← Ch.350 | Ch.352 → |
Trong ánh mắt giật mình kinh ngạc của đám cường giả Hải vực Băng Sơn, Trấn Thiên Tháp bay thẳng lên trên thiên không, trong khoảnh khắc hóa thành khổng lồ, giống như là một tòa Thần sơn khổng lồ tản mát ra kim quang chói lọi, bao trùm phạm vi hàng ngàn dặm bốn phía xung quanh.
- Cái này...
Tuy rằng đám người Trâu Nhất Phàm lúc trước cũng đã gặp qua Long Kình Thiên tế ra Trấn Thiên Tháp này, phá vỡ đại trận thứ năm của Âm Hàn Cửu Tuyệt Trận, Băng Thần Tái Hiện, nhưng mà hiện tại lại nhìn thấy Trấn Thiên Tháp xuất hiện, vẫn là khiếp sợ không thôi.
- Bảo tháp này là Thần khí phẩm giai gì vậy? Không ngờ lại có thể tùy ý biến nhỏ biến lớn như thế?
- Chẳng lẽ nó không chỉ là Thần khí?
Đám cường giả Hải vực Băng Sơn nhất thời khiếp sợ nghị luận xôn dao một trận.
Cho dù có là Thần khí trong truyền thuyết đi chăng nữa, cũng không có khả năng biến to biến nhỏ tùy ý như thế này a!
Long Kình Thiên cũng không có để ý đến sự nghị luận khiếp sợ của đám người xung quanh, hai tay bắt ấn một cái, Trấn Thiên Tháp phát ra hào quang vạn trượng. Từng đạo hào quang cực diệu từ trong bảo tháp bao phủ xuống dướng, đem toàn bộ đám Gia chủ, Trưởng lão, Thái thượng Trưởng lão của Hải vực Băng Sơn hoàn toàn bao phủ bên trong.
- Long Kình Thiên, ngươi muốn làm gì?
Lúc này, một vị Thái thượng Trưởng lão của Khương gia đột nhiên kinh khiếp quát lớn. Gã Thái thượng Trưởng lão Khương gia vừa mới quát lên, nhất thời đám Gia chủ, Trưởng lão, Thái thượng Trưởng lão của các Gia tộc còn chưa đầu nhập Long Kình Thiên kia nhất thời phản ứng lại, toàn bộ cũng đều vận chuyển chân khí, phát ra khí thế phô thiên cái địa.
Khí tức của hơn một vạn gã cường giả Thánh cấp liên kết lại cùng một chỗ, khiến cho thiên địa biến sắc. Chỉ thấy thiên không chỉ trong khoảnh khắc đã bị cỗ khí tức cường đại này ảnh hưởng khiến cho tối sầm lại.
Ánh dương quang mãnh liệt vừa rồi lúc này cũng đã biến mất không còn nữa.
Long Kình Thiên thấy thế, ánh mắt nhất thời lãnh liệt. Chỉ thấy Trấn Thiên Tháp chợt lóe hào quang, gã Thái thượng Trưởng lão Khương gia kia liền cảm thấy trời xoay đất chuyển, thân thể không thể khống chế bay thẳng lên, trong nháy mắt đã liền bị thu vào bên trong Trấn Thiên Tháp.
- Chúng ta không chịu đầu nhập, Long Kình Thiên định đem chúng ta giết chết toàn bộ!
Một gã Thái thượng Trưởng lão khác của Khương gia đột nhiên quát lớn, xúi giục mọi người:
- Tất cả chúng ta liên thủ lại giết hắn, bằng không, tất cả chúng ta đều sẽ chết hết!
Chẳng qua, gã Thái thượng Trưởng lão Khương gia này vừa mới nói xong, hào quang của Trấn Thiên Tháp lại một lần nữa ập xuống, toàn thân của hắn liền bị đánh cho nát bấy.
Tiếp theo, bên trong đám người liền không ngừng vang lên thanh âm nổ mạnh khủng bố. Tất cả mọi người kinh hoảng nhìn thấy từng gã từng gã Trưởng lão, Thái thượng Trưởng lão của Khương gia lần lượt nổ tung, lần lượt chết đi.
Một vài Gia chủ, Thái thượng Trưởng lão vốn đang nghe Thái thượng Trưởng lão của Khương gia xúi giục, đang muốn ra tay, nhìn thấy một màn quỷ dị này, trong lòng nhất thời kinh hãi, đều ngừng lại động tác.
- Xin đừng giết chúng ta! Xin đừng giết chúng ta! Chúng ta nguyện ý đầu nhập! Chúng ta nguyện ý đầu nhập!
Lúc này, bên trong đám người chợt bay ra một người, hoảng sợ không ngừng thét to. Sau đó hắn bay đến trước mặt Long Kình Thiên, quỳ bái Long Kình Thiên làm chủ nhân.
Một vài Gia chủ, Trưởng lão, Thái thượng Trưởng lão vốn dĩ còn đang chần chừ, do dự bất định, lúc này cũng đều từ trong đám người bay ra, quỳ bái Long Kình Thiên làm chủ nhân.
Không bao lâu sau, đã có hơn mười cái Gia tộc đầu nhập dưới trướng Long Kình Thiên.
- Long Kình Thiên, cho dù ta có chết, cũng không có khả năng làm nô tài của ngươi! Ta và ngươi đồng quy vu tận!
Đột nhiên, một tiếng thét gào vang lên, một đạo nhân ảnh từ trong đám người phóng vọt ra, trong khoảnh khắc đã bay đến trước mặt Long Kình Thiên.
- Không xong! Gia chủ Trần gia điên rồi, hắn muốn tự bạo!
- Mau tránh đi!
Đám Gia chủ, Trưởng lão, Thái thượng Trưởng lão vừa mới đầu nhập dưới trướng Long Kình Thiên, vẫn đang đứng sau lưng Long Kình Thiên nhất thời kinh hoảng kêu lên, sau đó xoay người nhanh chóng bỏ chạy.
Ngay sau đó, lại có thêm mười đạo thân ảnh từ bên trong đám người phóng vọt ra, toàn bộ đều là người của Trần gia.
Mà Trần gia này chính là Gia tộc của Trần Bác, kẻ lúc trước vừa mới bị Long Kình Thiên đánh chết.
- Toàn bộ người của Trần gia đều muốn tự bạo!
- Chạy mau!
Đám cường giả của Hải vực Băng Sơn bốn phía xung quanh toàn bộ sắc mặt đại biến, phóng vọt ra bốn phía xung quanh, đi được bao xa thì đi bấy xa.
Ầm ầm ầm ầm!
Ngay khi đám cường giả của Hải vực Băng Sơn vừa mới xoay người bỏ chạy, thì vô số những thanh âm tự bạo ầm ầm đột nhiên truyền ra, khiến cho thiên địa lay động kịch liệt. Tất cả mọi người đều hoảng sợ quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một cỗ cự lãng hủy diệt khủng bố ngay tại vị trí của Long Kình Thiên làm trung tâm, không ngừng lan tràn ra bốn phương tám hướng xung quanh. Những nơi mà cỗ cự lãng này lan tràn đến, thiên địa toàn bộ băng liệt.
Một vài Gia chủ, Trưởng lão, Thái thượng Trưởng lão còn chưa trốn kịp, giống như một đám lá rụng bị gió lốc thổi quét khắp nơi, không ngừng bị quăng quật liên hồi.
Mãi khi phóng chạy ra cách xa cả trăm dặm, ngọn cự lãng khủng bố kia mới không lan tràn đến nữa. Đám người giả Hải vực Băng Sơn may mắn trốn thoát thở ra một ngụm lãnh khí, đưa tay lau đi mớ mồ hôi lạnh trên trán, có loại cảm giác may mắn tìm được đường sống trong cõi chết. Sau đó mọi người mới nhìn lại về phía vị trí ngọn cự lãng hủy diệt kia bùng nổ.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, ngọn cự lãng hủy diệt kia mới chậm rãi tan dần.
- Phụ thân, Long Kình Thiên... chủ, chủ nhân... ngài ấy sẽ không có...
Đứng từ đằng xa, Trâu Vân có chút kinh nghi bất định nhìn về phía ngọn cự lãng hủy diệt kia, lắp bắp nói.
Sắc mặt Trâu Nhất Phàm âm trầm bất định, nhìn về phía cỗ cự lãng hủy diệt đang chậm rãi tiêu tán đi, không có một chút động tĩnh nào kia, trong lòng nhất thời kinh hoảng, chủ nhân hẳn sẽ không thật sự đã...
Còn đám Gia chủ, Trưởng lão, Thái thượng Trưởng lão vẫn còn chưa có đầu nhập dưới trướng Long Kình Thiên, nhìn về phía trung tâm cỗ cự lãng hủy diệt kia, hồi lâu cũng chưa có động tĩnh gì cả, tiếu ý trên mặt nhất thời dần dần lan tràn ra. Ngay khi bọn họ hiển lộ ra nụ cười rạng rỡ, thì cỗ cự lãng hủy diệt thổ hoàng sắc đột nhiên bạo tạc một tiếng, một đạo nhân ảnh đã xuất hiện trước mắt của mọi người.
- Long, Long Kình Thiên không có chết...
- Hắn, hắn thế nhưng lại không có chuyện gì!
Đám cường giả của Hải vực Băng Sơn cực kỳ hoảng sợ nhìn thấy dưới cơn sóng cự lãng hủy diệt tự bạo của đám cường giả Trần gia, mà trên người Long Kình Thiên lại y phục chỉnh tề, không hề có một chút vết máu nào cả, thậm chí ngay cả một chút tro bụi, một chút tro bụi cũng đều không có!
Đám cường giả Hải vực Băng Sơn sau khi hoảng sợ, nhất thời tỉnh thần lại. Đám cường giả Hải vực Băng Sơn vẫn còn chưa có đầu nhập dưới trướng của Long Kình Thiên, trong lòng thì lại tuyệt vọng vô cùng. Ngay cả tự bạo hủy diệt uy lực bậc này cũng không có khả năng khiến cho Long Kình Thiên bị thương một chút nữa sao?
Ở trong mắt của bọn họ, Long Kình Thiên đã biến thành một đầu quái vật khủng bố như thế nào cũng giết không chết nổi!
Mà trên thực tế, cũng chính là như thế!
Thậm chí ngay cả Thiên Phạt cũng giết không chết nổi Long Kình Thiên a!
Long Kình Thiên từ giữa đám cự lãng hủy diệt đang không ngừng chậm rãi tiêu tán ra bốn phía xung quanh mà đi ra, ánh mắt vô cùng lãnh liệt, đảo quét về phía đám cường giả của Hải vực Băng Sơn vẫn còn chưa chịu đầu nhập, trong lòng cầu khẩn chính mình bị trọng thương, thậm chí là tử vong kia, vẻ mặt không chút biểu tình, nói:
- Các ngươi rất thất vọng à?
Đám Gia chủ, Trưởng lão, Thái thượng Trưởng lão còn chưa chịu đầu nhập kia, vẻ mặt phi thường kinh hoàng, không ngừng lui nhanh về phía sau.
- Trong các ngươi, còn có ai muốn giết ta nữa không? Hiện tại ta cho các ngươi thêm một cơ hội nữa!
Long Kình Thiên vừa nói, vừa bước về phía trước.
- Chúng ta nguyện ý đầu nhập!
- Xin chủ nhân đừng giết chúng ta, chúng ta nguyện ý đầu nhập!
Một vài Gia chủ, trong lòng vốn còn ôm tâm lý may mắn, lúc này cũng đều nhất nhất phi thân bay ra, hướng Long Kình Thiên xin đầu nhập, quỳ xuống bái Long Kình Thiên làm chủ nhân.
Cuối cùng, hơn một ngàn hải đảo của Hải vực Băng Sơn, tuyệt đại bộ phận các Gia tộc cũng đều lựa chọn đầu nhập hắn.
Long Kình Thiên vẫn luôn đứng thẳng ở nơi đó, nhìn về phía đám Gia tộc đối diện cho dù có chết cũng không chịu đầu nhập, liền tế xuất ra Thần kiếm Kỳ Lân Hỏa. Thần kiếm Kỳ Lân Hỏa liền đón gió phóng vọt lên thiên không.
- Tru Tiên Kiếm Trận!
Thanh âm của Long Kình Thiên lạnh lùng vang lên.
Thần kiếm Kỳ Lân Hỏa phóng xuất ra hài quang vạn trượng, vô số những kiếm quang từ trên cao ầm ầm chém xuống. Đám người Trâu Nhất Phàm nhìn thấy một Kiếm trận khổng lồ do vô số vạn đạo kiếm mang từ trên không trung oanh sát thẳng xuống, không ngừng luân chuyển. Bên trong Kiếm trận không ngừng vang ra những thanh âm kêu gào thảm thiết, bên trong tiếng kêu thảm thiết còn lẫn theo thanh âm gầm rú kinh sợ, tức giận mắng chửi... Thậm chí còn có cả tiếng cầu xin tha thứ, từng đạo huyết vụ không ngừng bắn tung tóe ra.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, những tiếng kêu thảm thiết, tiếng mắng chửi, cầu xin... càng ngày càng ít, càng nhỏ dần.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, cuối cùng mọi thanh âm đều hoàn toàn biến mất.
Long Kình Thiên nhẹ nhàng vung tay lên, Thần kiếm Kỳ Lân Hỏa quay trở lại trong tay của hắn.
Đám người Trâu Nhất Phàm nhìn lại, chỉ thấy đám Gia tộc đến chết cũng không chịu đầu nhập kia, hơn một ngàn gã cường giả Đế cấp, Thánh cấp, thế nhưng đã toàn bộ bị tru sát sạch sẽ! Trên mặt đất, thi thể lần lượt không ngừng xuất hiện, chồng chất lên như một ngọn núi nhỏ.
Cho dù là đám người Trâu Nhất Phàm đã đầu nhập dưới trướng Long Kình Thiên, biết Long Kình Thiên sẽ không giết chính mình, lúc này trong lòng cũng đều kinh hãi, tay chân lạnh lẽo.
← Ch. 350 | Ch. 352 → |