Vay nóng Tinvay

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 1054

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 1054: Quay về Mạc Lợi thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)

Siêu sale Lazada


- Khụ khụ, mặc dù đạt được thứ nhất trong cuộc thi vòng loại, nhưng phải trả giá thật không nhỏ đâu...không thể tưởng được lần này Vân gia phái ra cự đầu cường giả tới giết ta, xem ra ta đã xem nhẹ thù hận của bọn hắn, may mắn là sư huynh đúng lúc đuổi tới, nếu không hôm nay xem như ta đã công đạo trong này.

Tần Phàm ho khan hai tiếng nói, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Mộ Chấn thản nhiên hỏi:

- Ta thật muốn biết sư phụ lão nhân gia hiện tại đang ở nơi nào? Hắn có thể biết trước ta gặp được nguy hiểm, ta thật sự muốn cảm tạ lão nhân gia đâu.

Nói tới mấy câu sau ngữ khí của hắn nhấn mạnh hơn một ít, rõ ràng cho thấy bởi vì Cổ Mặc có nhiều sự tình gạt hắn mà cảm thấy có chút bất mãn.

- Khụ khụ, chuyện này sao...

Nghe vậy Mộ Chấn không khỏi ho hai tiếng, trên mặt có chút xấu hổ nói:

- Sư phụ lão nhân gia luôn xuất quỷ nhập thần, đặc biệt sau khi tiêu thất gần hai trăm năm mới chịu xuất hiện, ngay cả sư huynh cũng không hay biết, lần này là do sư phụ cách không dùng linh hồn truyền tấn cho ta, ta cũng không biết hắn đang ở nơi nào!

- Lão đầu này...

Tần Phàm không khỏi nhíu mày, trong lòng biết muốn tính toán đi tìm Cổ Mặc để hỏi rõ ràng đã bị thất bại. Nhưng trong lòng hắn đích thật là có vô số nghi vấn, thậm chí đã tích tụ tới mức vô cùng khó chịu.

Ở trong lòng của hắn, luôn thập phần tín nhiệm Cổ Mặc, thậm chí trong một đoạn thời gian thật dài tình cảm đối với hắn còn thâm sâu hơn cả phụ thân Tần Hồng.

- Sư đệ, ta biết sư phụ lão nhân gia có lẽ có thật nhiều chuyện còn gạt ngươi, nhưng ta tin tưởng lão nhân gia tạm thời chưa nói cho ngươi hẳn là có nguyên nhân của hắn, khi tới thời cơ thích hợp hắn nhất định sẽ nói cho ngươi biết!

Nhìn thấy thần sắc của Tần Phàm, Mộ Chấn vỗ nhẹ vai hắn nói:

- Hiện tại chúng ta nhanh rời khỏi nơi này rồi nói sau, nếu không để Vân Chi Hạo phát hiện quay trở lại thì càng thêm phiền toái.

Đối với thực lực của Vân Chi Hạo chính hắn cũng cảm giác có chút kiêng kỵ, mặc dù đối phương không làm gì được hắn nhưng hắn vừa giao phong vừa phải quan tâm tới an nguy của Tần Phàm, vậy thì thật không dễ dàng.

- Ân!

Tần Phàm đành gật gật đầu, tạm thời đem việc của Cổ Mặc để sang bên.

- Đi, ta mang ngươi đi cảm ngộ không gian lực thêm một lần, có lẽ ngày sau ngươi có thể hoàn toàn nắm giữ!

Tiếp theo Mộ Chấn khẽ cười nói, dùng nguyên giới lực bảo hộ Tần Phàm, sau đó trực tiếp mang theo hắn xuyên vào không gian...

Mặt trời chiều ngã về tây, trong dãy núi mênh mông bát ngát.

Ánh mặt trời màu vàng rải rác chiếu xuống, xuyên qua từng gốc cổ thụ, tán lạc đầy mặt đất, nhìn qua như mông lung, rung động lòng người.

Lúc này một đạo thanh sắc ảnh tử bỗng nhiên xuất hiện giữa phiến núi non mỹ lệ kia.

Nhưng còn chưa kịp thưởng thức cảnh đẹp hoàng hôn làm người say sưa, thanh sắc thân ảnh rất nhanh liền biến mất, tiếp theo lại xuất hiện tại địa phương cách xa ngàn thước. Cứ mãi lặp lại như thế, tốc độ cực nhanh, không qua bao lâu đó trực tiếp rời khỏi phạm vi phiến núi non này.

- Phía trước là Mạc Lợi chủ thành, ở trong này không thể tiếp tục sử dụng không gian thuấn di, khiến cho nhiều người chú ý!

Chứng kiến tòa thành trì quen thuộc, đạo thanh sắc thân ảnh mới ngừng lại, sau đó chậm rãi bước đi trên đường lớn.

Chỉ chốc lát thân ảnh đã hòa vào dòng người đông đúc.

Sau khi chia tay với Mộ Chấn, một mình hắn quay về Mạc Lợi thành.

Từ cuộc chiến giữa Vân Chi Hạo cùng Mộ Chấn mà hắn đã lĩnh ngộ được không gian lực, sau đó được Mộ Chấn chỉ đạo cùng hướng dẫn cách sử dụng dần dần quen thuộc. Tới khi hai người chia tay, thậm chí hắn đã có thể sử dụng không gian thuấn di để di chuyển.

Đương nhiên, hiện tại thực lực của hắn có hạn, mỗi lần tối đa chỉ có thể thuấn di được chừng ngàn thước, so sánh với Mộ Chấn di chuyển được vạn thước còn kém khá xa, hơn nữa còn phải xé mở không gian nên tiêu hao khá lớn. Hắn chỉ thi triển chưa đầy mười lần đã cảm thấy khó có thể tiếp tục thừa nhận, chỉ đành thông qua việc dùng đan dược để di chuyển trên đường dài.

Nhưng phải biết rằng hiện tại Tần Phàm chỉ mới là ngũ kiếp bán thần cảnh giới, nhưng đã có thể làm được chuyện mà chỉ có đại năng cường giả trở lên mới làm được, như vậy hắn cũng đã cảm thấy thập phần thỏa mãn.

- Có lẽ Vân gia đã cho rằng ta đã chết!

Đi chậm rãi trong đám người, hiện tại Tần Phàm vẫn cải trang cùng che giấu khí tức. Nhưng lúc này hắn đã không còn cảm giác có người nhắm vào hắn như trước kia.

Những người kia không còn dây dưa, bản thân hắn cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Lần này Tần Phàm đi Tàng Long bình nguyên tìm kiếm truyền thừa của Cát Bản, tuy rằng thành công lấy được đan mạch hợp thành, nhưng đã trôi qua mất năm tháng thời gian, nói cách khác cách cuộc chiến thiên tài thần đảo chỉ còn lại một tháng thời gian mà thôi.

Vào lúc này đã có thể nghe được những lời nghị luận về cuộc thi tuyển vòng loại tại Mạc Lợi thần đảo mấy tháng trước, đồng thời cũng có lời bàn tán về cuộc chiến thiên tài thần đảo sắp xảy ra. Trong miệng dân chúng tựa hồ thập phần chú ý về việc Tần Phàm có thể tiếp tục lấy được vị trí cao trong cuộc thi hay không, nghe nói có không ít đổ phường khai ra giá trên trời.

Tỉ lệ đặt cược Tần Phàm tiến vào vị trí trước ngàn người đã đạt tới gấp ba, cũng chính là ai hạ chú Tần Phàm tiến vào một ngàn danh trong cuộc chiến thiên tài, đổ phường sẽ bồi thường gấp ba.

Nếu tiến vào trước năm trăm đổ phương sẽ bồi thường gấp mười.

Nếu tiến vào trước hai trăm sẽ gấp năm mươi.

Nếu tiến vào trước một trăm thì đạt tới gấp trăm lần.

Nếu tiến vào trước năm mươi sẽ đạt tới mức bồi thường tỉ lệ chưa từng có, một bồi năm trăm!

Đương nhiên, Tần Phàm nghe nói trong đổ phường hoàn toàn không có ai dám hạ chú hắn có thể tiến vào trước năm mươi. Ngược lại người hạ chú hắn sẽ chết trận thật không ít, tuy rằng tỉ lệ đặt cược chỉ là một bồi một, nhưng đại bộ phận dân đổ chú chỉ hạ chú mà họ cho rằng có khả năng phát sinh nhất.

- Xem ra những đổ phường kia không quá xem trọng ta ah...

Khi Tần Phàm đi ngang qua đổ phường vừa lúc nghe được tỉ lệ đặt cược, hắn không khỏi cười khổ lắc đầu.

Phải biết rằng hắn cùng Mạc Lợi đảo chủ âm thầm ước định là hắn tiến vào trước mười, nếu không đạt tới trình độ này, không chỉ bỏ qua việc Vân gia tộc trưởng có thể danh chính ngôn thuận tới giết hắn, ngay cả Mạc Lợi đảo chủ vì mất hứng mà giáng tội xuống dưới.

Chỉ là kỳ thật đại bộ phận dân đổ chứ ôm loại tâm lý này cũng là chuyện bình thường. Bởi vì lần trước những người đi tham gia cuộc chiến thiên tài Mạc Lợi thần đảo cuối cùng đều rơi vào kết quả toàn quân bị diệt, hơn nữa những lần trước kia thành tích tốt nhất của những người dự thi thuộc Mạc Lợi thần đảo cũng chỉ tiến vào trước một trăm mà thôi.

*****

Trình độ như vậy liền có thể biết sự kịch liệt của cuộc chiến thiên tài thần đảo là như thế nào.

Nhưng Tần Phàm cũng không quan tâm, trải qua cuộc chiến với Vân Chi Hạo, ở dưới tay cự đầu cường giả mà hắn vẫn có thể sống sót, hắn đối với thực lực hiện tại của mình càng thêm có tự tin, hơn nữa lần này hắn cũng muốn chứng kiến xem những thiên tài của Tân Thế Giới yêu nghiệt tới mức độ nào.

Quay trở lại khách sạn, Tần Phàm một lần nữa đầu nhập vào việc tu luyện cùng chế luyện đan dược.

Trong đoạn thời gian này, khi hiểu biết của hắn càng thêm thâm sâu với truyền thừa của Cát Bản, phẩm cấp đan dược mà hắn luyện chế tự nhiên càng ngày càng cao.

Rất nhanh hắn đã luyện chế được cực phẩm Thái Hư Chân Đan, mặc dù còn kém hơn Thái Hư chân nhân một khoảng cách, nhưng bởi vì cuộc chiến thiên tài càng ngày càng đến gần, hắn vội vã tăng nhanh thực lực, cuối cùng chỉ lựa chọn tuyệt phẩm đan dược sử dụng, làm cho thực lực đạt tới ngũ kiếp bán thần đỉnh phong cảnh giới.

Đương nhiên, cùng lúc đó Tần Phàm luyện chế ra đủ loại đan dược, hắn đã mua đan phương cơ bản trong hội đấu giá, sau khi tiến hành nghiên cứu luyện chế ra vài loại đan dược, giúp Kỷ Huyên Nhi cũng đạt tới tứ kiếp bán thần đỉnh phong cảnh giới, chỉ còn cách ngũ kiếp bán thần một đường mà thôi.

Về phần Mộ Thanh Thanh, Tần Phàm cũng đem Thái Hư Chân Đan luyện xong giao cho nàng, dù sao lần này không có Mộ Chấn chạy tới cứu giáp, hắn nhất định đã chết trên tay Vân Chi Hạo. Với tính khí của Mộ Thanh Thanh đương nhiên không chịu nhận lấy đan dược của Tần Phàm không công, lại đem cảm ngộ của mình về Đại La Diệt Ma Kiếm biểu diễn cho hắn xem qua.

Điều này cũng giúp cho Tần Phàm gia tăng thêm uy lực của Đại La Diệt Ma Quyền không ít.

Trong một tháng mấu chốt cuối cùng, Tần Phàm đều làm cho thực lực của mình tiến thêm được một bậc thang.

Ngoài ra trước khi năm người đại biểu Mạc Lợi thần đảo tham dự cuộc thi cần rời khỏi trước một đêm, trong Mạc Lợi chủ thành lại có người tăng lên tới lục kiếp bán thần cảnh giới. Mà lúc người này đột phá, nghe nói còn nương theo một tiếng đàn du dương nhưng tràn ngập khí thế sát phạt, làm cơ hồ phân nửa nhân khẩu trong Mạc Lợi thành đều có chút khó ngủ thâu đêm.

Tần Phàm tự nhiên không có nỗi phiền não này.

Ngày hôm sau.

Chính là ngày bọn họ sắp đi theo sự dẫn dắt của Mạc Lợi đảo chủ rời khỏi Mạc Lợi thần đảo.

Khi mặt trời vừa dâng lên, trong phòng của Tần Phàm cùng Kỷ Huyên Nhi, lúc này Tần Phàm đang ngồi xếp bằng tu luyện chợt mở mắt ra, tuy rằng một đêm không ngủ nhưng tinh thần vẫn đầy đủ sung túc.

Mà lúc này Kỷ Huyên Nhi vẫn đang ngồi trên giường tu luyện, trên gương mặt tuyệt sắc vô cùng bình tĩnh, quang mang hồng lam oánh oánh chậm rãi xoay tròn bên người nàng, mỹ luân xa hoa.

- Đi thôi, chúng ta đã tới thời điểm xuất phát!

Tần Phàm quay đầu nhìn nàng hồi lâu mới chậm rãi đứng dậy, mỉm cười ôn nhu nói.

- Ân!

Nghe vậy Kỷ Huyên Nhi cũng dừng việc tu luyện, chậm rãi mở mắt trả lời.

Tuy rằng giữa hai người họ đã có quan hệ thân mật, nhưng cả hai đều là người ít lời, huống hồ tính cách Kỷ Huyên Nhi vốn luôn như thế, cho nên hai người cũng không thường trò chuyện, nhưng có rất nhiều thứ không cần nói nhiều lời, đều hiểu rõ tâm ý lẫn nhau.

Đẩy cửa ra, đã thấy Mộ Thanh Thanh cũng đang chờ bên ngoài.

Tần Phàm nhìn nàng mỉm cười, thật nhanh ba người hướng quảng trường Mạc Lợi thành đi tới...

Khi ba người Tần Phàm đi tới quảng trường Mạc Lợi thành, đã nhìn thấy Lăng Cầm cùng Mạc Thiên Dương có mặt nơi đó.

Lăng Cầm trong bộ y phục màu vàng nhạt, sau lưng mang chiếc đàn cổ thật dài, sắc mặt hờ hững đứng thẳng, không nói tiếng nào, im lặng như một đóa hoàng bách hợp cao quý.

Mạc Thiên Dương mặc hắc bào, thần sắc có vẻ không được tự nhiên, rõ ràng là vừa bắt chuyện với Lăng Cầm mà không được đáp lại. Thậm chí hắn vốn là lục kiếp bán thần duy nhất trong năm người, nhưng nhìn ra được đứng bên cạnh Lăng Cầm lại cảm thấy có áp lực khá lớn, khi thấy ba người Tần Phàm đi tới mới âm thầm thở ra một hơi, vội vàng tiến lên nghênh đón bọn họ.

Nhưng khi nhìn thấy thanh y nam tử đi giữa hai tuyệt sắc mỹ nữ, lúc này Mạc Thiên Dương cảm nhận được trong lòng nảy sinh cảm khái, nhớ tới trước ngày thi đấu vòng loại từng gặp nhau tại trà lâu, khi đó hắn cùng La Phong và Vân Thiên vốn là ba lục kiếp bán thần đang được muôn người nhìn chăm chú.

Nhắc tới tuy rằng khi đó hắn mở miệng kết minh trên đầu lưỡi với Tần Phàm, nhưng trên thực tế lúc đó hắn đối mặt với Tần Phàm cũng dùng tư thái trên cao nhìn xuống, trong lòng ít nhiều đều cảm giác mình giống như là hạ mình kết giao.

Tới hiện tại tâm tính của Mạc Thiên Dương đã hoàn toàn thay đổi. Khi hắn đối mặt với Tần Phàm, thậm chí còn mơ hồ có chút ý lấy lòng, bởi vì hắn biết cho dù mình là lục kiếp bán thần, nhưng thực lực kém hơn ngũ kiếp bán thần trước mặt thật không ít.

Kỳ thật trong nửa năm nay hắn cũng có chút tăng lên, nhưng sau khi gặp lại Tần Phàm hắn mới phát hiện chênh lệch giữa đôi bên chẳng những không hề thu nhỏ lại, mà lại có cảm giác càng kéo lớn hơn.

- Tần huynh, ngươi rốt cục đã tới. Còn có Mộ tiểu thư cùng Kỷ tiểu thư!

Lúc này Mạc Thiên Dương chủ động tiến lên nghênh đón Tần Phàm, mang theo ý cười trên mặt nói.

- Mạc huynh, đã lâu không gặp!

Tần Phàm cũng mỉm cười đáp lại, đối với Mạc Thiên Dương hắn thật sự cũng không hề có cảm giác gì chán ghét.

Mộ Thanh Thanh lễ phép gật đầu thăm hỏi, mà Kỷ Huyên Nhi chỉ đứng bên cạnh Tần Phàm không nói một lời.

- Không thể tưởng được chỉ một thời gian không gặp, thực lực của Tần huynh càng sâu không thể lường. Lần này cuộc chiến thiên tài thần đảo toàn bộ phải nhờ vào ngươi.

Mạc Thiên Dương đã sớm hiểu được tính cách của Mộ Thanh Thanh cùng Kỷ Huyên Nhi, thật sự không để ý, chỉ nhìn Tần Phàm tiếp tục nói.

- Mạc huynh nói đùa, thực lực của Mạc huynh trong nửa năm nay đã tăng lên không ít, đến lúc đó nhất định là nổi bật tỏa sáng!

Tần Phàm khách khí nói.

- Ha ha, lời khách khí chúng ta cũng không cần nói nhiều, dù sao lần này cuộc chiến thiên tài thần đảo năm người chúng ta đại biểu Mạc Lợi thần đảo xuất chiến, hi vọng đến lúc đó chúng ta có thể chiếu ứng lẫn nhau!

Mạc Thiên Dương cười nói.

- Vậy không biết Mạc huynh đối với cuộc chiến lần này biết nhiều ít?

Nghe vậy Tần Phàm nhìn đối phương hỏi, hắn biết Mạc Thiên Dương dù sao đến từ đảo chủ thế gia, biết được tin tức tự nhiên là nhiều hơn hắn.

- Ha ha, chuyện về cuộc chiến thiên tài thần đảo xưa nay luôn bí ẩn, kỳ thật ta biết được cũng không nhiều lắm, chỉ có thể thông qua mấy lần trước mà suy đoán ra được một phần.

Mạc Thiên Dương hạ giọng nói.

Lúc này Mộ Thanh Thanh, Kỷ Huyên Nhi kể cả Lăng Cầm đều bị lời nói của Mạc Thiên Dương hấp dẫn, tựa hồ cũng hữu ý vô ý lắng nghe.

Mạc Thiên Dương chứng kiến hiệu quả như vậy, tựa hồ hết sức hài lòng, lúc này mới khẽ cười nói:

- Trước kia căn cứ theo kinh nghiệm dĩ vãng, cuộc chiến thiên tài thần đảo luôn được cử hành trên một địa phương được gọi là Thiên Tài Đảo. Bình thường Thiên Tài Đảo là một hòn đảo không bóng người, không có đảo chủ, chỉ được mở ra mỗi khi cử hành cuộc chiến.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1204)