← Ch.208 | Ch.210 → |
Trong lúc Lôi Cương hôn mê, bí quyết của Tử hồn thí thần trảm chợt vang lên trong đầu. Lôi Cương hồi tưởng lại những lời này một cách tỉ mỉ. Thần trí của hắn vừa hôn mê vừa tỉnh táo một cách mẫu thuẫn.
"Cái gì gọi là lôi? Trong thế giới Hỗn Độn có Âm Dương Ngũ Hành, dương chính là lôi, lấy lôi luyện thể, dĩ thân hóa lôi, trở thành Lôi giả" Lần thứ hai trong đầu Lôi Cương lại hiện lên những âm thanh này, Lôi Cương lẳng lặng cảm thụ những tia chớp trên toàn thân thể.
Cái gì gọi là lôi? Như thế này là lôi sao? Lôi Cương dường như cảm thụ được mình bị một luồng ánh sáng tím cuồng bạo bao phủ, đồng thời trong ánh sáng màu tím kia có ẩn chứa một lực mạnh kinh khủng.
"Tuân theo ý trời, dĩ thối kỳ thể, luyện kỳ thân, hóa thành lôi" Lôi Cương chậm rãi thử để những ánh sáng tím mạnh mẽ đó dung nhập vào cơ thể.
Toàn thân Lôi Cương bị những tia chớp màu tím bao phủ, chúng như hóa thành lưỡi dao sắc bén đánh vào nội tâm từng người tu luyện đang đứng xem. Dù là ai cũng vậy, mỗi một người tu luyện đều kính nể thiên lôi. Mỗi một người tu luyện đều phải độ kiếp, vô số người bị chết trong khi đang chịu độ kiếp, do đó khiến trong lòng những người tu luyện đều kính nể, cho dù tu vi cao hay thấp thì sét đánh xuống tùy theo tu vi của mỗi người mà mạnh hay yếu. Người có tu vi càng cao thì càng phải nhận lấy những đạo thiên lôi thần bí và mạnh mẽ.
Ngu Đao nhìn chằm chằm vào những cột sét màu tím trước mặt, rồi lại chầm chậm nhìn về phía bầu trời có tiếng sấm vang lên liên miên không dứt.
"Đoành..." một tiếng nổ vang lên, một luồng sét lớn nữa đánh vào Lôi Cương.
"Đoành..."
Cứ hết luồng sét này đến luồng sét khác đánh tới Lôi Cương. Mỗi một lần sét đánh xuống khuôn mặt Ngu Đao lại thêm co giật, trở nên hung tợn, còn Địch Ngược thì chắp hai tay ra đằng sau, mặt có vẻ hơi cười nhìn chăm chú về phía trước. Bên ngoài Thành Địch Ngược hàng nghìn hàng vạn người tu luyện đứng ngẩn người nhìn sét tím đánh vào Lôi Cương, mà mỗi một lần sét giáng xuống cường độ lại mạnh lên.
Người này... còn có thể sống nổi sao? Trong lòng mỗi một người tu luyện đều tự hỏi, những đố kị lẫn ước ao lúc trước chẳng biết đã bị thổi đi lúc nào, thậm chí còn lo lắng đến lúc chính bản thân họ độ kiếp thì sẽ như thế nào.
Không ai ngờ được, chính mắt chứng kiến cảnh này, khiến tỷ lệ thành công của độ kiếp tại Huyết Ngục giảm đi mười phần trăm, bởi vì sau này mỗi một vị người tu luyện độ kiếp sẽ nhớ lại ngày hôm nay, do đó thiếu tự tin, lo lắng.
"Lần thứ năm mươi sáu!" Môi Quân Vô khẽ nhúc nhích lẩm bẩm, trong bụng như mở cờ. Thời gian trôi qua, tỷ lệ độ kiếp thất bại của Lôi Cương càng lớn, Quân Vô càng hận sao lúc này hồn phách của Lôi Cương không tiêu tán luôn đi.
Ngu Chiến cùng với vị lão nhân lỳ dị kia cũng nhìn chăm chú vào phía trước mà thỉnh thoảng lại nhìn Ngu Đao, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
"Sư tôn hãy cố gắng. Ngu Đao tin tưởng vào khả năng của người!" Khuôn mặt âm trầm đáng sợ của Ngu Đao trở nên tươi cười. Lúc này Ngu Đao đối với Lôi Cương là tình cảm thầy trò si mê vô cùng, còn nhiều hơn là tri kỷ, vừa là thầy vừa là bạn, Huyết Ngục tuy lớn nhưng cũng chỉ có sư tôn là tài nghệ trên một bậc.
"Không hay rồi, làm sao mà sét càng ngày càng mạnh như thế được? Luồng thứ sáu mươi so với nhiều năm trước lão phu độ kiếp bị đánh tám mươi mốt lần còn kinh khủng hơn như thế!" Địch Ngược ở một bên nhẹ giọng nói, không biết có phải cố tình tỏ ra khiếp sợ như vậy không, lời nói của gã làm cho Ngu Đao gần như phát điên.
"Đoành..." lại thêm một luồng sét nữa đánh xuống, mây đen trên trời càng dày đặc, toàn bộ bầu trời Thành Địch Ngược tối đen, sét điện màu tím không ngừng lóe lên, khiến cho không gian phải rung chuyển.
Trong một ngách nhỏ của Thành Địch Ngược, một chú chó nhỏ năm màu đang ngồi nép vào một góc tường, toàn thân run rẩy, dường như sợ hãi sấm sét trên trời. Đôi mắt của nó trông lo lắng nhìn chằm chằm vào trong không trung càng ngày càng hiện rõ ánh sáng màu tím.
"Phụ thân, người phải kiên trì..." Chú chó năm màu bỗng phát ra tiếng nói như người, âm thanh rung lên vô cùng thương cảm.
"Đoành..." luồng sét thứ sáu mươi mốt đánh xuống, hiện lên ánh sáng tím dài mười hai thước.
Lúc này mọi người vô cùng kinh hãi, Quân Vô thì tươi cười, Ngu Đao như đang tuyệt vọng thì luồng sét thứ sáu mươi hai tiếp tục đánh xuống không dừng lại. Chú chó nhỏ năm màu sắc ở góc tường kêu to vài tiếng, thân thể bỗng hóa thành một dải ánh sáng năm màu bắn về phía ánh sáng màu tím, đúng lúc luồng sét thứ sáu mươi hai đánh xuống.
"Đoành..." sét đánh vào dải ánh sáng năm màu, vô số người tu luyện á khẩu kinh ngạc nhìn ánh sáng năm màu đột nhiên xuất hiện mà sợ ngây người, ánh sáng năm màu đó là cái gì? Sắc mặt Ngu Đao kìm lại, nhìn lên phía trước nghi ngờ, Địch Ngược cũng như vậy.
Luồng sét thứ sáu mươi hai đánh lên bao phủ toàn bộ ánh sáng năm màu bên trong, ánh mắt của chú chó nhỏ dại ra nhìn sét màu tím bao phủ toàn thân mình, một lực mạnh mẽ không gì sánh được bao phủ.
"Phụ thân, Tiểu Giác sẽ chết sao?" Tiếng chú chó nhỏ khàn giọng nói, hai mắt nhắm lại, thân thể rơi xuống, nhập vào ánh sáng màu tím vây quanh Lôi Cương.
Dường như cảm nhận được Tiểu Giác, thân thể bị sét bao phủ của Lôi Cương run lên.
Tại rừng rậm Thôn Ma cách đó mấy trăm vạn dặm.
"Grào..."
"Grào..." vài tiếng mãnh thú rống lên vang vọng cả khu rừng, vô số linh thú nằm trên mặt đất không dám nhúc nhích, mười luồng ánh sáng bắn ra từ rừng rậm Thôn Ma, hướng phía Huyết Ngục bay tới cực nhanh.
"Hí..." một tiếng thanh thúy vang vọng đất trời, toàn bộ Huyết Ngục chấn động. Tất cả người tu luyện đang tu luyện trong ngũ hành bảo tháp tỉnh giấc, rồi nhanh chóng biến mất. Một lão nhân, tay cầm cây kéo đen hơi ngẩng đầu nhìn lên trời lẩm bẩm nói: "Tên tiểu tử hiếu kỳ". Bỗng nhiên, cả thân thể lão chấn động, có chút co giật lẩm bẩm nói: "Làm sao như vậy được? Làm sao như vậy được? Bọn họ đều tới đây sao?" Lập tức, thân thể lão nhân biến mất.
"Đoành..."luồng sét thứ sáu mươi lăm đánh xuống. Đám người tu luyện chết lặng, âm thầm nghĩ độ kiếp kinh khủng như vậy chẳng lẽ còn không chết? Sét vẫn chưa hết sao? Lẽ nào vẫn chưa chết? Làm sao như vậy được? Thiên kiếp kinh khủng như vậy có mấy người có thể vượt qua. Trong lòng Ngu Đao đã chết lặng.
"Thiên kiếp quả là khủng khiếp, Ngu lão ca, sư tôn ngươi..." Sắc mặt Địch Ngược ngưng trọng, trầm giọng nói. Ngu Đao liên tục lùi lại, bầu trời cuồn cuộn mây đen khiến cả hai người bị uy hiếp.
Bỗng nhiên, mặt hai người biến sắc, cùng nhìn về phía đông.
Thấy mười luồng ánh sáng đang phi tới từ phía chân trời, hai người biến sắc nhìn nhau, Ngu Đao bước lên một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía trước.
"Grào..." một tiếng mãnh thú rít gào đinh tai nhức óc, mười luồng ánh sáng biến thành những con mãnh thú khổng lồ kinh khủng không gì sánh được.
"Hấp..." đám người hít vào một hơi, sắc mặt tái nhợt nhìn những con mãnh thú khổng lồ, phần lớn đám người trào máu miệng, uy thế kinh khủng khiến khí huyết họ sôi trào. Đám người Ngu Chiến, cùng với toàn bộ các trưởng lão của Thành Địch Ngược kinh sợ rút lui vài bước, chân khí, cương khí toàn thân ngưng tụ, thậm chí có người xuất ra linh khí, tất cả nhìn lên bầu trời nơi xuất hiện mười con mãnh thú kinh khủng đó.
"Grào..." một tiếng rống to, mười con mãnh thú biến thành mười vị lão nhân đi đến bên cạnh Ngu Đao và Địch Ngược.
"Mười vị đạo hữu, chẳng biết đến đây có việc gì?" Hai mắt sắc bén của Ngu Đao nhìn thẳng vào mười vị lão nhân, có vẻ phòng bị, như là chỉ cần mười vị lão nhân bước thêm một bước nữa là Ngu Đao sẽ cuồng lên.
Lão nhân đứng đầu, lạnh lùng nhìn Ngu Đao nói: "Cương đế Hoàng Giai tiểu bối, lẽ nào các ngươi nghĩ hai vị Cương đế Hoàng Giai có thể ngăn cản bước tiến của ta?"
Ngu Đao và Địch Ngược hai người kinh hãi nhìn nhau, lão nhân mới liếc mắt đã biết được tu vi của hai người sao...? "Tiền bối, bởi vì sư tôn đang độ kiếp, ta thề sống chết cũng không cho ai quấy rầy!" Tiếng Ngu Đao vang lên hết sức ngang ngạnh, đột nhiên trước mắt xuất hiện mười vị cường giả, làm sao không khiến cho Ngu Đao cảnh giác đề phòng? Mười vị lão nhân cũng không nhìn Ngu Đao và Địch Ngược mà nhìn lên phía trước chỗ ánh sáng màu tím, lão nhân đứng đầu làm bẩm nói: "Tiểu Giác, đang ở bên trong thiên lôi!"
← Ch. 208 | Ch. 210 → |