← Ch.1121 | Ch.1123 → |
Lực lượng của Hư Thần sao mà cường đại, chỉ là một cái ánh mắt cũng đã muốn cho người khó có thể chịu đựng được, nếu thay đổi Lục kiếp Bán Thần bình thường khác, chỉ sợ lúc này đã sớm tinh thần sụp đổ rồi.
Dù là Tần Phàm, lúc này cũng cảm giác được mình giống như là một chiếc lá ở trong mưa to gió lớn, phiêu linh lấy, tùy thời muốn ngã lật, bất quá hắn gắt gao cắn răng, mấy lần cơ hồ muốn quỳ rạp xuống đất, nhưng hắn lại thẳng eo, ngẩng đầu lên bất khuất nói:
- Tại hạ tuyệt đối không phải Thiên Thần yêu nghiệt, hi vọng các vị đảo chủ minh giám.
Vấn đề này quan hệ trọng đại, là tuyệt đối không thể loạn nhận.
Một khi thừa nhận, chờ đợi hắn sẽ là vạn kiếp bất phục, không có người có thể cứu được hắn.
- Hừ, ta nhìn ngươi chưa thấy quan tài không rơi lệ rồi, ngươi đã không thừa nhận, như vậy để cho bản đảo chủ trực tiếp tìm tòi linh hồn trí nhớ của ngươi là tốt rồi.
Thấy Tần Phàm ương ngạnh như thế, lúc này Hư Thần vỗ chỗ ngồi đứng lên.
Thấy vậy, Tần Phàm không khỏi là sắc mặt biến đổi. Mặc dù hắn biết mình không phải là Thiên Thần dư nghiệt. Nhưng bí mật của hắn nhiều không kể xiết, làm sao có thể để người tìm tòi trí nhớ của hắn, nếu những bí mật trong trí nhớ hắn bị tiết lộ ra ngoài, cho dù chứng minh hắn không phải Thiên Thần dư nghiệt, nhưng đối mặt phiền toái chỉ sợ sẽ không thấp hơn chuyện này.
Gần kề chỉ là trí nhớ của kiếp trước, hắn sẽ không cách nào giải thích.
Quả đấm của hắn lúc này nắm thật chặc, trong lòng vô cùng không cam lòng.
Thực lực!
Nói cho cùng đều là thực lực của hắn chưa đủ, mới có thể bị coi rẻ như thế. Ở trước mặt những đảo chủ này, hắn giống như là con sâu cái kiến, ngay cả thủ đoạn tìm tòi trí nhớ không có nhân đạo như vậy hắn cũng không có lực đi phản kháng.
Mà hắn đối với Hư Thần trước mắt này, trong nội tâm vào lúc đó là oán hận trở nên sâu đậm.
Phía trước không nói hai lời, trực tiếp bắt mình, hiện tại càng là thẩm vấn không có vài câu, liền muốn tiến hành sưu tầm trí nhớ. Hắn căn bản là ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không có.
Hắn hận a!
Hắn hận thực lực của mình không đủ.
- Các vị đảo chủ, ta cảm thấy được mỗi người đều có quyền lợi giữ lại bí mật của mình... Hơn nữa nếu như cường hoành tìm tòi trí nhớ của ta, còn có thể tạo thành tổn thương đối với linh hồn của ta, đối với võ đạo tương lai của ta sẽ tạo thành trở ngại thật lớn...
Nhưng vào lúc đó, hắn cũng chỉ có thể tận lực khắc chế chính mình, cố gắng để cho mình bảo trì trấn định, hắn nhìn bảy mươi hai đảo chủ xem đang ngồi, sau đó thử mở lời nói ra.
Thời điểm ánh mắt của hắn chứng kiến Mạc Lợi Đảo chủ, hắn dừng lại một hồi, phát ra một tín hiệu cầu viện. Nói như thế nào hắn cũng là xuất từ Mạc Lợi Thần Đảo, lúc này đây là đại biểu Mạc Lợi Thần Đảo tham gia Thần Đảo Thiên Tài Chiến. Hắn hi vọng Mạc Lợi Đảo chủ có thể giúp mình nói vài lời.
Nhưng mà, lại để cho hắn thất vọng chính là, lúc này Mạc Lợi lại trầm mặc không nói, thậm chí có chút ít trốn tránh ánh mắt Tần Phàm.
Cái này là sự thật.
Thời điểm Tần Phàm vì Mạc Lợi Đảo chủ tranh đoạt vinh quang, Mạc Lợi Đảo chủ hận không thể nói cho toàn bộ thế giới đây là thiên tài tới từ Mạc Lợi Thần Đảo của hắn, nhưng cho tới bây giờ Tần Phàm bị người hoài nghi là Thiên Thần dư nghiệt, hắn lại e sợ tránh không kịp, tốt nhất là bỏ ngay hết thảy quan hệ.
- Ha ha, Thiên Thần dư nghiệt mỗi người đều có thể tru chi, chỉ cần một khi ở trong trí nhớ của ngươi phát hiện ngươi là Thiên Thần dư nghiệt, ngay tại chỗ sẽ giết chết ngươi, còn nói cái gì quyền lợi cùng võ đạo tiến cảnh, chẳng lẽ ngươi còn khờ dại nghĩ chúng ta sẽ thả hổ về rừng lưu hậu hoạn hay sao?
Mà thấy không có người nói chuyện, lúc này Hư Thần cười lớn một tiếng nói, xem ra trong lòng của hắn đã nhận định Tần Phàm là Thiên Thần dư nghiệt, sẽ không nghe bất luận giải thích gì rồi.
- Thật sự là muốn thêm tội sợ gì không có lý do!
Nghe vậy, lúc này trong nội tâm Tần Phàm càng thêm oán hận, cầm nắm đấm thật chặt, hắn cắn chặt bờ môi đã chảy xuống huyết thủy, ở dưới khí thế của Hư Thần, hắn thậm chí ngay cả nói chuyện cũng trở nên thập phần khó khăn, hắn bị ép tới nửa quỳ trên mặt đất, nhưng hắn y nguyên gắt gao nhìn xem Hư Thần, trong con ngươi tanh hồng lộ vẻ bất khuất nói ra:
- Nếu như có thể chứng minh ta chính là Thiên Thần dư nghiệt, ta nguyện ý đền tội, nhưng nếu chỉ dựa vào suy đoán của Hư Thần Đảo chủ ngươi, liền muốn cường hoành tìm tòi trí nhớ của ta, ta... không... phục...
- Hừ, thực là gian ngoan mất linh! Bất quá vô dụng, một hồi chờ ta sưu lấy trí nhớ của ngươi, ngươi hết thảy đều sẽ hiện nguyên hình, lại phủ nhận nói xạo đều là vô dụng!
Trông thấy Tần Phàm ương ngạnh như vậy, Hư Thần kỳ thật cũng không khỏi có chút ngoài ý muốn, bất quá hắn sẽ không biểu hiện ra ngoài, lập tức hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước, ý định trực tiếp đi qua tìm tòi trí nhớ của Tần Phàm.
- Đợi một chút.
Bất quá vào lúc này, Yêu Thần rốt cục mở lời rồi.
Hắn mỉm cười, cũng đứng dậy, hơn nữa lướt qua Hư Thần, trực tiếp từng bước một hướng về Tần Phàm đi đến, mà theo bước tiến của hắn di chuyển, khí thế của Hư Thần đều lặng yên hóa thành hư vô.
Cái này làm cho Tần Phàm áp lực giảm nhiều, hắn nhìn xem Yêu Thần chậm rãi hướng về mình đi tới, trong nội tâm tràn đầy kinh ngạc cùng phức tạp, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, đã đến lúc này chịu đứng ra vì mình nói chuyện, vậy mà sẽ là Yêu Thần Đảo đảo chủ mà mình một mực coi như địch nhân này.
Trên mặt Yêu Thần treo một ý cười ôn hòa, hắn đi qua vịn vai Tần Phàm, sau đó xoay người sang chỗ khác nhìn các vị đảo chủ nói ra:
- Hắn nói không sai, tuy chúng ta là đảo chủ, nhưng Tần Phàm chính là quán quân của Thần Đảo Thiên Tài Chiến lúc này đây, nếu truyền đi chúng ta đối với người dự thi tùy tiện sử dụng tìm tòi trí nhớ, như vậy sau này ai còn dám tới tham gia Thần Đảo Thiên Tài Chiến?
- Hừ, Yêu Thần ngươi cũng không cần giữ gìn dư nghiệt này rồi, từ hắn biểu hiện ra ngoài, tốc độ tiến cảnh quỷ dị, tuổi còn trẻ liền có được thực lực viễn siêu cảnh giới như vậy, đối với các phương diện nguyên tố đều có được năng lực khống chế mạnh như vậy, chưa tới cảnh giới đã có được năng lực xuyên việt không gian. Ngoài ra hắn còn đến từ đại lục rớt lại phía sau, không có gia tộc truyền thừa, còn có nhiều vũ kỹ cường đại như vậy... Đủ loại chứng cớ như thế, hắn là Thiên Thần dư nghiệt, không có gì có thể biện bạch.
Hư Thần bị Yêu Thần hóa đi uy thế, lập tức cảm giác được trên mặt lúng túng, sau đó khí thế của hắn lại lần nữa bắn ra, một câu một câu nhìn như là nói với Yêu Thần, nhưng trên thực tế là thẳng kích sâu trong linh hồn của Tần Phàm, muốn bức bách đối phương thừa nhận.
- Ta biểu hiện so với những người khác cường đại hơn, cho nên là Thiên Thần dư nghiệt?
*****
Nghe vậy, Tần Phàm rốt cục minh bạch đến tại sao mình lại đột nhiên bị hoài nghi thành Thiên Thần dư nghiệt rồi, nhưng hắn thật sự là khó có thể tiếp nhận cái thuyết pháp này.
- Hư Thần, những chuyện này cũng chỉ có thể nói Tần Phàm hắn có hiềm nghi mà thôi, vẫn không thể xác định hắn là Thiên Thần dư nghiệt, hơn nữa vừa rồi ta cũng đã nói, thiên tài người không chỉ Tần Phàm, còn ngươi nữa Hư Thần chi tử, dựa theo ngươi nói như vậy, con của ngươi tuổi còn nhỏ liền trở thành Thất Kiếp Bán Thần, cũng là thế gian ít có a? Vậy hắn phải chăng cũng có hiềm nghi Thiên Thần dư nghiệt? Chúng ta cũng muốn sưu lấy trí nhớ của hắn hay không?
Lúc này Yêu Thần vẫn mang theo một loại vui vẻ hào hoa phong nhã, không giống như là yêu thú hung tàn chút nào, càng giống như là một học giả đọc sách thánh hiền, giảng đạo lý, nói rõ lí lẽ, lời nói làm cho người tin phục.
Dù là Tần Phàm, lúc này hảo cảm đối với Yêu Thần cũng không khỏi gia tăng thật lớn. Một người như vậy, nếu không có bởi vì sự tình Tần Li, thông qua quan hệ với Tiểu Chiến, tuyệt đối có thể trở thành một trưởng bối hắn tôn kính nhất. Mà nếu như có khả năng, ngày sau có lẽ hắn cũng sẽ nếm thử dùng phương thức của hắn đi giải quyết vấn đề ở giữa bọn hắn.
- Yêu Thần, xem ra ngươi là thành tâm cùng với Hư Thần ta đối nghịch rồi.
Nghe được Yêu Thần nhắc tới con của mình lần nữa, giận dỗi trên mặt Hư Thần càng đậm, lãnh ý trong đôi mắt để cho người cảm giác được không rét mà run.
- Ta cũng là ăn ngay nói thật mà thôi, nếu như ngươi nguyện ý đối xử như nhau, đem trí nhớ của con ngươi cũng tìm tòi một lần, bản Yêu Thần liền không phản đối.
Yêu Thần nhàn nhạt nói.
- Ha ha, tốt! Yêu Thần, ta ôn tồn cùng ngươi nói chuyện, xem ra ngươi thật đúng cho mình là một nhân vật rồi, nếu ta nhất định phải tìm tòi trí nhớ của Tần Phàm, ngươi cho rằng ngươi thật sự chống đỡ được sao?
- Vậy thì thử xem là tốt rồi.
Yêu Thần vẫn mang theo một tia vui vẻ có chút thần bí nói ra, đối mặt khí thế như núi lửa kia, hắn lại cho người một loại cảm giác như mây trôi nước chảy, hơn nữa như có như không chắn Tần Phàm ở sau lưng.
- Nếu như là lão Yêu Thần lúc này cùng ta nói chuyện, có lẽ ta thật sự sẽ kiêng kị vài phần, nhưng chỉ là ngươi một tân Yêu Thần, muốn so sánh với Hư Thần ta, ngươi còn xa xa không có tư cách, ta cho ngươi một cảnh cáo cuối cùng, nếu như ngươi lại không biết điều, cái kia liền chuẩn bị để cho lão Yêu Thần lần nữa an bài một tân Yêu Thần a.
Lúc này Lưu Ly kim quang trên người Hư Thần đã đại thịnh, tức sùi bọt mép.
Hư Thần hắn là thân phận gì, đó là tồn tại bài danh trước mấy vị trong bảy mươi hai đảo chủ! Dù là so sánh với lão Yêu Thần, hắn cũng gần kề chỉ là kiêng kị mà thôi, còn xa không tới tình trạng sợ hãi. Hiện tại tân Yêu Thần, ở trong chúng đảo chủ căn bản còn không có uy tín, như vậy lần nữa chống đối hắn, tự nhiên lại để cho mặt mũi cùng uy nghiêm của hắn bị hao tổn, hắn ở đâu còn nhịn được.
Mà Yêu Thần lại còn không chút sứt mẻ, hắn ngẩng đầu đứng đấy, khí thế trên người tự nhiên phát ra, như là bàn thạch trên biển, đối mặt sóng to gió lớn cũng sẽ không cải biến.
Toàn bộ trong cung điện kim quang, một loại hào khí giương cung bạt kiếm lan tràn lấy, tựa hồ một hồi đại chiến cấp bậc đảo chủ sắp sửa tiến hành.
Nhưng mà, cũng ngay lúc này.
- Ta nguyện ý thẳng thắn.
Ở sau lưng Yêu Thần, thanh âm của Tần Phàm trong trẻo vang lên.
- Ta nguyện ý thẳng thắn.
Khi thanh âm của Tần Phàm truyền đến, hào khí toàn trường không khỏi ngưng tụ lại.
Vốn đã chuẩn bị khai triển, hai người Hư Thần cùng Yêu Thần lúc này cũng không khỏi dừng lại, thập phần ngoài ý muốn nhìn về phía Tần Phàm phát ra âm thanh. Bất quá lúc này Tần Phàm, ở dưới bảy mươi hai đảo chủ nhìn chăm chú, nhưng so với trước đây lộ ra càng thêm thong dong.
Sau đó hắn bình tĩnh đứng đấy, sau đó dĩ nhiên là ở dưới khí thế vô hình của bảy mươi hai vị đảo chủ, từng bước một, chậm rãi đi ra ba bước.
Cái này đủ để cho được không ít đảo chủ kinh ngạc, phải biết rằng, những đảo chủ bọn hắn đều có khí tràng rất mạnh, dù là Cự Đầu cường giả ở trước mặt bọn họ cũng khó giữ vững bình tĩnh, chớ nói chi là di động rồi.
Thực lực Tần Phàm gần kề chỉ là Lục kiếp Bán Thần lại làm được như vậy, thậm chí khiến cho không ít đảo chủ trong nội tâm đều nhiều hơn một phần khen ngợi. Bọn hắn không thừa nhận cũng không được, có tâm trí cùng nghị lực như vậy, hơn nữa thiên phú cùng kỳ ngộ, thành tích ở bên trên võ đạo tuyệt sẽ không thấp.
- Chẳng lẽ hắn thật sự muốn thừa nhận mình là Thiên Thần dư nghiệt? Hắn nên biết hậu quả, sẽ không ngu như vậy a?
Có chút đảo chủ thì là trong nội tâm không khỏi nghi hoặc, nhiều hứng thú nhìn về phía Tần Phàm, cùng đợi hắn nói chuyện.
Tần Phàm đi ra ba bước, là đi tới bên cạnh Yêu Thần, hắn nhìn xem Yêu Thần, sau đó chân thành nói:
- Yêu Thần Đảo chủ, cám ơn ngài vì ta nói chuyện, bất quá nếu như là vì tại hạ, mà khiến cho ngài cùng Hư Thần Đảo chủ chiến đấu, cái kia trong nội tâm của ta là vô luận như thế nào cũng sẽ băn khoăn.
Đúng vậy, hắn và Yêu Thần Đảo đảo chủ ngoại trừ một phần quan hệ với Tiểu Chiến ra, thì không có giao tình gì, thậm chí hắn còn mang theo địch ý đối với đối phương. Nếu hôm nay hắn thật là cần Yêu Thần che chở mới tránh được một kiếp này. Như vậy hắn sẽ thiếu nợ đối phương một ân tình là thật lớn.
Đợi đến ngày sau, nếu như thật xác định sự tình Tần Li cùng Yêu Thần có quan hệ, như vậy hắn sẽ không biết đi đối mặt như thế nào.
Cho nên, nhân tình này hắn không thể tiếp nhận!
- Tần Phàm, ngươi muốn nói cái gì? Có một số việc là không thể nói lung tung.
Mà chứng kiến Tần Phàm vậy mà sẽ ở thời điểm này đi tới nói chuyện, Yêu Thần không khỏi nhướng mày nói ra.
- Xem ra ngươi rốt cục ý định thừa nhận ngươi là Thiên Thần dư nghiệt rồi, như vậy cũng tốt, có thể ăn ít một chút đau khổ.
Hư Thần thì liếc nhìn phía trước, âm trầm nói.
- Hư Thần Đảo chủ đã hiểu lầm.
Mà Tần Phàm chỉ là cười nhạt một tiếng, tiếp tục nói:
- Tần Phàm cũng không phải Thiên Thần dư nghiệt. Tự nhiên không có khả năng sẽ thừa nhận sự tình giả dối hư ảo.
- Hừ, ngươi dám trêu chọc chúng ta?
Sắc mặt Hư Thần thoáng cái âm trầm xuống lần nữa, trong miệng lạnh giọng nói ra.
- Tần Phàm không dám.
Lúc này Tần Phàm cung kính khom người, ở cấp bậc lễ nghĩa hoàn toàn không thể bắt bẻ, hắn vốn là liếc nhìn Hư Thần, sau đó lại xem hướng một đám đảo chủ, hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình giữ vững bình tĩnh nói ra:
- Sở dĩ Hư Thần Đảo chủ cùng chư vị đảo chủ hoài nghi tại hạ là Thiên Thần dư nghiệt, kỳ thật chủ yếu đều là vì tại hạ tiến cảnh cùng thực lực tiến bộ quá nhanh mà thôi, ở chỗ này, tại hạ nguyện ý giải thích, nguyện ý thẳng thắn.
← Ch. 1121 | Ch. 1123 → |