← Ch.462 | Ch.464 → |
Mắt nhìn trận chiến kinh thế phía trước, trong lòng Lôi Cương không khỏi ngưng trọng, từ trận chiến lúc này mà thấy thì Thiết Kiếm vương và Chấn Mang đã ở vào thế hạ phong, thực lực của hỏa long này lại có thể khiến cho hai cường giả cương thần không làm gì được, thật là đáng sợ à nha, bất kể là lực phòng ngự hay công kích thì sự cường đại đều khiến cho Lôi Cương kinh hãi, lực quét ngang của long vĩ cực đại đó sợ rằng cho dù Lôi Cương có triệu ra cốt lân giáp cũng khó mà chống lại được. Chỉ cần nghe tiếng không khí vỡ nát cùng với cự động to đùng là đòn đánh tạo ra cũng đủ khiến người ta lạnh gáy.
Mặt đất phía dưới hỏa long là một vực sâu ngàn trượng do tổn thất gây nên, trong không trung thì đất cát bay mịt mù.
Tiếng gầm bạo nộ bạo phát từ miệng hỏa long, cự nhãn đỏ lửa tràn ngập hung quang vô tận, long vĩ cực đại không ngừng quét về hắc kiếm trong không trung, hỏa long này hình như cảm nhận được uy hiếp do hắc kiếm của Thiết Kiếm vương đem đến thì phải, lại cuồng kích về phía hắc kiếm, không ngừng phun ra hỏa diễm trắng đỏ, nhưng đều bị Thiết Kiếm vương khống chế hắc kiếm thoát được, cuối cùng Thiết Kiếm vương mắt tóe hàn quang, hắc kiếm dài ngàn trượng nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng khi chỉ còn lại khoảng mười trượng thì tốc độ của hắc kiếm liền nhanh như điện xẹt, mang theo kim long chi lực cuồng mãnh công kích hỏa long. Có thể cường ép tiên kiếm thu nhỏ lại còn được mười trượng cần phải có tu vi mạnh đến cỡ nào cơ chứ?
Trong khi hỏa long dồn hết sự chú ý vào hắc kiếm thì công kích của Chấn Mang như cuồng phong bạo vũ chém lên người hỏa long nhưng cũng chỉ để lại vài dấu vết bên trên hỏa long lân giáp mà thôi, lân giáp này có sức phòng ngự đáng gọi là kinh người.
- Thần thú thật cường đại!!
Lôi Cương mắt nhìn phía trước lẩm bẩm nói. Nhìn đòn công kích hủy thiên diệt địa của Chấn Mang lại không hề mảy may tạo thành thương tích cho hỏa long mà chỉ có thể để lại vài dấu vết thì Lôi Cương không khỏi thấy chấn kinh đối với lực phòng ngự cường đại của hỏa long này.
- Hỏa long này có lẽ chính là hỏa giao mà chúng ta gặp lúc trước, sau khi đạt đến cửu giai đỉnh phong thì đã mượn linh khí thuộc tính hỏa nồng đậm bên trong kết giới mà đột phá lên thành thần thú hỏa long. Trải qua vô số năm tu luyện, linh khí thuộc tính hỏa nồng đậm vốn có bên trong kết giới đã bị nó hấp thu đại bộ phận rồi, giờ đây toàn thân nó hàm ẩn hỏa hành chi lực cực kì cường đại, bọn họ công kích như thế thì chẳng thể nào đánh bại được nó cả, trừ phi một đích đánh nát thú đan còn không thì ở bên trong không gian chân hỏa này chẳng có cách nào mà đánh bại được nó cả. Nếu nó thụ thương thì chỉ cần hấp thụ linh khí thuộc tính hỏa là lập tức hồi phục. Nhưng muốn phá vỡ lực phòng ngự của lân giáp lại muốn đánh vỡ thú đan là điều không thể xảy ra.
Tiểu Giác nghe tiếng kinh than của Lôi Cương thì thân hình lùi lại đứng bên cạnh Lôi Cương, sắc mặt nghi trọng giải thích.
Lôi Cương ngẩn người, kinh nghi nhìn Tiểu Giác hỏi:
- Lẽ nào bên trong không gian chân hỏa nó lại là tồn tại vô địch sao?
Tiểu Giác trầm ngâm hồi lâu rồi gật gật đầu.
Lôi Cương sắc mặt hơi biến, không khỏi trở nên trầm tư, nếu hỏa long này thực sự là vô địch thì làm sao mà lấy được Hỗn Hỏa châu chứ? Lôi Cương nhìn Tiểu Giác đang định hỏi thì đột nhiên phát hiện ra Hỏa hoàng đứng phía trước bỗng nhiên chẳng thấy đâu nữa cả. Lôi Cương ban đầu thì ngẩn ra, sau đó thì cuống lên vội nhìn về phía hỏa long đang điên cuồng công kích hắc kiếm của Thiết Kiếm vương, đột nhiên Lôi Cương phát hiện trên đỉnh đầu hỏa long hiện lên một đoàn hỏa diễm sáng rực dị thường, Lôi Cương thót tim thầm kêu bất diệu, có thế nào hắn cũng không ngờ được là Hỏa hoàng lại tham gia vào trong trận chiến, hơn nữa còn là chưa có được sự cho phép của hắn nữa.
- Quay lại!
Lôi Cương động thần niệm ra lệnh cho Hỏa hoàng.
Nhưng đáp lại lời Lôi Cương chỉ là một mảnh tĩnh lặng, không hề có tiếng nói nào của Hỏa hoàng vang lên trong đầu Lôi Cương, Lôi Cương trong lòng mịt mờ, đang muốn xông lên thì bị Tiểu Giác kéo lại. Tiểu Giác mắt nhìn đoàn hỏa quang sáng rực, nói:
- Phụ thân, hắn....... . có lẽ làm được. Hắn cho Tiểu Giác một cảm giác.......... . không thể nói rõ được. Tin hắn một lần đi.
Lôi Cương dừn bước quay đầu nhìn Tiểu Giác mặt đầy vẻ hi vọng thì chần chừ giây lát, rồi Lôi Cương ngưng giọng nói:
- Hỏa hoàng.......... có thể đánh vỡ đươc thú đan của hỏa long thần thú?
Tiểu Giác lắc lắc đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười ngụy dị nói:
- Không thế, người cứ xem là được rồi.
Lôi Cương chẳn hiểu mô tê gì nhìn Tiểu Giác sau đó quay đầu nhìn trận đại chiến phía trước.
Thiết Kiếm vương sau khi gia trì cho chính hắn một lồng cương khí thì đứng từ xa nhìn hỏa long, thần thức khống chế hắc kiếm đã bị nén nhỏ lại còn mười trượng, hắc kiếm sau khi bị nén nhỏ lại thì bất kể là công kích hay tốc độ đều nhanh hơn lúc ngàn trượng không biết bao nhiêu lân, đây là lần đầu tiên Thiết Kiếm vương thử nén nhỏ hắc kiếm lại còn có mười trượng, lúc trước tu luyện "Chấn Thần quyết" khiến thần thức đã vô số năm không tinh tiến của Thiết Kiếm vương một lần nữa trở nên cường đại, điều này khiến Thiết Kiếm vương sung sướn khỏi phải nói nên không dằn được mà thử tu luyện. Thần thức của Thiết Kiếm vương đã cường đại đến mức khiến người ta phải kinh hãi, cho dù chỉ là một khúc gỗ bình thường thì dưới thần thức của Thiết Kiếm vương cũng sẽ biến thành lăng lệ vô cùng. Lúc này hỏa long đang điên cuồng công kích hắc kiếm nhưng căn bản là không thể nào chạm vào được hắc kiếm. Còn công kích của Chấn Mang thì không có cách nào thật sự làm cho hỏa long bị thương, điều này khiến cho mười hai trưởng lão liên minh Chân Hỏa và chính bản thân Chấn Mang vô cùng lo lắng. Sợ rằng đang đứng ở đây chỉ có Thiết Kiếm vương và Tiểu Giác là chẳng hề có mảy may lo lắng, không, có lẽ còn phải thêm cả Hỏa hoàng gan to bằng trời nữa.
Thiết Kiếm vương mặc dù không chắc đánh thắng được hỏa long nhưng cầm chắc có thể chạy thoát được sự truy sát của nó. Thiết Kiếm vương sắc mặt cố ý ra vẻ ngưng trọng nhưng trong lòng thì vui khỏi nói, hắc kiếm bị nén nhỏ như cá trong nước, dưới sự khống chế của Thiết Kiếm vương bất kể là tốc độ hay lực đạo đều đã đạt đến đỉnh phong. Còn hỏa long thì không những là bạo nộ vì việc truy kích hắc kiếm bất thành mà còn vì Chấn Mang không ngừng công kích đã khích nộ nó không ít, thế là nó liền bỏ qua việc truy kích hắc kiếm, long vĩ hiểm ác quật mạnh về phía Chấn Mang đang không chút đề phòng. Đang chìm trong việc làm thế nào để đánh vỡ được lồng phòng ngự của hỏa long, Chấn Mang đột nhiên phát hiện ra có nguy cơ giáng lâm, lập tức công kích cuồng mãnh bị cường ép thu hồi, thân hình đảo lộn liên tục rồi lao lên trên không. Nhưng khi Chấn Mang còn chưa kịp đáp xuống đất thì bỗng cảm thấy toàn thân nóng hổi, lồng phòng ngự chớp mắt bị dung hóa, Chấn Mang cực kì kinh hãi, trầm giọng cố nén cơn đau toàn thân bay ngược lên trên.
Nhìn long vĩ to đùng quật qua cách trước mặt hắn một mét, Chấn Mang hít vào một hơi lạnh, trán đổ mồ hôi, cao giọng quát:
- Thiết Kiếm, phòng ngự của hỏa long này căn bản là không thể phá vỡ.
Thiết Kiếm động thần thức, sau khi chém hắc kiếm lên đuôi hỏa long, chém vỡ mấy miếng lân phiến thì nói:
- Chân hỏa chi nguyên đã ở trước mắt, ngươi cam lòng bỏ qua?
Chấn Mang đang đứng vững trên không nghe thế thì mặt mày nhăn nhó, nhìn về cung điện ở trước mặt, đồng tử co lại, không nói tiếng nào ngồi chắp bằng xuống, tay bắt thủ quyết.
Thiết Kiếm vương và Chấn Mang thậm chí đến cả hỏa long đều không hề chú ý đến việc hỏa diễm mà hỏa long tản phát ra so với lúc trước có phần quái dị, vốn dĩ là tản mát ra hỏa diễm đỏ lửa, bây giờ lại sáng rực sắc trắng, toàn thân hỏa long đều bị bao bọc bới hỏa diễm sáng rực này. Trên trán hỏa long thì đoàn hỏa diễm sáng rực này là càng ngụy dị dị thường, nhìn không khác gì một thanh lợi đao đang cắm dựng đứng trên trán hỏa long, chuẩn bị cho một kích khủng bố vậy.
Khí tức khủng bố đột nhiên bạo phát từ trong người Chấn Mang, một đoàn quang mang đỏ lửa tản mát ra từ trong nội thể hắn, trong vài lượt hô hấp đã bao phủ cả nửa vùng trời, song mục Chấn Mang lừ lừ nhìn hỏa long, rồi lại nhìn về phía cung điện, trầm giọng hừ một tiếng, song thủ đột nhiên thu hồi, nhắm mắt lại, quang mang đỏ lửa phía sau cấp tốc biến hóa, chậm rãi kéo về phía hỏa long, một tiếng long ngâm bạo phát từ trong quang mang đỏ lửa.
- Người này lại động dụng hỏa long chi lực để công kích hỏa long thần thú? Lẽ nào không biết rằng hỏa long chi lực trong mắt thần thú hỏa hành chỉ là thuốc bổ mà thôi?
Tiểu Giác ngưng giọng nói, khóe miệng hiện lên vẻ châm biếm.
Đúng như Tiểu Giác nói, song nhãn cực đại của hỏa long hiện lên nét cười lạnh cùng hung quang, há to miệng trực tiếp cắn về phía hỏa long chi lực do quang mang đỏ lửa mà Chấn Mang phát ra hóa thành.
- Uỳnh.........
Một tiếng chấn âm vang lên, Chấn Mang đang ngồi chắp bằn trong không trung thổ ra một búng huyết tươi, sắc mặt tái nhợt cùng cực, mục quang chấn kinh nhìn hỏa long đã cắng nuốt toàn bộ một kích hỏa long chi lực toàn lực của hắn.
Đúng vào lúc hỏa long đang đắc ý thì luồng sáng như lưỡi đao trên trán nó đột nhiên xuyên nhập vào trong trán hỏa long.
Lôi Cương đứng ở xa cuống lên, nhìn chằm chặp vào nhất cử nhất động của hỏa long, điều hắn không thể tin được đó là Hỏa hoàng hóa ra lại đã tiến nhập được vào nội thể hỏa long.
← Ch. 462 | Ch. 464 → |