← Ch.170 | Ch.172 → |
Lão nhân không thể tin vào mắt mình, đột nhiên nhận ra quái nhân mặc lân giáp biến mất, trong lòng thầm nghi ngại không hiểu phòng ngự của lân giáp rốt cuộc đáng sợ cỡ nào. Cùng lúc, bỗng nhiên, lão cảm nhận được một cảm giác tử vong bao phủ. Lão nhân không kịp có bất kỳ phản ứng gì, ngay bụng đột nhiên trúng một cỗ lực đạo.
"Ầm..." Thân thể lão nhân tức thì nổ tung, cương anh chưa kịp thoát ra đã hóa thành linh khí tinh khiết tan ra. Cương Ma lạnh lùng nhìn làn sương máu phiêu tán trong không trung, cảm giác thương xót yếu mềm trong lòng biến mất.
"Lôi Cương a, đã đi đến Huyết Ngục này rồi, lòng thương hại lẫn nhân từ không hề tồn tại, trên đời này còn gì quan trọng hơn mạng sống bản thân?" Cương Ma thầm lẩm bẩm nói.
Không sai, Cương Ma chính là Lôi Cương, Sau khi rời khỏi rừng Thôn Ma. Lôi Cương cứ thẳng đường mà tiến, vừa lúc gặp được nhóm chín kẻ ác nhân bị người truy sát. Trong lòng Lôi Cương tràn ngập ý chí chiến đấu, nhẩy vào chém giết, rồi trở thành ân nhân của chín người nọ, gia nhập nhóm người ác nhân. Nửa năm đã qua, trong lòng Lôi Cương vẫn trăn trở, biết tại Huyết ngục này muốn sinh tồn thì không thể thương hại kẻ khác, không thể có lòng nhân từ, thế nhưng nếu hạ gục kẻ ác hay cường giả trên Kiếp Cương, Lôi Cương chẳng hề cảm thấy hổ thẹn. Ở thôn Ly Gia một thời gian, Lôi Cương biết có mỗi khi đạt tới Kiếp Cương là phải ra ngoài chém giết. Cương giả kiếp cương trên tay chắc chắn đã dính máu kẻ khác, thế nhưng đối với tu luyện giả cấp thấp, dưới kiếp cương, Lôi Cương lại không hạ thủ được. Dù sao, bọn họ cũng chỉ là người vô tội.
Nhưng lão nhân kia lại làm ảnh hưởng tới lòng thương hại của Lôi cương. Đúng như lời đội trưởng, nếu như không giết bọn chúng thì sau này bản thân mình sẽ phải hối hận. nếu như không giết chúng thì chúng cũng suy nghĩ đẩy mình vào chỗ chết.
Bản thân Lôi Cương đã vô cùng đáng sợ, mặc thêm bộ lân giáp lực đạo càng mạnh hơn gấp bội. Lão nhân cấp Cương Vương huyền giai làm sao có thể chống đỡ một kích cuồng mãnh của Lôi Cương? Đến một ngọn núi to cũng có thể bị một quyền của Lôi Cương làm rung chuyển. Đạt đến mức Thể Vương, cái đáng sợ của "ngũ hành thể tu" càng lộ rõ. Công kích của Lôi Cương trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
Một quyền cường mãnh của Lôi Cương đánh trúng lão nhân khiến cho khuôn mặt cả chín tên ác nhân đều lộ ra vẻ chấn động. Lực đạo kinh khủng như vậy nếu đánh thẳng vào chính mình, liệu mình có thể chống đỡ nổi không? Mỗi người trong lòng đều có sự liên tưởng, đến tên đội trưởng cũng là như vậy. Nam tử tên Vũ Hóa Thần không khỏi liếc mắt qua đội trưởng, Lôi Cương là do đội trưởng nửa năm qua bảo vệ, bồi dưỡng tu luyện, cường giả cương vương đáng sợ như vậy ngày sau tiền đồ sẽ rạng rỡ đến cỡ nào? Hơn nữa, hiện tại Thành Địch Ngược đang có nội loạn, ác nhân càng ngày càng nhiều, qua đó càng đủ để phát triển.
Đội trưởng xuất hiện trước mặt Lôi Cương, vỗ vỗ vai hắn, trầm giọng nói: "Tốt lắm! Hiện tại ngươi cần phải hiểu rõ, vì sao chúng ta phải giết người, có một số việc không phải tùy theo ý chúng ta là được. Nếu chúng ta không làm như vậy thì sẽ trở thành miếng mồi ngon trong miệng kẻ khác a."
Lân giáp trên người Lôi Cương chậm rãi khôi phục lại hình dáng ban đầu. Lúc này Lôi Cương đã thay đổi hình dáng, tên cũng đổi thành Cương Ma, tránh bị Thành Địch Ngược truy sát, càng là tránh bị Huyền Mộc lão ma đang đào tẩu trả thù. Vẻ mặt Lôi Cương thản nhiên, gật đầu, nói: "Ta đã hiểu, đội trưởng!"
"Ân, như vậy rất tốt. Thu thập chiến lợi phẩm, hướng tới mục tiêu kế tiếp!" Đội trưởng lớn giọng quát. Đám ác nhân còn lại đều hạ xuống thu thập giới chỉ dâng lên.
Vụ Thành Địch Ngược chém chết Long Bích khách khanh trường lão chính là ngòi nổ, khiến các trưởng lão còn lại trong Thành Địch Ngược lo lắng khôn nguôi, e sợ bản thân sẽ biến thành Long Bích kế tiếp. Mà đám ác nhân Huyết ngục cũng nhân cỗ sóng ngầm đóđiên cuồng giết người. Rất nhiều tiểu thôn được Thành Địch Ngược bảo hộ đều rơi vào miệng cọp, thậm chí có những đội ác nhân chuyên môn tìm kiếm các thôn trang. Sợ rằng không bao lâu sau, nếu gặp phải đại đội ác nhân, thì cả một thôn trang cỡ trung cũng là diệt vong.
Tất cả điều này đều ngầm chỉ ra rằng, nếu như Thành Địch Ngược khống chế không tốt, sợ rằng địa vị của Thành Địch Ngược cũng sẽ dao động
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt một năm đã qua, Huyết ngục càng ngày càng loạn, đã có hơn một vạn thôn trang được Thành Địch Ngược bảo hộ bị tàn sát, rất nhiều thôn trang cự tuyệt giao nộp phí bảo hộ, đồng thời gia nhập đoàn ác nhân. Theo thời gian qua đi, ác nhân trải rộng khắp nơi, cuối cùng, trở nên tàn nhẫn chém giết, tranh cướp lẫn nhau. Ngoại trừ bên ngoài thôn trang cỡ lớn và cỡ vừa, toàn bộ Huyết ngục đã chẳng còn nơi nào an toàn. Thế lực Ác nhân nổi lên trong Huyết ngục, khiêu chiến địa vị của Thành Địch Ngược tại Huyết ngục. Mà Thành Địch Ngược cũng phản ứng lại, phái các đệ tử tinh anh đi ám sát các đoàn đội ác nhân nổi danh.
Trong nhất thời, Huyết ngục lâm vào tình cảnh nội loạn từ trên xuống dưới, không ít tu luyện giả cho rằng hai trăm năm sau vào thời khắc cái khe mưa bão sấm chớp yên tĩnh, thì trận đại chiến sẽ như thế nào? Cũng có rất nhiều thôn trang loại nhỏ và vừa cùng tụ tập lại, chống lại sự chém giết của ác nhân. Mà các tiểu thôn cũng hoàn toàn bị xóa sổ khỏi Huyết Ngục.
Phía đông nam Huyết ngục.
Trong một cái tiểu thôn nhỏ có một ngôi thành. Diện tích của thôn trang cũng không lớn, khoảng chừng có thể chứa được hai trăm người. Chỉ có mấy kiến trúc lớn, tiểu thôn cũng không có nhiều tuyến phòng ngự, mà ở đại môn cũng chỉ có một số người. Tại Huyết ngục điều này có nghĩa đây là nơi ác nhân tụ tập.
Lúc này, tại tâm của thôn trang, hơn trăm người tụ tập. Đầu lĩnh là một gã nam tử trung niên mắt hổ, toàn thân toát ra mùi máu tanh bức người, vẻ mặt trầm ổn tạo cảm giác không giận mà uy. Mà dưới nam tử trung niên, có chín tên nam tử, cao to ngất ngưởng. Bất quá trong đó có một gã mi thanh mục tú, giữa hai hàng lông mày hiện lên tia sắc bén, khuôn mặt thản nhiên khiến kẻ khác phải để ý.
"Nếu Thất Luyện đoàn đã biết được chủ ý của chúng ta, như vậy, chúng ta liền đánh trước. Lần này giết Thất Luyện đoàn, Vũ Thần Hóa sẽ lĩnh tiểu đội ba đánh chính diện quấy nhiễu địch, Cương Ma lãnh tiểu đội chín đánh lén phía sau. Còn lại cùng ta tổng tấn công Thất Luyện đoàn!" Nam tử trung niên mắt hổ trầm giọng quát, hai mắt hơi nheo lại, sát khí lóe ra, khiến kẻ khác lạnh cả sống lưng.
Mà những người này một năm trước chính là mười kẻ ác nhân. Lúc này tất cả đều đã là Đạo Vương, Cương Vương, trong đám ác nhân đã trở thành một đội nhóm không nhỏ!
Long Lân đoàn là tên đoàn đội của Lôi Cương. Đội trưởng U Long, cường giả cấp cương vương thiên giai. Tại khu vực đông nam, Long lân đoàn có tiếng tăm lừng lẫy, mỗi người đều trải qua trăm trận chiến, vô cùng cường hãn. Nghe đồn Long Lân đoàn có một tiểu đội trưởng tên Cương Ma, có thể biến thân thể thành lân giáp, vô cùng đáng sợ, cùng với tu vi cương vương huyền giai trong Long Lân đoàn thực lực cũng phải đứng trên thứ ba.
"Vâng đội trưởng!" Một trăm lẻ chín tên ác nhân cùng quát lên, thanh âm xuyên phá tầng mây, kéo dài mãi không dứt.
"Hảo! Cương Ma lĩnh tiểu đội chín đi trước, tiến đến hậu phương căn cứ của Thất Luyện đoàn, chờ thời cơ tập kích!" Ánh mắt U Long nhìn về phía Lôi Cương, tràn đầy ý coi trọng, sâu trong đáy mắt cũng lộ ra một phần chờ mong cùng tín nhiệm.
Lôi Cương gật đầu, trầm giọng đáp: "Vâng! Dội trưởng!" Lập tức, Lôi Cương xoay người, nhìn về mười tên toàn thân nồng nặc mùi máu tanh phía sau, thấp giọng nói: "Đi!" Nhóm người biến mất khỏi tiểu thôn.
"Vũ Hóa Thần, nhận lĩnh tiểu đội ba. Tiến vào quấy rồi tình hình địch!"
...
Vẻ mặt Lôi Cương nghiêm trọng mang theo mười tên ác nhân hướng thẳng phía đông bay đi. Nếu Thất Luyện đoàn có gần một trăm năm mươi tên ác nhân, hơn nữa đều là cấp cương vương, đạo vương cường giả, dù đã từng giao phong vài lần với Long Lân đoàn, nhưng đều là lưỡng bại câu thương. Bởi vậy mà hai bên kết thù hận sâu đậm. Thất Luyện đoàn càng tuyên bố muốn dốc toàn bộ lực lượng diệt trừ Long Lân đoàn.
Trong lúc ác nhân đang tranh đấu, Huyết ngục cũng có thêm không ít vấn đề.
"Đội trưởng, trận chiến này, nhưng là..." phía sau Lôi Cương là một gã thanh niên không hề cao to, thế nhưng vẻ mặt âm trầm, hai mắt thâm thúy, thấp giọng nói. Nét mặt không giấu được sự lo lắng.
Lôi Cương sửng sốt, thả chậm tốc độ, thấp giọng nói: "Thanh giáp, có chuyện gì nói thẳng!" Nửa năm trước Thanh giáp gia nhập Long Lân đoàn, sau đó được phân đến tiểu đội của Lôi Cương.
"Cao thủ của Thất Luyện đoàn rất nhiều, hơn nữa người so với chúng ta cũng nhiều hơn, lần này tập kích, đối với chúng ta cũng bất lợi, đội trưởng lần này cũng thật là lỗ mãng!" Thanh giáp thở dài nói. Chín tên ác nhân còn lại cũng có cùng suy nghĩ, tuy rằng là chuyên đi chém giết, thế nhưng không có nghĩa là không có đầu óc.
Lôi Cương cũng hiểu rõ, lần này không hiểu vì sao đội trưởng lại cố ý làm như vậy. Đối với đội trưởng, Lôi Cương vô cùng tôn kính, mà đội trưởng U Long đối với Lôi Cương cũng rất coi trọng. Thoáng thở dài, Lôi Cương chìm vào trong trầm tư.
← Ch. 170 | Ch. 172 → |