Vay nóng Homecredit

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 0524

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 0524: Thánh nữ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)

Siêu sale Lazada


- Ngươi đi ra ngoài tìm hiểu một chút thì sẽ biết, ngươi so sánh với hắn, kém thật quá xa.

Thần thú tôn sứ thản nhiên nói, sau đó liền dẫn Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình trực tiếp đi vào trong cung điện.

- Ta còn kém xa so với Tần Phàm? Làm sao có thể!

Nhìn thấy thần thú tôn sứ đưa Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình đi vào trong cung điện, Chu Xương không khỏi giật mình, sau đó thì thầm nói:

- Hiện giờ mặc dù ta mới đột phá tới linh võ sư cảnh giới không lâu, nhưng nếu thi triển thần kỹ ít nhất có thể phát huy ra thực lực ngũ lục cấp linh võ sư! Ta lại không bằng hắn?

Ngay lập tức hắn đi ra ngoài đường tùy tiện nắm lại một người đi ngang.

- Ngươi có biết Tần Phàm hay không?

Hắn nhìn thẳng vào hai mắt người nọ, trong miệng trầm giọng hỏi.

- Tần Phàm? Ngươi nói chính là kỳ tích chi tử Tần Phàm?

Người nọ thấy Chu Xương từ trong cung điện đi ra, biết hắn là người của Thần Thú gia tộc, không dám phản kháng, chỉ hỏi ngược lại.

- Kỳ tích chi tử? Cái gì là kỳ tích chi tử? Đây là có chuyện gì, Tần Phàm từ khi nào trở thành kỳ tích chi tử vậy?

Chu Xương nhướng mày, lại tiếp tục truy hỏi.

- Nếu ngươi hỏi chính là Đại Kiền quốc Nam Phong Tần gia Tần Phàm, như vậy hắn thật sự chính là kỳ tích chi tử, tương truyền hắn còn chưa đủ hai mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới võ tôn cường giả, quả thật là một kỳ tích!

Khi người nọ nhắc tới Tần Phàm, vẻ mặt cũng vô cùng sợ hãi than thở.

- Cái gì? Tần Phàm đã đột phá tới cảnh giới võ tôn sao? Làm sao có thể!

Chu Xương vẫn không cách nào tin tưởng.

- Kỳ thật ta cũng có chút không tin, làm sao có người chưa đầy hai mươi tuổi đã đột phá tới võ tôn cảnh giới! Nếu có thể đột phá tới linh võ sư cảnh giới cũng đã là siêu cấp thiên tài! Nhưng lời đồn đích xác là như thế, thậm chí còn nói Tần Phàm có năng lực giết chết thất cấp yêu thú Độc Giác Giao Long!

Người nọ cũng lắc lắc đầu nói.

- Ngươi nói Tần Phàm chém giết Độc Giác Giao Long? Ngươi xác định không có gạt ta?

Chu Xương vừa nghe, xúc động đến chộp ngực áo người kia hỏi.

- Tuy rằng chuyện này rất khó làm cho người ta tin tưởng, nhưng hiện tại thanh danh kỳ tích chi tử Tần Phàm đã vang dội tới hơn phân nửa Vũ Thiên đại lục đều hay biết, ngươi không tin thì đi hỏi những người khác.

Người nọ chỉ đành bất đắc dĩ nói.

- Điều đó không có khả năng!

Chu Xương cảm thấy mình bị đả kích thật lớn, hắn có được thần thú huyết mạch, tiến vào mật địa vất vả tôi luyện hơn hai năm, thật không dễ dàng đột phá tới linh võ sư cảnh giới. Mà Tần Phàm lúc trong triêu thánh đại hội chỉ mới đột phá tới tiên thiên võ sư không bao lâu, nhưng hiện tại chỉ mới hơn hai năm trôi qua mà thôi, không ngờ hắn đã là võ tôn cường giả!

Còn có được năng lực chém giết Độc Giác Giao Long!

Đây thật sự là có chút không thể tưởng tượng, làm cho người ta không cách nào tin nổi.

Chu Xương cũng không cần tiếp tục đi hỏi người khác, kết hợp với lời nói vừa rồi của thần thú tôn sứ, làm cho hắn hiểu được giữa mình cùng Tần Phàm đã kém thật quá xa, quả thật là không cùng chung tầng cấp.

Chẳng thể trách đối phương luôn biểu hiện bộ dạng thoải mái tự nhiên, nguyên lai bởi vì đối phương biết rõ mình không thể sánh bằng hắn!

Vào lúc này, hắn nhớ tới bộ dáng của mình khi đòi khiêu chiến Tần Phàm thêm lần nữa, hắn không khỏi cảm thấy có chút đỏ mặt.

- Không được, ta phải mau nhanh chuẩn bị tiến vào đệ nhị mật địa! Không thể tưởng được ta đã rớt lại sau lưng Tần Phàm nhiều như vậy, cũng không biết hiện tại Thái Hiên cùng Tần Hạo Dương đã có cảnh giới như thế nào!

Lập tức Chu Xương cắn chặt răng, cho dù hiểu được nhưng hắn vẫn không hoàn toàn bị Tần Phàm đả kích đến mất ý chí chiến đấu. Hắn nhớ lại những thiên tài có cảnh giới tương đương trong lần triêu thánh đại hội, không khỏi âm thầm phân cao thấp.

Nhưng hắn không thừa nhận cũng không được, cho dù hắn có thần thú huyết mạch tương trợ, hắn muốn đuổi kịp Tần Phàm thật sự là vô cùng khó khăn.

Lúc này, Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình đang đi theo thần thú tôn sứ vào trong cung điện, đối với lời khiêu chiến của Chu Xương vừa rồi hắn cũng không để vào trong lòng, chỉ nở nụ cười cho qua mà thôi. Hiện tại Tần Phàm thật sự đã vượt xa thiên tài cùng tuổi rất nhiều, duy nhất có thể đuổi kịp hắn, chỉ sợ cũng chỉ có Tần Li, mà đối thủ của hắn chính là vị thiên tài của đời trước.

Trên thực tế tốc độ tu luyện của Chu Xương đã không tính là chậm, cùng Thái Hiên không chênh lệch bao nhiêu. Trên cảnh giới, Thái Hiên bởi hiệu quả linh huyệt có thể sẽ cao hơn một ít, nhưng nếu luận chiến lực cực mạnh, thì Chu Xương có thể sử dụng thần kỹ biến thân nên càng mạnh hơn.

Xuyên qua mấy hành lang dài, rất nhanh ba người đi tới bên ngoài một cổ mộc thiên điện.

- Các ngươi vào đi thôi, đại trưởng lão đang chờ các ngươi.

Tôn sứ dừng lại nhìn Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình nói.

- Tạ tôn sứ!

Tần Phàm gật gật đầu, cùng Phương Tiểu Tình đi vào.

Tòa thiên điện này bố trí thập phần thanh lịch, đồng dạng khí tức cây cối xanh mát vô cùng nồng đậm, làm cho Tần Phàm có một loại ảo giác chính mình đang đi vào một khu rừng rậm mênh mông.

Ở phía trước, Tần Phàm nhìn thấy một bóng lưng cao lớn khôi vĩ, tuy rằng thoạt nhìn thân thể cường tráng, nhưng người kia mặc da thú đã có chút cũ, mái tóc hoa râm, hẳn là một lão giả.

Chỉ là bóng dáng kia tạo cho người ta loại cảm giác vô cùng tường hòa.

Không cần giới thiệu, Tần Phàm biết được người này khẳng định là đại trưởng lão của Thần Thú gia tộc, địa vị tôn quý, ở cả Đại Khôn quốc có thể chỉ đứng sau thánh chủ của Chân Võ thánh điện Đại Khôn quốc.

- Các ngươi đã tới.

Nghe được tiếng bước chân sau lưng, đại trưởng lão mang theo vẻ mặt mỉm cười hiền hòa chậm rãi xoay người lại, mỉm cười nhìn Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình.

Tần Phàm ngẩng đầu lên nhìn vị đại trưởng lão trước mặt, dung mạo trang trọng hiền lành, mái tóc hoa râm mặt mày hồng hào, cũng làm cho người ta có loại cảm giác thân cận nhưng không dám bất kính.

- Ngươi chính là Tần Phàm đi? Quả nhiên là không tệ!

Đại trưởng lão khẽ cười nói.

- Tần Phàm gặp qua đại trưởng lão.

Tần Phàm cung kính nói.

- Tiểu Tình gặp qua đại trưởng lão.

Tiếp theo Phương Tiểu Tình cũng nhút nhát hành lễ nói, nàng cảm giác mình đứng trước mặt vị đại trưởng lão này lại tựa hồ có cảm giác lúng túng.

- Nha đầu, hoan nghênh về nhà!

Nhưng lúc này đại trưởng lão cũng đã đi tới, mỉm cười vuốt tóc Phương Tiểu Tình nói, thiếu nữ lại vô cùng ngoan ngoãn cúi đầu.

- Tiểu Tình thật sự là người của Thần Thú gia tộc?

Tần Phàm hiếu kỳ hỏi.

- Không sai, Tiểu Tình là thánh nữ của Thần Thú gia tộc, địa vị tôn quý, nhưng lưu lạc dân gian, vì vậy thật sự vô cùng cảm kích ngươi đã tiễn nàng trở về, đây là một lần đại tạo hóa, thậm chí đối với thiên hạ muôn dân đều là một công lao.

Đại trưởng lão tiếp tục mỉm cười nói.

*****

- Thánh nữ?

Tần Phàm không khỏi thầm giật mình, cũng không nghĩ ra địa vị của Phương Tiểu Tình lại cao như vậy.

- Phải, trên người Tiểu Tình ẩn chứa thần thú huyết mạch rất nồng, có thể khai thông với toàn bộ loài thú, thậm chí nàng có thể trực tiếp đối thoại với thần thú đại nhân, tương lai của Thần Thú gia tộc còn cần nàng đến chỉ dẫn.

Đại trưởng lão có chút sủng nịch nhìn Phương Tiểu Tình nói:

- Mấy năm nay làm khổ nàng, nhưng đây là do thần thú đại nhân an bài, có thể kết bằng hữu với kỳ tích chi tử, cũng là duyên phận của nàng.

Vừa mới nói xong, lúc này đại trưởng lão bỗng nhiên nhắm mắt lại, mà ngay khi Tần Phàm cùng Phương Tiểu Tình còn đang mê hoặc, hắn chợt mở mắt, sau đó tiếp tục nói:

- Tần Phàm, ngươi ở đây đợi thêm một lát, hiện tại thần thú đại nhân muốn tiếp kiến thánh nữ.

- Không ngờ thật sự có thể trực tiếp đối thoại với thần thú sao?

Nghe vậy, Tần Phàm không khỏi ngây ra, có vẻ khiếp sợ không thôi.

- Đương nhiên là thật, một lát thần thú đại nhân sẽ đích thân tiếp kiến ngươi, ngươi chuẩn bị một chút, ngàn vạn lần đừng mạo phạm thần thú đại nhân.

- Còn có thể tiếp kiến ta?

Nghe vậy trong lòng Tần Phàm rốt cục lật lên sóng to gió lớn, sắc mặt thay đổi kịch liệt, quả thật là không cách nào tin được. Bởi vì cho tới nay, hắn thật muốn xác minh vị chân thần duy nhất của Vũ Thiên đại lục có thực sự tồn tại hay không mà không có cơ hội, thậm chí lúc nhận Chân Võ Thần chúc phúc cũng không được nhìn thấy chút dấu hiệu nào.

Nhưng hiện tại hắn thậm chí có thể nhìn thấy thần thú!

Vị thần thú này rất có thể là chúc thần của Chân Võ Thần, chính là thần linh!

Thần rốt cục là thế nào tồn tại, năng lực có bao nhiêu? Là trời sinh hay do tu luyện mà thành?

Tần Phàm vẫn luôn muốn làm rõ vấn đề này.

Hiện tại rốt cục hắn đã có cơ hội tìm hiểu rõ ràng!

Có thể tự mình chứng kiến một vị thần, hắn tin tưởng rất nhiều vấn đề hắn đều có thể hiểu rõ được thông suốt.

Đại trưởng lão cũng nhìn ra được Tần Phàm thất thố, nhưng hắn cũng không để ý, chỉ khẽ cười cười liền dẫn Phương Tiểu Tình đi vào bên trong thiên điện. Hắn biết vô luận là ai, khi biết mình có thể chứng kiến một vị thần cũng đều sẽ có biểu hiện như vậy, thậm chí không cách nào chịu nổi kích động.

Thật giống như Phương Tiểu Tình, lúc này nàng biểu hiện thật nhút nhát, tựa hồ thập phần sợ hãi, thân thể đều phát run lên.

Nhìn thấy hai người dần dần biến mất tận sâu trong cung điện, trong lòng Tần Phàm thật lâu không thể bình tĩnh, thậm chí dần dần có loại cảm giác bất an. Loại cảm giác này là chờ mong, hưng phấn, nhưng mang theo một nỗi lo lắng tràn đầy.

Thần rốt cục có được năng lực như thế nào?

Có phải liếc mắt liền nhìn thấu bí mật của mình?

Vào lúc này, bên trong thiên điện chỉ còn một mình Tần phàm, bốn phía im lặng tới mức đáng sợ, hắn không tự chủ được nhìn thoáng qua lưng bàn tay phải của mình.

Tử sắc lôi viêm vẫn vô cùng diễm lệ, thật giống như còn đang thiêu đốt bốc lên.

Đây chính là chỗ mà hắn lo lắng nhất, vật này có quan hệ với nghịch thần giả Lôi Thần, có thể sẽ bị thần thú phát hiện hay không? Nếu như phát hiện được có trực tiếp giết chết mình hay không?

Phải cự tuyệt đi gặp mặt thần thú? Như vậy có bị xem rằng bất kính hay không? Như vậy Thần Thú gia tộc sẽ đối đãi với mình như thế nào?

Hơn nữa một lần cơ hội gặp mặt thần linh, bỏ lỡ có phải quá đáng tiếc?

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Cũng không biết qua bao lâu, lúc này Tần Phàm đang ở bên trong cổ mộc thiên điện đứng ngồi không yên, trong lòng không ngừng bị giày vò.

Có gặp mặt thần thú hay không, đích thật là một quyết định gian nan đối với hắn.

Có thể nhìn thấy một vị thần, đối với tuyệt đại bộ phận người sống trên đại lục này mà nói là một vinh hạnh may mắn, thậm chí nếu là trước kia Tần Phàm sẽ hết sức vui vẻ, nhưng hiện tại Tần Phàm do dự.

Trong khoảng thời gian này, hắn không ngừng nhìn vào bên trong thiên điện, sản sinh ý thối lui.

Nhưng trong lòng hắn thật rõ ràng, nếu hắn rời đi như vậy, chẳng khác nào là phản kháng thần ý, là bất kính đối với thần thú.

Địa vị của thần thú ở Đại Khôn quốc là cao nhất, bất kính đối với thần thú ở trong mắt những tín đồ cuồng nhiệt mà nói chẳng khác gì là khinh nhờn thần linh. Đặc biệt là được thần thú triệu kiến chính là vô thượng vinh quang, nếu như Tần Phàm cự tuyệt, tuyệt đối sẽ khiến cho Thần Thú gia tộc thậm chí là cả Đại Khôn quốc phẫn nộ.

Đừng nói là chọc thần thú tức giận, cũng đừng nói là cả Đại Khôn quốc, chỉ là Thần Thú gia tộc đối với Tần Phàm hiện tại mà nói căn bản không chút lực phản kháng.

Thế lực của Thần Thú gia tộc vượt xa Kiền Kinh Tần gia, chẳng khác gì là Chân Võ thánh điện.

Lúc trước khi hắn gây nên ân oán cùng Kiền Kinh Tần gia, thánh chủ nhúng tay can dự vào, nhưng nếu hắn gặp phải Thần Thú gia tộc, hắn có thể khẳng định dù là thánh chủ của Chân Võ thánh điện Đại Kiền quốc cũng sẽ không lên tiếng một câu nào.

Vì một thiên tài có tiềm lực đi đắc tội với một thánh chủ thậm chí là thần thú?

Việc này căn bản không cần suy nghĩ thêm!

Nếu như không có thánh chủ can thiệp, hậu quả va chạm với Thần Thú gia tộc Tần Phàm hiểu rất rõ ràng, thực lực của hắn căn bản là không đáng nhắc tới.

Chỉ nói tới vị đại trưởng lão vừa rồi, tuy rằng bề ngoài biểu hiện thập phần bình dị gần gũi, nhưng Tần Phàm biết rõ thực lực ẩn chứa trên người hắn thật sự khủng bố, tuyệt đối là cường giả cấp bậc võ thánh, mà còn không phải là một võ thánh bình thường.

Đừng nhìn Tần Phàm hiện tại có thể miễn cưỡng đối phó nửa bước võ thánh, nhưng trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, cho dù hắn xuất ra toàn bộ thủ đoạn cũng chưa chắc chịu nổi một chưởng của lão nhân kia.

Nếu hiện tại hắn rời đi, cả Vũ Thiên đại lục cũng không còn địa phương cho hắn dung thân, thậm chí sẽ liên lụy tới Nam Phong Tần gia sau lưng hắn.

Nghĩ tới hậu quả nếu rời khỏi, cuối cùng Tần Phàm quyết định lưu lại, nhưng trong lòng suy nghĩ biện pháp che giấu vết tích. Về chuyện của tử sắc lôi viêm cùng nghịch thần giả Lôi Thần, hắn nhất định phải giải thích thật rõ ràng, còn không chút sơ hở để người nắm lấy.

Bởi vì hắn hiểu rất rõ, nếu bị thần thú phát hiện hắn nói dối, đây là chuyện vô cùng nghiêm trọng.

Thậm chí vị thần thú kia chỉ cần nhẹ nhàng nâng tay, có thể lập tức gạt bỏ hắn biến mất khỏi Vũ Thiên đại lục. Ngay cả võ thánh cũng không có thực lực chống đỡ thần thú, ở trước mặt một vị thần chân chính, Tần Phàm rất biết tự lượng sức mình.

Trên thực tế, về lôi viêm, Tần Phàm kỳ thật là có điểm vô tội, hắn chỉ muốn lợi dụng lôi điện trong Lôi Thần Miếu luyện thể mà thôi, nhiều nhất chỉ nghe được một câu nói của Lôi Thần, hắn căn bản ngay cả bóng hình của vị nghịch thần giả kia cũng chưa từng được chứng kiến.

Nhưng bởi vì bị Lôi Thần bò lên, hắn cảm giác mình đúng là vô cùng oan ức.  


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1204)