← Ch.044 | Ch.046 → |
Hành động của hai người khiến cho đám đệ tử của Luyện Đan tông sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Đan Thần vừa va chạm với người kia mà không đoán ra được mối quan hệ giữa hai người. Có điều, nhìn ánh mắt vui mừng của Đan Thần thì đám đệ tử của Luyện Đan tông thầm hâm mộ với Lôi Cương. Không ngờ tên tiểu tử này lại được Đan Thần sư huynh coi trọng tới vậy.
- Đan Thần!
Vị trung niên áo hồng gần như tức điên. Y không ngờ được Đan Thần vừa mới tới Luyện Khí tông đã động thủ với người ta như vậy.
- Được rồi! Dược Chiến sư thúc. Ta và Lôi Cương là bằng hữu. Vừa rồi chỉ luận bàn với nhau một chút mà thôi.
Đan Thần thấy người trung niên nổi giận thật thì vội vàng giải thích.
Vị trung niên áo hồng nhìn Lôi Cương thì thấy hắn gật đầu nên đành trừng mắt mà nhìn Đan Thần.
- Đi! Lôi Cương! Đi tìm Luyện Hư.
Đan Thần kéo tay Lôi Cương đi vào bên trong Luyện Khí tông.
- Đan Thần! Ngươi đi trước đi. Ta còn có chút việc rồi sẽ tới tìm các ngươi.
Lôi Cương vội vàng nói.
Đan Thần sửng sốt. Nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của Lôi Cương nên gã cũng chỉ đành nói:
- Ừm! Nhớ tìm chúng ta. Ba chúng ta sẽ gặp nhau thật vui vẻ.
Lôi Cương gật đầu. Thấy vậy Đan Thần mới theo đoàn người đi vào trong Luyện Khí tông.
Lôi Cương nở nụ cười rồi ngước nhìn lên không trung. Ánh mắt của hắn càng lúc càng thêm lo lắng.
- Ca... ngươi có đến không?
Lôi Cương lẩm bẩm trong lòng.
Thời gian trôi đi, chỉ còn rất ít đệ tử của các tông môn tới Luyện Khí tông mà Lôi Cương vẫn không thấy bóng dáng ca ca. Trán của hắn nổi gân xanh, nét mặt không giấu được sự lo lắng.
Gã đầu lĩnh trung niên áo đen thấy Lôi Cương vẫn đứng ở đó liền trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Ngươi ở đây chờ ai?
Lôi Cương sửng sốt rồi nói:
- Tiền bối. Ta đang đợi người của Đạo môn.
- A!
Người trung niên áo đen cảm thấy kinh ngạc rồi gật đầu nhưng không nói gì nữa.
Lúc này, giữa không trung lại có hơn mười thanh phi kiếm từ từ hạ xuống rồi có khoảng một trăm tên đệ tử xuất hiện. Đám đệ tử đó đều có sự kiêu ngạo đồng thời trên người tản ra một thứ gì đó giống như rất khát máu. Lại còn có thêm một điều khiến cho Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc đó là một người trung niên áo đen cũng đeo một thanh kiếm to chẳng kém gì Hư Kiếm của mình. Hơn nữa, trên ngực áo của người đó còn thêu một con dị thú không biết tên. Người trung niên đó cũng nhận ra ánh mắt kinh ngạc của Lôi Cương nhưng khi nhìn thấy thanh Hư Kiếm đeo sau lưng hắn mà y sững sờ, ánh mắt đầy sự khiêu khích nhìn về phía Lôi Cương.
- Ma Châu! Ma Luyện môn.
Một vị lão nhân dẫn đầu mặc trang phục màu hồng cất giọng trầm trầm.
Bốn gã trung niên của Luyện Khí tông cùng giật mình, ánh mắt có chút khác lạ, cung kính nói:
- Tiền bối! Xin hãy vào Luyện Khí tông nghỉ tạm một lần.
Một gã trung niên áo đen tự mình bước ra dẫn đường.
Đám đệ tử của Ma Luyện tông khi đi qua Lôi Cương đều kinh ngạc nhìn thanh Hư Kiếm sau lưng hắn. Ánh mắt của họ đều có chút châm biếm.
Không lâu sau, lại có một số phi kiếm hạ xuống trước Luyện Khí tông. Lúc này, nét mặt Lôi Cương đầy sự lo lắng mà nhìn đám người vừa hạ xuống.
- Đạo môn tới đấy.
Vị trung niên áo đen đứng cửa nói nhỏ.
Lôi Cương giật mình, ánh mắt sáng ngời nhìn mấy trăm tên đệ tử đầy sự kiêu ngạo trước mắt, cố gắng tìm kiếm trong số những người đó.
Nhưng Lôi Cương từ từ run rẩy, gương mặt dần trắng bệch, trán toát đầy mồ hôi...."Sao lại thế này? Tại sao lại không có ca ca?"
Lôi Cương như người mất hồn trở lại trong phòng mà Luyện Hư đã dẫn đến. Hắn mở cửa phòng nhìn Tử Vận đang ngồi tĩnh tu trên giường rồi tập tễnh đi về phía nàng. Thân hình hắn loạng choạng như không có xương cốt. Gương mặt lúc này trắng bệch, đôi môi run run, ánh mắt giống như người đã chết hoàn toàn tuyệt vọng.
Tử Vận từ từ mở mắt ra. Sau khi thấy Lôi Cương như vậy nét mặt nàng trở nên ngưng trọng, sâu trong đáy mắt có chút gì đó đau lòng. Tử Vận từ từ đứng dậy rồi nói:
- Lôi Cương! Là ai? Là ai làm cho người bị tổn thương?
Âm thanh lạnh lùng của nàng chứa đầy sát khí.
Ánh mắt như người mất hồn của Lôi Cương nhìn Tử Vận giật giật mấy cái. Rồi đột nhiên, Lôi Cương ôm chặt lấy Tử Vận mà dụi lên gương mặt mềm mại của nàng.
Tử Vận như bị sét đánh, toàn thân run rẩy. Đôi lông mi giật giật liên tục, gương mặt ửng hồng. Cảm nhận hơi thở và lực siết từ tay của Lôi Cương, Tử Vận định lui lại nhưng chợt nhận ra bản thân như mất hết sức chỉ đành để mặc cho Lôi Cương ôm lấy.
- Tử Vận...
Âm thanh của Lôi Cương khàn đặc.
- Ừ?
Tử Vận thẹn thùng lên tiếng.
- Tử Vận... Ta nên làm gì bây giờ? Ta nên làm gì bây giờ?
Lôi Cương buông Tử Vận ra rồi nắm lấy hai tay của nàng. Gương mặt của hắn giàn dụa nước mắt nhìn Tử Vận mà nói.
Cảm nhận hơi ấm từ đôi bàn tay thô của Lôi Cương, Tử Vận muốn tránh ra nhưng khi nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt của hắn, Tử Vận do dự một lúc rồi đau lòng nhìn Lôi Cương mà nói:
- Lôi Cương! Ngươi làm sao vậy?
Ở chung với Lôi Cương gần một năm, đây là lần đầu tiên Tử Vận thấy hắn như vậy. Cho dù là trận chiến với Kiếm Thần, sau khi tỉnh lại hắn vẫn tràn ngập ý chí chiến đấu. Vậy mà lúc này lại như người mất hồn, suy sụp và tuyệt vọng.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt của Lôi Cương rơi xuống vạt áo của Tử Vận. Tử Vận thắt lòng không nhịn được khi nhìn thấy điều đó.
- Tử Vận. Ta đã hỏi qua người của Đạo môn thì lần này không hề có ca ca của ta tham gia. Hơn nữa....
Âm thanh của Lôi Cương hết sức nghẹn ngào.
- Hơn nữa làm sao?
Tử Vận hỏi nhỏ.
- Hơn nữa... Đạo môn cũng không hề có ca ca Lôi Ma của ta. Ca ca của ta cũng không hề ở Đạo môn. Ca ca của ta đã mất tích, bây giờ không biết sống chết như thế nào. Ta phải làm sao đây?
Lôi Cương nói xong, nước mắt lại rơi xuống lã chã. Lúc này, hắn mới chỉ có mười bẩy tuổi, nên mặc dù tu vi cao nhưng cũng vẫn chỉ là một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành.
Tử Vận sửng sốt, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp. Ở cùng với Lôi Cương nên Tử Vận biết tình cảm của hắn đối với ca ca sâu tới mức nào. Vậy mà bây giờ Lôi Ma không có tung tích, không biết sống chết thế nào thì làm sao mà không khiến cho Lôi Cương suy sụp?
Tử Vận giơ bàn tay mềm mại của mình lau những giọt nước mắt trên mặt Lôi Cương mà nói:
- Lôi Cương! Chỉ là tạm thời không có tung tích ca ca của ngươi. Chờ khi tu vi của ngươi mạnh lên rồi, ngươi có thể đi tìm. Ngươi không được tuyệt vọng, không được suy sụp. Nếu chẳng may một thời gian nữa ca ca ngươi tới tìm ngươi thì sao?
Lôi Cương giật mình, đờ người ra một chút rồi lập tức ánh mắt sáng ngời nhanh chóng lên tiếng:
- Đúng! Ca ca ta nói sau hai trăm năm sẽ tới Kiếm Đỉnh môn để tìm ta. Ca ca ta đã nói thì nhất định sẽ làm được.
Sự suy sụp trên nét mặt của hắn trong nháy mắt biến mất mà thay vào đó là ý chí chiến đấu càng thêm vững vàng. Ánh mắt hắn kích động nhìn Tử Vận. Vào lúc này, Lôi Cương chỉ cảm thấy Tử Vận chính là mạng sống của mình. Hắn mê mẩn ngắm nhìn gương mặt trắng muốt của Tử Vận rồi chậm rãi cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ thắm. Hắn đưa lưỡi quét nhẹ lên đôi môi yêu kiều đó.
Tử Vận cứng người, ngơ ngác nhìn Lôi Cương đang nhắm mắt lại. Hai mắt của nàng giật giật rồi một giọt nước mắt chảy xuống giống như hạt ngọc rơi xuống tay Lôi Cương. Trong mắt nàng có cả sự thẹn thùng, tức giận, bất đắc dĩ, đau lòng...
Giọt nước mắt ẩn chứa bao nhiêu tình cảm đó lập tức làm cho Lôi Cương tỉnh táo lại. Mở mắt ra nhìn thấy đôi mắt đẹp đầy nước mắt của Tử Vận, Lôi Cương run người, đôi môi lưu luyến không chịu rời khỏi đôi môi yêu kiều của nàng. Hắn nhìn sâu vào trong đôi mắt đẹp định nói gì đó nhưng lại không thể nói ra được bằng lời.
Cảm nhận được ánh mắt xin lỗi của Lôi Cương, những giọt nước mắt lại tràn ra từ đôi mắt của Tử Vận rơi xuống mặt đất. Lúc này, Tử Vận như muốn giải phóng tất cả những gì chất chứa trong lòng.
- Tử Vận! Nàng đừng khóc nữa có được không?
Lôi Cương khàn khàn lên tiếng, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt nàng. Nhìn Tử Vận khóc, Lôi Cương cảm thấy rất đau lòng.
Bất chợt Lôi Cương cứng người, đầu như muốn nổ tung khi nhìn thấy Tử Vận chợt nhắm mắt lại, đôi môi son yêu kiều hé ra như mời gọi.
Vào lúc này, đầu óc của Lôi Cương hoàn toàn trống rỗng, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui sướng, trống ngực đập thình thịch. Hắn từ từ nhắm mắt lại dùng đầu lưỡi cố gắng tách đôi môi căng mọng ra mà tiến vào cuốn lấy lưỡi của nàng...
Cả hai đều nhắm mắt, trống ngực đập thình thịch, đắm chìm trong cái cảm giác tuyệt vời đó.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng vào lúc này cả hai có cảm giác như nó hoàn toàn dừng lại. Hai người cuống cuồng cuốn lấy đôi môi của đối phương mà biểu lộ nỗi lòng của mình.
Đúng lúc này một tiếng kẹt cửa chợt vang lên rồi cánh cửa từ từ mở ra. Hai gã thanh niên xuất hiện ở cửa rồi mở to mắt nhìn hai người đang hôn nhau trong phòng.
Tử Vận và Lôi Cương cùng mở mắt. Hai người nhịn nhau mà thẹn thùng, trống ngực đập thình thịch, lưu luyến rời đôi môi của nhau ra. Gương mặt trắng muốt của Tử Vận ửng hồng, không dám nhìn vào mắt Lôi Cương lại càng không dám nhìn ra sau lưng hắn. Mà gương mặt của Lôi Cương cũng ửng hồng liếc nhìn hai người phía sau không giấu được sự xấu hổ.
- Khụ... khụ.. Luyện Hư! Có phải chúng ta tới không đúng lúc hay không?
- Khụ khụ... hình như là không đúng thời điểm.
Luyện Hư ho lên mấy tiếng rồi trả lời.
- Vậy... chúng ta về chứ?
- Còn hỏi...
"Kẹt...." Cánh cửa phòng từ từ đóng lại...
← Ch. 044 | Ch. 046 → |