← Ch.054 | Ch.056 → |
Lôi Cương từ từ đứng dậy. Tử Vận thắc mắc hỏi:
- Lôi Cương! Có chuyện gì thế?
Lôi Cương nhìn xuống mặt đầu mà cảm thấy run run. Hắn lúng túng nói:
- Tử Vận! Tiếp theo là tới lượt ta.
Tử Vận sửng sốt rồi cười nhạt một tiếng. Nàng vung tay phải lên khiến cho Lôi Cương cảm thấy có một thứ lực lượng bao phủ quanh người rồi hắn từ từ bay lên sau đó chậm rãi hạ xuống đất. Lôi Cương muốn giãy dụa nhưng lại nhận ra bản thân không thể nhúc nhích được chỉ đành trừng mắt mà nhìn xuống dưới.
Rất nhiều đệ tử ngẩn người nhìn Lôi Cương hạ xuống đất. Đột nhiên, tất cả đệ tử đều nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của Tử Vận. Từ cách mà Lôi Cương hạ xuống họ có thể nhận ra cơ bản Lôi Cương còn chưa đạt tới khả năng ngự không phi hành. Chắc chắn là do thiếu nữ kia làm. Ông trời ơi! Không biết báu vật tuyệt thế đó đã đạt tới cảnh giới nào? Rất nhiều đệ tử đều cảm thấy ghen tị.
Lôi Cương thở ra một hơi rồi kinh ngạc nhìn xung quanh. Lát sau, một tiếng hét to vang lên:
- Mời số bốn trăm mười một lên lôi đài.
Lôi Cương cũng không nhảy ngay lên lôi đài mà từ từ bước lên, dường như hắn sợ không cẩn thận sẽ bị ngã. Bước đi từng bước, Lôi Cương từ từ điều chỉnh sự dao động trong lòng. Sau khi đặt chân lên lôi đài, thở ra một hơi, Lôi Cương liền khởi động tay chân một chút rồi ngẩng đầu nhìn về phía người thanh niên cao to đối diện. Điều khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc đó là thân thể của người thanh niên đó chẳng hề thua kém gì Bạo Lực. Chẳng lẽ lại là người của Lực chi nhất tộc?
- Bạo Cuồng của Lực chi nhất tộc.
Âm thanh to lớn của người thanh niên vang lên, y nhìn Lôi Cương chăm chú dường như muốn nhìn thấu toàn bộ cơ thể hắn."Tên tiểu tử này thế nào mà được sư huynh đánh giá cao đến vậy?"
- Lôi Cương của Kiếm Cương môn.
Lôi Cương chậm rãi nói, đồng thời cũng quan sát Bạo Cuồng. Trong lòng hắn chợt có suy nghĩ muốn cùng với đối phương vật lộn.
- Bạo Cuồng! Cẩn thận một chút.
Bạo Lực hét lớn một tiếng. Y chăm chú nhìn Lôi Cương. Mặc dù có lòng tin đối với đệ đệ có lực lượng không hề thua kém mình như không biết tại sao, khi đối mặt với Lôi Cương, Bạo Lực có cảm giác áp lực.
Mà Bạo Cuồng vừa rồi còn có chút khinh thường cũng giật mình nhìn Bạo Lực rồi lại nhìn Lôi Cương chằm chằm. Y thầm nghĩ trong lòng tại sao sư huynh lại cẩn thận như vậy? Chẳng lẽ Lôi Cương thực sự rất mạnh? Liếc mặt nhìn cơ thể Lôi Cương không hề có chút gì cường tráng, Bạo Cuồng có chút tin tưởng, đấm hai tay vào nhau rồi nói:
- Chuẩn bị xong chưa?
Lôi Cương gật đầu. Trong nháy mắt Bạo Cuồng liền di chuyền còn Lôi Cương vẫn đứng yên tại chỗ.
- Chết tiệt. Cái tên Lôi Cương này bị choáng hay sao? Bạo Cuồng không hề yếu hơn Bạo Lực đâu, tại sao lại đứng ngây người ra đó? Hư Kiếm đâu? Tại sao không lấy Hư Kiếm ra còn đứng ngẩn người ra đó làm gì?
Đan Thần ở dưới đất nôn nóng giống như kiến bò trong chảo. Khuôn mặt Luyện Hư cũng xuất hiện một chút lo lắng và khó hiểu.
- Cái tên này có phải bị choáng rồi hay không?
Kiếm Thần nhếch miệng cười nói một cách châm biếm.
Ma Vân và Bạo Lực cũng không nói gì chỉ chăm chú nhìn về phía Lôi Cương, trong mắt lóe lên một tia sáng. Một người có thể cầm được một thanh kiếm nặng ngàn cân sẽ mang tới cho họ điều ngạc nhiên như thế nào?
Ngộ Đạo của Đạo Môn cũng nhìn Lôi Cương chằm chằm. Lúc họ mới tới Luyện Khí tông, Lôi Cương tìm tới hỏi Đạo Môn có người nào tên là Lôi Ma gì đó hay không. Lúc đó hắn khiến cho đám đệ tử của Đạo Môn hết sức kinh ngạc nhưng cũng không ai nghe thấy người mà hắn hỏi. Nhưng nếu chỉ có chuyện đó không thôi thì họ cũng chẳng để ý chỉ có điều thực lực của Lôi Cương sau đó lại khiến cho mọi người kinh ngạc vì vậy mà có đệ tử suy nghĩ lại xem Đạo Môn có người đó không.
- Đừng làm cho ta thất vọng.
Ngộ Đạo thấp giọng nói.
Trong lòng Bạo Cuồng rất tức giận. Bản thây y dốc hết sức công kích vậy mà tên tiểu tử này lại đứng yên tại chỗ? Hay là y coi thường mình, thấy thực lực của mình không uy hiếp được hắn? Trong giây lát, tốc độ của Bạo Cuồng và lực lượng tăng lên, rồi y giống như một cơn lốc lao về phía Lôi Cương với tốc độ khiến cho không khí vang lên những tiếng gió rít.
"Oành!' một tiếng động chợt vang lên. Trong lúc mọi người đang nghĩ Lôi Cương có phải bị điên hay không, còn quyền của Bạo Cuồng thì sắp đánh tới ngực Lôi Cương thì hai mắt hắn chợt sáng ngời, chân phải lui lại sau một bước, quyền trái và ngực xoay dọc, quyền phải vung lên như một tia chớp đánh thẳng vào quyền của Bạo Cuồng.
Sau tiếng động đó, mặt đất dưới chân hai người nổ tung. Lôi Cương lui lại một bước còn Bạo Cuồng lùi lại mấy bước, không thể tin nổi mà nhìn đối phương. Gương mặt mi thanh mục tú của y không giấu được sự hoảng sợ.
"Sao thân thể của hắn lại có thể mạnh tới mức độ như vậy?" Trong lòng Bạo Cuồng vô cùng khiếp sợ. Một quyền này va chạm với nhau khiến cho thân thể của y phải run rẩy. Cho dù là chống lại một quyền với sư huynh Bạo Lực, y cũng không có cảm giác đó."Chẳng lẽ lực lượng thân thể của hắn còn mạnh hơn cả sư huynh Bạo Lực?"
Đám đệ tử hít một hơi. Cả đám mở to mắt mà nhìn nét mặt thản nhiên của Lôi Cương. Ánh mắt Ngộ Đạo sáng ngời. Rồi sau đó có chút gì đó trầm tư. Chợt y quay sang một tên đệ tử phía sau nói:
- Đi hỏi xem trong tông có người nào tên là Lôi Ma hay không?
- Chuyện này... này... Lôi Cương ẩn dấu thực lực? Thân thể của hắn dám chống lại với Lực chi nhất tộc? Sao có thể như vậy?
Đan Thần ngây người mà lẩm bẩm nói. Còn Luyện Hư đứng bên cạnh, ánh mắt cũng trở nên hết sưc nghiêm túc, sâu trong mắt cũng không giấu được một sự khiếp sợ.
Ma Vân hít một hơi, mi mắt hơi cụp xuống rồi khóe miệng khẽ nở nụ cười.
- Ngươi...
Bạo Cuồng khẽ khởi động thân thể hóa giải cơn tê dại của bản thân rồi trừng mắt mà nhìn Lôi Cương nhưng không nói được tiếng nào. Nhìn thân thể của Lôi Cương không hề có vẻ cường tráng vậy mà Bạo Cuồng không thể tin nổi hắn lại có thể bộc phát ra lực lượng kinh khủng như vậy.
Ánh mắt của Lôi Cương từ từ nóng lên. Mặc dù tu luyện Ngũ Hành thể tu nhưng từ trước tới nay, Lôi Cương mới chỉ giao tiếp với vách đá chí chưa bao giờ đánh đấm với người khác. Một quyền này khiến cho ý chí chiến đấu của Lôi Cương tăng cao. Hắn nhìn Bạo Cuồng chằm chằm rồi nói:
- Ta công kích đây.
Nói xong, chân phải Lôi Cương dậm mạnh về sau một cái khiến cho mặt đất lại xuất hiện thêm một cái hố. Sau đó, hắn như một mũi tên rời cung mà lao về phía Bạo Cuồng.
Bạo Cuồng nhanh chóng lùi lại vài bước. Ở Lực chi nhất tộc, Bạo Cuồng và Bạo Lực có thực lực không kém nhau bao nhiêu nên trong lòng rất cao ngạo. Vừa rồi bị thua thiệt trong quyền đầu tiên khiến cho Bạo Cuồng nổi giận. Lúc này thấy Lôi Cương chủ động công kích, Bạo Cuồng hết sức nghiêm túc, lui lại vài bước rồi đột nhiên đánh về phía Lôi Cương.
"Ầm... ầm" lôi đài số một liên tục vang lên những tiếng nổ. Cả hai người liên tục chọi quyền với nhau khiến cho đám đệ tử đứng dưới phải líu lưỡi.
- Ôi chao! Bạo Cuồng không phải là đối thủ của hắn. Lực lượng thân thể của hắn chẳng lẽ đã đạt tới nhị phẩm? Để tham gia đại hội giao lưu thì tuổi phải dưới hai mươi ba vậy thì làm sao mà hắn có thể có được thân thể đạt tới nhị phẩm? Đây là thần lực do trời sinh hay là tu luyện pháp quyết? Nếu như thần lực do trời sinh vậy thì Lôi Cương thực là khủng bố.
Bạo Lực nhìn Lôi đài chằm chằm thấy Bạo Cuồng liên tiếp lui về phía sau mà lẩm bẩm nói.
Đã lâu Lôi Cương không có cảm giác sảng khoái được thoải mái phóng thích lực lượng như vậy. Vì thế mà Lôi Cương càng đánh càng mạnh, tốc độ càng nhanh. Còn Bạo Cuồng thì hoàn toàn ngược lại, trong lòng y tức gần hộc máu, hai tay bắt đầu run rẩy. Y liên tục mắng Lôi Cương âm hiểm, không ngờ ngay cả đầu gối cũng dùng, vài lần suýt chút nữa thì đá vào chỗ đó của y. Cũng không thể trách được Lôi Cương. Lúc còn ở Kiếm Cương môn, Lôi Cương dùng hai khuỷu tay, đầu gối mà công kích vách đá. Vì vậy mà toàn thân đều trở thành vũ khí sắc bén của Lôi Cương. Lúc này đánh đám với Bạo Cuồng, Lôi Cương chỉ theo thói quen dùng đầu gối nên suýt chút nữa đá vào chỗ đó của Bạo Cuồng cũng chỉ là trùng hợp.
Đột nhiên Lôi Cương đấm mạnh hai cái vào ngực Bạo Cuồng khiến cho yết hầu của y cảm thấy ngòn ngọt đồng thời lui lại mấy bước. Nhưng còn chưa kịp phản ứng, y tái mặt khi thấy Lôi Cương dùng cả bả vai mà lao về phía mình. Bạo Cuồng run người vội vàng hét lên:
- Khoan... ta nhận thua.
Đột nhiên nghe thấy âm thanh của Bạo Cuồng, Lôi Cương đang dốc sức liền biết ngay là không ổn. Bản thân hắn cũng không thể khống chế được sức lực một cách dễ dàng. Vì vậy mà đột nhiên hắn bật người, húc thẳng vai xuống mặt đất.
"Rầm... rầm... rầm..." Cả lôi đài đều chấn động. Những mảnh đá vụn giống như những thanh kiếm sắc bắn lên tung tóe. Mười mấy mảnh đá vụn bắn qua người Bạo Cuồng khiến cho khuôn mặt y xuất hiện mấy vết máu.
Lôi Cương từ từ đứng dậy, khởi động một chút, ánh mắt vui vẻ mỉm cười, lẩm bẩm nói:
- Thật thoải mái.
Bạo Cuồng nhìn Lôi Cương chằm chằm giống như nhìn một con quái vật....
Toàn bộ đệ tử của các môn phái có mặt đều hít một hơi, khiếp sợ nhìn Lôi Cương đang tươi cười. Bọn họ không ngờ được lực lượng thân thể hắn lại kinh khủng như vậy. Không ít đệ tử nuốt nước bọt, thầm cầu nguyện hy vọng ba vòng không gặp phải Lôi Cương.
Nụ cười của Ma Vân cũng hơi cứng lại, ánh mắt trở nên nghiêm túc. Tới lúc này, Ma Vân mới thực sự coi trọng Lôi Cương.
Gương mặt Bạo Lực giật giật mấy cái nhìn về phía Lôi Cương có chút cảm kích và ngạc nhiên. Bạo Lực làm sao không nhận ra nếu Lôi Cương lao thẳng vào người Bạo Cuồng thì có lẽ y không chết cũng phải trọng thương.
- Đây... đây... đây...
Miệng Đan Thần há to đủ để nhét cả quả trứng vịt vào trong. Gã không thể thốt ra được một câu trọn vẹn, chỉ biết ngây người nhìn Lôi Cương.
Gương mặt lạnh lùng của Luyện Hư cũng giật giật mấy cái.
Vốn Kiếm Thần đang nở nụ cười chế giễu cũng sững sờ, ánh mắt nhìn Lôi Cương lại thêm kiên định.
Trên vách đá...
- Tên tiểu tử này không đơn giản. Qua một thời gian nữa có lẽ sẽ có được tiền đồ vô lượng.
Hỏa Lãnh chợt mở hai mắt nhìn Lôi Cương mà nói.
Nét mặt Tử Vận vẫn không thay đổi nhưng thân hình mềm mại cũng run nhẹ, ánh mắt nhìn Lôi Cương chằm chằm mà thầm nhủ:
- Tiền đồ vô lượng sao?
← Ch. 054 | Ch. 056 → |