← Ch.0679 | Ch.0681 → |
Có thủy nguyên gia nhập, phong luân càng thêm thanh thế mười phần, còn có kim hệ nguyên lực lan tràn trong không gian, làm phạm vi mấy ngàn thước không khí đều biến thành vô cùng sắc bén!
Vô luận là phong luân hay tốc độ tiểu thái dương của Tần Phàm đều di chuyển cực nhanh, hai bên lập tức va chạm trên không trung, hai người vừa va chạm cùng một chỗ, nhất thời thiên địa lâm vào tối sầm âm u!
Sau đó như vật đổi sao dời, một cỗ năng lượng kinh thiên động địa nổ mạnh xung lên thiên không, thanh âm tiếng gió gầm vang giận dữ giống như cùng vẫn thạch va chạm, thậm chí khiến cả tảng lớn không gian đều muốn phá vỡ!
Tiếng nổ mạnh phát sinh trên không, hai cỗ năng lượng cường đại cắn nuốt lẫn nhau, thật giống như trong vũ trụ phát sinh kỳ cảnh khó gặp, thanh thế kéo dài không thôi, từng đợt ba động khủng bố truyền ra ngoài, gió lốc gầm vang giận dữ, cường quang bắn ra bốn phía, cả không trung đều bị trực tiếp thổi quét xuống.
Không biết kéo dài bao lâu, lúc này đã phân ra thắng bại!
- Tiểu súc sinh, ta sẽ đưa ngươi xuống dưới chôn cùng con ta!
Vẻ mặt Phong Vô Cực điên cuồng, hắn làm sao cũng không nghĩ ra tiểu tử vừa đột phá võ thánh không lâu kia lại có được lực công kích đáng sợ như vậy.
Nhưng đồng thời điều này làm cho hắn vô cùng xấu hổ, liều mạng thúc giục phong luân muốn đem tiểu thái dương cùng Tần Phàm đều cắn nuốt xuống.
- Lão tạp chủng, để cho ta tặng ngươi xuống sum họp với con ngươi đi!
Lúc này sắc mặt Tần Phàm cực lạnh, không ngừng thúc giục tinh đồ trong não vực.
Một chiêu Chu Thiên Tinh La Quyền hiện tại của hắn uy lực còn vượt hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần! Một chiêu này ngay cả thần thú cũng phải nhắc tới, vũ kỹ nghịch thiên chân chính có thể phát huy ra uy lực vô cùng khủng bố.
Bảy bảy bốn mươi chín viên tinh thần tạo thành tinh trận, tinh thần lực cuồn cuộn không ngừng giáng xuống, giằng co cùng phong luân khổng lồ, ánh sáng chiếu ngời như muốn xuyên thủng đôi mắt kẻ khác.
- Oanh!
Lại một tiếng chấn vang kinh thiên động địa, tựa hồ như thái dương trên bầu trời cũng chao đảo, chỉ trong nháy mắt cơ hồ toàn bộ quang mang đều biến mất không thấy, trời đất tối đen chẳng khác gì ngày tận thế buông xuống.
Kết quả phân ra!
- Phốc!
- Phốc!
Khắp bốn phía vừa truyền ra tiếng chấn vang thật lớn đồng thời lại có hai tiếng động như phun máu truyền ra, nhưng do thanh thế chung quanh quá lớn cơ hồ khó có thể nghe được, chỉ thấy hai đạo nhân ảnh bị tiếng nổ mạnh khiến bay ngược ra sau!
Bay ra ước chừng mấy trăm trượng xa, một người hung hăng đụng vào vách núi, đem vách núi cơ hồ đụng vỡ, một người nặng nề ngã xuống trong hồ, đem hồ nước cơ hồ nổ tung.
Tinh quang trên bầu trời dần dần tắt đi, thanh âm tiếng gió gào thét bốn phía dần dần biến mất.
Người đụng vào vách núi là Tần Phàm, lúc này trên người hắn có thật nhiều vết máu, bị một chiêu Phong Chi Tuyệt Sát của Phong Vô Cực gây thương tích, bên trong vì kết hợp kim hệ nguyên khí sắc bén nên ẩn chứa duệ kình thập phần khủng bố, trực tiếp cắt xuyên da thịt!
- Lão cẩu kia cũng có vài phần thực lực, không biết đã chết hay chưa!
Tần Phàm rút ra thân thể, trôi nổi giữa không trung, nhìn chằm chằm vào hồ nước bên dưới, trong miệng lạnh lùng nói.
Sau đó hắn nuốt nhanh một viên Thánh Hoàn Đan chuyên dùng chữa thương cho võ thánh, ngay lập tức dùng thủy hệ cùng mộc hệ nguyên khí chữa trị toàn thân, vết thương trên người khôi phục rất nhanh, Thanh Long Tâm mạnh mẽ nhảy lên, cung cấp sinh cơ vô tận cuồn cuộn, làm thân thể cùng trạng thái của hắn thoáng chốc khôi phục với tốc độ nhanh không sao tưởng tượng.
Một chiêu Chu Thiên Tinh La Quyền vừa rồi của hắn là lần đầu tiên sử dụng sau khi đạt tới võ thánh, chỉ đặc biệt muốn kiểm tra xem uy lực của nó, kết quả làm hắn hết sức hài lòng. Bốn mươi chín viên đại tinh, bên trong ẩn chứa tinh lực cuồn cuộn vô cùng, uy lực phỏng chừng không kém Vạn Ngưu Trùng Chàng bao nhiêu.
Thậm chí còn mạnh hơn Thanh Long Tham Trảo rất nhiều.
Về phần đao pháp, Tần Phàm còn chưa sử dụng qua sau khi thành võ thánh. Một mặt hắn dự tính chủ tu quyền pháp, về phương diện khác là bởi vì đao pháp chỉ hiểu được từ Đao Vương Lệnh cùng Vương Trù Đao, không phải vì đột phá võ thánh mà có được tăng lên.
Tần Phàm suy nghĩ muốn có đột phá trong đao pháp chỗ hổng chính là trong tam thức thiên địa nhân, nhưng hắn lại không có nhiều thiên phú trong trù nghệ, trừ phi chuyên tâm đi học, nếu không thật sự rất khó tăng lên.
- Hoa lạp!
Ngay khi trong lòng Tần Phàm đang nghĩ ngợi đủ loại sự tình, trên hồ nước xa xa truyền ra thanh âm, tiếp theo là một luồng nước phóng thẳng về hướng Tần Phàm.
Chỉ là nhìn qua thật có thanh thế nhưng lực lượng ẩn chứa chỉ có hạn, Tần Phàm chỉ oanh ra một quyền lập tức liền đánh tan.
Ngay lập tức một đạo thân ảnh theo sát cột nước phóng lên cao, đứng trôi nổi trên không trung, đôi ánh mắt chẳng khác gì độc xà nhìn chằm chằm Tần Phàm, tựa hồ muốn đem cả người hắn cắn nuốt sạch mới thấy thống khoái.
Tuy lúc này thanh thế của Phong Vô Cực như có vẻ mạnh mẽ, cũng không giấu diếm được bộ dạng chật vật lúc này của hắn, trên người hắn ướt sũng, trên hồ nước cũng có máu tươi đang lan tràn, vẻ mặt tái nhợt vô cùng, ngay cả khí tức cũng biến thành vô cùng uể oải.
Tình huống của hắn rõ ràng còn nghiêm trọng hơn Tần Phàm rất nhiều, dù sao uy lực công kích của hai người đều xấp xỉ, nhưng hắn không có được khí lực cường hãn như Tần Phàm.
- Chậc chậc, không thể tưởng được lão tạp chủng như ngươi còn mạng lớn, như vậy còn không chết được!
Tần Phàm không chút sợ hãi chống lại ánh mắt như độc xà của Phong Vô Cực, trong miệng thản nhiên nói.
- Tên tiểu hỗn đản kia làm sao có được lực công kích khủng bố như vậy!
Nghe lời nói châm chọc của Tần Phàm, lúc này Phong Vô Cực cơ hồ muốn phát điên. Thương thế trong cơ thể hắn không ngừng lan tràn, hắn cảm giác thân thể mình như muốn vỡ tan ra.
Nhưng đối phương thoạt nhìn vẫn bình yên vô sự, hơn nữa những vết thương trên người đều đang dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khôi phục lại!
- Đây là quái thai!
Hiện tại trong lòng hắn vô cùng kinh hãi, một chiêu công kích Phong Chi Tuyệt Sát vừa rồi ngoại trừ chiêu số liều mạng thì đã là chiêu công kích cực mạnh, cho dù là võ thánh đồng cấp cũng không có mấy người tiếp đón được!
Đối phương chỉ là nhất cấp võ thánh mà thôi!
Không chỉ có được lực công kích đáng sợ, còn có được lực phòng ngự mạnh mẽ như thế!
Như vậy còn làm sao đánh?
- Phốc xuy!
Nghĩ tới đây, lúc này Phong Vô Cực lại phun ra một ngụm máu tươi, nhìn nét mặt khô héo trắng bệch không còn chút huyết sắc, chẳng khác gì từ trong mộ địa chui ra, nhìn qua thập phần khủng bố.
Vừa phun ra ngụm máu tươi, hắn lại oán độc nhìn về phía Tần Phàm, nhưng lần này trong ánh mắt mang theo vẻ kiêng kỵ thật lớn.
Đúng vậy, hiện tại trong lòng hắn đang cân nhắc lên.
Tần Phàm có được lực phòng ngự đáng sợ như vậy, làm cho hắn cảm giác cho dù mình sử dụng tuyệt chiêu liều mạng cũng chưa chắc có thể giết chết được đối phương, thậm chí lỡ như người kia còn có thêm thủ đoạn gì thì xem như hôm nay hắn phải chết ở đây.
Ý niệm không ngừng điên cuồng vận chuyển trong đầu, cuối cùng ánh mắt hắn chợt ngưng tụ lại.
- Tiểu súc sinh, hãy chết đi cho ta!
Ngay lập tức hai tay Phong Vô Cực chợt động, gió lốc bốn phía khởi lên, gió giục mây vần, một đầu phong long thật lớn hình thành, bên trong ẩn chứa sức gió khủng bố, gió tuyết, phong nhận sắc bén, thật chẳng khác gì một cỗ máy giết chóc.
- Lão hỗn đản, ngươi nghĩ ta sợ ngươi hay sao!
Thấy vậy trên mặt Tần Phàm hiện lên vẻ cười lạnh lùng, sau đó liền nhấc lên khí kình, muốn trực tiếp sử dụng Vạn Ngưu Trùng Chàng một lần đem đối phương giải quyết.
Nhưng ngay lúc hắn vừa định thi triển vũ kỹ, Phong Vô Cực ở đối diện đột nhiên ngừng lại, đem phân nửa chiêu phong long xuất ra!
Nhưng mục tiêu của hắn không phải Tần Phàm, mà là Hồng Vũ ở phía xa!
Vừa rồi Tần Phàm cố ý rời xa mới cùng hắn tác chiến, làm cho hắn nhìn ra được Tần Phàm nhất định không muốn thiếu niên kia tử vong, cho nên hắn muốn dẫn dụ Tần Phàm đi cứu thiếu niên kia.
- Đê tiện! Lão súc sinh Phong Vô Cực, đường đường là võ thánh cường giả không ngờ lại ra tay với một tiên thiên võ giả, ngươi còn mặt mũi hay sao!
Thấy vậy sắc mặt Tần Phàm thoáng chốc biến đổi, lập tức chửi vang, vừa phóng nhanh về hướng Hồng Vũ.
- Hưu!
Ở trong thời khắc mấu chốt, thân hình Tần Phàm mạnh mẽ thuấn di một đoạn khoảng cách, rốt cục ngay khi phong long sắp đánh trúng Hồng Vũ thì hắn đã chắn ngang trước mặt. Trước kia tuy rằng Tần Phàm có thể dùng ma chủng thổ hệ thuấn di trên mặt đất một khoảng cách, nhưng năng lực thuấn di trống rỗng trên không hắn chưa từng thi triển qua bao giờ, nhưng không ngờ ở thời khắc nguy cơ hắn lại thi triển được.
Đương nhiên, Tần Phàm có thể kịp thời bay qua là do Phong Vô Cực cố ý lâm vào, bởi vì mục tiêu chân chính của hắn chính là Tần Phàm.
- Oanh!
Chỉ trong nháy mắt, Tần Phàm vỗ mạnh hai tay về phía trước, kình lực toàn thân vận chuyển trực tiếp ngạnh đón nhưng đúng lúc này, sắc mặt Phong Vô Cực chợt tối, bỏ qua công kích Tần Phàm, chỉ đem bản thân mình bao vây trong cơn gió lốc thật lớn.
- Tiểu súc sinh, thù giết con không đội trời chung, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi chờ đi, một ngày nào đã ta sẽ lột da róc xương của ngươi!
Thanh âm nguyền rủa phẫn nộ trong gió truyền đến, trong ánh mắt ngoài ý liệu của Tần Phàm, Phong Vô Cực đã dùng tốc độ cực nhanh hướng phương xa chạy mất.
Nguyên lai hắn có chủ ý muốn chạy trốn, công kích Hồng Vũ chẳng qua bám trụ Tần Phàm để cho hắn không cách nào đuổi theo mà thôi.
Mà ở bên kia, bởi vì Phong Vô Cực rời đi, phong long mất đi động lực dần dần tiêu tán giữa không trung, lưu lại Tần Phàm mang theo vẻ mặt âm trầm nhìn theo thân ảnh rời xa của Phong Vô Cực.
Phong Vô Cực tu luyện phong hệ vũ kỹ, đã am hiểu tốc độ, lúc này tốc độ phi hành lại cực nhanh, còn thoát ra một đoạn khoảng cách, Tần Phàm tự nghĩ cho dù dùng tốc độ của mình cũng chưa hẳn đuổi kịp đối phương.
Huống hồ hắn cảm giác tình huống của Hồng Vũ không tốt, phải nhanh chóng cứu chữa.
Thiếu niên kia bởi vì hắn bị liên lụy, với tính cách của hắn cũng không thể để thiếu niên chết oan, bỏ qua Phong Vô Cực cũng không còn biện pháp.
- Lần này cho lão tạp chủng bỏ chạy, ngày sau thật sự đau đầu!
Ngay lập tức Tần Phàm nhíu mày thở dài nói. Lại quay về chỗ Hồng Vũ xem xét lại tình hình của hắn.
Lúc này Hồng Vũ đã hấp hối, may là khi nãy có đan dược kéo dài thời gian, hơn nữa nếu không phải Tần Phàm mà là người khác, chỉ sợ là phải chết từ lâu.
Hiện tại Tần Phàm giúp Hồng Vũ, liên tục truyền sinh cơ trong Thanh Long Tâm vào trong thân thể hắn, sau một lát mới có thể đem thiếu niên từ trong quỷ môn quan kéo lại.
- Công tử...ngài không sao chứ? Có...tập kích...
Hồng Vũ vừa tỉnh dậy chứng kiến Tần Phàm, lập tức lo lắng nói, tình huống thân thể hắn vẫn không tốt, muốn nói chuyện đều có chút khó khăn.
- Ta không sao, người tập kích đã bị ta đánh chạy!
Nghe thanh âm suy yếu của thiếu niên, Tần Phàm không khỏi cảm động nói. Nếu thiếu niên này tử vong, thật sự sẽ làm hắn cảm thấy áy náy không thôi.
- Xe ngựa...
Tuy được cứu chữa nhưng Hồng Vũ muốn khôi phục còn cần thêm một khoảng thời gian. Dù sao hắn không có được thân thể biến thái như Tần Phàm, có thể tiêu hóa được dược lực thật nhanh.
- Xe ngựa đã bị hủy, nhưng ngươi đừng lo lắng, ta sẽ giải thích với Hồng tộc trưởng. Tốt lắm, ngươi đừng lên tiếng, hiện tại ngươi rất suy yếu, phải nghỉ ngơi cho tốt. Ta mang ngươi tới thành thị kế tiếp tìm phân hội của Hồng gia rồi nói sau.
Thấy Hồng Vũ định nói tiếp gì đó, Tần Phàm ngăn cấm hắn.
Tiếp theo hắn ôm Hồng Vũ đứng lên, nhìn thoáng qua chân trời, biết Phong Vô Cực đã thoát được rất xa, trực tiếp bay lên không, hướng tòa thành thị kế tiếp bay đi thật nhanh!
Đại Chấn quốc, Bạch Ngân Thành.
Nhất phẩm chân võ thế gia Đại Chấn quốc Phong gia nằm trong tòa thành này, đồng thời đây cũng là thành thị được cử hành luyện đan đại hội.
Lúc này trong lãnh địa Phong gia, bên trong một thư phong tao nhã độc đáo.
Phong Vô Cực đứng trong đó, vẻ mặt sầu khổ, lúc này hắn thua trên tay Tần Phàm, thật khó khăn mới quay về gia tộc, hiện tại thương thế trên người còn chưa hoàn toàn khôi phục. Trong đầu hắn ngẫu nhiên xẹt qua thanh sắc thân ảnh kia, hận đến cắn chặt răng.
Ở trước mặt hắn, một lão nhân áo xám đang đứng trước giá sách, trong tay cầm một quyển sách quay lưng về hướng Phong Vô Cực. Lão nhân kia thoạt nhìn phải trên trăm tuổi, nhưng khí tức trên thân cường đại mà ngân nga, là một võ thánh hậu kỳ cường giả.
Lão nhân áo xám chính là cha của Phong Vô Cực, nhất phẩm chân võ thế gia Phong gia tộc tưởng Phong Thái Thương, có được thực lực ít nhất là thất cấp võ thánh. Đừng xem thất cấp chỉ cao hơn lục cấp một bậc, nhưng đã bước vào võ thánh hậu kỳ, có được quy tắc tiểu thế giới hoàn thiện, thực lực mạnh mẽ vô cùng.
Lão nhân Phong Thái Thương lúc trước rất có uy danh tại thủ đô Đại Chấn quốc, khi còn trẻ khí thịnh, nhưng sau khi trở thành Phong gia tộc trưởng cả người có vẻ thập phần trầm ổn, được xưng tụng là người đa mưu túc trí.
Lần này Phong Vô Cực tìm hắn ý đồ đã thật rõ ràng, nhưng còn chưa nói ra.
Trong phòng trầm mặc một lúc lâu.
- Phụ thân, lần này ngài nhất định phải làm chủ cho con cùng cháu trai của ngài ah! Nhất mạch của con chỉ có một mình Vũ nhi, nhưng nó lại chết trong tay tiểu súc sinh kia! Tiểu súc sinh quả nhiên không xem Phong gia chúng ta vào trong mắt!
Trầm mặc một lát, thấy Phong Thái Thương không nói gì, rốt cục Phong Vô Cực nhịn không được kêu lên.
- Ai, lúc trước Vũ nhi đi tham gia đại hội anh hùng săn thú thì ta đã nhắc nhở nó mọi sự nên cẩn thận rồi, nó gặp phải Tần Phàm, cuối cùng rơi vào kết cục tử vong cũng do chính bản thân nó gây tội thì phải chịu tội. Kỳ tích chi tử, tiềm lực của hắn thật quá mạnh mẽ, đắc tội hắn đối với Phong gia chúng ta không có bất kỳ chỗ tốt!
Nghe được Phong Vô Cực lên tiếng, Phong Thái Thương than thở một tiếng, xoay người lại nhìn Phong Vô Cực nói.
← Ch. 0679 | Ch. 0681 → |