Vay nóng Tinvay

Truyện:Thể Tôn - Chương 147

Thể Tôn
Trọn bộ 934 chương
Chương 147: Rừng Thôn Ma
0.00
(0 votes)


Chương (1-934)

Siêu sale Lazada


Đôi mắt đẹp nhìn Lôi Cương chằm chằm, đầy sát khí. Bỗng nhiên người con gái thét to:

- Địch Thanh, Địch Trạch, giết hắn!

Lôi Cương không biết nói gì, trước sự đáng sợ của người con gái này. Lôi Cương biến sắc, khi cảm nhận được khí thế hai gã mặc áo xanh bên ngoài bùng nổ, xem chừng là muốn động thủ. Ngay lập tức, Lôi Cương lạnh lùng nói:

- Hừ, có thể ôm một người con gái đẹp cùng chết, ta cũng thỏa mãn rồi.

Đúng như Lôi Cương mong đợi, hai gã mặc áo xanh khựng lại, khí thế cũng vụt tắt, Lôi Cương chỉ nghe thấy một âm thanh u ám:

- Tiểu tử, tốt nhất ngươi không nên rơi vào tay bọn ta, không thì nhất định ngươi không chết yên lành đâu.

Trong lòng Lôi Cương cười nhạt, tay phải khẽ động, ôm người con gái ở ngực mình. Nếu như hai gã mặc áo xanh kia bạo động, thì Lôi Cương cũng có một hộ thuẫn. Với lại, hình như địa vị người con gái này cực kỳ cao, thế này càng có lợi cho mình, hai gã áo xanh kia không dám lộn xộn nữa.

- Tay ngươi để chỗ nào? Chẳng lẽ, lần trước ngươi còn sờ chưa đủ sao?

Người con gái mặc áo xanh run lên, hai mắt ầng ậc nước mắt như chỉ muốn nuốt chửng Lôi Cương. Chỉ có điều hai mắt nàng nhìn hung dữ như vậy, nhưng lại vô cùng đáng yêu.

Lôi Cương sửng sốt đưa mắt nhìn tay của mình, mà ngượng ngùng. Tay phải hắn đang để trên ngực người con gái ép chặt vào người mình. Lôi Cương vội vàng buông lỏng tay phải, để lui xuống dưới bụng nàng, rồi đưa tay trái giữ cổ nàng. Đối với người con gái điêu ngoa này, Lôi Cương không hề có thiện cảm. Hắn cũng thầm than, nước da nàng thật mềm mại. Đột nhiên, Lôi Cương sửng sốt "lần trước, còn sờ chưa đủ sao?". Lẽ nào trước đây mình đã sờ vào ngực nàng? Lôi Cương cẩn thận suy nghĩ, nhưng vẫn nghĩ không ra, liền thấp giọng nói:

- Đạo hữu, chắc là ngươi nhầm rồi? Trước đây, ta chưa hề sờ vào ngực ngươi mà. Đây mới chỉ là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Ngươi nhầm rồi!

Lôi Cương chưa nói dứt lời, người con gái nổ tung, cơ thể mềm mại của nàng hơi rùng mình, hét to:

- Ngươi...ngươi, ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra.

Khuôn mặt Lôi Cương biến sắc, hơi lưỡng lự. Nhưng đúng lúc này, trong tay phải người con gái mặc áo xanh chợt xuất hiện một thanh tiểu đao tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo đâm về phía eo của Lôi Cương.

- Hấp...

Lôi Cương hít mạnh một cái, cạnh sườn bên phải truyền đến một cơn đau nhức, hắn dùng một chút lực bên tay trái, lạnh lùng nói:

- Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?

Cái cổ trắng như tuyết của người con gái mặc áo xanh hơi ửng hồng, đôi mắt đẹp kia cũng hơi cụp lại.

- Hừ!

Người con gái mặc áo xanh lại đâm tới một đao. Trong lòng Lôi Cương tức giận, vội vàng di chuyển tránh cú tấn công này. Lôi Cương không nghĩ ra được cách nào đối với người thiếu nữ trong tay. Hắn không thể giết, cũng không thể ngăn cản được nàng, nên không biết làm gì khác hơn hắn tay trái đành bóp chặt cổ nàng. Tay phải như chợp chộp vào tay nàng. Nhưng, trong nháy mắt, người con gái mặc áo xanh lại bạo động, mạnh mẽ xoay người, điên cuồng đâm tiểu đao về phía lưng của Lôi Cương. Mặc dù thân thể của Lôi Cương có một sự phòng ngự rất mạnh, nhưng dưới sự công kích điên cuồng của người con gái, phần dưới lưng Lôi Cương chảy máu. Trong nháy mắt, Lôi Cương phát ra cái lồng cương khí bao phủ lấy lưng. Tay phải đang ôm lấy thân thể người con gái nhanh chóng đổi thành tay trái. Rồi tay phải nhanh như một tia chớp chụp lấy tay phải người con gái, rồi đoạt lấy tiểu đao của nàng.

Lôi Cương cúi đầu, căm phẫn, nhìn người con gái ở trong lòng, lấy lại khẩu khí, lạnh nhạt nói:

- Ngươi đừng ép ta!

Mất đi tiểu đao, người con gái mặc áo xanh sửng sốt nhìn Lôi Cương với ánh mắt vô cùng sắc bén, thân thể mềm mại run rẩy, thở dốc, đôi mắt đẹp từ từ cụp xuống, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Cương. Đột nhiên, nàng thổi môt hơi vào môi Lôi Cương, cười duyên, nói:

- Ôm ta, có thoải mái không?

Lôi Cương lạnh lùng nhìn người con gái mặc áo xanh, cương khí trong cơ thể hắn tạo thành cái lồng cương khí bên ngoài cơ thể để ngăn chặn hành động khác thường của người con gái mặc áo xanh này, Lôi Cương nắm lấy tay phải của nàng, đồng thời cũng ôm lấy eo nàng. Trên khuôn mắt hắt để lộ ra nụ cười nói:

- Rất thoải mái!

Sát khí ở sâu trong đôi mắt người con gái mặc áo xanh đặc hơn, đôi mắt đẹp của nàng như có thể phóng ra sấm sét, sẵng giọng nói:

- Thả ta ra, có được không?

Nói xong còn không quên nháy mắt với Lôi Cương thể hiện một sự quyến rũ làm người ta say mê.

Hai mắt Lôi Cương hơi cụp lại, hắn thầm nghĩ trong lòng: "Người con gái này đang làm gì vậy? Thả nàng?" Trong lòng Lôi Cương cười nhạt, thần thức hắn phát hiện ra hai tên mặc áo xanh bên ngoài đang ngồi chồm hổm, quan sát, chuẩn bị giáng cho Lôi Cương một kích. Sau đó, Lôi Cương khẽ cười, nói:

- Thả ngươi? Được!

Người con gái mặc áo xanh vui vẻ, ánh mắt lộ vẻ đắc ý, lại nói:

- Vậy sao ngươi vẫn còn ôm ta chứ? Tay ngươi ôm, làm ta đau quá...

- Ừ, ta sẽ nhẹ tay.

Lôi Cương chậm rãi nói, tay trái từ từ buông ra. Bỗng nhiên tay phải hắn căng ra ôm nàng vào nách. Rồi đột nhiên hắn chạy ra khỏi xe ngựa. Hai chân hắn bao phủ một làn ánh sáng màu vàng nhạt, rồi chẳng khác gì một tia chớp lao về phía trước.

Khi hai gã mặc áo xanh phản ứng, thì phát hiên ra rằng Lôi Cương chỉ còn lại một cái điểm đen. Hai người cùng giận tím mặt, hóa thành hai đạo ánh sáng vọt tới hướng có Lôi Cương.

Thần thức Lôi Cương liên tục chú ý đến xe ngựa. Hắn ở cùng người con gái mặc áo xanh kia, vì vậy mà làm cho hai gã mặc áo xanh lơ là cảnh giác tưởng rằng Lôi cương đã bị thiếu nữ tóm được. Vì vậy mà mới tạo cơ hội cho hắn bỏ chạy.

Lôi Cương chạy như điên, bàn tay phải hắn giống như móng vuốt kim loại khiến cho người con gái mặc áo xanh không có cách nào giãy giụa. Lôi Cương cảm nhận thấy phía sau, hai gã mặc áo xanh đang lao nhanh đuổi theo hai người. Trong lòng Lôi Cương không ngừng lo lắng, nếu như bị đuổi theo, thì có lẽ mình phải đối mặt với việc bị hai gã cường giả cương vương truy lùng. Lôi Cương hiểu rõ, lúc này, hắn cần phải tìm một chỗ để ẩn nấp. Cuối cùng Lôi Cương phát hiện ra phía trước có một khu rừng rậm trải dài. Khuôn mặt Lôi Cương vui vẻ, hắn cấp tốc lao xuống, mang theo cả người con gái mặc áo xanh trốn vào trong rừng rậm.

- A! Ngươi, ngươi... quay lại mau.

Bị Lôi Cương mang theo, người con gái mặc áo xanh thấy phía dưới là rừng râậm, vội vàng kêu to lên.

Chỉ có điều, lúc này Lôi Cương lại còn có thể nghe lời của người con gái mặc áo xanh sao? Quay lại? Quay lại cho hai gã cường giả Cương Vương giết sao?

- Đây là rừng Thôn Ma!

Người con gái mặc áo xanh kêu to lên, trong lời nói đấy vẻ sợ hãi. Trước đó nàng còn tìm cách bắt Lôi Cương, sau đó làm thế nào để hành hạ hắn, nhưng trong nháy mắt những suy nghĩ đó biến mất, thay vào đó chính là sự sợ hãi.

Vừa tiến vào phạm vi rừng rậm. Đột nhiên Lôi Cương bị dừng lại. Một thứ sức mạnh kỳ diệu khiến cho Lôi Cương rơi xuống như thể mặt đất có lực hút cực lớn. Lôi Cương thầm nghĩ trong lòng rằng không ổn rồi thầm mắng mình rằng đã tùy tiện tìm một chỗ ẩn nấp quái quỷ như thế này.

Bên ngoài phạm vi rừng rậm, hai gã mặc áo xanh liền dừng lại, khuôn mặt vô cùng khó coi, nhìn về phía dưới rừng rậm rộng mênh mông. Một trong hai tên khô khan nói:

- Hắn... Hắn không nên vào chỗ này.

- Hấp... Chuyện lớn rồi. Không ổn! Rừng Thôn Ma. Đúng là rừng Thôn Ma. Làm sao bây giờ?

Một gã mặc áo xanh khác nói, khuôn mặt trở nên trầm trọng.

- Quay lại thôi. Hai người chúng ta mà đi vào trong thì cũng là mười phần chết chín. Hãy để cao thủ tới đây.

Gã đàn ông mặc áo xanh có gương mặt âm trầm ổn định lại rất nhanh, thấp giọng nói.

Rồi hai người lập tức hóa thành hai luồng anh sáng dần dần biến mất.

Lôi Cương rơi xuống mặt đất, nội phủ ngũ tạng gần như bị xê dịch, với lại bên người hắn vẫn còn đè nặng một người. Trong nháy mắt bị rơi xuống mặt đất, người con gái mặc áo xanh lại giãy giụa, trong tình thế cấp bách, tay Lôi Cương lại phải ôm lấy nàng.

Lôi Cương mở hai mắt ra nhìn, nằm ở trên người hắn là người con gái mặc áo xanh, hắn lạnh lùng nói:

- Đừng có giả vờ chết!

Người con gái mặc áo xanh nằm ở trên người Lôi Cương chậm rãi ngẩng đầu lên, cái khăn che mặt màu tím chẳng biết đã rơi đi đâu rồi, làm lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ rực bị mái tóc dài phủ đầy xuống. Trong đôi mắt đẹp hết sức trong veo, có vẻ căm phẫn. Nàng nhìn Lôi Cương chằm chằm, như muốn nuốt chửng hắn. Bỗng nhiên, sát khí trong mắt người con gái vừa hiện lên, trong tay xuất hiện một thanh linh kiếm đang định giết chết Lôi Cương thì cảm thụ được ở bụng truyền đến một sức mạnh cực lớn. Thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của nàng bay ngược trở ra, rồi ngã xuống cách Lôi Cương hơn mười thước.

Lôi Cương đứng lên, lấy từ trong giới chỉ ra một viên đại hoàn đan, nuốt, rồi lại nhìn người con gái, lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi làm càn, thực sự đừng trách ta lòng dạ độc ác!

Nói xong, thì hắn từ từ nhắm mắt lại để khôi phục.

Từ trên mặt đất người con gái mặc áo xanh bò lên, toàn thân nàng nhếch nhác làm gì còn cảm giác cao thượng, ung dung, đẹp đẽ trước kia chứ? Hai mắt vô hồn, chết lặng ngồi trên mặt đất. Từ nhỏ đến lớn, có bao giờ nàng phải chịu uất ức thế này không? Có lẽ cả thời gian trước kia cũng không bằng một ngày hôm nay. Người con gái mặc áo xanh cử động phần dưới cơ thể, hai mắt lãnh đạm nhìn về phía Lôi Cương đang ngồi xếp bằng. Cơ thể nàng lại bạo động, linh kiếm tự động bay vào tay phải người con gái. Trong nháy mắt, nàng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lôi Cương, chém xuống cổ hắn một kiếm.

- Ầm!

Một âm thanh ảm đạm vang lên, linh kiếm trong tay người con gái bay ra ngoài. Lôi Cương mở hai mắt, nhìn chằm chằm vào người con gái, lạnh lùng quát:

- Đủ rồi!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-934)