← Ch.0924 | Ch.0926 → |
Hoàng Nham Thành Hoàng gia, chưởng quản một thành, là chỗ dựa thật lớn.
Nhưng Nhị kiếp Bán Thần nho nhỏ trước mắt này vậy mà cự tuyệt!
- Lớn mật, cũng dám cự tuyệt Thiếu thành chủ chúng ta!
- Đạt được Thiếu thành chủ chúng ta ưu ái, ngươi là tam sinh hữu hạnh!
- Còn không mau hướng Thiếu thành chủ chúng ta nhận lầm!
Lập tức mấy người kia đều nhịn không được mở lời quát tháo Tần Phàm. Mấy người bọn họ đều là hảo thủ do Hoàng Động mời chào, biết rõ cơ hội như vậy có thể nói là cực kỳ khó được, biết chắc cự tuyệt như vậy sẽ để cho Hoàng Động khó chịu.
- Ồ? Ngươi không suy nghĩ thật kỹ thoáng một phát sao? Ngươi bây giờ hẳn là khoảng 23 tuổi, có thể đạt tới Nhị kiếp Bán Thần, ở trong mắt người bình thường mà nói hoàn toàn chính xác xem như thiên phú không tồi rồi, nhưng mà đối với ta mà nói, chỉ bình thường mà thôi. Gia nhập Hoàng gia chúng ta, ngươi còn có cơ hội ở trước 30 tuổi đạt tới Ngũ kiếp Bán Thần, thậm chí Lục kiếp Bán Thần, nếu không ngươi sẽ đi đến võ đạo cực hạn.
Hoàng Động đối với Tần Phàm cự tuyệt, cũng không khỏi hơi có chút ngoài ý muốn.
- Không cần, cám ơn hảo ý.
Tần Phàm lần nữa nói ra.
Hoàng Động nhướng mày, hắn thói quen khoan dung, thật đúng là không quen bị người cự tuyệt. Hiện tại khó được mở lời hai lần, lại bị đối phương cự tuyệt, cái này làm cho mặt của hắn có chút không nhịn được.
- Tần huynh, nếu không ngươi suy nghĩ thật kỹ thoáng một phát, lúc này đây đích thật là cơ hội khó được.
Dù là Lão Ngư ở một bên lúc này cũng nhịn không được nữa mở lời khuyên nhủ, ở hắn xem ra, có thể có một thế lực thành chủ trợ giúp, đích thật là thập phần khó được rồi.
- Cảm ơn hảo ý, nhưng ý ta đã quyết.
Tần Phàm vẫn là lắc đầu nói ra.
Đừng nói hắn bây giờ là phụ thuộc Mộ gia, cho dù hắn vẫn là một mình một người, cũng không có khả năng sẽ gia nhập một thế lực, huống chi vẫn là phương thức làm thủ hạ người khác.
- Thật sự là không biết tốt xấu, không biết bao nhiêu người muốn đến đầu nhập vào Hoàng Nham Thành chúng ta, hiện tại cho ngươi cơ hội lại không nắm bắt!
- Giết một đầu Man Thú trọng thương, thật đúng là coi mình vô địch sao.
- Thiếu thành chủ, không bằng để cho ta hảo hảo giáo huấn tiểu tử này, cho hắn biết trời cao đất dày!
Mà chứng kiến sắc mặt Thiếu chủ nhà mình không tốt, mấy người Hoàng Động mang đến lần nữa hướng về Tần Phàm quát tháo, thậm chí rất có ý tứ chuẩn bị động thủ.
- Được rồi, Hoàng gia chúng ta chưa bao giờ bắt buộc người khác gia nhập, Hoàng gia chúng ta cũng không cần làm như vậy.
Lúc này Hoàng Động lại khoát tay áo ngăn bọn hắn lại, hắn nhìn Tần Phàm ngạo nghễ nói ra:
- Tin tưởng có một ngày ngươi sẽ hối hận, bất quá ngày sau ta sẽ không cho ngươi thêm cơ hội.
Nói xong liền trực tiếp phóng lên trời, mà mấy người hắn mang đến sắc mặt bất thiện trừng mắt liếc nhìn Tần Phàm, cũng rất nhanh rời đi.
- Hô...
Thẳng đến bọn người Hoàng Động hoàn toàn đi xa, hai người Lão Ngư cùng Ngư Lão lúc này mới nặng nề thở dài một hơi, vừa rồi người phía trước cho bọn hắn áp lực thật sự là quá lớn.
- May mắn Hoàng Động kia không muốn làm khó chúng ta, nếu không hôm nay chúng ta chết chắc rồi.
Ngư Lão kia tiếp theo là lòng còn sợ hãi nói:
- Ta sẽ không hối hận? Nếu như ở trong Thiên Tài Chiến tuyển bạt gặp được ngươi, có lẽ ta sẽ cho ngươi một đáp án.
Mà lúc này Tần Phàm thì nhìn lên bóng người trên trời không dần dần biến mất kia, khóe miệng nổi lên một đường cong lạnh nhạt.
Hoàng Nham Thành, tọa lạc ở trong các dãy núi Mạc Lợi Đảo vây quanh tầm đó.
Lại bay qua hai đỉnh núi, Tần Phàm thình lình trông thấy ở phương xa xuất hiện một tòa Đại Thành to lớn, quy mô thậm chí so với Hoàng Hôn Thành còn muốn lớn hơn một ít, tường thành cao lớn kia dùng một loại nham thạch màu vàng cứng rắn kiến thành, xem xét liền thấy có một loại khí thế thô cuồng.
Bất quá cái này lại không phải nguyên nhân biến thành danh tự của Hoàng Nham Thành này.
Trên thực tế, ở bên trong Tân Thế Giới, có rất nhiều thần đảo cùng thành thị đều là dùng danh tự của Chưởng Khống Giả đến mệnh danh, giống như Mạc Lợi Đảo, hoặc là tòa Hoàng Nham Thành này. Hoàng Nham Thành thành chủ tên là Hoàng Nham, Hoàng Động chi phụ, chính là thành chủ cùng Chưởng Khống Giả của tòa Đại Thành này.
- Thật đúng là đủ đồ sộ.
Tần Phàm nhìn tòa Đại Thành trước mắt này, trong miệng không khỏi sợ hãi thán phục. Phong cách kiến trúc tòa Đại Thành này lấy Hoàng Nham làm chủ, đại khai đại hợp, so với Hoàng Hôn Thành cổ kính, Hoàng Nham Thành lại lộ ra có một phen phong tình dị tộc khác.
Sau khi tiến Hoàng Nham Thành không lâu, hắn cùng hai người Lão Ngư Ngư Lão liền tách ra.
Dù sao bọn hắn tầm đó cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng không có quá nhiều cùng xuất hiện, hơn nữa bởi vì thực lực hai người kia cùng hắn kém quá xa, tự nhiên là khó có thể đi cùng một chỗ, nếu không ngược lại sẽ tăng thêm nguy hiểm mà thôi.
Hắn vẫn là một người tiếp tục tôi luyện.
- Chính là chỗ này.
Đi trên đường cái rộng lớn mà dòng người dày đặc kia một thời gian ngắn, Tần Phàm bỗng nhiên ở trước một tòa kiến trúc cự đại ngừng lại, cũng hướng về bên trong đi đến.
Thượng diện tòa kiến trúc này có khắc sáu chữ to Hoàng Nham Thành giao dịch hành.
Hắn tới nơi này là muốn đổi lấy một ít Linh Dược tài liệu cùng tài liệu luyện khí.
Linh Dược tài liệu tự nhiên là dùng để luyện chế đan dược, mà tài liệu luyện khí, thì là lúc trước hắn được Lão Ngư giới thiệu, ở bên trong Hoàng Nham Thành tìm được một gã luyện khí đại sư, khối Thạch Đầu màu trắng lấy ở Viễn Cổ di chỉ kia được chứng thực là một loại Viễn Cổ khoáng thạch tên là Tuyết Tinh Thiết, cực kỳ trân quý, nhưng cần phối hợp một ít tài liệu luyện khí khác mới có thể luyện chế thành vũ khí.
Nói tóm lại, trước kia Tần Phàm ở trong Yêu Thú bình nguyên trên Vũ Thiên đại lục lấy được Thiên Trận bao tay, trong nhiều lần vượt cấp chiến đấu đã hư hao, hơn nữa cũng khó phát huy ra thực lực xứng đáng. Hắn cần thay đổi, thay thế một vũ khí thích hợp hơn, như vậy mới có thể đầy đủ phát huy ra thực lực mạnh nhất của mình.
Tiến vào trong đại sảnh giao dịch, tuy là thập phần rộng lớn, nhưng có thể phát hiện bên trong cơ hồ là kín người hết chỗ. Có người là bán đồ vật, có người là muốn mua đồ vật, tóm lại một mắt nhìn đi đều là đầu người di động.
Đặc biệt là khu giao dịch đan dược kia, càng lộ ra nóng nảy mười phần, trước quầy cảnh giới càng thấp, người sẽ càng nhiều.
Đây là bởi vì tất cả mọi người đều hi vọng võ đạo của mình càng tiến thêm một bước. Nhất là những Võ Thánh cường giả kia, những người này săn giết yêu thú, thu thập Linh Dược, buôn bán tin tức, thậm chí ám sát đánh cướp, không chỗ nào không làm, vì chính là kiếm lấy đầy đủ Thần Tinh đi đổi lấy đan dược có thể trợ giúp bọn hắn đột phá đến Bán Thần chi cảnh.
*****
- Cầu van ngươi, ta chỉ có một ngàn Thần Tinh, ngươi bán một khỏa Vấn Kiếp đan này cho ta a... van cầu ngươi...
Khi Tần Phàm đi ngang qua một quầy hàng nào đó, chứng kiến một trung niên nam nhân sau khi mặc cả không thành, dĩ nhiên là quỳ trên mặt đất cầu nhân viên bán hàng kia.
- Một khỏa Vấn Kiếp đan 1500 Thần Tinh, thiếu một Thần Tinh cũng khó có khả năng, mua không nổi thì cút ra ngoài đi.
Nhưng nhân viên bán hàng kia lại khinh thường cười lạnh nói, đan dược ở bên trong Tân Thế Giới căn bản là không lo lắng sẽ không có người mua, cho nên cũng không có thái độ phục vụ gì có thể nói.
Mà thấy một màn như vậy, Tần Phàm không khỏi lắc đầu. Hắn cũng từng trải qua giai đoạn gian nan khi vừa tới Tân Thế Giới, biết rõ Võ Thánh sinh hoạt hoàn toàn chính xác là không dễ dàng, những người này thậm chí nằm mộng cũng muốn trở thành Bán Thần cường giả.
Hắn biết rõ Vấn Kiếp đan này, chính là một loại đan dược có thể tăng cường cảm ứng cho Võ Thánh đỉnh phong đối với Bán Thần Kiếp. Lúc trước hắn cũng từng luyện chế qua, chỉ là dược hiệu hơi kém, thậm chí một hai năm mới có thể thành công, cho nên tuy hắn phục dụng, nhưng cuối cùng vẫn là dựa vào Truyền Thừa Chi Hồ mới đột phá đến Bán Thần chi cảnh.
Tần Phàm thấy trung niên này đáng thương, ngược lại muốn giúp hắn một chút, bất quá đáng tiếc trên người hắn đã không có bao nhiêu đan dược cho Võ Thánh cấp sử dụng. Hơn nữa người trung niên hán tử trước mắt này, cho dù đã trở thành Bán Thần cường giả, đoán chừng Nhị kiếp Bán Thần, thậm chí nhất kiếp Bán Thần đã là võ đạo cực hạn của hắn.
Võ đạo là tàn khốc như thế.
Ở bên cạnh khu giao dịch đan dược là khu giao dịch Linh Dược, phần lớn người đều là bán Linh Dược, nhưng mà mua sắm Linh Dược lại rải rác không có mấy. Đây là bởi vì vô luận ở nơi nào, Luyện Đan Sư dù sao chỉ là số ít, hơn nữa đại bộ phận Luyện Đan Sư đều ở trong đại gia tộc, những người này đều có gia tộc cung ứng luyện dược, rất ít người sẽ tới giao dịch hội mua sắm Linh Dược.
Mà tiểu cô nương phụ trách tiêu thụ Linh Dược kia, trông thấy Tần Phàm đến, thì thái độ so với nhân viên bán hàng đan dược vừa rồi kia thì tốt hơn rất nhiều, dù sao những người này cũng biết mua sắm Linh Dược phần lớn là Luyện Đan Sư, thân phận địa vị so với người bình thường cao hơn rất nhiều.
Ánh mắt của Tần Phàm đảo qua trên kệ chứa Linh Dược, sau đó rất nhanh báo mấy danh tự, lại hỏi mua một ít Linh Dược tạm thời không thấy được, nhưng mình cần.
- Vị đại sư này, xin ngài chờ một lát.
Tiểu cô nương kia nghe được Tần Phàm thuần thục báo ra các loại danh tự Linh Dược như thế, xúc giác nhạy cảm làm cho nàng lập tức cảm thấy được Tần Phàm là một gã Luyện Đan Sư không thể nghi ngờ, lập tức thái độ trở nên tốt hơn.
Rất nhanh, tài liệu Linh Dược Tần Phàm cần toàn bộ đều bày ở trên quầy.
- Ồ? Còn thiếu Linh Diệu Chi.
Tần Phàm ở bên trên một đống Linh Dược kia nhìn lướt qua, lập tức nhìn ra trong đó thiếu khuyết một loại Linh Dược. Loại Linh Dược này chỉ dùng để luyện chế Thần Diệu đan, Thần Diệu đan này có thể cho người ở trong thời gian nhất định có lực cảm ứng đại tăng, chính là đan dược mà Tần Phàm và vị luyện khí đại sư kia ước định phải luyện chế cho hắn.
Hơn nữa theo luyện khí đại sư theo kia nói, nếu như không có Thần Diệu đan, hắn dùng Tuyết Tinh Thiết kia luyện chế ra vũ khí phẩm chất sẽ giảm xuống một phẩm giai.
- Vị đại sư này, thật sự không có ý tứ, Linh Diệu Chi trong giao dịch hành chúng ta vừa vặn đã hết...
Lúc này tiểu cô nương tiêu thụ Linh Dược kia vội vàng áy náy nói.
- Đã không có? Vậy xin hỏi ở đâu có thể mua được Linh Diệu Chi?
Tần Phàm không khỏi nhướng mày, sau đó hỏi.
- Vừa rồi mới có một người cầm Linh Diệu Chi bỏ ra bán, bất quá nàng cần đổi vật, muốn dùng Linh Diệu Chi để đổi Dịch Dương Đan, nhưng chúng ta cũng không có loại đan dược này, cho nên không có thu mua.
Tiểu cô nương tiêu thụ Linh Dược kia trả lời nói ra, sau đó nàng hướng về một hướng khác nói:
- Đại sư, chính là Hoàng y nữ tử kia.
- Dịch Dương Đan?
Sau khi đi vào Tân Thế Giới này, ở bên trong điển tịch đan dược Cổ Mặc cho hắn cùng tàng thư Mộ gia, hắn cũng xem qua không ít đan phương cùng điển tịch đan đạo trong Tân Thế Giới, Dịch Dương Đan này chính là một loại đan dược an dưỡng, chuyên môn dùng để khôi phục sau trọng thương, đối với Bán Thần kỹ băng hàn tạo thành thương thế có hiệu quả trị liệu đặc biệt.
- Tốt, những Linh Dược này bao nhiêu Thần Tinh, ta mua toàn bộ.
Sau đó Tần Phàm nhẹ gật đầu nói ra.
- Đại sư, tổng cộng 3500 Thần Tinh, cám ơn.
Tiểu cô nương kia nói ra.
- Ân.
Tần Phàm đối với giá cả những Linh Dược này hơi có chút giật mình, bất quá vẫn là sảng khoái trả tiền. Ở trước đó lần thứ nhất bên trong di tích sơn cốc kia lấy được Thần kim, về sau hắn hỏi qua Mộ Chấn, những Thần kim này một khối giá trị trăm vạn Thần Tinh, cho nên hiện tại hắn coi như là của cải dày đặc rồi.
Hơn nữa những Linh Dược này luyện thành đan dược bán ra, thu Thần Tinh trở lại còn cao hơn mấy chục lần.
Thu hồi tất cả Linh Dược, Tần Phàm liền trực tiếp hướng về nữ tử lưng cõng đàn cổ kia đi đến. Vô luận như thế nào, Linh Diệu Chi này hôm nay hắn cũng phải nắm bắt tới tay.
Tuổi nữ tử này hẳn là cùng Mộ Thanh Thanh tương tự, hơn nữa cũng đã đạt đến cảnh giới Ngũ kiếp Bán Thần, phần thiên phú này ở đồng lứa là thập phần đáng sợ. Lúc đến gần, từ bên cạnh cũng có thể thấy được gương mặt thanh tú, da thịt trắng nõn như tuyết, một đầu tóc dài mềm mại xõa vai, tăng thêm trường Cầm sau lưng, làm nổi bật ra một loại khí chất đặc biệt.
Trong đám người rất là hấp dẫn ánh mắt, trong mơ hồ có thể trông thấy có không ít người đối với nàng nhìn trồm.
- Xin chào, xin hỏi trên người của ngươi phải chăng có Linh Diệu Chi?
Đi đến trước mặt nàng kia, Tần Phàm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi thăm.
- Ngươi có đồ vật ta muốn?
Nàng kia trước là nao nao, sau đó nghe tiếng xoay người lại đánh giá Tần Phàm thoáng một phát, mở lời hỏi. Theo chính diện nhìn lại, có thể thấy lông mày kẻ đen của nàng dài nhỏ, bờ môi gợi cảm, đặc biệt thanh âm cực kỳ thanh thúy êm tai, giống như là tiếng đàn ưu mỹ vang lên bên tai. Cô gái này không phải đẹp nhất mà Tần Phàm bái kiến, nhưng thanh âm lại là dễ nghe nhất.
- Có thể qua một bước nói chuyện không.
Tần Phàm nói ra, bốn phía thật sự là ầm ĩ, rất khó nói chuyện với nhau.
- Nếu như không có Dịch Dương Đan, chúng ta không cần phải bàn lại rồi.
Nàng kia chỉ là lãnh đạm nói, là vì bình thường thói quen bị người đến gần, cho rằng Tần Phàm cũng như những người kia.
← Ch. 0924 | Ch. 0926 → |