← Ch.0815 | Ch.0817 → |
Thấy vậy Tần Phàm không khỏi có chút đau đầu, Kỷ Huyên Nhi còn đỡ, dù sao nàng là nhân loại, còn thân hình hồng mục chiến trư quá mức khổng lồ, mang theo trên người thật dễ khiến người chú ý, hơn nữa còn không thể phi hành, một sinh vật lớn như vậy, hắn làm sao có thể ôm bay trên trời?
- Ô...
Tiếp theo, hồng mục chiến trư tựa hồ nhìn ra vẻ khó xử của Tần Phàm, không ngờ lại lăn một vòng ngay tại chỗ, thân hình nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn cỡ lòng bàn tay. Kim sắc gai nhọn trên người nó dần dần biến thành lông mềm, từ một đầu yêu thú uy phong lẫm lẫm khổng lồ trong nháy mắt biến thành một tiểu sinh vật vô cùng đáng yêu, lại lập tức tự động nhảy lên trên bờ vai Tần Phàm.
- Này...
Thấy tiểu gia hỏa đã nghĩ ra được đối sách, Tần Phàm có chút dở khóc dở cười, cuối cùng đành vỗ vỗ nhẹ lên người nó bất đắc dĩ nói:
- Mang ngươi theo vậy!
Kỳ thật lấy tốc độ phát triển của hồng mục chiến trư, cộng thêm đan dược của Tần Phàm bồi dưỡng, tương lai cũng có thể trở thành đại trợ lực của hắn. Hơn nữa trên người hắn còn có cửu cấp yêu tinh hạch của Cửu U Ngân Giao, muốn giúp hồng mục chiến trư trở thành cửu cấp yêu thú cũng có khả năng.
Mà Kỷ Huyên Nhi có lẽ do thiên tính của nữ giới, vừa nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của hồng mục chiến trư, lộ ra nét cười ôn hòa. Nhưng nàng chỉ lặng lẽ nhìn nó, cũng không lên tiếng, hết thảy đều nghe theo an bài của Tần Phàm.
Bởi vậy hai người một thú cùng nhau ra đi...
Dọc theo đường đi, Tần Phàm cùng Kỷ Huyên Nhi đều sử dụng phương pháp phi hành.
Làm cho Tần Phàm ngoài ý muốn chính là tuy Kỷ Huyên Nhi là võ tôn cảnh giới nhưng có thể sử dụng lãnh nhiệt cực hạn khí lưu hình thành đôi cánh phi hành, tốc độ không chậm, thậm chí còn nhanh hơn võ thánh cường giả bình thường một ít.
- Tam đại cực hạn chi đạo không hổ là thể chất vạn năm mới có một lần, đích xác là rất lợi hại.
Nhìn thấy Kỷ Huyên Nhi vững vàng phi hành ở phía trước, trong lòng Tần Phàm không khỏi thầm khen ngợi. Tam đại cực hạn chi đạo hắn gặp qua hai người, một là lãnh nhiệt cực hạn, một là thiện ác cực hạn, đều là người có tốc độ tu luyện cực nhanh. Điều này làm cho hắn cũng nảy sinh tò mò thật lớn đối với loại thứ ba, chỉ là còn chưa có dịp gặp được mà thôi.
Hơn nữa không thể không nói, nhìn thấy Kỷ Huyên Nhi phi hành ở phía trước, một lam một hồng khí lưu giao nhau, nhìn chẳng khác gì bách hợp nở rộ, phát ra quang hoa tuyệt mỹ, đúng là một phong cảnh hiếm có.
Cho nên Tần Phàm cũng hữu ý vô ý rơi ở phía sau, chỉ vì muốn chiêm ngưỡng cảnh đẹp như vậy. Đương nhiên chủ yếu là do hiện tại trong lòng Tần Phàm không yên, hắn đi phía trước không nhìn thấy thân ảnh Kỷ Huyên Nhi liền có loại cảm giác không được an ổn.
Nhưng chính bản thân Kỷ Huyên Nhi cũng có cảm giác nhìn thấy thân ảnh Tần Phàm mới được an toàn.
Cứ như vậy, hai người thay phiên nhau đổi vị trí, xem như trên đường cũng có chuyện lý thú cho qua thời gian.
Về phần hồng mục chiến trư đã biến thành nhỏ như lòng bàn tay, ban đầu luôn ghé trên vai Tần Phàm, nhưng về sau không biết làm sao lại hữu hảo với Kỷ Huyên Nhi, cũng đã leo lên trên vai nàng. Có đôi khi còn có thể ở trên vai Kỷ Huyên Nhi nháy mắt với Tần Phàm, nhìn thấy tiểu gia hỏa kia càng ngày càng giống như tiểu hài tử nhân loại, điều này làm cho hắn không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười.
Nhưng đây cũng có thể xem như tiêu khiển dọc đường đi. Phải biết rằng tính cách Kỷ Huyên Nhi thật lãnh đạm, hơn nữa tâm tình của Tần Phàm cũng không thoải mái, trên đường hai người nói chuyện còn chưa tới mười câu.
Chỉ một thời gian hai người đã vượt qua hơn phân nửa Đại Kiền quốc, đi tới trên bầu trời Kiền Kinh Thành.
Khi đi ngang qua bầu trời Kiền Kinh Thành, nhìn địa phương vốn là phủ đệ của Kiền Kinh Tần gia, trong lòng Tần Phàm hơi có chút xúc động. Lúc trước khi chia ly với Tần Li, hắn giận dữ kích hoạt địa hành pháp tắc năng lực của Huyền Vũ ma chủng, đem cả phủ đệ Kiền Kinh Tần gia hoàn toàn chôn vùi xuống lòng đất.
Ngay lúc đó bên trong phủ đệ Kiền Kinh Tần gia, nói không chừng vẫn còn người sống.
Nếu như thay đổi lại Tần Phàm được tỉnh táo như hiện tại, nói không chừng đã không thể hạ độc thủ như thế, dù sao chôn sống người thật sự quá mức tàn nhẫn. Nhưng lúc đó hắn bị cừu hận làm mờ lý trí, người như điên cuồng, vì vậy hành sự vô cùng đoạn tuyệt.
- Nếu ngày đó là Nam Phong Tần gia chiến bại, kết quả cũng chẳng tốt bao nhiêu.
Trong lòng Tần Phàm thở dài, thế giới này chính là như vậy. Người mạnh là vua, người thắng làm vua. Nếu ngày đó Kiền Kinh Tần gia chiến thắng, với tính cách tàn nhẫn của Tần Quan, Nam Phong Tần gia cũng rơi vào kết cục bị hủy diệt toàn tộc.
Nghĩ vậy hắn cũng dần dần bỏ qua.
Lúc này phiến mảnh đất hoang vắng bên dưới thoạt nhìn tử khí dày đặc, bên trong khu vực này cũng không có người nào dám đi tới gần. Nghe nói gần đây trong Kiền Kinh có lời đồn đãi, địa phương này có chú oán, phàm là người nào đi tới gần sẽ phát điên mà bỏ chạy.
Trên thực tế đây là do Tần Phàm bày một ít trận pháp bên trong. Tuy rằng hắn cùng Kiền Kinh Tần gia là đối địch, nhưng không muốn có quá nhiều người tới quấy rầy giấc ngủ yên của bọn họ, cho nên trước kia hắn từng học qua trận pháp, tuy rằng không quá tinh thông nhưng cũng có được công dụng. Hơn nữa lấy cảnh giới hiện tại của hắn thi triển, hắn tin tưởng ngoại trừ võ thánh cường giả, những người khác không thể đi vào.
Đây cũng xem như hắn làm chút sự tình cho kỳ tích chi kiếm Tần Thiên Hoành.
...
Nửa ngày sau, hai người một thú đã đi tới Chân Võ thánh điện.
Muốn đi vào Chân Võ thánh địa tìm Tử Hà trưởng lão nhất định phải đi qua nơi này. Mà lần trước khi rời đi Kim Thượng trưởng lão từng nói qua thánh tôn đã đoán trước hắn sẽ quay trở về. Hiện tại xem ra suy đoán của thánh tôn thật đúng, thật sự hắn cần phải trở về Chân Võ thánh địa thêm lần nữa.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Phàm cũng có chút âm trầm.
Lúc ấy khi hắn nghe được là lời dự đoán liền có cảm giác thật bất mãn vì vận mệnh của mình giống như bị người an bài, hiện loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt. Trên thực tế cho tới tận bây giờ hắn cũng không có bao nhiêu hảo cảm đối với Chân Võ thánh điện thậm chí là Chân Võ Thần thần bí kia.
Hiện tại hắn cảm giác hết thảy những chuyện mình làm đều không phải tự nguyện, mà là Chân Võ thánh điện thậm chí là Chân Võ Thần đứng sau màn dùng đủ loại thủ đoạn cưỡng bức hắn đi lên con đường này. Tần Phàm thậm chí có chút ác ý suy đoán, lúc trước mình phải độc chiến cửu cấp yêu thú sau đó để Tần Li phải hóa bướm rồi bị bắt đi, chưa chắc không phải là do Chân Võ thánh điện cố ý làm như thế.
Mục đích dĩ nhiên là vì muốn lợi dụng hắn làm công cụ đối phó địch nhân của bọn họ.
- Hừ, các ngươi tự cho là hết thảy nằm trong lòng bàn tay của các ngươi, dùng kỹ xảo như vậy hiển lộ cái mà các ngươi gọi là năng lực biết trước?
Tần Phàm cảm thấy thập phần phản cảm.
Nếu như thay đổi là người bản địa Vũ Thiên đại lục khác, có thể đối với thần điện cùng năng lực của Chân Võ Thần thêm kính sợ cùng thêm thành kính, nhưng đối với người một lòng muốn nắm lấy vận mệnh của mình trong tay như hắn mà nói, đây là điều phạm vào tối kỵ của hắn.
- Làm sao vậy?
Chứng kiến sắc mặt Tần Phàm thật khó coi, Kỷ Huyên Nhi nhíu mày nhẹ giọng hỏi. Có thể do đại thù đã được báo, hết thảy đều bỏ quên, nàng có vẻ ôn hòa hơn ngày trước một ít, nếu như ở ngày trước, lời nói quan tâm như vậy không thể nào từ trong miệng của nàng nói ra.
- Không có việc gì, chúng ta chờ xem, sẽ có người tới đón chúng ta.
Tần Phàm chỉ lắc đầu nói, đem nỗi lòng khó chịu tạm thời đè ép đi xuống, những tâm tư này của hắn không thể nào để cho người khác biết đến.
Hiện tại hai người đã đi vào phạm vi của Chân Võ thánh điện, rõ ràng nhận ra được một cỗ lực lượng ngăn cản. Có thể có quan hệ tới chuyện xảy ra vài ngày trước tại Đại Kiền quốc, vì phòng ngừa có người xâm nhập, nên Chân Võ thánh điện đã mở ra đại trận phòng ngự.
Hiện tại Tần Phàm cũng không có ý định trở mặt với Chân Võ thánh điện, tự nhiên không mạnh mẽ xông vào.
Một lát sau quả nhiên liền nhìn thấy có người hướng bên này đi ra. Lấy địa vị hiện tại của Tần Phàm ở Đại Kiền quốc cùng Vũ Thiên đại lục, cho dù bọn họ không nói rõ ý đồ đến, nhưng bên Chân Võ thánh điện cũng sẽ phái người ra gặp mặt.
Có ba người đi tới, bên trong có một người mặc thần bào mạ vàng, chính là đại thần tôn của Chân Võ thánh điện.
Vài ngày trước đại thần tôn Tiêu Tĩnh đi tới Nam Phong Tần gia thay mặt Đại Kiền thánh chủ tặng quà, Tần Phàm phát hiện hắn đã đạt tới cảnh giới võ thánh, dựa theo truyền thống của thánh điện, sẽ có người khác tiếp nhận chức vụ đại thần tôn.
Nhưng làm Tần Phàm ngoài ý muốn chính là đại thần tôn không ngờ lại là Thái gia Thái Tư trưởng lão.
Thái Tư nhìn thấy Tần Phàm đã đến, mỉm cười hỏi.
- Ta muốn vào Chân Võ thánh địa.
Tần Phàm trực tiếp biểu lộ ý đồ đến. Mặc dù là người quen, nhưng hiện tại hắn cũng không có ý tứ cùng Thái Tư lôi kéo quan hệ, thậm chí cũng không rảnh rỗi hàn huyên.
- Việc này...hiện tại cũng không phải thời gian Chân Võ thánh địa mở ra, hơn nữa ngươi đã từng vào một lần.
Trên mặt Thái Tư lộ vẻ làm khó, tuy rằng quan hệ giữa hắn cùng Tần Phàm không tệ, hơn nữa hiện tại hắn đã trở thành đại thần tôn, nhưng cũng không thể tùy tiện có được quyền lợi cho người đi vào Chân Võ thánh địa.
- Đây là lệnh bài thánh địa.
Tần Phàm cũng không nhiều lời, cầm ra kim sắc lệnh bài mà khi trước Kim Thượng đưa cho hắn, Kim Thượng đã nói có lệnh bài này là có thể giúp hắn tự do ra vào Chân Võ thánh địa.
- Được rồi, đã có lệnh bài đương nhiên là được.
Nhìn thấy kim sắc lệnh bài, thần sắc Thái Tư thay đổi, chỉ phải gật đầu nói, nhưng ánh mắt của hắn nhìn qua Kỷ Huyên Nhi lại nói:
- Nhưng những người khác không thể tùy tiện cùng đi vào.
- Không thể châm chước một chút sao?
Tần Phàm nhướng mày, không thể không mở miệng hỏi. Hắn đã đáp ứng mang theo Kỷ Huyên Nhi cùng nhau đi vào, hơn nữa lần này nếu hắn muốn tìm được Tần Li, Kỷ Huyên Nhi cũng là mấu chốt, cho nên hắn không thể lưu lại Kỷ Huyên Nhi.
- Việc này...
Trên mặt Thái Tư lộ vẻ làm khó, nếu như hắn tùy tiện cho người đi vào, đến lúc đó bên trên trách cứ xuống vị trí đại thần tôn mà hắn vừa ngồi không lâu nói không chừng tùy thời sẽ mất. Nhưng do dự thật lâu sau, hắn vẫn gật đầu:
- Vậy hai người đi theo ta.
Nghĩ tới một vài sự tình, hắn vẫn quyết định giúp Tần Phàm một lần.
Sau đó cảm giác cỗ lực lượng ngăn cản kia biến mất, Tần Phàm cùng Kỷ Huyên Nhi theo chân Thái Tư đi vào. Một lần nữa quay lại Chân Võ thánh điện, Tần Phàm rõ ràng cảm thấy khí tức tựa hồ có vẻ khẩn trương hơn một ít, thậm chí trong không khí đều tràn ngập một cỗ khí tức xơ xác tiêu điều.
Xem ra khi trước Tử Hà trưởng lão đã nói bên Chân Võ thánh điện đều gặp phải phiền toái cũng không phải lời nói dối, chỉ là không bọn họ gặp được loại phiền phức gì mà thôi.
Tần Phàm cùng Kỷ Huyên Nhi đi theo sau Thái Tư, xuyên qua Chân Võ đại điện quen thuộc, đi tới trong thiên điện truyền tống tới Chân Võ thánh địa mà trước kia Tần Phàm đi qua. Trên đường đi, Tần Phàm có thể cảm giác được hồng mục chiến trư trên vài có vẻ sợ hãi, cũng bởi vậy tiểu gia hỏa liền từ vai của Kỷ Huyên Nhi quay về vai hắn tìm kiếm cảm giác an toàn.
Mà Kỷ Huyên Nhi dọc theo đường đi không nói lời nào, chỉ yên lặng theo sát sau lưng Tần Phàm, biểu hiện thập phần bình tĩnh.
Thiên điện thoạt nhìn có vẻ thập phần cổ xưa, cùng kim bích huy hoàng nơi chính điện khác nhau rất lớn. Mà Tần Phàm lúc này cũng cảm giác được gần bên có vài cỗ khí tức không kém, trước kia khi hắn tới đây từng phát hiện qua, nhưng hiện tại hắn đã có thể rõ ràng cảm giác được đó là khí tức võ thánh cường giả, thậm chí có thể biết rõ được vị trí của bọn họ.
Điều này ý nghĩa thực lực của hắn đã vượt xa ngày trước thật nhiều.
- Tốt lắm, Tần Phàm ngươi đã tới qua, vậy tự mình vào đi thôi.
Đi tới thiên điện, Thái Tư lại nói.
Hắn vừa dứt lời, nhất thời quang mang chiếu sáng, thậm chí làm người khó thể mở mắt. Ước chừng qua ba mươi giây thời gian, một cửa thông đạo ngăm đen xuất hiện trên một mặt tường trong phòng, có thể mơ hồ chứng kiến bên kia thông đạo đang tản ra bạch sắc quang mang mỏng manh mà thần bí.
Tần Phàm gật gật đầu, cùng Kỷ Huyên Nhi bước vào trong thông đạo. Tiếp theo sau chợt nghe tiếng thở dài thật khẽ của Thái Tư, làm tim của hắn không khỏi thoáng động.
- Tần Phàm, lần này ngươi đi không chỉ là Chân Võ thánh địa, tóm lại chính ngươi bảo trọng đi...
Cáo biệt Thái Tư, Tần Phàm mang theo Kỷ Huyên Nhi cùng hồng mục chiến trư đi vào bên trong thông đạo chậm rãi đi tới chỗ ánh sáng đầu bên kia.
Về phần câu nói sau cùng của Thái Tư, Tần Phàm có thể mơ hồ nghe được, điều này làm trong lòng hắn chợt động, thoáng nhăn mày. Nghe ra được trong lời nói của Thái Tư có vấn đề, hắn biết lần này có lẽ mình sẽ gặp phải nguy hiểm thật lớn.
Lại nhìn thoáng qua Kỷ Huyên Nhi đi bên cạnh, trong lòng của hắn mơ hồ có chút hối hận. Nếu lần này bởi vậy khiến cho nàng gặp phải bất trắc, ngày sau hắn thật sự sẽ vô cùng áy náy.
- Tất cả chuyện này đều do ta tự nguyện, không quan hệ gì tới ngươi.
Kỷ Huyên Nhi cũng nghe ra được lời nói của Thái Tư, nhìn thấy Tần Phàm nhìn mình, nàng tựa hồ hiểu được suy nghĩ của đối phương, trong miệng thản nhiên nói.
Nghe vậy trong lòng Tần Phàm đau xót, Kỷ Huyên Nhi càng nói như vậy hắn càng cảm thấy thật tự trách. Nhưng việc đã tới nước này, hắn cũng biết không thể để cho nàng quay trở về, chỉ đành âm thầm tự nhủ bất kể như thế nào nhất định phải bảo hộ nàng thật tốt, không để cho nàng bị thương tổn.
Tần Phàm lại đi tới trong gian phòng có bức tranh thần bí kia.
← Ch. 0815 | Ch. 0817 → |