Vay nóng Homecredit

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 0533

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 0533: Dọa bỏ chạy
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)

Siêu sale Lazada


Lần này phi luân chuyển động thật nhanh, phạm vi hơn ngàn thước chung quanh phát ra tiếng nổ lớn, vô số long quyển phong cũng đột nhiên mọc lên từ mặt đất, từng đợt sức gió mãnh liệt bàng bạc cuốn tới!

Phi luân phảng phất trong nháy mắt biến thành lốc xoáy thật lớn, điên cuồng cắn nuốt năng lượng phong hẹ, phát ra tiếng rít gào thét chấn động thiên địa, tựa hồ như muốn chấn rung trăng sao rơi xuống đất.

- Rốt cục bị ta làm cho ngươi phải ngay mặt giao chiến rồi sao?

Thấy vậy thân hình đang xông tới của Tần Phàm cũng ngừng lại, hắn biết lúc này Phong Bạch Vũ đã bị hắn làm không cách nào trốn tránh, chỉ phải ngay mặt đối chiến.

Đương nhiên, Phong Bạch Vũ tuyệt đối đủ tự tin đối với chiêu thức này mới dám làm như thế.

- Vậy thì một chiêu quyết thắng đi!

Ngay sau đó, hai mắt Tần Phàm ngưng tụ, thu lại Vương Trù Đao, xác định muốn sử dụng Chu Thiên Tinh La Quyền đến so đấu cùng đối phương.

Hiện giờ hắn đã cảm ứng được viên mẫu tinh Vũ Thiên đại lục trong bảy viên tinh thần, hắn đối với uy lực môn vũ kỹ kia đã đồng dạng có đủ tự tin.

Cường cường va chạm, thiên tài tranh chấp! Đến tột cùng là ai thắng lợi? Cả song phương đều đủ tự tin, ánh mắt va chạm cũng đã tạo ra hoa lửa, rõ ràng đều không hề có chút nhượng bộ!

Phi luân của Phong Bạch Vũ bay lên, không ngừng hấp thu lực lượng phong hệ truyền tới khắp bốn phía.

Khiến phạm vi trong vòng trăm thước đều là cuồng phong gào thét giận dữ, gió lốc cuồn cuộn, gió giục mây vần, tinh chấn cửu thiên!

Dần dần, trong phạm vi trăm thước, phong đao phong nhận phong kiếm bay lên, phong long phong hổ phong lang bắt đầu không ngừng thành hình trong hư không, đủ loại tiếng gầm vang lên bên tai không dứt, phảng phất như hoàn toàn nắm giữa thế giới phong hệ trong tay.

Ngược lại bên ngoài trăm thước lại gió êm sóng lặng, lặng ngắt như tờ, tựa hồ toàn bộ sức gió đều bị rút sạch, một mảnh yên tĩnh!

Những người tham gia đại hội anh hùng săn thú đang có mặt trên bình nguyên cũng không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhìn về phương hướng kia, ngay cả một ít võ tôn cường giả cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

- Đây là nguyên khí phong hệ cường đại ba động, lần này trong đại hội anh hùng có thể nắm giữ được sức gió mạnh mẽ như vậy trong tay, chỉ có một mình Phong Bạch Vũ mà thôi. Thế nhưng hắn cũng bị dồn tới mức độ này, lần này hắn gặp phải đối thủ là ai? Chẳng lẽ là Vân Phi Hồng? Hay là mấy nửa bước võ thánh khác?

Rất nhiều người vào lúc này đều đang suy đoán, vừa khiếp sợ với thực lực cường hãn của Phong Bạch Vũ, đều cảm thấy tò mò với đối thủ hiện tại của hắn.

Nhưng không có bao nhiêu người dám tới gần quan sát, chỉ từ thanh thế kinh khủng mà xem, một khi hai người toàn lực va chạm, phạm vi vài chục dặm đều sẽ chịu ảnh hưởng! Nếu không cẩn thận chọc giận một trong hai người, hậu quả thật sự khó lường!

Tuy rằng vẫn không thể khẳng định một người khác là ai, nhưng có thể cùng Phong Bạch Vũ trở thành đối thủ, không cần nói là người tầm thường!

Mà ở bên kia, sắc mặt Tần Phàm càng thêm ngưng trọng, hắn trảm nghịch thành tôn, mặc dù đối với nguyên khí đối địch có chút tác dụng áp chế, nhưng phong hệ nguyên lực lại không thuộc ngũ hành, hắn cũng không thể tạo thành ảnh hưởng quá lớn cho Phong Bạch Vũ.

Chẳng qua hiện nay hắn đã đột phá tới lục cấp võ tôn cảnh giới, hơn nữa còn có thể cảm ứng được bảy viên tinh thần!

Bảy viên tinh thần!

Tuy rằng hắn chỉ có thể hấp thu được một bộ phận năng lượng nhỏ trong bảy viên tinh thần, nhưng chỉ nói tinh thần lực bên trong cũng đã thật khủng bố, nếu toàn lực phát huy cũng chưa chắc kém hơn uy lực một chiêu này của đối phương.

Đương nhiên, kết quả cụ thể phải so đấu qua mới biết được.

Tóm lại Tần Phàm cũng không dễ dàng đánh mất tin tưởng, lúc này hư ảnh sáu viên tinh thần quay chung quanh mặt trời bên trong não vực của hắn chậm rãi chuyển động, tiếp theo phảng phất giống như quần tinh rơi xuống, chẳng khác gì thác nước tràn xuống nhân gian, tinh quang không ngừng nhấp nháy chiếu sáng.

Trời sinh dị tượng, mặt đất chấn động.

Bảy viên tinh thần ngưng tụ tinh thần lực, ẩn chứa bảy bảy bốn mươi chín loại biến hóa, tinh la vận chuyển, đan thành ngôi sao bảy cánh, thật giống như trận pháp khổng lồ do thiên nhiên hình thành, liên tục không ngừng ngưng tụ lên năng lượng cường đại.

Bên trong truyền ra năng lượng ba động phát ra quang mang vô cùng chói mắt, bên trong đêm đen bao trùm lấy Yêu Thú bình nguyên, phảng phất như vầng mặt trời chói chan rơi xuống, làm cho người ta có loại cảm giác như trời đã sáng!

Tần Phàm giờ khắc này giống như tinh quân hạ phàm, liếc nhìn chúng sinh!

Thanh thế như vậy khiến mọi người trên bình nguyên đều chăm chú nhìn qua, thậm chí càng kinh ngạc hơn vừa rồi, loại cảm giác này đối với mọi người mà nói thật có chút xa lạ, theo bọn họ hiểu biết, trong năm nửa bước võ thánh tựa hồ cũng không có ai biết sử dụng loại vũ kỹ đặc thù này!

- Chẳng lẽ lần đại hội anh hùng săn thú này đã phát sinh biến hóa gì sao?

Ánh mắt mọi người đều nhìn về hướng gió lốc tuôn ra, cùng tinh quang sáng ngời kia, trong lòng suy đoán đủ loại tâm tư.

Một mảnh địa phương kia gió giục mây vần, thiên địa biến sắc, vũ kỹ của Tần Phàm cùng Phong Bạch Vũ đều đã chuẩn bị xong, từng trận trận ám lôi bắt đầu khởi động, thanh âm truyền ra, kéo theo thần kinh của mọi người.

Lúc này phi luân khổng lồ đang chuyển động cực nhanh, thậm chí khiến cho không gian đều chấn động, từ khắp bốn phía biến thành trống rỗng như khu vực chân không. Đôi mắt Phong Bạch Vũ lạnh lùng, hắn không thể tưởng được Tần Phàm có thể nắm giữ được vũ kỹ cường đại như vậy, nhưng lúc này đã không còn thời gian cho phép hắn do dự.

- Tần Phàm, chung kết đi!

Ngay sau đó, trong miệng Phong Bạch Vũ quát lạnh dữ tợn, ngay lập tức phi luân gợi lên gió lốc, trực tiếp hướng Tần Phàm bắn tới cực nhanh!

Cuồng phong gầm lên giận dữ, như muốn thổi bay ánh sao đầy trời, phong luân chuyển động, phàm là những nơi đi qua trên mặt đất đều bị thổi tung hết thảy, tựa hồ còn xen lẫn vô số cát đá hướng Tần Phàm bay tới.

Trong cuồng phong, trăm binh chém giết, bách thú chạy chồm!

Thanh thế như dời non lấp bể, phảng phất như có ngọn núi chắn ngang phía trước cũng sẽ bị trực tiếp thổi bay!

Tuy rằng phong luân còn cách một khoảng cách, nhưng phong luân còn chưa đến, mà từng luồng gió mạnh đã đến, dưới sức gió cường đại như vậy ngay cả Tần Phàm cũng bị một ít ảnh hưởng, không thể không sử dụng nguyên khí chống đỡ đứng vững trên mặt đất.

Hắn biết không thể chờ đợi thêm nữa!

Tinh quang ngưng tụ trên nắm tay, tinh thần lực mênh mông mãnh liệt làm mắt mở không ra, rốt cục Tần Phàm đánh ra một quyền tới phía trước, thất tinh tạo ra đồ hình độc đáo, bộ dạng giống như vây quanh tiểu thái dương trực tiếp xoay tròn với tốc độ cao!

- Oanh!

Vô luận là phong luân hay tiểu thái dương, tốc độ bay tới thật nhanh, cho nên rất nhanh đã gặp nhau trên không trung, gió giục mây vần phong vân biến sắc, nhất thời tóe phát ra một luồng năng lượng nổ mạnh kinh thiên động địa, khiến cả không gian như bị phá vỡ.

*****

Lực nổ mạnh thậm chí làm hơn phân nửa Yêu Thú bình nguyên phảng phất như đều run rẩy lên, lần này toàn bộ những người tham gia đại hội đều đưa mắt kinh hãi nhìn cường quang đang khuếch tán, trong lòng vô cùng rung động.

Tiếng nổ mạnh phát sinh trên bầu trời, hai cỗ năng lượng cường đại, gió lốc trắng xóa cùng tinh quang vàng óng không ngừng cắn nuốt lẫn nhau, thật giống như vũ trụ phát sinh kỳ cảnh, vô cùng khó gặp.

Nhìn ra được hai cỗ năng lượng đều mang theo ưu thế áp đảo, cho nên thanh thế kéo dài không thôi, từng đợt ba động khủng bố truyền ra ngoài, càng làm mọi người kinh hãi.

- Có thể cùng nửa bước võ thánh Phong Bạch Vũ đánh tới trình độ này, rốt cục lại là ai?

Trong lòng mọi người không ngừng suy đoán, mọi người đều biết nhân vật như vậy nhất định sẽ phóng tia sáng kỳ dị trong đại hội, tuyệt đối không phải là một người không có chút tiếng tăm!

Ngay tại hiện trường đang tranh đấu chết sống, hai người tựa nhiên không hay biết cảm thụ của những người khác, lúc này Phong Bạch Vũ cùng Tần Phàm đều khẩn trương tinh thần khống chế năng lượng lẫn nhau, liên tục dũng mãnh truyền năng lượng đi vào, càng không ngừng dùng năng lực đập vào đối phương.

Gió lốc gầm lên giận dữ, hào quang bắn ra bốn phía, cả không trung như bị chấn rung rơi xuống.

Cũng không biết duy trì được bao lâu, lần này va chạm rốt cục đã tới lúc phân ra thắng bại!

- Oanh!

Bên dưới gió lốc va chạm, thật giống như chạm vào vẫn thạch, một hố to hãm sâu xuống dưới, ước chừng phạm vi hơn mười trượng đều bị sụp đổ, toàn bộ cát đá đều bị trộn thành dập nát!

Bốn phía bốc cao tro bụi, làm phiến bình nguyên giống như bị sương mù bao phủ, biến thành một mảnh mông lung.

- Phốc! Phốc!

Trong lúc tiếng chấn vang truyền ra, có hai tiếng như tiếng phun máu cũng truyền ra, nhưng bị tiếng vang thật lớn che giấu, cơ hồ thật khó có thể nghe được, hai đạo thân ảnh bị dư âm nổ mạnh kích bay ra ngoài!

Bay ra xa ước trên trăm trượng mới hung hăng ném ngã trên mặt đất.

Ở một bên, gương mặt trắng nõn của Bạch Nguyên Vũ lúc này càng thêm tái nhợt, ngoại trừ vết máu nơi khóe miệng nhìn thật ghê người, trên mặt không còn một tia huyết sắc. Trong hai mắt theo vẻ tự tin vừa rồi hiện tại biến thành vô cùng kinh hãi!

Vừa rồi hắn thi triển ra công kích cực mạnh, hắn thậm chí cho rằng trong đại hội lần này dù là Vân Phi Hồng cũng không chịu nổi, hắn tự tin đạt được quán quân hôm nay!

Nhưng trong cuộc so đấu vừa rồi, hắn đã bị trọng thương nặng như thế!

- Tên tiểu tử kia làm sao có được lực công kích khủng bố như vậy!

Cảm nhận được thương thế bên trong cơ thể, Phong Bạch Vũ cơ hồ muốn phát điên, không chỉ vì thương tế, mà bởi vì bản thân luôn tự nhận vô cùng thiên tài, hiện tại lại không sánh bằng một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi.

- Phong Bạch Vũ, có treo hay chưa, còn chưa treo thì chúng ta tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp!

Ở một bên, Tần Phàm đã đứng dậy, lúc này nhìn Phong Bạch Vũ té trên mặt đất, trong miệng lớn tiếng quát lạnh.

Kết quả so đấu vừa rồi càng nghiêng về bên hắn nhiều hơn, vì vậy công kích của đối phương gây cho hắn nặng hơn một ít, nhưng hắn ỷ vào khí lực cường hãn cũng đã nhanh chóng hồi phục đứng dậy trước tiên.

Hơn nữa thua người không thua trận, hắn lại ngưng tụ lên khí thế của mình, như vậy mới có thể đem đối phương đặt xuống hạ phong.

Lúc này dư âm nổ mạnh đã dần dần đánh tan, bốn phía chẳng khác gì vừa qua cơn bão táp, có vẻ thêm yên tĩnh một ít, thanh âm Tần Phàm truyền ra rất xa, thậm chí người đứng gần khu vực này đều có thể nghe được.

- Nghe qua tựa hồ Phong Bạch Vũ đã rơi vào hạ phong?

- Người kia rốt cục là ai?

Lòng hiếu kỳ của mọi người càng thêm dày đặc.

Mà ngay lúc đó, Phong Bạch Vũ đang ở đối diện Tần Phàm bỗng nhiên chợt động, thân thể nhảy lên khỏi mặt đất, tiếp theo nhanh như trận gió thổi tới phương xa chui vào trong bụi cỏ rậm rạp biến mất.

- Tần Phàm, ngươi chờ đó cho ta, chỉ cần một ngày ngươi không rời khỏi Yêu Thú bình nguyên, ngươi cứ chờ ta ám sát vô cùng vô tận đi!

Tiếp theo thanh âm lạnh lùng của Phong Bạch Vũ truyền đến.

Không ngờ Phong Bạch Vũ lại bỏ chạy!

Trong khoảnh khắc Tần Phàm cũng giật mình, hắn thật không ngờ Phong Bạch Vũ khí tới hung hung, không ai bì nổi, nhưng cuối cùng lại hoảng sợ, bị chính mình dọa chạy mất rồi!

Thân ảnh Phong Bạch Vũ dần dần đi xa, khi thanh âm truyền đến hắn đã chạy ra xa ngoài vài dặm!

Hơn nữa vì Tần Phàm còn cách hắn một hố sâu thật lớn, hắn muốn đuổi theo đã không còn kịp, hơn nữa công phu ẩn nấp của đối phương inh, ở khoảng cách xa như vậy thật dễ dàng liền có thể trốn tránh.

Cho nên trong khoảng thời gian ngắn Tần Phàm chỉ ngơ ngác đứng yên tại chỗ, nhìn theo thân ảnh Phong Bạch Vũ dần dần biến mất, hắn chỉ cảm thấy có chút dở khóc dở cười, cũng không đuổi theo.

Dù sao cũng không đuổi kịp, cần gì đi lãng phí tinh lực?

Kế tiếp, vừa phục hồi lại tinh thần Tần Phàm cẩn thận quan sát khắp bốn phía, lục cảm mẫn tuệ toàn diện triển khai, sau khi xác định trong phạm vi ngàn thước đã hoàn toàn không còn khí tức của Phong Bạch Vũ, lúc này hắn mới đi qua chỗ thi thể Vạn Độc Vương Xà.

Thi thể độc xà bị một lớp bùn đất thật dày bao phủ, vừa rồi bị cuộc chiến giữa hắn cùng Phong Bạch Vũ ảnh hưởng, thậm chí đã bị chôn xuống dưới đất, nếu không phải hình thể quá mức khổng lồ, thật sự khó thể phát hiện.

Vạch ra bùn đất, Tần Phàm phát hiện thi thể của Vạn Độc Vương Xà đã bị đánh trúng huyết nhục mơ hồ, máu tươi chảy đầy đất, lân giáp cũng rơi rụng chung quanh, thi thể nguyên bản trân quý đã hoàn toàn bị giảm giá trị.

- Đáng tiếc!

Tần Phàm không khỏi thở dài một hơi, tuy rằng như thế hắn vẫn lấy ra vài chiếc bình đựng một ít máu của độc xà. Tuy rằng giá trị bị suy giảm nhưng có còn hơn không, thứ này có thể luyện chế ra đan dược giải độc rất tốt, sau này không cần e ngại nọc độc của Vạn Độc Vương Xà.

Ngay lập tức hắn lại nhìn nhìn hố sâu thật lớn lưu lại sau cuộc chiến, không khỏi âm trầm sắc mặt. Hố sâu còn khủng bố hơn cả bị vẫn thạch đụng trúng, toàn bộ đất đá bên trong đều biến thành bụi bặm, uy thế thật rợn cả người.

Vừa rồi trong khi so đấu cùng Phong Bạch Vũ, tuy rằng Tần Phàm bị thương không nặng như hắn, nhưng trên thực tế nếu bàn về lực công kích thì hắn không bằng đối phương. Hắn chỉ ỷ vào khí lực cường hãn cùng đan dược mới có thể nhanh chóng đứng lên dùng lời nói trực tiếp dọa chạy Phong Bạch Vũ mà thôi.

Nhưng may mắn bởi vì khắp bốn phía đều bị phá hư trong cuộc giao chiến giữa hai người, không còn bụi cỏ rậm rạp che lấp, Phong Bạch Vũ cũng thật khó thể tiếp tục che giấu ẩn thân tiến hành ám sát. Nếu trên người hắn không có thuốc chữa thương, còn tiếp tục đối chiến đích xác cũng khó làm đối thủ của Tần Phàm.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1204)