Vay nóng Tima

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 0854

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 0854: Chặt một tay của ngươi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)

Siêu sale Lazada


Một đạo bóng dáng màu đen, như là một vòng mây đen bỗng nhiên ở giữa phía trên không trung sinh ra, một cổ khí thế như tường đồng vách sắt đột nhiên chắn trước mặt đóa hoa sen mang theo hủy diệt khí tức kia.

- Ai dám động đến đệ tử của Hắc Hỏa lão quái ta?

Theo thanh âm thoáng có chút hết sức lông bông kia đột nhiên truyền đến, giữa không trung ở trong khoảng thời gian ngắn trở nên yên tĩnh trở lại, nhìn bóng dáng màu đen ở trong nháy mắt xuất hiện kia, cả đám đều kinh ngạc mở to hai mắt.

Cái bóng này thật sự là xuất hiện quá nhanh, thậm chí vượt qua phạm vi tiếp nhận ánh mắt của bán Thần cường giả, rất nhiều người cũng chỉ là cảm giác được trước mặt bỗng tối sầm, sau đó khí thế cường đại làm cho người ta hít thở không thông kia liền hướng về bốn phương tám hướng đè xuống.

Tần Phàm thật sự có một sư phụ!

Bóng người xuất hiện trước mắt này, toàn thân mặc một áo choàng màu xanh đen, tóc của hắn có chút hỗn độn, hoặc là có thể nói cố ý lôi thôi lếch thếch, dáng người có vẻ có chút khô gầy, nhưng tự có một luồng khí thế giống như Cự Nhân lật trời.

Liệp! Liệp! Liệp!

- Tiểu tử này lại thật sự có một chỗ dựa vững chắc! Mà người kia ẩn trốn ở chỗ này lâu như vậy ta cũng không có phát hiện! Chết, cùng chết đi cho ta!

Về phần Minh Hiển thao túng hoả liên màu đen kia, lúc mới bắt đầu thấy bóng người hắc sắc kia xuất hiện thì lộ ra một tia ngạc nhiên cùng khiếp sợ, thay vào đó là sắc mặt trở nên âm trầm vô cùng, không chỉ không có vì vậy mà dừng tay, ngược lại còn đem lực công kích của hoả liên thôi phát đến lớn nhất.

Hô! Hô! Hô!

Một ít đóa hắc sắc liên hoa ở trên không trung không ngừng bành trướng, phát ra khí tức hủy diệt biến đổi càng ngày càng mạnh, thật giống như là một tòa núi lửa bị đè nén vạn năm, rốt cục sắp sửa bạo phát đi ra, cái loại cảm giác này làm cho lòng người rung rẩy, làm cho mấy bán Thần cường giả ở bốn phía kia đều không khỏi nhanh chóng rút lui ra.

Quá mạnh mẻ!

Xem như cách một ít đóa minh hỏa cuồng liên kia hơn trăm trượng, cũng có thể cảm giác được một loại cảm giác vô cùng áp lực, phảng nhất là ở bên cạnh miệng núi lửa vậy. Thậm chí cho dù là thực lực như tam kiếp bán Thần, nghĩ đến nếu như mình ở vào trung tâm hoa sen màu đen kia liền cảm thấy da đầu run lên, cho dù là hoa sen màu đen kia còn không có bùng nổ cũng đã làm cho người ta không chịu được.

- Lão đầu!

Tần Phàm mắt thấy Hắc Hỏa Liên Hoa kia sắp hướng về bản thân đánh xuống, hắn cảm giác được một loại khí tức mang theo hủy diệt đã muốn xâm nhập đến trong cơ thể của mình, làm cho hắn cơ hồ có thể nghe thấy được một mùi vị tử vong.

May mắn, ở phía sau Cổ Mặc vẫn là xuất hiện!

Thân thể trước mắt thoạt nhìn có chút gầy nhỏ này, lại lập tức ngăn chặn cổ năng lượng mênh mông kia, làm cho thần kinh của hắn vốn đã muốn căng thẳng, trong nháy mắt buông lỏng xuống hết. Mặc dù không rõ ràng lắm Cổ Mặc vì cái gì đột nhiên sẽ trở nên lợi hại như vậy, nhưng trong lòng hắn đối với người trước lại có một loại tín nhiệm tự đáy lòng.

Trên thực tế, vừa rồi Tần Phàm thật sự là đã trước tiên cảm giác được Cổ Mặc tồn tại. Hắn không có thực lực như Minh Hiển, thậm chí cảm giác cũng không bằng đối phương, bất quá bởi vì quan hệ tới Đan Vũ Thần đỉnh, hắn và Cổ Mặc thời điểm ở Vũ Thiên đại lục liền có tâm linh cảm ứng, chỉ cần xuất hiện ở trong phạm vi nhất định đều có thể cảm ứng được đối phương.

Nên trước đây hắn mới có thể bỗng nhiên thu hồi Bạch Hổ châu.

- Một chiêu Minh Hỏa Cuồng Liên này của ta, Lục Kiếp bán Thần cũng không dám tùy tiện ngạnh kháng! Bản thân ta muốn nhìn ngươi tiếp được như thế nào!

Bên kia, lúc này Ngũ Kiếp bán Thần Minh Hiển cắn chặt hàm răng, liều mạng thúc giục năng lượng hủy diệt của Minh Hỏa Cuồng Liên kia, vốn hết thảy đều đã ở trong lòng bàn tay, Bạch Hổ châu sắp tới tay, hắn không cam lòng thất bại.

Minh Hỏa Cuồng Liên cường đại hủy diệt, đã trở nên như là một dãy núi hắc ngọc nóng bỏng, năng lượng cường đại kia dao động thậm chí làm cho kết cấu không gian chắc chắn của Tân Thế giới cũng xuất hiện một tia không gian liệt phùng.

Thật mạnh!

Một phương thi triển vũ kỹ cường đại, một phương bỗng nhiên xuất hiện, căn bản đã không có thời gian dùng vũ kỹ cực mạnh đi nghênh đón!

- Tê...

Mọi người lúc này nín thở nhìn xuống một màn này, bọn họ cũng rất muốn biết ở trong vòng vẻn vẹn một phần ngàn thời gian hô hấp, Hắc Hỏa lão quái bỗng nhiên xuất hiện kia đến tột cùng có thể tiếp được một chiêu vũ kỹ bán Thần cấp uy lực cường đại này hay không.

- Hắc hắc, tiểu tử, một khoảng thời gian không thấy, ngươi xem ra càng lúc càng có dũng khí.

Mà đối diện với một ít đóa hoa sen màu đen hủy diệt đè xuống kia, lúc này bộ dáng Cổ Mặc lại có vẻ thập phần nhàn nhã, trên mặt hắn cười nhạt một tiếng, đầu tiên là vung tay áo đưa Tần Phàm ra phía sau ngoài trăm thước, sau đó lại một chưởng hướng về phía trước đánh ra.

Theo một chưởng tùy ý này của hắn đánh ra, cũng không phải là vũ kỹ cường lực gì, nhưng mọi người vào lúc này bỗng nhiên cảm thấy được độ ấm nguyên bản vốn đã cực cao, trong nháy mắt này đột nhiên tiếp tục bay lên, thậm chí có cảm giác tế bào toàn thân đều muốn bị đốt cháy.

Nháy mắt sau đó, mọi người liền kinh ngạc phát hiện Hắc Hỏa lão quái này nhìn như tùy ý đánh ra một chưởng, lại lập tức có vô số hắc sắc hỏa diễm ngưng tụ thành một đại thủ ấn hắc hỏa cự đại, sau đó vô cùng nhanh hướng về đóa liên hoa màu đen kia bao bọc mà đi.

Đại thủ ấn hắc hỏa này cùng một ít đóa Minh Hỏa Cuồng Liên đều là màu đen, nhưng ánh mắt của mọi người vào lúc này lại có một loại ảo giác, màu đen của đại thủ ấn hắc hỏa kia có vẻ thuần túy hơn, thậm chí ở phía trước nó, một ít đóa liên hoa màu đen kia cũng không thấy được đen.

Loại cảm giác kỳ quái kia mới vừa hạ xuống, mọi người liền trợn mắt, bọn hắn liền kinh ngạc phát hiện đại thủ ấn hắc hỏa kia dĩ nhiên là hoàn toàn bọc lại một ít đóa hoả liên màu đen, làm cho người sau như là bỗng nhiên ở trên không trung biến mất vậy!

Bồng!

Tiếp theo, vốn tưởng rằng Minh Hỏa Cuồng Liên sẽ gây ra một vụ nổ kinh thiên, nhưng ở dưới đại thủ ấn hắc hỏa này bao bọc, chỉ phát ra một tiếng nổ trầm muộn, thật giống như tiếng động của một người ở trong chăn mền thả rắm, căn bản dẫn không dậy nổi một tia gợn sóng.

*****

Tê...

Lúc này tất cả mọi người không khỏi hít một hơi khí lạnh, trên mặt hiện ra thần sắc vô cùng chấn động. Một chiêu công kích vũ kỹ toàn lực của Ngũ Kiếp bán Thần, dĩ nhiên lại dễ dàng bị Hắc Hỏa lão quái ở trước mắt này hóa giải như vậy?

- Cái gì?

Thấy một màn như vậy, ngay cả bản thân Minh Hiển cũng không khỏi mở to hai mắt nhìn, hắn biết Hắc Hỏa lão quái trước mắt bỗng nhiên xuất hiện này thực lực sẽ không yếu, nhưng hắn như thế nào cũng không nghĩ ra người sau tùy ý một chưởng liền có được uy lực như vậy.

Bản thân hắn so với người kia thật giống như là một đứa con nít đối kháng một đại hán, dùng hết toàn lực đánh ra một quyền, bất quá cũng chỉ là gãi ngứa cho đối phương mà thôi.

- Hừ.

Sau khi thoải mái tiêu diệt Minh Hỏa Cuồng Liên nhìn như cường đại kia, trong miệng Cổ Mặc khẽ hừ một tiếng, sau đó phong khinh vân đạm, nhẹ nhàng bâng quơ vung tay áo, đem đại thủ ấn hắc hỏa kia thu trở về, giống như là chưa từng có ra tay qua vậy.

Nhưng mà, ở nháy mắt sau đó.

- Phốc...

Ngũ Kiếp bán thần Minh Hiển kia lại mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, hơn nữa tiếp theo thân thể giống như nhận lấy lực trùng kích khổng lồ, đột nhiên hướng về phía sau bay ngược mà đi, để lại một đường vòng cung màu đỏ tươi.

- Thiếu gia!

Thấy Minh Hiển trọng thương bay ngược, tên Tứ Kiếp bán Thần theo sát sau hắn liền vội vàng bay đi tiếp được, ngay thời điểm người sau vừa mới tiếp được thân thể người phía trước, cũng đồng dạng nhịn không được phun ra một bún máu, ước chừng tiếp tục bay ngược khoảng cách trăm thước mới đứng vững thân hình.

Trên mặt hiện ra thần sắc vô cùng kinh hãi.

- Thiếu gia...

Mà những bán Thần cường giả khác, rõ ràng đều là lấy Minh Hiển cầm đầu, thấy người sau cũng đã bị trọng thương, vội vàng như ong vỡ tổ hướng về phía thiếu gia nhà mình bay đi. Ngay cả thiếu gia nhà mình thực lực là Ngũ Kiếp bán Thần cũng đón không được một kích của Hắc Hỏa lão quái này, bọn họ biết Quái lão đầu đột nhiên xuất hiện này chỉ sợ thực lực phải đạt tới Thất Kiếp bán Thần trở lên, bọn họ xem như liều mạng cũng là vu sự vô bổ.

- Oa... lão Đại, lão đầu này là ai, thật lợi hại, như thế nào ta vẫn không có thấy qua hắn?

Nhìn thấy Cổ Mặc uy phong như thế, Tiểu Chiến ở trong lồng ngực Tần Phàm không khỏi hai mắt sáng lên nói.

- Chờ một lát ngươi sẽ biết. :

Tần Phàm nhẹ nhàng ở trên người Tiểu Chiến vỗ vỗ, lúc này sắc mặt của hắn cũng không khá lắm. Mới vừa rồi hắn bị Minh Hiển đánh một chưởng, mặc dù không có lợi hại như vũ kỹ Minh Hỏa Cuồng Liên kia, nhưng cũng là một kích của Ngũ Kiếp bán Thần. Một kích như vậy, thay đổi là Tam kiếp bán Thần cũng chịu không nổi, huống chi hắn chẳng qua chỉ là một gã Vũ Thánh cấp chín.

May mắn là hắn có được thể phách vô cùng mạnh mẽ, nếu không phỏng chừng đợi không được Cổ Mặc xuất hiện hắn liền viết di chúc ở đây rồi.

- Các hạ đến tột cùng là người nào, có biết chúng ta chính là người Bạch Mông thành Minh gia hay không?

Bên kia, Minh Hiển thật vất vả ổn định thân thể, sau khi áp chế nội thương liền nhìn về phía Cổ Mặc bình tĩnh trôi nổi ở giữa không trung trầm giọng hỏi.

- Hắc hắc, không phải rất rõ ràng sao?

Trên khuôn mặt Cổ Mặc hiện lên ý cười quái đản, chỉ vào Tần Phàm nói:

- Ta là Hắc Hỏa lão quái, là sư phụ của tiểu tử không nên thân kia a!

- Hắc Hỏa lão quái là ai?

Tiếp tục nghe được danh tự có chút xa lạ này, trong lòng Minh Hiển cũng có một tia hồ nghi, sau đó lại nghe Minh Hiển kia hỏi lần nữa:

- Xin hỏi tiền bối là đến từ thần đảo khác sao?

- Ngươi không cảm thấy ngươi hỏi nhiều lắm sao?

Trên khuôn mặt Cổ Mặc lộ ra một chút thần sắc trêu tức.

Nghe vậy, sắc mặt Minh Hiển trở nên càng khó coi hơn, hắn siết nắm tay, sau đó vẫn là nhìn về bóng người phía trước kia âm trầm nói:

- Vậy hiện tại tiền bối muốn thế nào? Ta biết tiền bối ngươi rất mạnh, nhưng Bạch Mông thành Minh gia chúng ta cũng có Thất Kiếp bán Thần, cùng chúng ta đối nghịch...

- Như thế nào? Ngươi xem như đang uy hiếp lão quái ta sao?

Minh Hiển lời còn chưa dứt, lúc này giọng nói của Cổ Mặc có chút lạnh lùng hỏi.

- Không dám, chỉ là...

Nghĩ đến lực lượng của gia tộc mình, Minh Hiển tựa hồ cảm giác được nhiều hơn một chút tin tưởng, hắn nhích thân hình, liền tính toán tiếp tục phân trần lợi hại trong đó.

Nhưng ngay lúc này, khí thế trong sân bỗng nhiên ngưng tụ, trong không gian tựa hồ có Đao Phong nóng rực gào thét xoay quanh. Làm cho Minh Hiển như nghẹn ở cổ họng, câu nói kế tiếp như thế nào cũng không nói ra được.

Hí!

Tiếp theo một cái chớp mắt, liền thấy một đạo hắc sắc hỏa tuyến từ phía trước bay tới, nhìn như rất nhỏ, chỉ có hắc sắc quang mang kia là làm cho lòng người run rẩy. Khí tức nóng rực sắc bén kia chính là từ bên trong hỏa tuyến này truyền đến, chỉ gần như một phần mười thời gian hô hấp, khoảng cách mấy trăm trượng nháy mắt liền tới, một đạo hỏa tuyến này đang ở lúc mọi người còn không có kịp phản ứng liền xuyên qua một cánh tay của Minh Hiển.

- A...

Rất nhanh tiếng kêu thống khổ của Minh Hiển liền ở giữa không trung truyền đến, sau đó mọi người hoảng sợ phát hiện một cánh tay của hắn đã đứt đoạn, đang chậm rãi rơi xuống phía dưới. Mà ở chỗ vết cắt của cánh tay kia, lại bị hắc sắc hỏa diễm xoay quanh, nháy mắt hóa thành tro tàn.

- Khi phụ đệ tử của ta, chặt một tay của ngươi.

Tiếp theo, thanh âm cường thế nhàn nhạt kia của Cổ Mặc ở trong không khí truyền đến.

Tê...

Ngũ Kiếp bán Thần, lại có thể hoàn toàn không có lực chống cự đã bị cắt đứt một tay!

Thấy một màn như vậy, những người Minh gia kia vào lúc này cũng không khỏi bị chấn kinh đến hít một hơi khí lạnh, một đám sắc mặt đại biến, vừa rồi bọn họ thậm chí nhìn không tới lão đầu gọi là Hắc Hỏa lão quái này xuất thủ như thế nào.

Toàn trường lặng ngắt như tờ!

Bọn họ nghĩ đến Hắc Hỏa lão quái bỗng nhiên xuất hiện này rất mạnh, nhưng không thể tưởng được Hắc Hỏa lão quái sẽ cường đến trình độ như vậy! Gần kề chỉ là dựa vào một cái hỏa tuyến, cũng đã có thể hoàn toàn phá vỡ phòng ngự của một gã Ngũ Kiếp bán Thần, thậm chí Nguyên Giới cũng không có một chút lực chống cự!

Có thể nói, thực lực như vậy đã không phải là loại tầng thứ như bọn họ có thể đối với kháng.

- Như thế nào? Các ngươi còn có cái gì không hài lòng không?

Nhẹ nhàng bâng quơ cắt đứt một cánh tay của Ngũ Kiếp bán Thần, nhưng Cổ Mặc thật giống như vừa làm một chuyện không có mấy ý nghĩa, lại lần nữa nhàn nhạt hỏi.

- Ngươi...

Minh Hiển vào lúc này ôm lấy khủy tay của mình, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ, hắn vốn còn muốn nói điều gì, nhưng lập tức hướng trong miệng nuốt một viên đan dược, bởi vì hắn cảm giác được từ miệng vết thương trên khủy tay truyền đến một loại khí tức hủy diệt, nếu như hắn không sớm một chút ngăn cản thương thế khuếch tán, chỉ sợ hắn bởi vậy mà chết đi cũng có khả năng.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1204)