Vay nóng Tinvay

Truyện:Thể Tôn - Chương 645

Thể Tôn
Trọn bộ 934 chương
Chương 645: Lão giả thần bí
0.00
(0 votes)


Chương (1-934)

Siêu sale Shopee


Toàn bộ ba tháng, Lôi Cương mang theo Tử Vận du lịch qua tất cả nhưng nơi hắn đã từng đến, cuối cùng, hai người trở lại Trung Xu Giới, bên cạnh Thiên Hàn trì. Ngồi xếp bằng ở trên cự thạch, Lôi Cương ôm chặt lấy Tử Vận, thời gian trôi qua, tâm trạng Lôi Cương càng trở nên trầm trọng, Tử Vận nằm tựa đầu lên lồng ngực của Lôi Cương, nghe tiếng hô hấp của Lôi Cương, nghe Lôi Cương kể lại tất cả những chuyện xảy ra bao nhiêu năm qua của hắn.

Trong ba tháng này, hư hỏa trong cơ thể Tử Vận bộc phát một lần, sau khi bị Lôi Hoàng áp chế, không biết là hồi quang phản chiếu hay là như thế nào, màu xám tro trên khuôn mặt Tử Vận dần dần nhạt đi, lộ ra làn da trắng noãn không tỳ vết, đôi mắt to trong veo như nước nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Lôi Cương, phảng phất muốn đem hình ảnh của Lôi Cương khắc sâu vào linh hồn của nàng vậy.

- Lôi.......... . Lôi Cương, chàng nói chàng quen Chỉ San muội muội, hơn nữa.......... . Chỉ San muội muội còn trở thành nữ nhân của chàng nữa?

Tử Vận sau khi nghe Lôi Cương kể lại chuyện của hắn cùng Chỉ San xong thì hai mắt nhìn chằm chằm Lôi Cương hỏi.

- Ừ.

Lôi Cương gật đầu một cái, nhẹ nhàng đích vuốt ve khuôn mặt Tử Vận, nói:

- Tử Vận, nàng có giận ta không?

Lôi Cương không muốn đối với Tử Vận có bất kỳ giấu giếm nào.

Tử Vận lắc đầu, lộ ra một phần nụ cười nói:

- Chỉ San muội muội rất thân thiện, có nàng phụng bồi chàng, thiếp cũng yên tâm.

Trái tim Lôi Cương cự nhiên thắt lại, trên khuôn mặt lộ ra vẻ thống khổ cùng cực, ôm thật chặt Tử Vận nói:

- Tại sao lại như thế? Tại sao bên trong cơ thể nàng lại có Hư Hỏa? Tại sao?

Ánh mắt Tử Vận chấn động, lộ ra một nụ cười có phần thê thảm, nói:

- Lôi Cương, mẫu thân của thiếp đã vì thiếp mà biến mất.

- Mẫu thân của nàng?

Lôi Cương sắc mặt biến đổi, cúi đầu nhìn chăm chú vào Tử Vận, không hiểu hỏi.

- Ừ.

Ánh mắt Tử Vận nhìn chăm chú vào phía trước nhớ lại nói.

- Người............ Lẽ nào người đi tìm thứ có thể hóa giải Hư Hỏa?

Lôi Cương thấp giọng hỏi.

- Không biết, người biến mất, sau khi sinh hạ thiếp xong, người liền rời đi, bao nhiêu năm qua, phụ thân thiếp thủy chung đắm chìm trong thống khổ, phụ thân suy đoán, mẫu thân nàng là vì thiếp nên mới rời đi, hẳn là tìm kiếm cách hóa giải Hư Hỏa mà đi, cho nên, bao nhiêu năm qua, phụ thân đối với thiếp................ .

Tử Vận sâu kín nói, trong thanh âm chất chứa thống khổ cùng với mất mát trong cõi lòng.

- Người đi đâu?

Lôi Cương ánh mắt thoáng ngưng, thấp giọng hỏi.

- Không biết............... Phụ thân từng phái người đi tìm, nhưng trong Thất Giới cũng không có tìm được người. Có lẽ người............. Đã.

Tử Vận thanh âm run rẩy nói.

Lôi Cương gật đầu một cái, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Tử Vận, nội tâm thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ............. . Mẫu thân của Tử Vận đã đến một giới ngự trị bên trên Thất Giới kia rồi sao?

Ý tưởng này chợt lóe lên trong đầu Lôi Cương.

- Lôi............. . Lôi Cương, thiếp............ Thiếp muốn trở thành nữ nhân của chàng, được không?

Tử Vận gắn chặt lên trên lồng ngực Lôi Cương, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vo ve, thân thể mềm mại có chút run rẩy, khẩn trương chờ đợi câu trả lời của Lôi Cương.

Lôi Cương cả người chấn động, cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tử Vận bỗng hiện lên hai luồng đỏ ửng, nội tâm rung động, chậm rãi cúi đầu, đôi môi gắn lên đôi môi đỏ mọng của Tử Vận, hữu thủ vung lên, một đạo kết giới bao phủ hạp cốc.

Một tháng sau, ở phía tây Kiếm Cương Môn, Lôi Cương cùng Tử Vận ngồi ở trên vách đá dọc theo phía tây, mắt nhìn phía dưới, trên khuôn mặt Lôi Cương khuôn mặt chất chứa thống khổ cùng đau đớn trong cõi lòng, lúc này, sắc mặt Tử Vận đã lại bị màu xám tro kia bao phủ, hắc vụ quấn quanh người nào đã tạo thành vô số đạo hắc hỏa, phảng phất như đang thiêu đốt thần hồn cùng với sinh mạng lực của Tử Vận vậy. Nhưng Tử Vận không để ý đến những thứ này chút nào, ôm chặt lấy Lôi Cương, lắng nghe nhịp tim của Lôi Cương, cảm thụ tình yêu của Lôi Cương đối với nàng.

Mười ngày sau, hắc hỏa kia đã ngưng tụ thành một đoàn liệt hỏa, Lôi Hoàng xuất hiện, nhìn Tử Vận, thở dài, nói:

- Hư Hỏa đã hoàn toàn đại thành, nàng chỉ còn không tới mười ngày không tới nữa mà thôi.

Hai người cả người run rẩy.

Sau khi Lôi Hoàng rời đi, Tử Vận lộ ra một phần nụ cười, nói:

- Lôi Cương, đưa thiếp đến Thiên Hàn trì, được không?

Thanh âm của Tử Vận vô lực, ánh mắt nhìn chằm chằm Lôi Cương.

Khuôn mặt Lôi Cương co quắp, mang theo Tử Vận biến mất ở tại chỗ, xuất hiện ở trên tảng đá lớn trong Thiên Hàn trì.

- Lôi Cương, hãy an táng thiếp ở chỗ này, được không?

Tử Vận nhìn bốn phía, nhẹ giọng nói.

Lôi Cương thân thể run rẩy, hai mắt đỏ ngầu, nội tâm đầy dẫy thống khổ, vô tận thống khổ làm Lôi Cương không cách nào nói ra lời, chỉ có thể ôm thật chặt thân thể mềm mại của Tử Vận.

Bảy ngày sau, trong hạp cốc truyền ra một tiếng kêu thảm thiết thống khổ không cam lòng, thức tỉnh tất cả cường giả trong Trung Xu Giới.

Thiên Hàn trì.

Hai mắt Lôi Cương ầng ậng nước, ôm thật chặt mỹ nhân trong lòng, Tử Vận cả người đã không còn hư hỏa nữa rồi, nàng phảng phất như đang ngủ thiếp đi trong lòng Lôi Cương vậy, phảng phất như đang đắm chìm ở trong mộng đẹp, một giọt nước mắt rơi xuống trên gương mặt Tử Vận.

Lôi Cương khóc, hắn đã không còn cảm giác được sinh mạng lực của Tử Vận nữa rồi, thần hồn của Tử Vận cuối cùng cũng bị Hư Hỏa thiêu đốt cạn kiệt.

Thống khổ, bất lực, không cam lòng đủ các cảm giác đánh thẳng vào trái tim Lôi Cương, Tử Vận chết, hắn không thể không chấp nhận, hắn nỗ lực, nhưng Tử Vận vẫn chết. Người định không bằng trời định, có lẽ, vào cái ngày mà Tử Vận cùng Lôi Cương gặp gỡ nhau đó đã quyết định nhân quả của hôm nay rồi. Lôi Cương ôm thật chặt Tử Vận, cho dù hắn đánh bại được Đạo Hư, đệ nhất cao thủ của Vô Thượng Giới, nhưng hắn nhưng không cách nào vãn hồi sinh mạng của người yêu.

Lôi Cương khóc, khóc không thành tiếng.

- Tại sao! Tại sao!!

Lôi Cương ôm chặt Tử Vận, lẩm bẩm nói, hai mắt vô thần, tê dại, tựa như một thân thể không có linh hồn, không ngừng lầm bầm "Tại sao", tất cả cố gắng cuối cùng không cách nào cứu vãn Tử Vận, Tử Vận chết, khiến Lôi Cương bi thống đến không muốn sống nữa.

Một tháng sau, một ngôi mộ hiện lên bên cạnh Thiên Hàn trì, phía trước là một khối đá lớn, trên đó viết: Ái thê Tử Vận chi mộ". Lôi Cương ngồi ở trước phần mộ của Tử Vận, hai tay không ngừng vuốt ve một thanh cự kiếm, chuẩn xác hơn chính là vuốt ve viên đá màu tím ở chuôi kiếm, nhìn chăm chú vào viên đá, Lôi Cương nhớ lại hình ảnh ban đầu Tử Vận đem viên đá này khảm lên trên cự kiếm, nội tâm Lôi Cương run lên.

Tiểu Hổ nằm ở bên cạnh phần mộ của Tử Vận, phảng phất là ngủ thiếp đi, nhưng trong mắt nó thậm chí có nước mắt hiện lên.

Lâu lắm rồi không dùng đến Hư Kiếm, Lôi Cương có chút xa lạ, liếc nhìn phần mộ của Tử Vận, Lôi Cương lẩm bẩm nói:

- Tử Vận, kiếm này là Luyện Hư luyện chế, nàng đánh lên Tử Hồn Lôi Thạch, như vậy, ta phải để cho kiếm này nổi danhkhắp Thất Giới.

- Tử Vận, chờ ta, chờ ta kết liễu tất cả mọi chuyện xong, ta sẽ tới gặp nàng.

Lôi Cương nhẹ giọng lẩm bẩm nói, lúc này, Lôi Cương đứng lên, nhìn tiểu Hổ nói:

- Ngươi ở chỗ này làm bạn với Tử Vận, sẽ có ngày ta quay trở lại.

Nói xong, Lôi Cương biến mất ở tại chỗ.

Phía tây Kiếm Cương Môn.

Khi Lôi Cương rời khỏi Trung Xu Giới, hai đạo quang mang đột nhiên hiện lên ở phía tây Kiếm Cương Môn, một nữ tử xinh đẹp tựa thiên tiên cùng một lão giả hạc phát động nhan, thân cao hơn năm thước, y phục sặc sỡ, đôi mắt hòa ái khiến người ta có cảm giác tiên phong đạo cốt.

- Sư tôn, để cho Tuyết nhi trước khi rời đi đem nơi đây quét dọn một lần, được không?

Nữ tử xinh đẹp nhìn phía dưới nhẹ giọng nói, trong mắt lộ ra vẻ hoài niệm.

Lão giả gật đầu một cái, ánh mắt nhìn về phía đông, lộ ra kinh nghi vẻ, lẩm bẩm nói:

- Lôi Huyền Thánh Thú?

Lúc này, lão giả liếc nhìn nữ tử rồi liền biến mất tại chỗ, xuất hiện lần nữa đã là ở trong hạp cốc, nếu Lôi Cương ở đây lúc này ắt hẳn sẽ rất kinh ngạc, cả hạp cốc bị hắn bố trí một đạo trận pháp cùng với kết giới, thường nhân căn bản không cách nào tiến vào, thế mà lão giả này không thèm nhìn đến trận pháp cùng kết giới lấy một cái, nếu như hắn ở chỗ này, càng làm cho hắn kinh ngạc chính là lão giả này, chính là lão giả thần bí mà trước đây hắn cùng Hỏa Chập ở trong biển nham thạch đụng phải.

Lão giả liếc nhìn tiểu Hổ, tiểu Hổ phát ra tiếng gầm thấp, hai mắt đầy dẫy hung quang nhìn chằm chằm lão giả. Lão giả quỷ mị xuất hiện ở trước mộ Tử Vận, cái sừng trên đầu tiểu Hổ lóe lên một đạo thiên lôi bổ về phía lão giả, lão giả nhẹ phất tay lên liền khiến thiên lôi biến mất, mắt nhìn tiểu Hổ, lão giả cười nhạt nói:

- Tiểu tử, đừng công kích, lão phu cũng không ác ý.

Lúc này, ánh mắt lão giả nhìn phần mộ của Tử Vận, phảng phất có thể nhìn thấu lòng đất thấyđược Tử Vận đang nằm ở trong đó vậy.

- Hư Hỏa đại thành? Đáng tiếc, thần hồn đã cơ hồ bị thiêu đốt toàn bộ.

Lão giả thở dài, ngay sau đó liếc nhìn Kiếm Cương Môn, trầm tư chốc lát, nhẹ giọng nói:

- Nếu đem thi thể nàng đặt vào trong Hỗn Hư Châu của Tuyết nhi có lẽ còn có hy vọng, bất quá, có thể giữ lại trí nhớ hay không cũng là xem phần số của nàng rồi.

Chỉ chốc lát sau, lão giả vung tay hữu lên, nữ tử kia mới vừa quét dọn xong đột nhiên hiện lên ở bên cạnh lão giả, nghi hoặc nhìn lão giả, nói:

- Sư tôn, sao vậy?

- Tuyết nhi, ngươi có thể đem Hỗn Hư Châu bên trong cơ thể ngươi lấy ra, để cho cô gái này tiến vào trong Hỗn Hư Châu hay không?

Lão giả dò hỏi.

Cô gái nhìn phần mộ, không hiểu nói:

- Sư tôn, nàng không phải là chết rồi sao? Bất quá, Tuyết nhi từ trong mộ cảm nhận được khí tức của Hư Hỏa.

Nói xong, từ trong bụng nữ tử bay ra một hạt châu to bằng nắm tay, toàn thân đen kịt cực kì lạ lùng, bên trong hạt châu có thể phát hiện chín con tiểu long đen nhánh ở trong đó du động.

Lão giả vung tay hữu lên, thổ nhưỡng toàn bộ biến mất, lộ ra Tử Vận nằm ở trong đó, tiểu Hổ không ngừng phát ra tiếng rống giận, từng đạo một thiên lôi oanh kích về phía lão giả, nhưng lại ở chung quanh lão giả liền thần kỳ biến mất, Tử Vận chậm rãi bay lên, cuối cùng tiến vào trong Hỗn Hư Châu, lão giả liếc nhìn tiểu Hổ một cái rồi vung tay hữu lên, cùng nữ tử biến mất ở tại chỗ, còn tiểu Hổ cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-934)