← Ch.0574 | Ch.0576 → |
Mà trên mu bàn tay tay phải của hắn, hình xăm Lôi Viêm màu tím kia càng là vào lúc này phát ra một loại bạch quang quỷ dị.
Ở bạch sáng lóng lánh tầm đó, bên trong hình xăm màu tím kia Lôi Viêm có năng lượng khủng bố bắn ra, trực tiếp đánh về phía bóng kiếm lạnh buốt đã bức tới trán hắn kia.
Oanh!
Ở giữa hai người Tần Phàm cùng Tần Thiên Hoành, phảng phất như có Lôi Đình đại tác bên trong thời tiết dông tố, một tia chớp cực kỳ khủng bố từ trên trời giáng xuống, hào quang sét đánh này trực tiếp lấn át ánh mặt trời trên bầu trời, để cho tất cả mọi người không cách nào nhìn thẳng.
- Ah...
Sau một tia sáng trắng lóng lánh kia, Tần Thiên Hoành cầm trọng kiếm màu đen trong tay không khỏi phát ra một tiếng kinh hô nặng nề, sau đó bị một cổ lực lượng không hiểu quẳng đi ra ngoài, lại nặng nề ngã xuống đất, có chút run rẩy, cảm thấy toàn thân có một loại cảm giác tê liệt mãnh liệt, để cho hắn trong khoảng thời gian ngắn cả ngón tay cũng không có cách nào động thoáng một phát.
- Đây là có chuyện gì?
Thấy một màn như vậy, trên mặt tất cả người đang xem cuộc chiến vào lúc này cũng không khỏi lộ ra thần sắc vô cùng kinh ngạc, bọn hắn rõ ràng trông thấy Tần Thiên Hoành muốn một kiếm giết chết Tần Phàm rồi, nhưng trong nháy mắt dĩ nhiên là Tần Thiên Hoành bị ném bay đi ra ngoài!
Ván cục này chuyển biến quá nhanh, thậm chí để cho những người này trong khoảng thời gian ngắn không có kịp phản ứng.
- Ta giống như chứng kiến có một đạo thiểm điện hiện lên, sau đó Kỳ Tích Chi Kiếm Tần Thiên Hoành đã bị đạo thiểm điện này đánh bay.
Có người thì thào nói.
- Chẳng lẽ trên người Tần Phàm có đồ vật như bùa hộ mệnh mà Đại Năng Giả chế tạo?
Có người hỏi.
- Vậy bây giờ đến tột cùng là người nào thắng? Là Kỳ Tích Chi Tử hay là Kỳ Tích Chi Kiếm? Hiện tại giống như hai người bọn họ đều bất động rồi.
Có người thì là vào lúc này quan tâm vấn đề khác.
- Hai người bọn họ đều là cuộc chiến sinh tử, đều là dùng giết chết đối phương làm mục đích, ở đâu có thuyết pháp phân thắng bại gì! Cuối cùng sống sót mới là người thắng!
Có người lại nói ra.
Thậm chí cũng có một ít người vào lúc này khởi lên một tí tâm tư không đứng đắn!
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, trên người Tần Phàm là có không ít bảo bối! Nếu không làm sao có thể chống lại cùng Kỳ Tích Chi Kiếm Tần Thiên Hoành, hai mươi năm trước được xưng là đệ nhất nhân dưới Võ Thánh!
Bất quá vô luận là ôm loại tâm tư nào, tất cả mọi người vào lúc này cũng không khỏi nhìn chằm chằm vào hai người đồng dạng đều ngã xuống dưới đất, chặt chẽ chú ý sự tình phát triển kế tiếp.
- Loại lực lượng này là...
Tần Phàm nhìn đến đạo thiểm điện kia sau khi xuất hiện cũng không khỏi khẽ giật mình, lập tức nhìn về phía tay phải của mình, hình xăm màu tím Lôi Viêm kia tựa hồ lại ảm đạm đi một ít.
Lực lượng thuộc về Nghịch Thần Giả Lôi Thần?
Hai mắt Tần Phàm ngưng tụ, từ khi hình xăm màu tím Lôi Viêm này hiện ra ở trên mu bàn tay của hắn, một mực đều không có phản ứng gì, nhưng không thể tưởng được trước mắt cuối cùng lại cứu được hắn một mạng!
Lập tức hắn nghĩ đến đủ loại về Lôi Thần này, trong lòng không khỏi đột nhiên nhảy dựng lần nữa.
Lúc trước nghe Thú Thần nói, cái này vốn chỉ là một đám tàn hồn của hắn mà thôi, nhưng bây giờ lại có được lực lượng mạnh như vậy!
Lúc trước Nghịch Thần Giả Lôi Thần này là ngay cả Chân Vũ Thần cũng dám phản kháng, có được lực lượng vô cùng cường đại, nếu hắn lưu lại mảnh vỡ linh hồn lại nhiều một ít, chỉ sợ hắn sẽ ăn không tiêu!
Hơn nữa tại sao Lôi Thần này phải cứu hắn?
Trong nội tâm Tần Phàm có chút tâm thần bất định.
Bất quá tuy như thế, nhưng lòng của hắn lại chuyển động cực nhanh, hắn cũng nhìn ra được hiện tại Tần Thiên Hoành chỉ là bị tia chớp kia tạm thời tê liệt mà thôi, cũng chưa hoàn toàn biến mất đi uy hiếp! Nếu như tiếp qua một ít thời gian, tất nhiên có thể lần nữa khôi phục lại!
Hồi phục
Hắn cũng không thể cam đoan Lôi Thần này còn có thể cứu được hắn lần thứ hai.
Hắn phải tự cứu!
Cho nên, sau khi tư tưởng hỗn loạn một lát, hai mắt của Tần Phàm ngưng tụ lần nữa, sau đó ống tay áo vung lên, năm khỏa Thiên Huyễn Châu lập tức hướng về Tần Thiên Hoành bay đi!
Năm khỏa Thiên Huyễn Châu, đảo mắt đã hóa thành năm đạo ảo ảnh kết hợp thành một cái trận pháp, bao vây lấy Tần Thiên Hoành ngã trên mặt đất, lập tức đem hắn kéo vào trong huyễn trận.
Vốn dùng thực lực cùng tỉnh táo của Tần Thiên Hoành, là rất khó bị ảo cảnh ảnh hưởng đến, nhưng lúc này hắn vừa mới bị Lôi Thần công kích tê liệt, cơ năng toàn thân cũng có chút bị đóng cửa.
Cho nên Thiên Huyễn Châu của Tần Phàm vẫn là làm ra hiệu quả!
- Tần Thiên Hoành, ngươi đã bị chết!
Tần Phàm nhớ tới Tần Li đã nói với hắn nguyên tắc ảo cảnh thực thực, trong miệng thử dùng một loại thanh âm Phiêu Miểu ảnh hưởng trạng thái của Tần Thiên Hoành.
- Ngươi có thể nhìn thấy người ngươi muốn trông thấy.
Theo thanh âm của Tần Phàm phát ra, năm khỏa Thiên Huyễn Châu tản ra một loại lục sắc quang mang mê mê hoặc lòng người, vây quanh Tần Thiên Hoành chậm rãi xoay tròn.
Mà lúc này Tần Thiên Hoành liền phát hiện mình lâm vào bên trong một mảnh sương mù, ở trong sương mù, hắn bỗng nhiên thấy được trong sương mù xuất hiện một bóng hình xinh đẹp mà hắn mong nhớ ngày đêm, xảo cười yên nhiên, đang hướng về hắn ngoắc ngoắc.
- Vũ Hà...
Tần Thiên Hoành vốn đã cảm thấy bốn phía dị thường rồi, nhưng vừa nhìn thấy nữ tử này, hắn cái gì cũng quên! Hơn nữa hai con ngươi trở nên bi thống, trong miệng bỗng nhiên phát ra một thanh âm tê tâm liệt phế.
- Vũ Hà...
Thanh âm kia vang lên ở phía trên bình nguyên, lúc này tất cả mọi người không khỏi giật mình, bọn hắn chỉ nhìn thấy có mấy khỏa hạt châu màu xanh lá vây quanh Tần Thiên Hoành, sau đó Kỳ Tích Chi Kiếm được xưng là đệ nhất nhân dưới Võ Thánh này, sau một khắc dĩ nhiên là như đứa bé quỳ rạp xuống đất mà khóc.
- Kỳ Tích Chi Kiếm rốt cuộc là làm sao vậy?
Thấy một màn như vậy, rất nhiều người đều nằm mộng. Không có người nghĩ đến, nam tử một kiếm phá vạn pháp này, dĩ nhiên sẽ có một mặt như vậy!
Dù là Tần Phàm vào lúc này cũng không khỏi hơi có chút ngoài ý muốn, Tần Thiên Hoành này dĩ nhiên là si tình đến trình độ này, bất quá nếu không có như thế, hắn muốn lấy ảo cảnh ảnh hưởng đến Kỳ Tích Chi Kiếm này, còn thật không dễ dàng.
Nhưng hắn cũng tinh tường, lúc này là thời điểm Tần Thiên Hoành yếu ớt nhất, là thời điểm giết chết đối phương tốt nhất!
Đây chính là cục diện không phải ngươi chết thì ta vong, nếu như lúc này hắn lại nhân từ, đợi đối phương thoát ly ảo cảnh, như vậy chết nhất định chính là hắn rồi!
Bất quá lập tức hắn lại phát hiện trạng thái thân thể của mình không xong, căn bản không có khả năng phát ra sát chiêu cường lực gì, Bạo Huyết Kỳ Lân ảnh hưởng quá lớn, đây là dốc sức liều mạng một kích toàn lực, không chỉ có máu của hắn cơ hồ khô héo, hơn nữa ngay cả nguyên khí cũng hoàn toàn bị rút sạch.
*****
Vừa rồi sử dụng Thiên Huyễn Châu đã thập phần gian nan rồi, hiện tại thậm chí là đứng cũng lộ ra có chút gian nan.
- Ah Vũ Hà! Là ta không tốt, là ta sai rồi!
Mà vào lúc này, Tần Thiên Hoành quỳ rạp xuống đất kia lại bỗng nhiên ngửa mặt lên trời lớn tiếng bi thiết, chân tình nhất thiết, để cho người nghe thấy cũng không khỏi động dung.
- Vũ Hà, chớ đi, chờ ta...
Sau một khắc, có thể là Tần Phàm không cách nào khống chế Thiên Huyễn Châu rồi, ảo cảnh bắt đầu tán đi, bất quá vào lúc này Tần Thiên Hoành lại vô cùng bi thống lớn tiếng la lên nói.
Tuy ảo cảnh đã tán đi, nhưng hắn vẫn lâm vào trong hồi ức thống khổ của mình.
- Chết! Tất cả mọi người đáng chết! Tất cả người ngăn cản ta cùng Vũ Hà ở chung một chỗ đều phải chết!
Kế tiếp càng làm cho Tần Phàm ngoài ý muốn chính là, Tần Thiên Hoành dĩ nhiên giống như nổi điên, đột nhiên trong miệng điên cuồng la lớn, sau đó liền thấy hắn nắm chặt trọng kiếm màu đen trong tay, thân ảnh lóe lên, sau một khắc, xuất hiện ở trong đám người đang xem cuộc chiến phía xa!
Kiếm quang bay múa, đối với những người này tiến hành tàn sát!
Giống như là một đầu sư tử mạnh mẽ tiến nhập bầy cừu, tốc độ của Tần Thiên Hoành cực nhanh, trọng kiếm màu đen vung vẩy tầm đó, thậm chí những Võ Tôn cường giả có thể coi là bá chủ một phương kia, ở trước mặt của hắn vậy mà cơ hồ là hoàn toàn không có lực chống cự.
Tất cả mọi người đều sợ hãi kêu to, nhao nhao tránh né khỏi hắn tàn sát.
Đáng tiếc, Tần Thiên Hoành quá mạnh mẽ!
Chỉ là sau một lát, hơn mười người đang xem cuộc chiến, trong nháy mắt cơ hồ đều biến thành thi thể lạnh băng trên mặt đất, hơn nữa cơ hồ đều là một kiếm trí mạng, không có bất kỳ một cái nào may mắn, cường như tám chín cấp Võ Tôn cường giả cũng không có cách nào chịu đựng được một kiếm này!
- Ah Vũ Hà...
Rốt cục, thời điểm toàn trường còn lại ba bốn người, Tần Thiên Hoành đình chỉ giết chóc, chỉ là trong miệng phát ra tiếng hô thống khổ, sau đó thân ảnh liền một mực hướng về Tây Phương chạy đi, tựa hồ là đuổi theo tồn tại hư ảo.
Thấy một màn như vậy, không chỉ là mấy người sống sót kinh hồn chưa định còn lại kia trợn tròn mắt, dù là Tần Phàm cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm!
Hắn tuyệt đối thật không ngờ, mình chỉ là lợi dụng Thiên Huyễn Châu chế tạo một cái ảo cảnh, dĩ nhiên đối với Tần Thiên Hoành tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy!
Bất quá hắn cũng biết, cái này cũng không phải là công lao của Thiên Huyễn Châu, mà là Tâm Ma của Tần Thiên Hoành trong lúc vô tình bị tỉnh lại mà thôi!
Hai mươi năm vì tình vây khốn, không có biện pháp đột phá đến Võ Thánh chi cảnh!
Ở trước khi hai người chính thức động thủ, Tần Phàm cũng đã thăm dò qua Tần Thiên Hoành, hắn chỉ là vừa nghe nhắc tới chuyện cũ cùng nữ nhân hắn đã từng âu yếm, lập tức tâm thần đã chịu ảnh hưởng.
Cũng biết chấp niệm của Tần Thiên Hoành này cường đến loại trình độ nào, chỉ nhẹ nhàng bị điểm đốt, lập tức trở nên không thể vãn hồi! Cái này có thể nói là sơ hở cùng nhược điểm lớn nhất của Tần Thiên Hoành rồi.
Một người như vậy, tuy là địch nhân, nhưng kỳ thật Tần Phàm vẫn là không khỏi ẩn ẩn có chút kính nể cùng đồng tình.
- Làm sao có thể! Kỷ Huyên Nhi nàng dĩ nhiên đang xung phá đạo tâm tình chi môn thứ ba rồi?
Mà vào lúc này, bỗng nhiên Tần Phàm cảm giác được nguyên khí cùng quy tắc ở giữa thiên địa chấn động cực lớn, lập tức kinh ngạc quay đầu nhìn về phía đỉnh núi sau lưng, trong hai tròng mắt đều là thần sắc khiếp sợ.
Lúc này, vòng xoáy nguyên khí cự đại trên bầu trời kia, không ngừng thu nạp nguyên khí, tốc độ kia vậy mà nhanh đến một loại tình trạng không thể tưởng tượng nổi. Trường Hà nguyên khí cuồn cuộn hội tụ cùng một chỗ, sắc trời cũng chịu cải biến.
Lúc này, ba người mới vừa rồi sau khi Tần Thiên Hoành tàn sát sống sót sau tai nạn kia, đồng dạng phát hiện loại tình huống này, lập tức đều nhìn về đỉnh núi của Kỷ Huyên Nhi.
Mà lập tức ánh mắt của bọn hắn lại rơi vào trên người thiếu niên canh giữ ở trước đỉnh núi kia, lúc này thanh sam trên người Tần Phàm ở vừa rồi cùng Tần Thiên Hoành giao chiến đã trở nên rách rưới, lộ ra Thiên Trận Giáp phẩm chất bất phàm kia.
- Đã phá tan đến đạo tâm tình chi môn thứ ba rồi, nguyên hạch lúc này là phẩm chất cao nhất... Hơn nữa trên người Kỳ Tích Chi Tử này là có không ít bảo vật, còn có trữ vật giới chỉ của các cao thủ ngã trên đất, cũng là giá trị không ít...
Trong nháy mắt đó, ba người này đều nổi lên một ít tham niệm, bọn hắn đều nhìn ra được, hiện tại Tần Phàm đã bị trọng thương, trạng thái thập phần kém, chỉ sợ thực lực khó có thể phát huy ra ba thành.
Có thể nói, đây là cơ hội của bọn hắn!
Một cơ hội có thể cho bọn hắn một đêm phất nhanh!
Ba người hạnh vận còn sống sót này, đều là Võ Tôn chi cảnh, trong đó có hai gã là Võ Tôn cấp năm, một gã là Võ Tôn cấp sáu, hai gã Võ Tôn cấp năm kia tựa hồ là quen biết, vào lúc này âm thầm trao đổi.
- Sát!
Sau một khắc, hai gã Võ Tôn cấp năm này đồng thời ra tay, đột nhiên sử dụng ra sát chiêu của bản thân hướng về tên Võ Tôn cấp sáu kia đánh lén, tài bảo động nhân tâm, chỉ cần giết chết người này, như vậy di sản của các cường giả trên đất đều là của hai người bọn họ rồi!
Bất quá tên Võ Tôn cấp sáu kia lại sớm có chuẩn bị, nhìn đến hai gã Võ Tôn cấp năm này đồng thời hướng mình ra tay, không chỉ không có bối rối, ngược lại trên mặt lộ ra cười lạnh.
Quay mắt về phía công kích của hai người này, trên người của hắn bỗng nhiên bộc phát ra một cổ khí tức cường đại chấn động, dùng một loại tốc độ cực nhanh vượt lên trước, nháy mắt sau đó liền xuất hiện bên cạnh một tên Võ Tôn bên trái, tay khẽ phất lên, tên Võ Tôn cấp năm này lập tức bị miểu sát.
Tên Võ Tôn cấp năm khác nhì thấy vậy không khỏi run rẩy, rất nhanh hắn cũng giết chết gã Võ Tôn cấp năm này.
Toàn trường vẻn vẹn chỉ còn lại một người hắn mà thôi!
Nơi này đã biến thành biển máu, nhưng đồng thời cũng có tài bảo để cho người động tâm không thôi! Gần mười Võ Tôn cường giả, hai mươi cao thủ Linh Vũ Sư, tất cả tài vật của bọn hắn đều là vô chủ!
- Ha ha, những tài bảo này đều là của ta!
Nhìn xem hai gã Võ Tôn cấp năm kia đều ngã trên mặt đất, vào lúc này tên trung niên nam tử kia phát ra một tiếng cười to cuồng hỉ, sau đó ánh mắt của hắn có chút nóng rực quay đầu đi, nhìn về phía Tần Phàm xa xa còn đang nhắm mắt chữa thương kia.
Con mắt có chút nhíu lại.
Nếu bàn về tài bảo, hắn có thể nhìn ra được, thứ ở trên người Kỳ Tích Chi Tử này lộ ra trân quý nhất!
Kỳ thật để cho hắn động tâm nhất, rõ ràng không phải di sản trân quý của mấy cường giả nằm xuống trên mặt đất kia, cũng không phải một khỏa nguyên hạch, mà là các loại bảo vật trên người của Tần Phàm!
← Ch. 0574 | Ch. 0576 → |