← Ch.517 | Ch.519 → |
Vâng, nhị tiểu thư!
Lâm Kỷ cung kính đáp, dứt lời liền bay đi, tiến nhập hoang mạc. Bất quá, lúc Lâm Kỷ tiến vào hoang mạc thân hình cũng đột nhiên hư không tiêu thất.
Hạo San đem thần thức triển khai ra, vậy mà không cách nào phát hiện ra khí tức của Lâm Kỷ.
- Chuyện này, chuyện gì xảy ra!?
Hạo San trừng lớn hai mắt, chẳng lẽ là trận pháp cấm chế!? Thế nhưng mà, rốt cuộc là trận pháp cấm chế gì mà ngay cả nàng cũng không thể phát hiện ra mảy may!?
Trận pháp cấm chế này rốt cuộc là ai bố trí? Là Hồ Lực hay là tiểu tử có được Hỗn Độn Tiên Thiên Ngũ Lôi quả kia?
Ngay tại lúc Hạo San cùng chúng cường giả một bên đoán già đoán non cùng bất an thì một tiếng hét thảm từ phía trước truyền đến.
- Nhị tiểu thư, hình như là thanh âm của Tạ Bằng!?
Trần Động đứng bên cạnh Hạo San lắp bắp kinh hãi nói ra.
Những người khác thần sắc đồng dạng vẻ kinh nghi.
Sau thanh âm của Tạ Bằng lại là một đạo thanh âm khác.
- Là giọng Trình Nộ!
Yết hầu Trần Động có chút khô rát, yết hầu chạy lên chạy xuống.
Lúc này, lại là một tiếng thảm thiết nữa truyền đến.
- Là giọng của Hắc Long cung Khổng Hữu Phương!
Nội tâm Trần Động chợt run lên.
Khổng Hữu Phương thế nhưng là Tiên Đế trung kỳ cường giả a!
Theo tiếng kêu thảm thiết Tạ Bằng, Trình Nộ, Khổng Hữu Phương vang lên, một cỗ khủng hoảng, bất an vô hình không dấu hiệu bao trùm đám người Hạo San, đặc biệt là những Tiên Quân cường giả theo Hạo San tới đây tay chân lại càng lạnh ngắt như băng.
Sóng nhiệt của hoang mạc vẫn thổi tới, nhưng mà bọn hắn một chút cảm giác nhiệt độ của hoang mạc cũng không có.
Sau tiếng thảm thiết của Khổng Hữu Phương hết thảy mọi thứ tựa hồ yên lặng xuống, sau đó đột nhiên một tiếng gào kinh sợ ẩn ẩn truyền đến.
- Là Lâm Kỷ!
Đầu lưỡi Trần Động đã cứng ngắc.
- Đi, chúng ta đi lên nhìn xem một chút!
Hạo San hai mắt lập lòe, trầm giọng nói.
Trần Động vừa muốn mở miệng ngăn trở thì Hạo San đã phi thân rời đi rồi, Trần Động thấy thế chỉ đành phải cùng chúng cường giả Thiên Đình nhao nhao bay theo sau.
Sau đó, đám người Hạo San tiến nhập hoang mạc.
Đột nhiên, vừa tiến nhập vào hoang mạc thân thể đám người Hạo San chấn động một cái, toàn bộ cứng đờ lại mà khựng lại giữa không trung. Chỉ thấy phía trước không xa, một hung thú vô cùng hung uy thân cao vạn trượng, hai mắt huyết hồng đem Lâm Kỷ một chưởng đánh tan xác.
- Lâm Kỷ!
- Lâm Kỷ đại quản sự!
Đám người Hạo San kinh sợ, nhưng mà ngay lúc đám người Thiên Đình muốn xuất thủ trợ giúp thì quang cảnh trước mắt lại biến đổi, biến thành một mảnh băng nguyên mênh mông.
- Đây là, đây là Băng Phách Lam Tuyết đại trận!?
Trần Động hoảng sợ kêu lên.
- Cái gì, Băng Phách Lam Tuyết đại trận!
Kể cả Hạo San, tất cả đám người Thiên Đình đều kinh hô lên, sắc mặt đại biến, cùng đám người lúc trước giống như đúc, ngay lúc biết rõ Băng Phách Lam Tuyết đại trận toàn bộ sắc mặt như tro tàn.
Lúc này, Long Kình Thiên hai tay vung lên, đem Tiên phù của Lâm Kỷ bị Bàn Tiểu Nhị đánh chết nhiếp vào trong tay.
Vốn, với thực lực hiện tại của Bàn Tiểu Nhị căn bản không có khả năng giết được Lâm Kỷ, nhưng mà Lâm Kỷ thân rơi vào Băng Phách Lam Tuyết đại trận, thực lực bị giảm xuống một cách trầm trọng cùng hạn chế, cho nên Bàn Tiểu Nhị mới có thể thành công như vậy.
Đám người Thiên Đình sau cả kinh chính là im lặng xuống.
Hạo San thần sắc khó coi mà nhìn Long Kình Thiên.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Tạ Bằng, Hồ Lực đâu rồi?
Tuy rằng đã đoán được kết cục của hai người Tạ Bằng, Hồ Lực, nhưng mà nàng vẫn có chút không tin được. Đó là bởi vì Tạ Bằng, Hồ Lực chính là đồ tôn của Cộng Công cùng Minh Hà, Long Kình Thiên vậy mà cũng dám giết bọn hắn?
Hơn nữa, Long Kình Thiên như thế nào lại biết Băng Phách Lam Tuyết đại trận?
Theo nàng biết, Băng Phách Lam Tuyết đại trận này là bất truyền trận pháp của Băng Phách Đại Đế, người trẻ tuổi tóc đen trước mắt hiển nhiên không thể nào là Băng Phách Đại Đế đươc.
- Ngươi nói xem.
Long Kình Thiên thần sắc đạm mạc.
Long Kình Thiên mặc dù không có trả lời nhưng mà thể nghi ngờ đã nói ra kết cục của đám người Tạ Bằng, Hồ Lực.
Chết!
- Ngươi, cũng dám giết bọn hắn?
Hạo San trong lòng căng ra, hô hấp có chút hỗn loạn.
- Ngươi chẳng lẽ ngươi không sợ Cộng Công, Minh Hà Thiên Tôn truy sát?
- Cộng Công, Minh Hà!?
Bàn Tiểu Nhị không khỏi phụt cười một tiếng, lúc này Bàn Tiểu Nhị lại đột nhiên xuất thủ, lập tức xuất hiện trước người Hạo San mà vỗ ra một chưởng.
Hạo San hoảng sợ, sợ nhưng vẫn giơ chưởng lên nghênh đón.
- Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang thật lớn.
Thân thể mềm mại của Hạo San chấn động, liên tiếp lui về sau, máu tươi không ngừng từ trong miệng chảy ra.
Bàn Tiểu Nhị đẩy lui Hạo San xong liền quay đầu hướng Trần Động, còn có chúng Tiên Quân Thiên Đình đánh tới.
Ngoại trừ Trần Động ra, những Tiên Quân Thiên Đình đều bị Bàn Tiểu Nhị một chưởng chụp chết.
Bàn Tiểu Nhị sau khi đánh ra một kích cũng không ra tay thêm nữa mà cùng Long Kình Thiên biến mất. Hai người sau khi biến mất, trên không trung lam băng màu xanh da trời dần dần rơi xuống.
...
Nửa canh giờ sau, ngoại trừ Hạo San ra, tất cả người của Thiên Đình đã đều biến thành một tòa băng điêu màu lam.
Hạo San nửa quỳ nửa ngồi ở đó, tóc tai rối tung, không còn bảo trì được bộ dáng phong tư như trước nữa.
- Ta, vậy mà phải chết ở chỗ này?
Nàng thì thào tự nói với mình, nàng thật không ngờ vậy mà cũng có ngày chết đi, hơn nữa còn bị người ta giết chết tại Viễn cổ hoang mạc này.
Viễn cổ hoang mạc này, nàng trước kia cũng đã từng đi qua, lúc trước đi tới là săn giết sa thú, mà bây giờ Viễn cổ hoang mạc này lại là nơi nàng táng thân.
Nói như vậy là vì Tiên Đế cường giả cơ hồ có được tính mạng vô tận, là không thể nào chết được. Hơn nữa, dù sao nàng cũng là nữ nhi của Ngọc Đế, ai lại dám giết nàng?
Thế nhưng mà, hiện tại, bước chân tử vong đã đi tới trước mặt nàng.
- Ngươi rốt cuộc là ai!?
Hạo San nhìn về phía Long Kình Thiên, thở dốc nói ra.
- Ta muốn biết, ta chết ở trong tay ai!
Nàng cảm giác, Long Kình Thiên hẳn là người nàng có quen biết.
Lúc này, diện mạo, hình thể Long Kình Thiên chợt biến hóa.
- Đại La Thiên Tôn!
Hạo San vừa nhìn thấy chân diện mục của Long Kình Thiên xong thân thể liền chấn động, không thể tin nổi.
Dĩ nhiên là Đại La Thiên Tôn!
Đại La Thiên Tôn còn sống!
Đột nhiên, nàng nhếch miệng nở một nụ cười, cười đến thê lương.
Long Kình Thiên lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt ra hiệu cho Bàn Tiểu Nhị ở một bên. Bàn Tiểu Nhị hiểu ý, phi thân bay tới.
Sau đó, giống như đám người Trần Động, nàng nằm lại tại đó.
Long Kình Thiên đem Tiên phù, không gian tiên khí toàn bộ thu lại, tiếp đó tay phải vung lên, một đoàn Hỗn độn chi hỏa bốc lên đem bốn phía hủy diệt hết thảy.
- Chúng ta đi!
Long Kình Thiên mang theo Bàn Tiểu Nhị rời khỏi Băng Phách Lam Tuyết đại trận, sau đó triệt hồi đại trận lại, cùng với mấy người Hứa Vũ Quân đứng tại nơi đó tiếp tục tiến sâu vào trong hoang mạc.
Bởi vì Long Kình Thiên ở trong Băng Phách Lam Tuyết đại trận đánh chết đám người Hạo San, Hồ Lực, Tạ Bằng cho nên hết thảy mọi thanh âm đều bị ngăn cách, cho nên đám người Hứa Vũ Quân cũng không biết Long Kình Thiên là Đại La Thiên Tôn.
- Sư tôn, bây giờ chúng ta đi đâu?
Bàn Tiểu Nhị hỏi.
- Đi tìm đại sư huynh của ngươi.
Long Kình Thiên nói ra.
- Đi tìm đại sư huynh!
Thân thể Bàn Tiểu Nhị chấn động, tiếp đó là cuồng hỉ.
- Vâng, sư tôn!
Từ khi từ biệt tại Đại La thiên cung, hắn cùng với đại sư huynh đã rất nhiều năm không gặp rồi.
Lúc này, hắn mới minh bạch tại sao Long Kình Thiên phải hướng Viễn cổ hoang mạc mà tới, bởi vì xuyên qua hoang mạc này không xa là tới Long giới rồi.
Lúc mấy người Long Kình Thiên hướng Long giới chạy tới thì đột nhiên tại một chỗ sâu trong Thiên Đình tiếng trống trận chợt vang lên, truyền đi vô số thiên cung. Trống trận này cũng chỉ khi nào Thiên Đình phát sinh đại sự gì mới có thể vang lên, đã có rất nhiều vạn năm chưa có vang lên rồi.
Vô số Thiên Đình thiên binh thiên tướng, vô số Tiên Quân, Tiên Đế nghe tiếng trống trận vang lên mà đều ngạc nhiên.
← Ch. 517 | Ch. 519 → |