Vay nóng Homecredit

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 1176

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 1176: Du lịch nhân gian
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)

Siêu sale Shopee


Chuyện này làm cho các thành chủ cảm thấy im lặng, có chút thành chủ vốn còn đang do dự, lập tức đã bị đánh một trận, càng về sau phàm là biết rõ Tiểu Chiến muốn tới thành chủ nào, một đều trực tiếp chạy tới cửa thành nghênh tiếp Tần vương.

Kỳ thật trong đó cũng có mười thành chủ thử liên hợp lại đối phó Tiểu Chiến, muốn cho hắn thấy tôn nghiêm của thành chủ. Nhưng mà kết quả không có cải biến, mười thành chủ này cuối cùng bị Tiểu Chiến đánh chết ba, bảy người khác trọng thương và cầu xin tha thứ mới thoát mạng, không tránh được bị Tiểu Chiến xảo trá không ít thứ tốt.

Uy danh của Tiểu Chiến được truyền bá với tư cách lão đại của Tiểu Chiến, một đảo chủ như Tần Phàm uy nghiêm tự nhiên cũng được áp dụng nhanh chóng. Càng về sau đã là không có đảo chủ nào dám dị nghị lệnh của Tần Phàm, bởi vì có dị nghị cũng vô dụng, Tiểu Chiến đã trực tiếp đánh tới mức bọn họ không dám dị nghị gì.

Thành chủ đại hội cuối cùng cũng tổ chức, tất cả thành chủ đều mang theo lễ nặng, về phần Tần Phàm cần linh dược dược liệu, trong vòng ba tháng được thu thập hoàn tất, đối với cả thần đảo tài nguyên tập kết không biết so với thời điểm còn Mộc Hoàng nhanh bao nhiêu lần.

Ngày hôm nay Tần Phàm mở mắt ra.

- Tốt, hiện tại ta cách chín kiếp bán thần còn một bước, cơ hội vừa đến đến ta có thể đột phá. Mà một vạn loại linh dược chỉ còn thiếu mười chủng mà thôi, rất nhanh có thể trùng kích cảnh giới cao nhất của Đan Đạo.

Trong hai mắt thần thái hiện ra.

Kế tiếp Tần Phàm chuẩn bị đi ra ngoài du lịch một chuyến, tìm kiếm mười loại linh dược cuối cùng đột phá chín kiếp bán thần.

Sau khi bàn giao xong mọi việc, Tần Phàm rời khỏi phủ Tần Hoàng.

Trên thực tế trải qua ba tháng này, cả phủ Tần Hoàng kết cấu đã tổ kiến rồi, muốn giúp đảo chủ được nhiều việc hơn, có đội ngũ quản lý khổng lồ, trên Tần Hoàng Đảo đã đi vào quỹ đạo.

Mà hắn thu thập tài nguyên vừa đấm vừa xoa, một mặt yêu cầu cường ngạnh, một phương diện sẽ ban thưởng công pháp và đan dược, cho nên càng về sau tất cả thành chủ đều tích cực thu thập linh dược.

Tập hợp lực lượng toàn đảo còn nhanh hơn sưu tập một mình nhiều. Phải biết rằng cả Tần Hoàng Đảo có ba trăm đại thành, mấy trăm ức nhân khẩu, đây là nhân số tìm kiếm giúp hắn.

Thật giống như Tần Phàm cần vạn loại linh dược, nếu như chỉ dựa vào chính hắn tìm kiếm cho dù mượn nhờ nhiều đấu giá hội cũng cần thời gian vài năm hoặc lâu hơn, nhưng hiện tại chỉ cần ba tháng mà thôi.

Trừ lại mười linh dược đặc thù ra, những thứ cần thu thập đã có đủ rồi. Mười loại tài liệu không cách nào thu thập được hắn cũng đều có tin tức đại khái liên quan.

Đây là chỗ tốt khống chế một đảo, có thể đạt được tất cả tài nguyên và tin tức.

Nhưng mà trên đảo cũng có một ít hiểm địa và di tích, thậm chí cả tân thế giới còn có các địa phương thần kỳ, cũng đều có người thay hắn thu thập, mà hắn muốn biết tin tức gì, một mặt ra lệnh, tất cả đại thành chủ sẽ nghĩ cách tìm kiếm, sau đó lại đưa đến Tần Hoàng phủ.

Dưới điều kiện ưu việt như thế, cộng thêm trí nhớ Viễn Cổ của Tần Phàm cùng với thiên phú ngộ tính siêu việt, tiến cảnh của hắn đương nhiên không chậm. Thời điểm tám kiếp bán thần đỉnh phon hắn lựa chọn đi ra ngoài.

Cảnh giới của hắn hiện giờ tuy có danh xưng Hoàng cấp đảo chủ, nhưng muốn đạt được danh hiệu Đế cấp đảo chủ không có bất kỳ khó khăn, nhưng mà tài nguyên của Hoàng cấp thần đảo và Đế cấp thần đảo không kém quá xa, khác chỉ là danh xưng mà thôi, hắn tạm thời không có ý định đi khiêu chiến Đế cấp đảo chủ.

Rời khỉ Tần Hoàng phủ, Tần Phàm tự nhiên là phải đi du lịch đảo của mình trước rồi, hảo hảo tìm hiểu vấn đề cần thiết của mình.

Kiến trúc cao lớn, đường đi to lớn, ngựa xe như nước. Cường giả vãng lai đông đảo, cường giả năm kiếp bán thần nhiều không kể xiết, cơ bản người dưới bán thần có thể tiến vào đây cực nhỏ. Bởi vì nơi này là hoàng thành, điều kiện tu luyện trong cả Tần Hoàng Đảo là tốt nhất, điều kiện tiến vào đương nhiên phải hà khắc rồi.

Thậm chí buôn bán tùy ý trên đường cũng đều là tam kiếp bán thần. Cực diện kinh khủng này làm Tần Phàm âm thầm kinh ngạc, phải biết rằng tại Mạc Lợi thần đảo thì cũng là hảo thủ đấy.

Nhưng nơi này có thể nói là tấc đất tấc vàng, bao nhiêu tu luyện giả thầm muốn tiến vào nơi này, mà một khi tiến vào đây không ai muốn rời đi, mà muốn tiếp tục ở lại trong này tu luyện. Nhưng mà phải giao phí tổn cực cao, như vậy bọn họ sẽ nghĩ tất cả biện pháp tăng thu nhập của mình. Đây chính là quy củ mà Mộc Hoàng định ra, Tần Phàm cũng không có nghĩ sẽ bỏ đi, dù sao hắn cũng biết diện tích có hạn, nếu như không thiết lập hạn chế thì nơi này nhất định sẽ kín hết người.

Thịnh cảnh như thế làm cho Tần Phàm nhớ tới bất động sản ở địa cầu, có thể nói ở chỗ này muốn đạt được không gian tu luyện một mình còn khó hơn có được gian phòng ở thành thị lớn.

Đương nhiên tất cả đều thuộc về Tần Phàm.

Trên đường phó hoàng thành tuy chuyện đảo chủ qua được mấy tháng, nhưng vẫn nghe được nghị luận khắp nơi về đảo chủ Tần Phàm. Đồng thời gần đây Tiểu Chiến hiển lộ danh tiếng cũng trở thành đề tài nói chuyện của rất nhiều người.

Dù dân cư chưa từng găp qua Tần Phàm cùng Tiểu Chiến nên dễ tạo thành sai số, đặc biệt là với thực lực của hai người, có người đem Tần Phàm truyền đi vô cùng kì diệu, còn có người đã biến thành đệ nhất nhân của tân thế giới, cũng có người cảm thấy hắn chỉ là hư danh, đả bại Mộc Hoàng chỉ vì là Mộc Hoàng bị trọng thương.

Tóm lại có đủ loại phiên bản.

Trong một ít dân cư cơ hồ hoàn toàn là giống nhau như đúc, thậm chí Tần Phàm còn nghe được phiên bản hắn và Tiểu Chiến là một đôi tình lữ, nhân thú luyến ái có bao nhiêu kinh tỏm, những chuyện này làm hắn dở khóc dở cười.

- Đây chính là nhân gian a.

Tần Phàm ngồi trong trà lâu nghe được những râu ria này, nhìn qua đám người rộn ràng bên dưới, phẩm trà thơm, trong miệng có chút cảm thán. Hắn quá bận rộn tu luyện, đã lâu chưa buông lỏng như thế.

Từ trước tới nay hắn giống như rời khỏi nhân gian, cho tới bây giờ hắn mới quay về nhân gian.

Những ngày này du lịch hắn đã trở về tâm thái phàm nhân của mình.

Đi ra khỏi hoàng thành, trong mấy tháng Tần Phàm đi du lịch Tần Hoàng Đảo đã qua nửa đại thành, nhìn thấy các loại phồn hoa và hư vinh, xem qua các loại khốn khổ nhân gian, rất nhiều chuyện ngoài sáng trong tối hắn cũng rõ trong lòng.

Tuy nhiên hắn cũng may mắn tìm được một loại trong mười loại tài liệu, nhưng cảm giác tâm tình của mình tăng lên một mảng lớn, loại tâm tình này dần đần dựa sát vào thời Viễn Cổ, đáng giá mừng rỡ, cho dù hiện giờ hắn kém thực lực đỉnh phong Viễn Cổ cực xa, thậm chí chín kiếp bán thần cũng không có đột phá, nhưng mà hắn có cảm giác mình sẽ đột phá cảnh giới nhân thần.

*****

Trọng yếu nhất là hắn cảm nhận được lực lượng chấn động của nhân gian, đó là đồ vật đặc thù, hắn bây giờ nói không được cái gì, nhưng mà cảm thấy thứ này đối với việc hắn trở thành nhân thần rất trọng yếu.

Tần Phàm cũng quan sát nguyên giới của mình.

Nguyên giới của hắn trải qua luyện hóa nguyên giới Long thần thì càng trở nên hoàn thiện hơn, thoạt nhìn cơ hồ giống như thế giới chân thật. Nhưng hắn biết rõ trong đó thiếu đi rất nhiều thứ, thí dụ như tính mạng, còn có một chút biến hóa tự nhiên.

Trong nguyên giới của hắn hình thành một khỏa thực vật ngũ sắc.

Thực vật ngũ sắc này có quan hệ tới việc sinh thần lực của hắn.

Hoặc là nói vì thần lực sinh ra nên thúc đẩy cây thực vật này sinh trưởng.

- Rốt cuộc thực vật ngũ sắc này là cái gì?

Tần Phàm biết rõ thực vật ngũ sắc này liên quan tới nguyên giới biến hóa, trọng yếu nhất chính là thần quả, hắn trực giác cảm thấy sau khi thần quả này hoàn toàn thành thục nguyên giới của hắn sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Đây là một trong những cơ hội giúp hắn trở thành nhân thần.

Mà hắn còn phát hiện hắn du lịch nhân gian thì tâm tình biến hóa, mà thực vật ngũ sắc này vì thế mà phát triển nhanh hơn rất nhiều, thần quả cũng thành thục nhanh chóng.

Nhưng vào lúc này tiểu nhị lấy ấm trà lớn đi tới, đi tới bên người Tần Phàm.

- Kỳ tích trà? Tần Hoàng uống lá trà này đốn ngộ?

Tần Phàm cũng khẽ giật mình, sau đó có chút dở khóc dở cười, hắn có uống trà này sao?

Hiện tại hắn đi tới thành thị tên là Võ Thánh thành, đây có thể nói là một trong những tòa thành phồn hoa nhất trong ba trăm tòa thành. Nhưng nói là phồn hoa nhất nhưng đồng thời cũng là nơi nghèo khó nhất, có thể nói là khu của dân nghèo trên Tần Hoàng Đảo.

Võ Thánh thành tên như ý nghĩa, nơi này tụ tập nhiều võ thánh và người thấp hơn, nếu võ giả như vậy ở Vũ Thiên đại lục có lẽ sẽ là siêu cấp cường giả, nhưng ở tân thế giới, võ thánh cùng dưới võ thánh chẳng khác gì bình dân.

Ở chỗ này đều là đám người dưới bán thân giãy dụa đau khổ, bọn họ ở vào tầng dưới chót nhất, sinh hoạt cũng giống người bình thường, mặc dù trở thành bán thần cũng không có buông tha, còn ở đây tu luyện tiếp, nhưng dường như có áp lực vô hình khiến bọn họ khó đột phá bán thần.

- Đồ vật vô hình kia rốt cuộc là cái gì?

Tần Phàm đang suy nghĩ vấn đề này, hắn đi tới nơi này thì cảm giác thân thể bị đè nặng, nhưng tạm thời hắn không nghĩ ra đáp án được, bởi vì hắn cảm giác được có cái gì che đậy hai mắt của hắn.

- Khách quan, cảm giác như thế nào đây? Kỳ tích trà không tệ chứ?

Thời điểm này tiểu nhị nói.

- Không tệ.

Nghe vậy, bỗng nhiên Tần Phàm phục hồi tinh thần lại, hắn nhìn qua tiểu nhị, nhìn một hồi vui vẻ nói ra:

- Kỳ tích trà này không tệ, ta nghĩ thông suốt.

- Ah? Khách quan ngươi nghĩ thông suốt cái gì?

Lần này tới tiểu nhị lại kinh ngạc, cái gọi là kỳ tích trà chỉ là bịa đặt, chỉ là mánh lới kiếm tiền mà thôi.

- Vâng, ta đang nghĩ không có tiền thì nên làm gì bây giờ, uống kỳ tích trà này rốt cuộc ta cũng nghĩ ra biện pháp, ta có thể ở lại nơi này bán trà gán nợ không?

Tần Phàm đặt chén trà xuống, bộ dáng nghiêm trang nói ra.

- Khách quan, ngươi nói cái gì?

- Về sau ta ở lại nơi này bán trà, tiếp tục một tháng để trả tiền trà hôm nay.

Tần Phàm chỉ khẽ cười nói.

- Ta đi hỏi ông chủ...

Tiểu nhị trà lâu sửng sờ.

- Không cần hỏi, ta đáp ứng thỉnh cầu này, nhưng mà không biết công tử xưng hô thế nào?

Nhưng vào lúc này một vị trung niên nhân mặc hoa phục chậm rãi đi tới, hắn vẫn lưu ý tới Tần Phàm, hắn có thể nhìn ra được Tần Phàm bất phàm.

Tần Phàm liếc mắt nhìn trung niên nhân này, biết rõ người này có lẽ chính là lão bản của nơi này, mà nhìn người nọ giơ tay nhấc chân mang theo khí khái hào hùng, phong độ mười phần, lúc này thái độ với hắn cũng có tôn kính, cũng làm cho hắn có hảo cảm.

- Tại hạ Phạm Tần, bái kiến ông chủ.

Tần Phàm thăm hỏi nói ra, hôm nay hắn chính là đảo chủ, cơ hồ cả Tần Hoàng Đảo không ai không biết hắn, cho nên hắn không nói ra tên thật, hắn dùng tên giả lúc gặp Phương Tiểu Tình lúc nói ra, là hai chữ Tần Phàm đảo lại.

- Ha ha, thì ra là Phạm công tử, tại hạ Trầm Tô, nơi này là sản nghiệp của tại hạ. Kỳ thật ta nhìn Phạm công tử không hề giống như người chán nản, nếu như nhất thời bất tiện, thì ly trà này không ngại Trầm mỗ tương thỉnh, mọi người làm bằng hữu.

Lão bản Trầm Tô lúc này không còn nói thêm cái gì, hắn kiến thức rộng rãi, ánh mắt vô cùng độc, liếc thấy ra Tần Phàm không hề giống người thiếu tiền, nhưng mà đối phương không nghĩ ra hắn là đảo chủ mà thôi.

Tần Phàm tới nơi này tự nhiên không phải muốn ăn cơm chùa uống chùa, muốn ở lại chỗ này làm trà sư chỉ là thích mà thôi, biết rõ đối phương sẽ hoài nghi, đây cũng là bình thường. Hắn cười cười, lại nói:

- Đa tạ ông chủ, một chén kỳ tích trà này ta không có uống chùa, ta ở lại chỗ này làm mỗi ngày gán nợ. Nhưng mà mỗi ngày ta chỉ bán mười chén trà. Tiếp tục một tháng, xem như trả tiền trà.

- Ha ha, tự nhiên là có thể rồi, nếu công tử có nhã hứng như thế, vậy thì Trầm mỗ cũng không ngại tạo thuận lợi, nếu như trên đường công tử muốn rời khỏi, cũng không có vấn đề gì.

Trầm Tô kết luận Tần Phàm không phải nhân vật bình thường. Cho nên hắn thập phần khách khí, hắn là lão bản quán trà, tự nhiên gặp đủ tam giáo cửu lưu, nhìn người là chuẩn nhất.

- Vậy không biết công tử ngâm là trà gì? Trà của chúng ta là kỳ tích trà nổi tiếng, nhưng không tiện làm xấu chiêu bài.

Thời điểm này tiểu nhị nói ra.

Nghe vậy Trầm Tô trừng mắt nhìn tiểu nhị. Nhưng mà Tần Phàm vẫn không nói gì, màhắn xòe tay cầm ấm trà lên, sau đó lại đặt hai chén trà xuống.

Đinh đinh đinh

Hắn gõ nhẹ lên thân ám trà, một lúc sau cả trà lâu có hương trà xông vào mũi, nghe thây mùi trà này thì toàn thân vô cùng sảng khoái, giống như tất cả phiền não tan biến trong nháy mắt, một đôi trà khách con mắt mở to.

Mà con mắt Trầm Tô cùng tiểu nhị càng sáng. Trong đó xuất hiện vẻ kinh ngạc. Phải biết rằng ấm trà là ấm trà không. Bên trong không có nước không có trà, nhưng bây giờ lại có hương trà tỏa ra.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1204)