Vay nóng Homecredit

Truyện:Thể Tôn - Chương 526

Thể Tôn
Trọn bộ 934 chương
Chương 526: Hung Thú
0.00
(0 votes)


Chương (1-934)

Siêu sale Shopee


Lôi Cương lúc này đang ngẫm nghĩ từng câu từng chữ mà cường giả thần bí kia nói, từ đó mà phán đoán dụng ý của người đó. Mặc dù tất cả những gì cường giả thần bí nói đều có vẻ chấp nhận được, nhưng trong lòng Lôi Cương cứ có cảm giác nguy cơ khiến Lôi Cương cảnh giác vạn phần, nhìn thảo dược cực phẩm bên trong kết giới, Lôi Cương lại có chút không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy mà buông tay, Âm Dương Hoa, Uẩn Hồn Thảo này hai loại luyện chế Thổ Linh Đan, thảo dược lúc này gần ngay trước mắt rồi mà lại như xa tận chân trời, cảm giác như có thể chạm tay vào được rồi nhưng lại như có một con kênh ngăn cách không thể nào vượt qua được.

- Thần hồn thật sự có thể xuyên thấu tầng kết giới này sao?

Lôi Cương thầm thầm nghĩ, một to gan ý tưởng bỗng nhiên hiện lên trong đầu Lôi Cương. Lúc này, Lôi Cương trầm ngâm chốc lát, thần thức tản ra, tìm kiếm Đan Tông Tử, bây giờ Đan Tông Tử đã đi sâu xuống hai mươi trượng dưới mặt đất để tìm kiếm thi thể, xem tình hình thì e rằng nhất thời còn chưa thể tìm ra được, lúc này, Lôi Cương truyền âm cho Đan Tông Tử nói:

- Ngươi lo tìm kiếm thi thế, ta thử tiến vào kết giới trước xem sao, có thể sẽ rời đi một lát!

Đan Tông Tử đang ở trong lòng đất nghe vậy sửng sốt, nhưng cũng không có nhiều lời, cũng không có quá lo lắng chuyện Lôi Cương sẽ bỏ hắn lại mà đi, với tu vi của Lôi Cương nếu như muốn rời đi, căn bản là sẽ không cần thêm động tác thừa này, hơn nữa mấy ngày qua lại, Đan Tông Tử hiểu Lôi Cương không giống với bọn Ngụy Lệ Lão Tổ, Thiên Tà Thượng Nhân, bọn họ có thể nói là âm ngoan cùng vô tình vô nghĩa từ trong xương tủy, còn Lôi Cương mặc dù cũng ngoan lạt, so với bọn người kia có khi còn tàn nhẫn hơn nhiều, nhưng điều kiện tiên quyết là đắc tội với hắn, cho nên, Đan Tông Tử lúc này tự hiểu lão muốn sống sót, tất nhiên không thể đắc tội Lôi Cương, cố gắng hết sức của lão.

Sau khi thông báo cho Đan Tông Tử, tay phải Lôi Cương đột nhiên hiện ra một ngọ núi nhỏ màu đen, thân hình Lôi Cương hóa thành quang mang tiến nhập vào trong tiểu sơn, tiểu sơn này trôi lơ lửng ở không trung, phát tán ra hắc mang nhàn nhạt, không bao lâu sau, một hình người nhỏ giống hệt Lôi Cương từ trong tiểu sơn chui ra, quét mắt về phía mật khu rồi chui vào trong kết giới, lần này, Lôi Cương quả thật là không cảm nhận thấy bất kỳ trở ngại nào, trực tiếp tiến vào trong kết giới.

- Ý??

Từ sâu bên trong Cấm Lục Chi Địa truyền đến một tiếng kêu kinh ngạc, hắc bào nhân nọ chậm rãi nhấc mí mắt lên, trong hai con mắt âm trầm lộ ra nét cười, lẩm bẩm nói:

- Không tệ, phương pháp này cũng là thập toàn thập mỹ, đem nhục thể đặt ở trong không gian tiên khí, thần hồn tiến vào kết giới, như vậy có thể bình yên vô sự đồng thời lại có thể tiến vào trong kết giới, bất quá, tiểu Cổ Tu, ngươi cũng xem thường nơi tĩnh tu của lão quái vật quá rồi, đi vào dễ dàng nhưng ra ngoài khó khăn a. Ý, tiểu sơn này vì sao nhìn có chút quen mắt vậy chứ, thật là quái dị.

Hắc bào nhân ánh mắt lộ vẻ trầm tư.

Thần hồn Lôi Cương xuyên qua kết giới, tình cảnh trước mắt biến đổi, biển hoa cùng với tiểu hồ lúc trước toàn bộ đều đã thay đổi hình dạng, nhìn cảnh tượng trước mắt trong đầu Lôi Cương không khỏi nảy lên bốn "thế ngoại đào nguyên", dõi mắt nhìn ra, trước mắt là từng hàng cây nhỏ đang chạy tít tắp, cây nhỏ theo gió đung đưa, ở giữa những hàng cây có một hồ nước nhỏ bạc sóng, hồ nước trong suốt nhìn thấy tận đáy, một cỗ sinh cơ bừng bừng từ vùng đất lan truyền ra, xung quanh hồ nước nhỏ trồng đầy hoa cỏ, khiến thần hồn Lôi Cương trong vô thức như được thăng hoa, hai mắt Lôi Cương nhìn chằm chằm căn nhà lá bên cạnh hồ nước nhỏ phía trước, căn nhà lá này cùng một loại với nhà lá trong thôn ở nơi thế tục. Khung cảnh nơi đây nếu đem so sánh với vùng đất hoang đầy cốt khô bên ngoài kia thì đúng là một trời một vực, Lôi Cương quét qua bốn phía, không phải là thưởng thức cảnh đẹp tuyệt mĩ vô song mà là cảnh giác vô cùng, có thể có kết giới cường đại như thế bao phủ, nơi này sao có thể là bình thường cho được? Suy tư chốc lát, Lôi Cương chắp tay cao giọng nói:

- Tại hạ Lưu Cương, vô tình xông vào nơi đây, kính xin tiền bối tha lỗi.

Thanh âm vang dội vô cùng, Lôi Cương hai mắt nhìn chằm chằm căn nhà tranh nhỏ ở phía trước. Xem cách bố trí ở đây thì chắc là nơi tĩnh tu của một cường giả tu vi tột cùng cường đại.

- Ông ông ông............. .

Trong không gian vang vọng thanh âm của Lôi Cương, cùng với tiếng ông ông vang rền, thanh âm càng lúc càng lớn, trong nháy mắt một cỗ nguy cơ bao phủ lấy thần hồn Lôi Cương, sắc mặt Lôi Cương dần ngưng tụ, chăm chú nhìn về hồ nước nhỏ phía trước, mặt hồ vốn tĩnh lặng như gương bỗng cuộn sóng, có vẻ như sắp có thứ gì đó từ trong hồ chui ra vậy.

- Hống.....................

Một tiếng gầm rú giận giữ như của hung thú thời viễn cổ vang dội phía chân trời, từ trong hồ nước ra trong tầm mắt Lôi Cương, dần dần, đồng tử của Lôi Cương cự nhiên co rụt lại, quay ngược lại mấy bước, khuôn mặt cảnh giác, cả người tán xuất quang mang bốn màu, nhìn chằm chằm phía trước.

Giữa hồ có một ngọn núi cao gần trăm trượng, mà ngọn núi cao này lại chính là đỉnh đầu của hung thú, hung thú song nhãn âm trầm nhìn chằm chằm Lôi Cương.

- Tiểu bối, ngươi có biết tội của ngươi không?

Một âm thanh hùng hậu vang lên giữa thiên địa, làm phong vân trong thiên địa bắt đầu khởi động, vô hình trung tạo thành một cỗ uy áp khổng lồ hướng về phía Lôi Cương.

Lôi Cương nội tâm hoảng hốt, thần hồn trở nên phiêu bất định, trong thần hồn tán ra quang mang bốn màu mơ hồ có long ảnh hiện lên, vô cùng quỷ dị.

- Graoooooooooooooo...............

Một tiếng rồng ngâm vang dội, phảng phất như để đáp lại tiếng gầm thét của hung thú kia vậyNghe được rồng ngâm tiếng, cặp mắt to đùng âm trầm của hung thú lộ ra một tia kinh nghi nhưng sau đó liền hóa thành khinh thường, một tia âm ngoan hiện lên, cự thú không nói hai lời đột nhiên há to cái miệng như chậu máu, một cổ hấp lực khổng lồ xuất hiện từ cái miệng to đùng của nó, hẳn là muốn đem Lôi Cương hút vào trong miệng, biến hắn thành thức ăn của nó. Cổ lực lượng này quá mức cường đại, cường đại đến mức thần hồn của Lôi Cương không cách nào ngăn cản, càng không có được chút sức mạnh nào để bỏ chạy nữa, chỉ biết ngây người nhìn cái miệng to lớn đen ngòm đang ngày càng đến gần mà thôi, đột nhiên, trong nháy mắt Lôi Cương tỉnh táo lại, nội tâm kinh hãi đích đồng thời lại càng đầy dẫy vẻ không cam lòng.

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!

Lôi Cương điên cuồng rống giận lên, quang mang bốn màu tán ra toàn thân trong nháy mắt trở nên đại thịnh, thần hồn của Lôi Cương một hóa thành bốn, hóa thành bốn con tiểu long điên cuồng hướng về bốn phía bay đi, muốn chạy trốn khỏi hấp lực kinh khủng này.

- Long lực thật tinh thuần, khục khục, thật không ngờ qua nhiều năm như vậy, rốt cục cũng có thể có được thức ăn ngon như thế rồi, cắn nuốt ngươi, bổn vương sẽ có thể đột phá cảnh giới lúc này.

Trong cái miệng đang há to đột nhiên vang lên một tiếng "uỳnh" rền rĩ, cổ hấp lực kia trong nháy mắt trở nên cường đại hơn gấp trăm lần, Lôi Cương mới vừa thoát khỏi miệng hung thú thì bị hút về phía cái miệng kia, bốn con thần long do thần hồn biến thành điên cuồng giãy giụa, nhưng nhưng không có chút tác dụng nào. Mắt thấy thần hồn sắp bị thú dữ hút vào trong miệng, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm sét rền vang, làm hấp lực của hung thú bỗng nhiên hơi chậm lại.

Trong cơ thể của tiểu long màu tím do thần hồn của Lôi Cương biến thành đột nhiên bay ra một đoàn lôi điện màu tím, lôi điện này cấp tốc trở nên to lớn rồi hóa thành một tử long dài trăm trượng, một tiếng rống giận từ trong tử long vang ra:

- Tiểu tử, ngươi không thể yên ổn mà tập trung tu luyện sao hả? Vì sao ngươi cứ thích trêu chọc vào cường giả cường đại như thế làm gì hả? Nếu ngươi chê tuổi thọ ngươi quá dài thì cũng chớ liên lụy ta chứ!!

Trong thanh âm tràn đầy tức giận cùng với sợ hãi, tử long này chính là Hủy Diệt Lôi Linh, nó dung nhập vào trong thần hồn Lôi Long lực của Lôi Cương, vốn cho là có thể yên yên ổn ổn mà tu luyện, nhưng không ngờ tới đã mấy lần liền bị Lôi Cương thức tỉnh, lần này, lại càng làm Hủy Diệt Lôi Linh bạo nộ lên, nếu như không phải là do nó cảm nhận được nguy cơ, sợ rằng đã sớm trở thành miếng ăn trong miệng của súc sinh kia rồi.

Hung thú chỉ lộ ra đỉnh đầu kia dương đôi mắt nhìn về phía tử long trăm trượng trong không trung, trong mắt lộ ra kiêng kỵ vẻ, gầm lên một tiếng khiêu khích đầy giận, một quả cầu nước màu u lam từ cái miệng rộng của hung thú bắn thẳng về phía Hủy Diệt Lôi Linh. Hủy Diệt Lôi Linh sau khi hùng hùng hổ hổ đè nén được nội tâm u ám thì liền cảm nhận được nguy cơ phủ xuống, ánh mắt chợt lóe, một đạo tử sắc thiên lôi trống rỗng xuất hiện, đánh thẳng lên trên quả cầu nước.

- Bình!!!

Một tiếng vang thật lớn nổ lên, một đạo quang mang màu lam dung hợp cùng màu tím tạo ra ba khuếch tán, thần hồn của Lôi Cương đã dung hợp ở chung một chỗ, nhưng sau khi bị cơn chấn động này phủ chụp thì lại có chút phiêu hốt bất định, còn Lôi Cương lại càng thêm khiếp sợ, thần hồn cơ hồ có chút dấu hiệu tiêu thất, Lôi Cương không nói hai lời, ánh mắt lóe lên, một lồng phòng ngự bốn màu bao phủ thần hồn, mắt nhìn trận đấu phía trước.

Hủy Diệt Lôi Linh là được sinh ra từ trong Hủy Diệt Chi Lôi, hàm chứa sức mạnh hủy thiên diệt địa, lúc này, Hủy Diệt Lôi Linh vẫn còn trong giai đoạn trưởng thành, uy lực mặc dù còn chưa đạt tới trình độ hủy thiên diệt địa, nhưng cũng không thể coi thường, sau khi một đạo lôi điện đánh thẳng lên quả cầu nước của cự thú thì từng đạo thiên lôi cứ thế từ trên trời giáng xuống, điên cuồng oanh kích lên đỉnh đầu hung thú.

Linh thú, tiên thú đối với lôi vốn có sự sợ hãi sâu sắc, tiên thú khác với người tu luyện, mỗi lần thăng cấp đều cần độ kiếp thế nên sự sợ hãi đối với thiên lôi đã ăn sâu vào máu tủy, thế nhưng hung thú này thì có vẻ như không hề e ngại thiên lôi, ngược lại lộ ra vẻ khinh thường, thiên lôi oanh kích lên đỉnh đầu không hề làm cho hung thú bị thương.

Hủy Diệt Lôi Linh thấy vậy, mắt rồng lộ ra vẻ ngưng trọng, đầu rồng cự nhiên ngửa mặt lên trời rống giận, bầu trời bỗng chuyển mây đen dày đặc, lôi quang lóe lên, tiếng sấm cuồn cuộn, thế ngoại đào nguyên vốn có lúc này phảng phất như chọc giận trời cao, từng đạo thiên lôi to lớn cao đến mấy trượng cứ thế giáng xuống.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-934)