Vương Trù Đao cùng Linh Hàn quyền sáo của Tần Phàm đã là tinh phẩm tuyệt đối trong các loại vũ khí, hơn nữa vũ kỹ của hắn lại vô cùng bá đạo, vũ khí bình thường căn bản là không chịu nổi uy lực của hắn đánh ra.

Cho nên hắn đối với những vật kia không có bao nhiêu hứng thú, chỉ tượng trưng thu một ít thượng phẩm, tính toán ngày sau mang về cấp cho gia tộc sử dụng.

Đoạn đường này Dương Côn đi theo phía sau, thấy thật nhiều bảo bối cùng linh dược bị Tần Phàm thu lại thật giống như cướp sạch, không khỏi hiện lên vẻ mặt thật phức tạp. Những đồ vật trong bảo khố là trữ hàng của Đại Phong Thành suốt mười năm, nói hắn không có tham niệm thì giả dối, nhưng hắn biết được thân phận hiện tại của mình, vì vậy không dám lên tiếng.

- Tốt lắm, Dương Côn, lần này vất vả ngươi, ta rất nhanh sẽ rời đi Đại Phong Thành, trong lúc ta đi vắng ngươi là người quản lý Đại Phong Thành, trước khi có người dám đến tranh đoạt vị trí thành chủ của ta, mọi chuyện đều giao cho ngươi toàn quyền phụ trách!

Tần Phàm chợt xoay người lại nói với Dương Côn.

- Dạ, thành chủ.

Dương Côn chỉ thoáng do dự liền trả lời, việc này cũng đã nói trước, vì vậy hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.

- Còn nữa, ta biết lần này do Kiền Kinh Tần gia để Đồ Chính Long phong tỏa Đại Phong Thành, qua vài ngày Kiền Kinh Tần gia sẽ đến đây, ngươi cũng không cần che giấu hành tung của ta, cũng không cần dây dưa với bọn họ, trực tiếp nói cho người của họ biết ta đã đi Đại Khôn quốc cũng được.

Tần Phàm nhẹ nhàng vuốt ve trữ vật giới chỉ trên tay, tiếp tục nói.

Kiền Kinh Tần gia nếu thông tri cho Đồ Chính Long phong tỏa Đại Phong Thành, như vậy rất có thể đã hiểu biết lộ trình mà Tần Phàm muốn đi qua, muốn giấu diếm cũng không được. Hiện tại Đại Phong Thành đã thuộc về hắn, như vậy hắn cứ trực tiếp công khai tuyên bố hành tung, cũng không cần tạo thành phiền toái cho Đại Phong Thành.

- Yên tâm đi Dương Côn, chỉ cần ngươi làm việc cho ta, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi.

Ngay lập tức trên tay Tần Phàm xuất hiện một bình bạch ngọc, đưa qua cho Dương Côn thản nhiên nói:

- Trong này là một viên tôn cấp Ngũ Hành Đan, có thể trợ giúp ngươi tăng lên cảnh giới. Dùng xong nó, có thể phỏng chừng nhiều nhất chỉ một năm thời gian là ngươi có thể từ bát cấp võ tôn tăng lên cửu cấp võ tôn!

Ở võ tôn cảnh giới không giống như những cảnh giới trước chỉ cần hấp thu thiên địa linh khí nhập vào cơ thể luyện hóa thì có thể tăng lên, sau khi đạt tới võ tôn, kình khí trong cơ thể toàn bộ chuyển hóa thành bản tức nguyên khí, bản tức nguyên khí nhiều hay ít chính là đại biểu cho cảnh giới cao hay thấp.

*****

Mà bản tức nguyên khí không phải thông qua việc hấp thu thiên địa linh khí là có thể chuyển hóa, mà là thông qua việc lĩnh ngộ võ đạo cùng thiên địa mà có được. Có thể nói vô cùng huyền diệu khó giải thích, cứ như vậy đan dược tăng lên cảnh giới võ tôn ít càng thêm ít, hơn nữa đều cực kỳ khó thể luyện chế.

Không chỉ cần có tài liệu linh dược vô cùng trân quý, vẫn còn cần trình độ của luyện đan sư phải đạt tới cường giả võ tôn cực kỳ lợi hại, hơn nữa còn có lực lĩnh ngộ cực cao trong võ đạo cùng thiên địa mới có thể chế tạo ra!

Có thể nói cả Vũ Thiên đại lục có thể luyện chế được loại đan dược này chỉ sợ còn chưa đủ mười người.

- Tôn cấp Ngũ Hành Đan?

Nghe vậy Dương Côn không khỏi ngây người, mà với tâm cảnh bát cấp võ tôn như hắn cũng không khỏi chấn động mạnh, thật sự không ngờ thanh y thiếu niên trước mắt có thể xuất ra được đan dược cao cấp tới như vậy! Hơn nữa hắn còn bỏ ra được mà đem tặng ình?

Ngũ Hành Đan được chia làm tôn cấp cùng thánh cấp, phân biệt trợ giúp võ tôn cùng võ thánh cường giả tăng lên cảnh giới cùng năng lực, tuy rằng không thể khiến cho võ tôn cùng võ thánh cường giả đột phá trong thời gian ngắn, nhưng có thể tiết kiệm được tới gấp mười lần thời gian.

Đặc biệt đối với người đã gặp phải cổ bình trong tu luyện như Dương Côn, nhiều năm khó thể tiến thêm, thật sự là giống như tái tạo!

- Đan dược này thật sự cho ta?

Dương Côn chần chờ tiếp nhận đan dược, vừa nhìn đã xác nhận là đồ thật không thể nghi ngờ, điều này làm cho hắn không khỏi kích động mở to hai mắt nhìn Tần Phàm, không thể tin được hỏi.

- Chỉ cần ngươi giúp đỡ được ta, đừng nói là một viên tôn cấp Ngũ Hành Đan, ngày sau nếu ngươi có thể đột phá tới võ thánh cảnh giới, thánh cấp Ngũ Hành Đan ta cũng có thể cho ngươi, thậm chí khi ngươi đột phá võ thánh cảnh giới, ta cũng có thể giúp ngươi một tay.

Tần Phàm thản nhiên tiếp tục nói, nhưng vẻ tự tin trong lời nói thật sự làm lòng người sản sinh tin phục.

- Thuộc hạ nhất định đem hết toàn lực!

Dương Côn nhận được đan dược, kích động trả lời, lần này hắn cũng đã thay đổi xưng hô, tự xưng là thuộc hạ. Điều này đủ nói rõ một viên Ngũ Hành Đan đối với hắn ảnh hưởng lớn bao nhiêu.

Vừa rồi những lời Tần Phàm đã nói nếu đổi lại là người khác hắn khẳng định không tin, nhưng thiếu niên trước mắt là kỳ tích chi tử, hơn nữa còn thực sự đưa ra một viên tôn cấp Ngũ Hành Đan, còn tặng cho hắn. Hắn không chút nghi ngờ thiếu niên này cũng có thể xuất ra được thánh cấp Ngũ Hành Đan.

Hơn nữa với tốc độ tu luyện của Tần Phàm, đó chính là sự thật đã được chứng minh rõ ràng.

Đi theo một chủ tử có tiền đồ vô lượng như vậy, còn có thể thật nhanh tăng lên tu vi của chính mình, hắn vì sao mà không làm?

- Tốt lắm, đêm nay ta quyết định ở Đại Phong Thành nghỉ ngơi một đêm, ngươi đi an bài một chút.

Tần Phàm phất tay nói, viên Ngũ Hành Đan kia tuy đối với hắn mà nói cũng là đan dược trân quý khó luyện chế, nhưng vừa rồi hắn thu hoạch không ít tài liệu linh dược luyện chế Ngũ Hành Đan như Ngũ Hành Thảo, hắn mới khẳng khái một lần, nhưng có thể làm cho bát cấp võ tôn cường giả chịu nghe lệnh của hắn, xem như là đáng giá.

Ban đêm, ánh trăng như nước, gió mạnh thổi vào trong phòng, căn phòng thật hoa lệ làm ngươi như si như say.

Nhưng lúc này Tần Phàm đang ngồi xếp bằng trên giường, đang tập trung tinh thần nhập định, hoàn toàn không cảm giác tới ánh trăng mỹ lệ, chỉ chăm chú tu luyện, cố gắng đập vào cảnh giới ngũ cấp võ tôn.

Bởi vì hắn phi hành vượt qua núi non sông ngòi suốt đêm mà đến, hắn phỏng chừng cho dù Mộc Thiên Hùng có đuổi theo cũng không thể tới nhanh như vậy, cho nên lưu lại Đại Phong Thành thêm một ngày, một mặt xử lý công việc chủ yếu của thành trì, cùng lúc là đập vào cảnh giới ngũ cấp võ tôn, chỉ cần thành công tăng tiến, Tần Phàm có được kinh nghiệm đối chiến với Đồ Chính Long, sẽ có thêm lòng tin đối chiến với Mộc Thiên Hùng.

Đêm trăng chầm chậm trôi qua, rất nhanh đã hơn nửa đêm, sắp đến thời gian hừng đông, một cỗ thiên địa nguyên khí vô cùng nồng đậm lan tràn ra ngoài, làm cả không gian thành chủ phủ chấn động.

Trong phòng Tần Phàm chậm rãi mở mắt.

Rốt cục đã tiến vào ngũ cấp võ tôn!

- Loại cảm giác này...có người vừa đề thăng một bậc cảnh giới võ tôn?

Theo cỗ ba động cường đại từ trong thành chủ phủ truyền ra, ba vị cường giả võ tôn trong thành chủ phủ tâm thần chấn động, vô cùng kinh ngạc nhìn về một hướng trong thành chủ phủ.

Đó chính là gian phòng Tần Phàm đang ở lại.

- Không ngờ hắn tiếp tục đột phá thêm một bậc! Còn chưa qua một đêm thời gian, hắn đã từ tứ cấp võ tôn tăng lên ngũ cấp võ tôn!

Dương Côn là bát cấp võ tôn, trải qua tám lần đột phá nên đối với loại cảm giác này vô cùng quen thuộc, vì thế vẫn có chút không thể tin được.

Cảnh giới võ tôn mỗi khi tăng lên một bậc đều vô cùng khó khăn, có thể nói cho dù là thiên tài tuyệt diễm ít nhất phải dùng tới hai ba năm thời gian, người bình thường dùng vài năm chưa chắc đã thành công. Dù là chính bản thân Dương Côn, hắn đột phá tới cảnh giới võ tôn đã gần ba mươi năm, hiện tại chỉ mới đạt tới cảnh giới bát cấp võ tôn. Nếu không phải nhờ Tần Phàm tặng một viên tôn cấp Ngũ Hành Đan, phỏng chừng hắn muốn đột phá tới cửu cấp võ tôn ít nhất còn phải dùng ba năm thời gian!

Bởi vì càng hiểu được về sau muốn đột phá càng thêm gian nan, thậm chí tiêu tốn bảy tám năm cũng là chuyện vô cùng bình thường.

Nhưng hiện tại thiếu niên kia còn chưa đầy hai mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới ngũ cấp võ tôn, thậm chí hắn từ nhất cấp võ tôn đột phá tới ngũ cấp võ tôn còn chưa đầy nửa năm thời gian.

- Tốc độ tăng nhanh như vậy lại không gặp phải tình huống cảnh giới không ổn định, còn có thể phát huy ra thực lực cao hơn cảnh giới hiện tại! Điều này thật sự là...quá mức khủng bố!

Dương Côn cảm giác được ba động khắp bốn phía dần dần tiêu tán, không khỏi âm thầm hít sâu một hơi, lại tiếp tục thì thào nói:

- Hi vọng đừng có tên nào không có mắt chạy tới đòi tranh đoạt Đại Phong Thành này đi, nếu không gặp phải một tên yêu nghiệt như vậy, đây tuyệt đối là tự tìm đường chết...

Trên thực tế, trước kia ở Chân Võ thánh địa được Chân Võ Thần chúc phúc, Tần Phàm lý giải về võ đạo cùng thiên địa nguyên khí vượt xa những võ tôn cùng cảnh giới. Hơn nữa hắn còn có đủ loại đan dược phụ trợ, được đủ loại huyền ảo của ma chủng trợ giúp, đặc biệt sau khi luyện hóa ma chủng lần thứ hai lực lĩnh ngộ của hắn trong võ đạo lại tăng lên, tốc độ đột phá của hắn đích thật là nhanh tới mức làm người không sao tưởng tượng nổi.

Tốc độ tăng nhanh như vậy, thay đổi là người bình thường đừng nói là cảnh giới sẽ không ổn định, hơn nữa tùy thời đều không chịu nổi tâm cảnh khiêu chiến, tạo thành kết quả tẩu hỏa nhập ma. Nhưng Tần Phàm bất đồng, hắn đã mấy lần tiến vào các đại hiểm địa, trải qua mấy lần sinh tử, đã sớm rèn luyện được tâm tình của một cường giả thực sự.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1204)