Vay nóng Tima

Truyện:Thể Tôn - Chương 310

Thể Tôn
Trọn bộ 934 chương
Chương 310: Ra tay nhanh như chớp
0.00
(0 votes)


Chương (1-934)

Siêu sale Lazada


Thấy Lôi Cương đối với chuyện của Phụng Thiên ù ù cạc cạc, gã thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị nhếch khóe miệng lên cười nhạo, những người tu luyện còn lại thì nhìn về phía Lôi Cương với anh mắt hững hờ, dù sao trước đó Lôi Cương cũng thảm bại để lại trong lòng bọn họ ác cảm. Khi tuyển nhận đệ tử tức là lúc tiểu đội phải cạnh tranh nhau, lúc này mà Lôi Cương thể hiện đúng thực lực sẽ khiến bọn họ khiếp sợ.

Chỉ có Lý Mặc, Lý Lực và vài người trung niên điềm tĩnh khác là không tỏ ra lạnh lùng lắm đối với Lôi Cương, hai mắt Lý Mặc đánh giá Lôi Cương cẩn thận, nếu như thực sự khi đánh với Quân Thắng, Lôi Cương đã bị thương nặng, làm sao mới tĩnh dưỡng một hồi đã khôi phục lại ngay được? E là trong số người ở đây chẳng có ai làm được như vậy, hơn nữa nhìn trên khuôn mặt Lôi Cương còn có vẻ mỉm cười, Lý Mặc đột nhiên phát giác, chính gã cũng nhìn không thấu người thanh niên còn không hề biết rõ về Cửu U giới này. Lẽ nào, hắn che giấu thực lực? Lý Mặc suy nghĩ miên man, có vài người nam tử trung niên cũng nhìn Lôi Cương với ánh mắt hoài nghi.

"Vậy tỷ thí tiểu đội là tất cả các tiểu đội ở Phụng Thiên cạnh tranh với nhau?" Lôi Cương không giải thích được liền hỏi.

Quân Thắng có vẻ hiểu rõ về Phụng Thiên, nói: "Đúng, tất cả có mười tiểu đội đã gia nhập thêm vào Phụng Thiên. Nghe đồn mười tiểu đội này thực lực không giống nhau, tiểu đội trưởng đội mười chín đã dẫn mọi người đến đây cũng là người trước kia thuộc mười tiểu đội trước." Lôi Cương sửng sốt, cái gã tên Đức Vũ kia có tu vi Cương đế Huyền giai, lẽ nào trước khi ra nhập vào mười tiểu đội thì đã là Cương đế Huyền giai? Nếu như vậy thì Cương hoàng kỳ ở đây rất khó chiến thắng. Vậy thì e rằng mười tiểu đội trưởng chính là xúc tu của mười tiểu đội.

"Hừ, tu vi thực sự dễ tăng cao như vậy sao? Đức Vũ chẳng qua là người nổi bật trong đó, nếu như người như gã chiếm hơn nửa bộ phận trong Cương hoàng kỳ, bất quá, ở đây toàn là Cương vương Hoàng giai, thậm chí thấp hơn, thì việc chiến thắng bọn họ là không thể." Gã thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị nói, khẩu khí không hề che giấu vẻ khinh rẻ đối với Lôi Cương. Sắc mặt mấy người Lý Mặc hơi biến đổi, nhìn về phía gã thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị vài lần.

Lôi Cương liếc nhìn gã thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị, thấy khuôn mặt gã hiện lên một vẻ cao ngạo, lại cũng có hiểu biết về Phụng Thiên, e rằng thân phận người này không giống với mọi người. Lôi Cương cũng không muốn kết thù hận nên không nhìn gã thanh niên, còn Quân Thắng thì không được bình tĩnh như Lôi Cương, đôi mắt hổ nhìn chằm chằm gã thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị, phẫn nộ nói: "Cùng lắm ngươi cũng chỉ là Cương hoàng Địa giai, có tư cách gì mà lớn tiếng ở đây? Có bản lĩnh thì ngươi chọn tiểu đội khác đi."

Quân Thắng nói khiến khuôn mặt gã thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị trở nên cứng đờ, nhìn chằm chằm Quân Thắng một cách lạnh lùng, hừ lạnh nói: "Quả nhiên là hạng người tứ chi phát triển."

"Ngươi" Quân Thắng nổi trận lôi đình, hai tay nắm chặt, gân trên cánh tay nổi lên, chân phải bước lên muốn tấn công gã thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị, mà gã thanh niên này thì không lùi lại chút nào, nhìn chằm chằm vào Quân Thắng một cách thù địch. Lôi Cương kéo Quân Thắng lại, khiến gã đang đi lên phía trước bị kéo lùi lại mấy bước. Gã quay sang nhìn Lôi Cương, dường như rất kinh ngạc với lực lượng của hắn.

"Không cần so đo với người khác làm gì, thực lực của ngươi rất mạnh, chỉ cần có thời gian, lực lượng của ngươi sẽ càng tinh tiến, đến lúc đó tu vi sẽ không thể hạn chế thực lực của ngươi." Lôi Cương thản nhiên nói, rồi lập tức ngồi xếp bằng, nhắm hai mắt, tiến nhập trạng thái tu luyện.

Lôi Cương nói khiến Quân Thắng và Lý Mặc sửng sốt cả người, nhìn Lôi Cương đầy nghi hoặc, tu vi sẽ không hạn chế thực lực sao? Mỗi một người tu luyện đều biết rõ, thực lực ở mức cao thì mỗi một cấp là một trời một vực, mà Cương Ma lại nói như vậy, lật nhào toàn bộ hiểu biết của bọn họ.

"Ngu dốt!" gã thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị nói.

Hơn ba mươi người tu luyện còn lại cũng nhắm hai mắt tiến nhập trạng thái tu luyện.

Không lâu sau, lại có thêm hơn mười người tu luyện đi vào trong đại viện, thấy Lôi Cương đang ngồi thì sửng sốt. Tiểu đội trưởng Đức Vũ theo sau, nhìn mấy người tu luyện đang ngồi xếp bằng cũng cao giọng quát dẹp đường: "Tỉnh lại" âm thanh đinh tai nhức óc khiến mấy người tu luyện đồng loạt mở mắt, Lôi Cương cũng mở mắt nhìn Đức Vũ.

"Từ hôm nay trở đi, các ngươi là đệ tử của tiểu đội mười chín, ta là đội trưởng của các ngươi tên Đức Vũ." Đức Vũ đảo ánh mắt nghiêm khắc qua năm mươi người tu luyện. Lập tức lại nói: "Không nên nghĩ rằng việc cho các ngươi ra nhập Phụng Thiên có nghĩa là có thể dựa vào Phụng Thiên, Phụng Thiên chỉ bảo hộ những người cống hiến cho Phụng Thiên, trên đời không có gì là cho không, hy vọng tất cả hiểu cho điểm này. Không cần biết tu vi của các ngươi như thế nào, chỉ cần các ngươi tận tâm tận lực, như vậy tất nhiên Phụng Thiên sẽ không bạc đãi các ngươi."

Tất cả những người tu luyện đều nhìn Đức Vũ, không ít vị trong mắt ẩn giấu vẻ không thèm để ý.

"Hiểu chưa?" Đức Vũ nhìn đám người nhướng mày, cao giọng quát.

"Hiểu rồi!" những người tu luyện đồng thanh hô.

Đức Vũ thỏa mãn gật đầu, sau cùng đảo mắt qua một vài tên đang lộ ra vẻ khinh khỉnh, lạnh nhạt nói: "Nếu ai không hài lòng với việc ta là đội trưởng của các ngươi, có thể khiêu chiến với ta. Ai thắng được ta thì có thể thay thế vị trí của ta, trở thành đội trưởng đội mười chín. Nếu không có ai, thì sau này cứ an phận như vậy." Đức Vũ nhìn Quân Thắng và gã thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị, sau cùng nhìn Lôi Cương, ánh mắt sắc bén có ẩn giấu ý cảnh cáo.

Khuôn mặt gã thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị căng lên, trở nên âm hàn, thế nhưng dường như nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt dần dần khôi phục bình thường.

"Tiểu tử, lão phu tới là để gia nhập vào Phụng Thiên, không phải để quy thuận ngươi. Ngươi tuy là tiểu đội trưởng nhưng cũng thật quá quắt!" Một lão nhân mặc áo xanh, tóc hai bên thái dương đã bạc đứng trong đoàn người hừ lạnh nói, trong ánh mắt tràn đầy vẻ vất mãn.

"Vậy ngươi cảm thấy bất mãn sao?" Ánh mắt Đức Vũ như lưỡi dao sắc bén nhìn lão nhân, khí thế cả người bùng phát ra, ép về phía lão nhân.

"Hừ!" Lão nhân hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên nhảy dựng lên, xuất ra một thanh kiếm, đánh ra một kiếm rất mạnh tấn công về phía Đức Vũ.

Khóe mắt Đức Vũ xếch lên, ánh mắt lạnh buốt vô cùng, hai tay co lại, một thanh kiếm dài màu vàng óng ánh hiện lên trong tay Đức Vũ. Y phát ra một đòn tấn công sắc bén lao về phía lão nhân.

"Ầm!" Một tiếng ầm chấn động vang lên, bốn mươi tám người tu luyện còn lại đều xuất ra vòng phòng ngự, chống lại chấn động đó, đòn tấn công hùng mạnh khiến cả công trình đại viện phía sau lay động.

Hai luồng ánh sáng từ trên không trung nhanh chóng tách ra, thế nhưng một lại có một luồng ánh sáng nữa bắn ra, những người tu luyện còn lại căn bản là không thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy thân thể lão nhân áo xanh bay ngược ra, đập vào công trình kiến trúc ở đằng sau, công trình lung lay đổ xuống ầm ầm, chôn sống cả người lão nhân, lão nhân đó cũng không thấy tỉnh lại. Lôi Cương thần người liếc mắt về phía sau, chẳng ai để ý đến một người chết cả.

Ánh mắt Lôi Cương lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc. Mấy người Lý Mặc không thấy rõ nhưng Lôi Cương thì thấy rõ ràng mồn một. Khi va chạm với lần tấn công thứ hai của Đức Vũ, gã mượn lực rút lui của lão nhân mặc áo xanh, ra một đòn hung hãn quét ngang bụng lão nhân, một kiếm trực tiếp đâm thủng đan điền của lão. Lôi Cương không khỏi nhìn Đức Vũ với cặp mắt khác xưa, Đức Vũ đơn giản là thừa thắng xông lên, căn bản là khiến cho lão nhân áo xanh không có thời gian phản kháng lại. Phải nói là hai người đều là Cương đế Hoàng giai, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Đức Vũ hơn nhiều so với lão nhân áo xanh.

Đức Vũ đảo mắt qua những người tu luyện đang khiếp sợ, hừ lạnh một tiếng nói: "Còn ai muốn khiêu chiến với ta không?"

Mọi ánh mắt dồn về phía lão nhân áo xanh bị chôn sống, cảm nhận được sinh mệnh phía dưới đám đổ nát, mọi người lại nhìn về phía Đức Vũ, yết hầu chuyển động, ánh mắt kính nể hơn vài phần.

"Đây là một liên minh, Phụng Thiên không phải là chỗ cho các ngươi chơi đùa, chẳng thế mà lúc trước toàn bộ người tu luyện ở Cửu U giới này cùng tụ tập lại một chỗ cũng không chống lại được sự tấn công của U phủ, Địa Linh Tông, chỉ có đoàn kết đồng lòng thành một nhà thì mới có thể chống lại ách áp bức mấy năm nay của U phủ, Địa Linh Tông. Nếu như ai nghi ngờ thì rời khỏi ngay lúc này vẫn còn kịp." Giọng nói Đức Vũ lạnh buốt, ẩn chứa uy nghiêm, ánh mắt đảo qua mọi người, quát lạnh lùng.

Chấn động này có vẻ cũng không ảnh hưởng đến một số người đứng xem, ngược lại, Lôi Cương cảm nhận được linh khí của mấy người xung quanh trong đại viện dao động, xem ra người bất mãn không chỉ có một mình lão nhân áo xanh.

Sức mạnh dữ dội của Đức Vũ khiến những người tu luyện kính nể, cũng có một vài người né tránh ánh nhìn của Đức Vũ. Cuối cùng sau khi suy nghĩ, hai mươi người tu luyện rời khỏi tiểu đội, Đức Vũ cũng không thèm liếc mắt nhìn những người đã rời đi, mắt nhìn thẳng về phía trước.

"Còn có ai muốn đi nữa không?" Đức Vũ quát lạnh lùng.

Mấy người Lý Mặc nhìn Đức Vũ với ánh mắt kiên định.

"Tốt, còn lại hai mươi chín người, từ hôm nay trở đi, các người chính thức trở thành đệ tử của đội mười chín thuộc đại đội thứ chín của Phụng Thiên dưới thống lĩnh Diệc Lãnh." Đức Vũ nói hồn hậu, đảo mắt qua mọi người, lại nói tiếp: "Một năm sau sẽ là lúc các tiểu đội của Phụng Thiên tỷ thí. Trong vòng một năm, các người có thể tìm hiểu làm quen với nhau. Nhớ kỹ, một người hùng mạnh cũng sẽ khiến một tập thể hùng mạnh hơn, hy vọng sau một năm, các ngươi sẽ không làm ta thất vọng." Nói xong, Đức Vũ nhìn Lôi Cương một cách sâu xa ý nhị, rồi xoay người rời đi.

Lôi Cương nhìn thần người ra một lúc rồi lại ngồi xếp bằng, tiến nhập trạng thái tu luyện.

Nhưng Lôi Cương không tu luyện, với hạn một năm sau tỷ thí, chỉ cần không vượt qua Cương đế Thiên giai là có thể nắm chắc chiến thắng. Lúc này Lôi Cương vô cùng hiếu kỳ đối với bảo tháp tu luyện thần bí của Phụng Thiên, tên Đao Ngân hay Đức Vũ cả người tỏa ra mùi máu tanh, e rằng cũng không phải đơn giản, rất thể có liên quan lớn đến bảo tháp bí mật của Phụng Thiên. Nghĩ đến đó, Lôi Cương chậm rãi mở hai mắt, nhìn về phía một tòa tháp lớn ở sâu bên trong Thành Phụng Thiên.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-934)