← Ch.535 | Ch.537 → |
Thanh âm khiển trách của Ngao Cao vang lên quanh quẩn trong đại điện. Rất nhanh, một vị trưởng lão Vạn Hải long môn bối rối chạy vào, thi lễ một cái rồi nói ra.
- Chưởng môn, lão tổ trở về, tại bảo khố, hắn muốn mở bảo khố ra, hai vị thái thượng trưởng lão nói không có người đồng ý, cho nên, cho nên...
Chuyện sau đó không cần phải nói, tất cả mọi người đều nghe ra được, lão tổ Ngao Trọng trong lúc tức giận liền xuất thủ.
- Ngao Trọng kia khong nghĩ tới vừa về liền làm ra động tĩnh lớn như vậy, hỏa khí không nhỏ a!
Trên đại điện, Ngao Quang, một trong hai vị thái thượng trưởng lão Hắc Long nhất tộc không khỏi cười cười, nói ra.
- Ngao Trọng này một mực phản đối Vạn Hải long môn góp sức cho Hắc Long nhất tộc ta, nay gặp phải, chúng ta liền đi qua xem, thuận tiện dập tắt hỏa khí của hắn luôn!
Ngao Cổ, vị thái thượng trưởng lão Hắc Long nhất tộc còn lại cười nói.
- Chuyện này...
Ngao Cao nói.
- Hai vị tới Vạn Hải long môn ta là khách quý của Vạn Hải long môn, như thế nào lại không biết xấu hổ để cho hai vị ra tay đây!?
Ngao Quang khoát tay, cười nói.
- Không sao, dù sao nhàn rỗi không có việc gì, cũng đã rất nhiều năm không có xuất thủ qua rồi. Nghe nói, Ngao Trọng này cũng là Tiên Đế trung kỳ đỉnh phong, ta chính đang muốn xem xem Ngao Trọng này có thực sự mạnh mẽ như trong truyền thuyết hay không.
Ngao Cổ lại cười nói.
- Hơn nữa, chúng ta ra tay dễ dàng hơn, giết chết Ngao Trọng này xong liền không còn ai cản trở Vạn Hải long môn góp sức cho Hắc Long nhất tộc chúng ta đi à nha.
Hai người nói xong liền đứng dậy.
Ngao Cao thấy vậy chỉ đành phải cùng chúng thái thượng trưởng lão trong đại điện đứng lên bay ra khỏi đại điện, mọi người hướng bảo khố đi tới.
Ngay lúc mọi người hướng bảo khố đi tới thì từ phương hướng bảo khố truyền tới lực lượng chấn động càng ngày càng mãnh liệt, lực lượng mang tính hủy diệt không ngừng tăng cao, trời rung đất chuyển.
Long Kình Thiên cùng Bàn Tiểu Nhị lui sang một bên, cũng không có xuất thủ, hai tên thái thượng trưởng lão canh giữ bảo khố lúc trước tuy rằng cũng là Tiên Đế, nhưng mà chỉ là Tiên Đế sơ kỳ, cho dù hai người này liên thủ cũng khó có thể ngăn cản nổi nộ hỏa của Ngao Trọng Tiên Đế trung kỳ đỉnh phong.
Rất nhanh, hai người liền bị Ngao Trọng liên tiếp đẩy lui về phía sau.
Đúng lúc này, tiếng phá không truyền tới, tiếp đó là một đạo tiếng quát truyền tới.
- Dừng tay!
Ngao Trọng nhướng mày, bất quá vẫn ngừng công kích lại rồi thối lui sang một bên Long Kình Thiên.
Trong nháy mắt sau, bảy đạo thân ảnh phá không rơi xuống, đúng là đám người Ngao Cao.
Ngao Cao vừa hạ xuống liền thấy được hai người Long Kình Thiên đứng bên cạnh Ngao Trọng thì không khổi khẽ giật mình một cái, cảm thấy ngoài ý muốn, rồi hắn nhìn lướt qua hai vị thái thượng trưởng lão canh giữ bảo khố.
- Chưởng môn!
Hai vị thái thượng trưởng lão canh giữ bảo khố thấy Ngao Cao đã đến thì đi tới trước người hắn, cung kính nói.
Ngao Cao nhẹ gật đầu, quay đầu nói với Ngao Trọng.
- Không biết lão tổ mở ra bảo khố, là muốn lấy vật gì!?
Ngao Trọng nghe vậy, thanh âm trở nên lạnh lùng đi, nói.
- Ngao Cao, ta mở ra bảo khố, muốn lấy thứ gì còn phải được ngươi cho phép? Ngươi là ai? Ngươi chẳng qua chỉ là một con chó năm đó ta nhặt về mà thôi!
Năm đó, Ngao Cao chỉ là một đứa bé bị vứt bỏ, Ngao Trọng đi ngang qua, thấy hắn thiên sinh có được Ngục long chi thể liền đem hắn trở về theo, cũng thu làm đệ tử, truyền công pháp cho hắn.
Ngao Cao thiên sinh Ngục long chi thể, tu luyện cực nhanh, chỉ dùng hơn sáu trăm vạn năm liền đột phá tới Tiên Đế chi cảnh. Sau khi đột phá Tiên Đế chi cảnh xong, Ngao Trọng liền truyền chức chưởng môn cho hắn.
Chỉ là Ngao Trọng không có ngờ tới, Ngao Cao này sau khi tiếp nhận vị trí chưởng môn liền bắt đầu bồi dưỡng thân tín của mình, cũng dần dần thoát khỏi sự khống chế của hắn, đặc biệt là trước đó không lâu Ngao Cao lại đột phá Tiên Đế trung kỳ, đối với mệnh lệnh của chính hắn cũng là ngoài nóng trong lạnh. Mà lần này trở về, không nghĩ tới ngay cả chuyện đi vào bảo khố cũng phải thông qua sự cho phép của Ngao Cao.
Có thể nói, Ngao Cao chính là một loại bạch nhãn lang, vong ân bội nghĩa điển hình!
Ngao Cao thấy Ngao Trọng trước mặt mọi người nói hắn là một con chó năm đó mình nhặt về thì sắc mặt lập tức trầm xuống, sát ý bắt đầu dựng dục trong nội tâm.
Lúc này, Hắc Long thái thượng trưởng lão Ngao Quang lại nở một nụ cười, nói.
- Ngao Cao chưởng môn, ta đã sớm khuyên ngươi đem tên Ngao Trọng này giết đi, ngươi trước còn do do dự dự, hiện tại mới biết a, ngươi trong lòng đối phương chỉ là một con chó!
Ngao Cao sắc mặt càng thêm khó coi lên.
Ngao Quang quay đầu lại, nhìn về phía Ngao Trọng, nói ra.
- Ngao Trọng, Ngao Cao chưởng môn không giết ngươi, vậy thì để chúng ta động thủ rồi! Nói đi, ngươi còn có di ngôn cái gì.
Ngao Trọng hai mắt hàn mang lập lòe, thầm đánh giá hai người Ngao Quang, Ngao Cổ. Hắn nhận ra hai người này trước kia đã từng đại biểu cho Hắc Long nhất tộc tới Vạn Hải long môn, muốn Vạn Hải long môn sẵn sàng góp sức cho Hắc Long nhất tộc, chỉ là hắn lúc đấy không có đồng ý, không nghĩ tới hai người này lại tìm tới Ngao Cao, xem ra Ngao Cao sớm đã đồng ý góp sức cho Hắc Long nhất tộc rồi.
Ngao Cổ tiếp lời, cười nói.
- Ngao Trọng, ngươi cũng đừng nghĩ đến sẽ có người tới cứu ngươi, nói thiệt cho ngươi biết a, hai người Ngao Phi, Ngao Nghĩa là do chúng ta giết!
Ngao Phi, Ngao Nghĩa chính là hai vị thái thượng trưởng lão ủng hộ Ngao Trọng, Ngao Trọng nghe vậy vẻ mặt liền biến thành phẫn nộ.
- Còn nữa, mấy trăm đệ tử thân tín, đồ tôn của ngươi cũng đều bị chúng ta giết!
Ngao Cổ lại nói.
- Cái gì? Các ngươi, các ngươi! Giết đệ tử ta, giết toàn bộ đệ tử của ta!
Nguyên bản, Ngao Trọng đang phẫn nộ, nghe vậy liền chấn động toàn thân, hai mắt như muốn nứt ra, hiện đầy tơ máu, khàn giọng quát lên, hai tay nắm chặt, bởi vì dùng quá sức cho nên máu huyết theo bàn tay chảy xuống.
- Không sai.
Ngao Quang cười lạnh, nói.
- Tất cả thân tín của ngươi chúng ta đều tự tay thanh trừ đi, hiện tại, ngươi chỉ là kẻ cô độc mà thôi.
Nói đến đây, hắn lại liếc nhìn sang hai người Long Kình Thiên ở bên cạnh Ngao Trọng, cười nói.
- Hai vị đi theo Ngao Trọng tới Vạn Hải long môn, đáng tiếc đã bị vạ lây, Ngao Trọng phải chết, cho nên các ngươi cũng phải chết theo!
Long Kình Thiên cùng Bàn Tiểu Nhị cũng không có ẩn dấu thực lực đi, biểu hiện ra ngoài đúng là Tiên Quân hậu kỳ cùng Tiên Đế sơ kỳ đỉnh phong, do vậy bọn người Ngao Quang cũng không có để hai người Long Kình Thiên vào trong lòng.
Ngao Quang nói đến đây lại nhìn về phía Ngao Trọng, đột nhiên thân ảnh lóe lên, không nói một lời đột nhiên xuất quyền đánh tới Ngao Trọng.
Mà Ngao Cổ lại đứng chắp tay, trong mắt hắn, một mình Ngao Quang đã đủ thu thập Vạn Hải long môn lão tổ Ngao Trọng rồi.
Vạn Hải long môn đương nhiệm chưởng môn thấy Hắc Long thái thượng trưởng lão Ngao Quang xuất thủ thì ánh mắt lại chợt ra hiệu cho hai vị thái thượng trưởng lão bên cạnh, hai tên thái thượng trưởng lão Vạn Hải long môn kia hiểu ý liền phi thân lên, phân biệt hướng Long Kình Thiên cùng Bàn Tiểu Nhị đánh tới. Hai người đều là Tiên Đế sơ kỳ đỉnh phong, tên thái thượng trưởng lão đánh tới Long Kình Thiên thấy Long Kình Thiên chỉ là Tiên Quân hậu kỳ, cho nên căn bản là không có xuất ra toàn lực, thậm chí là chỉ dùng tới hai thành thực lực.
Bất quá, tất cả mọi người tại đây đều không có chú ý tới hai người Long Kình Thiên mà toàn bộ đều nhìn về phía hai người Ngao Quang, Ngao Trọng.
Ngay tại lúc mọi người đem chú ý lực chuyển lên hai người Ngao Quang, Ngao Trọng thì đột nhiên hai tiếng thảm thiết trước sau vang lên. Thanh âm quá đột ngột mà lại quen thuộc. Mọi người nhìn lại liền khẽ giật mình, chỉ thấy hai tên thái thượng trưởng lão Vạn Hải long môn đánh tới Long Kình Thiên cùng Bàn Tiểu Nhị lúc trước đột nhiên đâm sầm xuống đất, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi.
Tất cả mọi người sắc mặt đại biến.
Hắc Long nhất tộc thái thượng trưởng lão Ngao Cao nguyên bản chắp tay mà đứng không khỏi buông tay xuống, hai mắt co rụt lại mà nhìn hai người Long Kình Thiên. Vừa rồi ngay cả hắn cũng không có nhìn ra hai vị thái thượng trưởng lão Vạn Hải long môn như thế nào bị Long Kình Thiên cùng Bàn Tiểu Nhị đánh cho trọng thương.
← Ch. 535 | Ch. 537 → |