← Ch.125 | Ch.127 → |
Mới lấy Hư Kiếm cầm trong tay, Lôi Cương liền cảm nhận được tiếng gió thổi tới phần phật bên tai. Hắn run người, quay lại vung kiếm chém ngang một cái. Trong lòng hắn khẽ gầm lên "Khai Thiên! Thức thứ mười tám!" Một thứ lực lượng khủng bố tản ra, quét về phía sau. Nhưng cũng không như sự tưởng tượng của hắn. Chỉ nghe thấy một tiếng động chói tai vang lên, Lôi Cương bay về phía trước mười trượng, ánh mắt ngưng trọng nhìn Tập Sơn thú chằm chằm không giấu được sự khiếp sợ.
Tập Sơn thú sau khi đột phá, thân thể không ngờ nhanh chóng tăng cao. Vết thương đầy máu bị cháy đen đang hồi phục với tốc độ cực nhanh. Cái bờm có lông màu vàng kim từ trong cơ thể mọc lên, tỏa ra ánh sáng màu tím trên bề mặt của nó. Hai mắt khủng bố của nó tràn ngập một sự dữ tợn và say máu. Mặc dù nó đang ngửa mặt nhìn lên trời nhưng Lôi Cương có thể cảm nhận được sự chú ý của nó vẫn tập trung về phía mình.
Sau khi thể hình của Tập Sơn thú đạt tới hai mươi trượng mới dừng lại. Trên trán của nó xuất hiện một cái ấn ký màu phấn hồng thi thoảng lại lóe lên sát khí đen thui. Thực lực có nó ước chừng phải tăng lên tới mấy cấp độ. Con Tập Sơn thú ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng giận dữ. Hai chân trước của nó đập vào nhau ầm ầm chẳng khác gì tiếng long ngâm khiến cho mặt đất phải chấn động, không trung vang lên những tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Lúc này, Tập Sơn thú đã hơn xa hạ phẩm Ma Bạo Hổ bậc năm. Ma Bạo Hổ chỉ nổi tiếng về tốc độ còn sự công kích và mức độ phòng ngự thì kém hơn mấy cấp bậc so với Tập Sơn thú. Không biết nó có phải do chó ngáp phải ruồi mà bước vào bậc năm được hay không nữa. Còn Tập Sơn thú thì khác. Lúc này, phần lớn nguyên nhân mà nó tiến cấp đó là do công kích khủng bố của Lôi Cương khiến cho nó trở nên điên cuồng. Sự nổi giận muốn xé Lôi Cương ra làm đôi khiến cho nó không có sự sợ hãi với Thiên Lôi như trước. Nhờ đó mà nó có sự đột phá. Với sự đột phá đó, toàn thân của nó đều có sự thay đổi long trời lở đất.
Vốn Tập Sơn thú là một con mãnh thú nổi danh từ thời viễn cổ với thực lực khủng bố, không biết đã vồ nát bao nhiêu người tu luyện. Mặc dù như vậy nhưng số lượng Tập Sơn thú bước vào bậc năm lại rất ít. Tuy rằng sự phòng ngự của nó khủng bố, sức mạnh thân thể kinh người nhưng lại không có chút tác dụng đối với Thiên Lôi. Nhưng với sự mạnh mẽ của nó thì trong số hạ phẩm linh thú cấp năm không có con nào là đối thủ của nó. Còn lúc này, sau khi Tập Sơn thú tiến cấp khiến cho Lôi Cương cảm nhận được rất nhiều uy hiếp. Ngay cả hơi thở của nó cũng tăng lên tới mấy cấp độ.
Đan Thần và Luyện Hư mềm nhũn người, toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Hạ phẩm Tập Sơn thú bậc năm... Cả hai người đã được nghe nói về Tập Sơ thú. Đó là một con thú làm sao mà một người mới bước tới Cương Anh hoàng cấp như Lôi Cương có thể chống chọi?
- Lôi Cương! Không được chống lại nó. Chạy. - Luyện Hư cảm thấy lo lắng, cao giọng quát lên.
Lôi Cương quay lại mà lắc đầu, miệng nở một nụ cười tươi. Hắn lại nhảy lên cao hai mươi trượng tới đúng trán của con thú. Hư Kiếm dựng đứng, bàn tay phải bao phủ một lớp vảy màu đồng tản ra ánh sáng màu vàng vỗ mạnh vào chuôi của Hư Kiếm. Trong nháy mắt, Hư Kiếm như phát nổ với tốc độ như tia chớp vọt về trán của con thú.
Lúc này, sự tiến hóa của Tập Sơn thú đã hoàn thành. Cảm nhận được sự uy hiếp nơi trán, hai mắt của nó tỏa ra ánh sáng màu trắng nhạt. Lôi Cương thầm kêu không ổn khi thấy nó không hề ngăn cản Hư Kiếm mà hai cái chân khổng lồ của nó nhanh như chớp đánh về phía mình. Lúc này, hai chân của con thú không chỉ mang theo tiếng rít mà còn tỏa ra ánh sáng màu hồng phấn. Lực đạo cũng mạnh hơn trước rất nhiều. Đồng thời, nó phun ra một ngọn lửa màu hồng.
"Oành..." Hư Kiếm đâm thẳng vào trán của Tập Sơn thú làm vang lên tiếng sắt thép va chạm. Không ngờ nó chỉ tạo ra trên trán của con thú một vết thương to bằng nắm tay nhỏ. Có thể thấy được sức phòng ngự của Tập Sơn thú khủng bố như thế nào.
Sắc mặt Lôi Cương không hề thay đổi nhìn công kích từ Hư Kiếm mà không hề gây ra uy hiếp với Tập Sơn thú. Tới lúc này, bản thân hắn lại phải đối mặt với sự công kích của nó. Thở ra một hơi, Lôi Cương lập tức biến mất. Tốc độ công kích của Tập Sơn thú mặc dù nhanh nhưng tốc độ của Lôi Cương còn nhanh hơn. Hơn nữa, lúc này, thân thể của Lôi Cương đã xuất hiện lớp vẩy nên càng khiến cho sự phòng ngự và sức mạnh thân thể tăng thêm một cấp. Chỉ trong giây lát, Lôi Cương đã xuất hiện trên trán Tập Sơn thú mà cầm lấy Hư Kiếm. Nội kình trong cơ thể hắn cuồn cuộn ngưng tụ vào trong Hư Kiếm.
"Oành!" Một tiếng động vang lên, Hư Kiếm phát ra một lưỡi kiếm gió sắc bén bổ thẳng vào chân phải của con thú. Nhưng khi lưỡi kiếm chạm tới chân phải của nó không ngờ vẫn không thể chặt đứt. điều này khiến cho Lôi Cương cảm thấy hết sức nặng nề. Hắn dốc toàn lực phát ra một thức thứ mười tám của Khai Thiên nhưng lại không thể chặt đứt chân của Tập Sơn thú. Lôi Cương vừa mắng sự biến thái của nó vừa nhảy lên cao phát ra một chiêu công kích khủng bố đánh lên người nó.
Lôi Cương cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng khi thấy khi thân thể ngưng tụ được lớp vẩy làm cho tốc độ của hắn tăng lên rất nhiều. Đồng thời sức mạnh cũng phát triển theo. Vốn Lôi Cương chỉ nghĩ nó nâng cao sự phòng ngự nhưng tới mức này, hắn lập tức thực sự phản kích khiến cho Tập Sơn thú gầm lên liên tục. Tốc độ của Lôi Cương khiến cho Tập Sơn thú không thể nắm được. Mặc dù nó đã tiến hóa tới bậc năm, các mặt đều tăng lên tới mấy cấp độ nhưng Tập Sơn thú vẫn không thể công kích được Lôi Cương. Vì vậy mà cho dù có mạnh tới mấy thì cũng vô dụng. Từ từ, toàn thân Tập Sơn thú đã xuất hiện rất nhiều vết máu.
Tuy rằng, công kích của Lôi Cương không làm cho nó bị thương nặng nhưng cứ như vậy con thú cũng không làm gì được mà để mặc cho hắn công kích.
Luyện Hư và Đan Thần cùng nhìn nhau rồi hít một hơi. Tốc độ của Lôi Cương khiến cho người ta thực sự khiếp sợ. Sự tiến bố của hắn cũng làm cho hai người cảm thấy không thể bằng. Cả hai người đều là nhân vật số một trong giới thanh niên của tông môn nhưng lực chiến đấu lại rất khó có thể vượt qua được Lôi Cương. Có điều, về mặt luyện khí và luyện đan của hai người thì không phải nói.
- Xem ra sau này còn phải tôi luyện nhiều hơn nữa. - Đan Thần thở dài.
Luyện Hư gật đầu một cách cam chịu. Mặc dù thời gian hai người rèn luyện rất nhiều nhưng phần lớn là do cả hai có một sự phối hợp không thể chê vào đâu được. Điều đó khiến cho cả hai không có được nhiều sự tôi luyện, hiệu quả rèn luyện cũng không được cao.
"Graooo..." Hai mắt Tập Sơn thú đỏ ngàu, toàn thân chợt tản ra ánh hào quang màu trắng nhạt. Nó thôi không công kích, cũng chẳng ngăn cản. Tốc độ của Lôi Cương khiến cho nó hiểu được cho dù làm gì cũng chỉ phí công. Đột nhiên, Tập Sơn thú gầm lên một tiếng giận dữ, vang vọng trời đất. Bốn chân nó dậm một cái khiến cho thân thể khổng lồ vọt lên cao tới một trượng.
"Graoo..." Sau khi rống to một tiếng, ánh sáng màu trắng trên người nó lập tức trở nên rực rỡ rồi ngưng tụ trong cơ thể của con thú. Thân mình nó chẳng khác gì một ngọn núi nện thẳng xuống mặt đất.
"Rầm..."
"Rầm..."
"Rầm..." Những tiếng nổ long trời lở đất cùng với mặt đất lún xuống, một làn sóng chấn động khiến cho sâu bên trong dãy núi Vạn Linh không thể chịu nổi. Vô số tảng đá vụn giống như được tăng thêm một luồng sức mạnh mà vọt về bốn phương tám hướng. Đan Thần và Luyện Hư ở xa đều thầm kêu không ổn, nhanh chóng bố trí cho bản thân một đạo kết giới phòng ngự. Khi làn sóng chấn động lan tới, cả hai cùng biến sắc khi cảm giác thân mình như mất đi sức mạnh. Làn sóng khủng bố cũng không biết mất, liên tục tản ra bốn phương tám hướng, làm bốc lên một đám bụi mù mịt bao phủ toàn bộ khu vực sâu bên trong núi Vạn Linh.
Lôi Cương đang liên tục thay đổi vị trí công kích Tập Sơn thú chợt cảm thấy bản thân như nặng thêm mấy vạn cân rồi rơi từ trên cao xuống đất. Làn sóng khủng bố khiến cho khí huyết trong người hắn sôi lên. Cũng may có lớp vảy màu cổ đồng ngăn cản phần lớn uy lực."Thế này là sao?" Lôi Cương cảm thấy kinh hãi. Khi rơi xuống mặt đất, nhất thời, hắn không thể đứng dậy do thứ trọng lực đó vẫn chưa biến mất.
Bỗng Lôi Cương biến sắc khi thấy không trung chợt tối sầm lại. Hắn ngẩng đầu lên nhìn bộ móng vuốt khổng lồ dang chộp tới kéo theo vô số những lưỡi đao gió sắc bén.
"Oành..." Một tiếng động lớn vang lên đồng thời mặt đất tiếp tục rung chuyển. Tập Sơn thú vồ xuống khiến cho mặt đất xuất hiện một cái hố to mấy chục thước. Một đám bụi mù mịt hình tròn khổng lồ bốc lên không trung.
"Graooo..." Tập Sơn thú ngửa mặt lên trời mà gầm rống. Trong đôi mắt dữ tợn của nó, sát khí lại càng đậm thêm.
← Ch. 125 | Ch. 127 → |