← Ch.475 | Ch.477 → |
Lôi Cương và Chỉ San ngồi trên nóc tiểu viện, dính chặt lấy nhau, cùng ngửa mặt lên nhìn sao trời. Tâm trạng của hai người hết sức yên tĩnh, đối với người tu luyện mà nói đúng là khoảng khắc đáng quý.
Ánh hào quang trước kia của Chỉ San hoàn toàn biến mất mà trở thành một thiếu nữ đang chìm đắm trong men say tình ái. Nàng dựa vào ngực của lôi mà cảm nhận hơi ấm từ người hắn. Tất cả những thư này, Chỉ San đã hy vọng lâu lắm. Do quá lâu khiến cho Chỉ San hoảng hốt cứ nghĩ đây chỉ là một giấc mộng. Một khi tỉnh dậy tất cả mọi thứ lại thay đổi.
Lôi Cương ôm nhẹ hai bên hông của Chỉ San, ánh mắt nồng nàn nhìn lên không trung. Tim của hắn đập nhanh nhưng cũng có một chút phức tạp.
Tử Vận là một người không bao giờ Lôi Cương có thể quên. Đó là người mà khi hắn vừa bước chân vào giới tu luyện đã yêu mến. Nếu như nói Tử Vận là người con gái quan trọng đối với Lôi Cương khi còn thơ dại thì Chỉ San là lại người có trọng lượng nặng nhất trong lòng Lôi Cương khi đã trưởng thành. Mặc dù thời gian hai người ở bên nhau không nhiều nhưng đều khắc sâu hình ảnh trong lòng đối phương.
Yêu nhau không phải là ở cùng một chỗ với nhau. Yêu nhau là chờ đợi, là bảo vệ nhau mới chứng minh được tình yêu thực sự.
Lúc trước, Chỉ San lo lắng, nhưng khi nhìn thấy Lôi Cương nàng như quên mất mình mà ôm chặt lấy hắn khiến cho tâm trạng của Lôi Cương hoàn toàn thả lỏng, đón nhận tình cảm của Chỉ San. Con người không phải là cỏ cây, nên đâu có thể vô tình. Lôi Cương cũng không phải là người vô tình, thậm chí còn là người trọng tình. Tất cả những hành động và tình cảm của Chỉ San, Lôi Cương đều nhìn thấy và ghi vào lòng. Có điều, tất cả những chuyện nhân quả khiến cho Lôi Cương không dám yêu, không dám đón nhận vì hắn sợ bản thân lại bị tổn thương.
Đối với tình hình của Tử Vận lúc trước, theo thời gian qua đi, sự trải nghiệm nhiều lên, mặc dù khiến cho Lôi Cương vẫn không thể quên nàng nhưng cũng xóa đi nhiều sự ấu trĩ. Điều đó khiến cho lúc này, Lôi Cương không hiểu được lúc trước rốt cuộc là bản thân chấp nhận hay quá mức ngây thơ, lại càng không hiểu được tâm tình của Tử Vận. Sau khi ở trong Chí Bảo biết được thân phạn cao quý của nàng, Lôi Cương biết mình và Tử Vận kém quá xa. Cho dù hắn có cố gắng đến mấy thì khoảng cách giữa hai người lúc đó vẫn không thể nào thu hẹp lại được.
Có lẽ lúc trước, Tử Vận nói rất đúng:
- Chúng ta là người của hai thế giới khác nhau.
Quá khứ hãy để cho nó là quá khứ, quý trọng hiện tại mới là điều đáng quý.
Hai tay ôm chặt lấy eo của Chỉ San, Lôi Cương áp má vào mái tóc của nàng, ánh mắt trở nên hết sức vững vàng. Dường như cảm nhận được tình cảm trong lòng Lôi Cương dao động, Chỉ San hơi run người, quay đầu ôm chặt lấy Lôi Cương mà lẩm bẩm:
- Lôi Cương! Huynh đừng rời muội có được không?
- Chỉ San! Ở trong giới tu luyện có một số việc mà bản thân không làm không được. Huynh đồng ý với muội, chờ sau khi mọi thứ trở nên yên ổn, huynh và muội sẽ nắm lấy tay nhau. - Lôi Cương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm của Chỉ San.
Đầu tiên Chỉ San ngẩn người. Có điều, nàng nhanh chóng thỏa mãn. Chỉ San là người thông minh nên hiểu được rằng trong giới tu luyện có một số việc mà bản thân không thể làm khác được. Có lời hứa của Lôi Cương khiến cho nàng yên tâm. Cho tới nay, sự lãnh đạm của Lôi Cương khiến cho Chỉ San nghĩ rằng chỉ có một mình bản thân tự nguyện. Nhưng tới lúc này, hiểu được lòng của Lôi Cương, nét mặt của nàng ửng hồng, cực kỳ quyến rũ.
Kiếp trước người nào gieo nhân thì kiếp này nhận lấy quả. Nếu Chỉ San giả trá thì đã không chiếm được lòng Lôi Cương. Bây giờ, Lôi Cương không còn là Lôi Cương của phái Kiếm Cương nữa. Tính tình của hắn đã có một sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Thời khắc tốt đẹp luôn là những giây phút ngắn ngủi.
Trong lúc cả hai người gắn bỏ cảm nhận tình cảm của nhau, trước cửa tiểu viện xuất hiện một bóng người màu trắng. Sâu trong ánh mắt của người đó có một sự ghen ghét. Y nhìn hai người đang ngồi với nhau trên nóc nhà mà hét to:
- Tiểu thư Chỉ San! Cấp trên truyền tin tới nói tiểu thư về một chuyến.
Chỉ San xoay người nhìn Vạn Hỏa bên dưới. Gương mặt ửng hồng từ từ biến mất, cất lên âm thanh lạnh lùng:
- Việc này ta biết rồi. Ngươi cứ đi đi.
Gương mặt Vạn Hỏa giật giật mấy cái liếc mắt nhìn Lôi Cương khóe miệng hơi nhếch lên rồi hừ lạnh một tiếng mà xoay người rời đi.
Nhìn bóng Vạn Hỏa biết mất, Chỉ San lại nép vào ngực Lôi Cương mà lẩm bẩm:
- Lôi Cương! Cấp trên muốn muội phải về mội chuyến.
- Muội cứ yên tâm đi làm chuyện của mình đi. Huynh có một số chuyện cũng cần phải giải quyết. Không cần phải lo lắng, lúc này, người trong giới ngũ hành thắng được huynh đếm trên đầu ngón tay. Ít nhất thì Hỏa Huyền cũng không được. - Lôi Cương nói nhỏ.
Sự lo lắng của Chỉ San cũng từ từ bớt đi. Gần đây nhất, Hỏa Huyền điên cuồng tìm kiếm người diệt Hỏa Huyền tông khiến cho nàng lo lắng lão tìm thấy Lôi Cương. Khi đó, với sự hiểu biết của Chỉ San thì Lôi Cương chắc chắn sẽ rơi vào tuyệt cảnh. Nhưng bây giờ nghe Lôi Cương nói một cách tự tin như vậy, mặc dù nàng cảm thấy khó hiểu nhưng lại tin mà không nghi ngờ. Bởi vì nàng biết rằng Lôi Cương không phải là hạng người cuồng vọng.
- Có lẽ, huynh cần một khoảng thời gian dài. Muội không phải lo lắng. Tất cả huynh đã có tính toán. Còn muội cứ yên tâm đi làm việc của mình đi. Cho dù thế nào, cũng có một ngày huynh tìm muội, nắm lấy tay muội. Trừ khi là huynh hồn... - Lôi Cương chưa kịp nói xong đã bị bàn tay trắng muốt của Chỉ San bịt lấy môi. Nàng nhìn sâu vào mắt hắn mà nói:
- Muội sẽ đợi huynh.
- Đúng rồi! Chỉ San! Muội có thể sử dụng Vạn Tượng các ở trong năm giới ngũ hành giúp huynh tìm ca ca Lôi Ma không? Theo huynh biết thì ca ca của huynh thực sự không phải bị Hỏa Huyền tông giết chết mà là xé rách không gian rồi biến mất.
Chỉ San hơi gật đầu nói:
- Ừ! Muội sẽ liên hệ với Vạn Tượng các ở giới khác. - Chỉ San nói xong liền đứng dậy nhưng bị Lôi Cương giữ chặt;
- Không cần phải vội.
Nói xong, Lôi Cương cương ôm chặt lấy Chỉ San áp má vào má nàng. Cảm nhận hơi ấm từ thân thể của Chỉ San, ánh mắt của hắn từ từ trở nên dịu dàng.
Sắc mặt Chỉ San đỏ bừng, ánh mắt đầy sự vui sướng. Tâm trạng của nàng giống như một con nai con bị va chạm mà khiến cho tim đập thình thịch.
Một tháng sau, sắc mặt Lôi Cương u ám nhìn chữ viết trên miếng tinh thạch cơ mật nhất của Vạn Tượng các.
- Lôi Ma! Trong cả năm giới ngũ hành không có tin tức. Phái Tiên Đạo đang điên cuồng tìm kiếm, dường như đã bốc hơi khỏi thế gian, không rõ tung tích.
"Ca ca còn sống hay đã chết? Hay là Hỏa Huyền lừa mình?" Lôi Cương nhìn chằm chằm những dòng chữ trên viên đá mà tự hỏi mình. Mặc dù hắn vẫn tin rằng Lôi Ma vẫn còn sống nhưng những chữ viết trên viên đá khiến cho tâm của Lôi Cương như bị dao cắt, toàn thân run rẩy.
"Hự..." Lôi Cương phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt ngồi xuống đất. Chỉ San đứng bên cạnh, sắc mặt vô cùng phức tạp. Nhìn Lôi Cương như vậy, lòng Chỉ San đau như dao cắt, nhưng cũng không biết nói gì. Chỉ San hiểu được lúc này, mình không thể giúp đỡ, chỉ có thể dựa vào Lôi Cương tự điều chỉnh tình cảm của mình.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu, ánh mắt léo lên. Sát khí từ người hắn tỏa ra cuồn cuộn cùng với khí thế khiến cho Chỉ San đứng bên cạnh run người, không nhịn được kêu lên một tiếng. Một tiếng đó vang lên bên tai Lôi Cương chẳng khác gì tiếng sấm khiến cho hắn bừng tỉnh. Nhìn thấy Chỉ San hoảng sợ, Lôi Cương vội vàng đứng dậy, nói:
- Chỉ San! Muội quay về tổng bộ của Vạn Tượng các trước. Huynh giải quyết việc xong sẽ tới tìm muội.
- Huynh phải cẩn thận. Muội chờ huynh. - Chỉ San buồn bã nói, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Ba ngày sau, Lôi Cương rời khỏi thành Tụ Hỏa. Đồng hành với Lôi Cương chính là tiểu Giác. Lúc này, tiểu Giác đang cau mình, ánh mắt lóe ra đầy sát khí. Tiểu Giác ở trong thành Tụ Hỏa mặc dù không vào Vạn Tượng các nhưng cũng cảm nhận được cơn giận và sát khí của Lôi Cương.
Ngày hôm qua, sau khi Chỉ San rời khỏi Dung Luyện giới tới tổng bộ của Vạn Tượng các. Mặc dù Lôi Cương không hỏi Chỉ San có việc gì nhưng hắn đoán là có việc gấp. Nếu không thì Vạn Hỏa không thúc dục mấy lần như vậy.
Lúc này, phân thân của hắn chỉ là một người bình thường. Lôi Cương dự định tìm một môn phái ở Dung Luyện giới để tiềm tu, nâng cao tu vi của phân thân. Với việc của Lôi Ma, Lôi Cương đặt sâu ở trong lòng. Lúc này, Lôi Cương đối mặt với Hỏa Huyền cũng không nắm chắc. Nếu như có sự giúp đỡ của Hỏa Hoàng, Lôi Cương chắc chắn đủ giết chết Hỏa Huyền mà không cần phải suy nghĩ. Lôi Cương cần dùng chính thực lực của mình đánh chết Hỏa Huyền, báo thù cho Lôi Ma. Sau khi tu vi của phân thân nâng cao rồi dung hợp với bản tôn, Lôi Cương mới chắc chắn có thể chiến thắng được Hỏa Huyền và hai tên trưởng lão của Hỏa Huyền tông.
- Hỏa Huyền! Cho dù thế nào ta cũng phải làm cho ngươi hồn phi phách lạc. Để cho ngươi sống thêm một chút thời gian, chờ khi tu vi của phân thân đại thành, đó là ngày mà người hồn bay phách lạc. Sau đó, Lôi Cương quay đầu nhìn tiểu Giác mà nói:
- Tiểu Giác! Thời gian này phụ thân định tu luyện phân thân, con có tính toán gì không?
Tiểu Giác nghe thấy vậy sửng sốt. Sau đó ánh mắt nó nhìn Lôi Cương với một chút phức tạp rồi thở dài nói:
- Phụ thân! Trên người tiểu Giác có một gánh nặng. Sau khi nhận kế thừa, tiểu Giác đã hiểu một việc. Thời gian gấp gáp, tiểu Giác cần phải hoàn thành. Trong thời gian tới, con sẽ tới Mộc Thần giới, Tiên Đạo giới, Thủy Linh giới để cướp lấy ba hạt châu còn lại.
Lôi Cương yên lặng chỉ nhìn tiểu giác mà không nói gì.
- Có lẽ, sau khi có được năm hạt châu, con sẽ tới một giới không biết trước. Có điều trước đó, con sẽ quay lại một chuyến. Phụ thân, tiểu Giác tin rằng một ngày nào đó thực lực của phụ thân sẽ vượt qua thất giới. - Ánh mắt của tiểu Giác tỏa sáng, nhìn Lôi Cương chằm chằm mà nói.
Lôi Cương hơi giận mình. Vượt qua thất giới? Chẳng lẽ tiểu Giác cũng biết trên thất giới còn có giới khác? Nhưng nghĩ đến thân phận của tiểu Giác và năm hạt châu, Lôi Cương liền hiểu được tiểu Giác không tầm thường. Lúc này, Lôi Cương nhìn tiểu Giác rồi đưa tay đặt lên vai nó mà nói:
- Tất cả hãy cẩn thận.
- Vâng! - Tiểu Giác gật mình đầu, sâu trong đáy mắt có một sự lưu luyến.
Nhìn tiểu Giác bỏ đi, Lôi Cương thầm cảm khái. Sau khi thở dài, ánh mắt của Lôi Cương trở nên vững vàng đi về phía Tây. Hắn thầm lẩm bẩm nói:
- Phân thân hệ Hỏa đã tới thời điểm tu luyện.
Lôi Cương không biết rằng, lúc này ở thành Tụ Hỏa đột nhiên có một tin tức long trời lở đất khiến cho cả năm giới khiến sợ.
- Kẻ diệt Hỏa Huyền tông là một tên cuồng ma khát máu, có tên là Cương Ma.
← Ch. 475 | Ch. 477 → |