Vay nóng Tinvay

Truyện:Thể Tôn - Chương 546

Thể Tôn
Trọn bộ 934 chương
Chương 546: Thân thể hoả huyền
0.00
(0 votes)


Chương (1-934)

Siêu sale Lazada


Các thần thú ba đầu đứng ngoài cả cây số trừng mắt, nhìn chằm chằm Lôi Cương đang điên cuồng hấp thụ hoả huyền ở xung quanh. Bọn chúng phẫn nộ, nhưng cũng vô cùng sợ hãi. Bọn chúng là thần thú nhưng cũng không phải vô địch, tất nhiên sẽ có thứ phải sợ hãi. Lúc này, hoả huyền nồng nặc dần thu nhỏ lại kia khiến bọn chúng cảm nhận được sự uy hiếp, không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Con sư tử kia càng phiền muộn hơn, nó mơ hồ đoán được chuyện này có liên quan đến Lôi Cương, nhưng nó không thể hiểu được, tiểu gia hoả kia không phải đã bị hoả huyền thiêu sao? Làm sao có thể xảy ra chuyện khác thường như thế được? Tốt nhất hắn nên ngừng hấp thụ lại hoả huyền ở xung quanh, nếu không, nhất định sẽ khiến cho các thần thú cường đại ở đây phẫn nộ, hậu quả quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Hoả huyền ở xung quanh Lôi Cương vừa ngừng tập trung lại quanh hắn, quả cầu hoả huyền đã to đến cả trượng. Thân thể hoả giao của Lôi Cương từ từ hấp thu hoả huyền, rồi tụ lại thành một thân thể.

Giai đoạn này kéo dài vừa tròn một tháng. Một tháng này, các thần thú đã bỏ đi tự bao giờ. Nhìn thấy hoả huyền ngưng tụ lại, bọn chúng không dám có bất cứ hành động ngu ngốc nào. Chỉ cần ở trên địa bàn của bọn chúng còn có hoả huyền phát ra, chúng không nên đi trêu chọc kẻ cường đại. Con sư tử càng thêm buồn phiền, nhìn thấy thân hình kia càng lúc càng lớn lên, nó chỉ biết thở dài oán hận, nó muốn tu luyện, nhưng phía trước lúc nào cũng khiến nó cảm thấy uy hiếp thế này, làm sao nó có thể tĩnh tâm. Có lẽ nó chỉ còn cách duy nhất là sớm rời khỏi đây mới có thể an tâm tu luyện tiếp.

Đến khi ngọn hoả huyền còn sót lại hoà vào thân thể hoả giao của Lôi Cương, mọi thứ dần trở lại bình thường. Một con rắn trắng dài hai thước lơ lửng trên không, nhắm nghiền mắt, tựa như đang ngủ say. Con sư tử nhìn con rắn, thần thức xuất hiện, nhưng rồi nó kinh ngạc nhận ra con rắn này có chứa hoả huyền. Từ khi thần thú này sinh ra đến nay, nó chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, cứ nhìn chằm chằm con rắn.

Trong cái trán của con rắn màu trắng này, thần hồn của Lôi Cương dần dần khôi phục, lúc này đã to bằng cái móng tay. Thoáng chốc, thần hồn của hắn đã không còn giữ nguyên bốn màu như trước, mà chuyển sang màu trắng, tựa như một ngọn lửa trong trán. Hoả Hoàng rời khỏi thần hồn của Lôi Cương, ngồi xếp bằng bên cạnh thần hồn của hắn, không ngừng hấp thụ linh khí thuộc tính hoả. Màu da đỏ vốn có của hắn từ từ chuyển sang màu nhạt hơn, dần hướng đến màu trắng. Hạt châu màu đỏ kia đã biến mất trong quá trình hoả huyền luyện hồn, nhập vào trong thần hồn của Lôi Cương. Lúc này, xét về mặt nào đó, Lôi Cương đã trở thành hoả giao, chỉ khác là suy nghĩ khác nhau mà thôi.

Lôi Cương lơ lửng trên không, nháy mắt như thế đã mười năm trôi qua. Sâu trong Hoả Đốt trở lại vẻ yên bình vốn có, con sư tử đã tiến vào trong tu luyện. Ở trong Hoả Đốt, thời gian dường như không tồn tại, mọi chuyện đều bình lặng trôi đi.

Thân thể hoả giao của phân thân của Lôi Cương có những biến hoá không nhỏ, vốn dĩ lúc trước chỉ có hai thước, vậy mà giờ đã dài một trượng. Toàn thân bao phủ một ngọn lửa màu trắng, tuy rằng rất nhạt, nhưng vẫn có thể thấy được. Ngày hôm đó, thân thể hoả giao của Lôi Cương mở mắt, trong mắt hắn có một ngọn lửa màu trắng rực cháy, một luồng khí tức mạnh mẽ từ trong đó phát ra, khiến con sư tử đang tu luyện mở bừng mắt, nhìn Lôi Cương đã lớn lên đến một trượng phía trước. Nó kinh ngạc, nhận ra Lôi Cương mặc dù hình dáng còn nhỏ, nhưng không còn giống với thân thể hoả giao lúc trước. Có điều, chuyện này cũng là đương nhiên, bởi trên trán Lôi Cương đã có hai cái bọc nhỏ. Trên đầu hắn cũng đã mọc ra chín cái vòi nước, thân mình bọc vảy cá màu trắng, móng vuốt màu trắng.

Thần hồn Lôi Cương khôi phục, hắn tỉnh lại, thần thức kiểm tra trong cơ thể. Càng nhìn vào trong cơ thể hắn càng hoảng sợ, trong cơ thể hắn không còn máu thịt nữa, tất cả chỉ còn là lửa, toàn cơ thể trống rỗng, từ đó phát ra khí tức cường đại.

"Đây...đây là thân thể hoả huyền sao? " Lôi Cương vô cùng ngạc nhiên, mừng rỡ. Lần này tuy rằng thập tử nhất sinh, nguy hiểm vô cùng, nhưng cuối cùng hắn đã nhận được bù đắp xứng đáng. Lôi Cương thở ra một hơi, một ngọn lửa phun ra, khiến hắn vô cùng kinh ngạc, cười khổ, không hiểu phân thân của hắn rốt cuộc là cái gì nữa? Người không phải người, rắn không phải rắn, rồng không phải rồng, bất kể thế nào, dù sao ngọn lửa này cũng giúp gia tăng sức mạnh của hắn.

Lôi Cương thầm than, nếu như không có Hoả Hoàng, sợ rằng phân thân này đã biến mất rồi. Hắn vô cùng cảm kích Hoả Hoàng, càng không thể giải thích được sự thần bí của Hoả Hoàng. Hoả Hoàng rốt cuộc là thứ gì? Vì sao lại trở thành hình nhân trong trận pháp của hắn? Tất cả những điều này Lôi Cương không thể giải thích được, có điều chỉ cần Hoả Hoàng không gây ra bất cứ sự uy hiếp nào với hắn là đủ rồi.

Lôi Cương khẽ động tâm, nhanh chóng xuyên qua không trung. Thân thể hắn lúc này trắng toát, tốc độ của hắn nhanh đến nỗi người thường không thể bắt kịp.

Con sư tử ở cách đó không xa thấy Lôi Cương biến mất, đầu tiên sửng sốt, rồi chưa kịp phản ứng gì, một con rắn đã xuất hiện trước mắt nó. Nó liền thối lui một bước, cảnh giác nhìn Lôi Cương.

"Đa tạ tiền bối, công tiền bối chỉ điểm, tại hạ suốt đời không quên! " Lôi Cương gầm nhẹ một tiếng, nói.

Con sư tử chỉ nhìn thoáng cái đã nhận ra, trong cơ thể thần thú vốn dĩ thuần tuý là huyết mạch, nhưng trong cơ thể Lôi Cương lúc này hoàn toàn là hoả huyền. Hơn nữa, thực lực của hắn hiện thâm sâu không thể dò nổi. Lúc trước, Lôi Cương gọi nó là tiền bối không có gì sai, bởi thực lực của hắn thấp. Nhưng lúc này, làm sao nó có thể thoải mái chấp nhận? Quan trọng nhất là lúc trước con sư tử nói với Lôi Cương là muốn nói đến hoả huyền, chứ không phải ngọn lửa, bây giờ Lôi Cương không những không chết, trái lại còn mạnh hơn gấp mấy lần, khiến con sư tử hơi chột dạ.

"Ha hả, tiểu...Chỉ cần ngươi không sao là tốt rồi." Con sư tử ngượng nghịu, chột dạ nói. Nó rất sợ Lôi Cương biết được, gây khó dễ cho nó. Con sư tử này dù sao cũng không dám đối đầu với hoả huyền.

"Tiền bối, ơn nghĩa ngày hôm nay, ngày khác xin báo đáp. Tại hạ còn có việc phải đi ngay." Lôi Cương chậm rãi nói, lùi lại một bước rồi biến mất trước mặt con sư tử.

"Sớm biết thế này ta cũng đã xông thẳng vào trong hoả huyền rồi. Đáng tiếc, đã bỏ lỡ mất thời cơ rồi." Con sư tử thấy Lôi Cương biến mất, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói.

Lôi Cương không định tiếp tục đi vào trong Hoả Đốt, tuy rằng thực lực của phân thân của hắn đã gia tăng, nhưng nhiều ít như thế nào hắn còn chưa biết được. Chưa kể ở nơi sâu nhất trong Hoả Đốt liệu có tiên thú cường đại hay không? Những chuyện này hắn đều không biết, lần này thu hoạch không nhỏ, nhưng Lôi Cương cũng không quá tham lam. Hắn quyết định chờ cho thực lực gia tăng mới đi nghiên cứu xem nơi sâu nhất của Hoả Đốt rốt cuộc có cái gì.

Lôi Cương bay đi với tốc độ nhanh như chớp bay ra phía ngoài của Hoả Đốt. Đến nơi, hắn đột nhiên dừng lại trên không, chẳng nhẽ hắn lại sử dụng thân thể hoả giao để vào trong Khí thành? Hơn nữa, vị thiếu chủ kia có thật vì Chỉ San mà dồn hắn vào chỗ chết hay không? Chuyện này nhất định hắn phải điều tra cho rõ ràng, Chỉ San là người nữ tử thứ hai chân chính đi vào lòng Lôi Cương, hắn nhất định sẽ bảo vệ, chăm sóc cho nàng.

Một lúc lâu sau, từ thân thể hoả giao của Lôi Cương phát ra ánh sáng màu trắng, thân thể dài một trượng của hắn nhanh chóng biến hoá, cuối cùng hoá thành một thân hình cao hơn sáu thước. Lôi Cương nhìn thân thể chính mình, không khỏi cười rộ lên, toàn thân hắn đều là màu trắng, tựa như một người bệnh. Có điều, Lôi Cương không biết được rằng đầu và hai mắt của hắn đều có màu trắng, đặc biệt là đôi mắt, gợi cho người khác một cảm giác như bị lửa thiêu đốt.

Bản năng của Lôi Cương tìm trang phục trong giới chỉ, nhưng nhìn thấy bàn tay phải trắng bóc không còn đeo một thứ gì, thoáng sửng sốt. Hắn cười rộ lên, giới chỉ sớm đã bị hoả huyền thiêu rụi thành khói đen. Một giới chỉ bình thường sao có thể chịu được sức nóng của hoả huyền? Dù sao thì hoả huyền cũng là lửa dùng để luyện chế thần khí. Xem ra, hắn chỉ còn có thể dựa vào vận may, phó mặc toàn bộ cho số phận a.

"Xem ra, bây giờ là lúc nên đi tìm Luyện Hư. Không rõ lúc này hắn có còn tu luyện hay không." Lôi Cương lẩm bẩm nói, lời nói vừa dứt, đã biến mất.

Tốc độ của Lôi Cương rất nhanh, nhanh đến mức không thể tính toán được, nhưng hắn cảm giác được so với thân thể hoả giao nhanh gấp chục lần. Lôi Cương dựa theo ký ức quay lại ngọn núi nhỏ nơi Luyện Hư tu luyện. Vừa đến nơi, tiếng binh khí va chạm không dứt khiến hắn biến sắc, tốc độ nháy mắt tăng lên gấp đôi.

"Khặc khặc, tiểu sư đệ, ngươi mau giao vật trên người ra đi, bằng không, chỉ có một con đường chết mà thôi." Một tiếng cười cuồng ngạo vang lên. Một nam tử trung niên cầm kiếm tiên trong tay đang chiến đấu kịch liệt với người thanh niên áo trắng. Một lão già đứng trên không nhìn tất cả.

Lúc này, Luyện Hư không biết phải làm gì. Hắn vốn đang bế quan trong sơn động, vừa đột phá được đỉnh đạo tiên huyền giai, vốn tưởng rằng bản thân có thể chịu đựng được áp lực của Khí tháp tầng thứ năm, mới mở ra kết giới của Lôi Cương. Hắn vốn nghĩ ra ngoài đi lại, nhưng còn chưa đi được vài bước, hắn đã gặp được hai gã cao thủ đi ngang qua. Thần thức người trung niên nam tử mặc áo đen vừa phát hiện được tu vi của Luyện Hư đã nổi lòng tham.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-934)