← Ch.649 | Ch.651 → |
Những người tu luyện xung quanh bị Hư Kiếm của Lôi Cương kinh động đến đều vây lại xem tới tấp, không ai không nhìn Lôi Cương với vẻ mặt chế giễu. Ai mà không biết thành Lập Thiên là thành lớn trực thuộc Thiên Gia? Dám gây chuyện ở thành Lập Thiên chính là đã đắc tội với Thiên Gia. Sau khi nghe Lôi Cương nói xong, sắc mặt đám người tu luyện này khẽ biến, tỉ mỉ nhìn lại Lôi Cương, có vài người bắt đầu cảm thấy có chút bất ổn.
Mở miệng liền muốn hóa thành Lập Thiên thành đống gạch vụn? Kẻ này là ai?
Hai nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện nhìn thấy Lôi Cương, khẽ nhíu mày, lãnh lẽo quát:
- Hạn cho ngươi trong vòng mười hơi thở rời khỏi thành Lập Thiên.
Lôi Cương cười lạnh, vụt chĩa hư kiếm về phía hai nam tử.
Ầm...
Một tiếng như tiếng chuông cổ vang lên, tốc độ hư kiếm cũng không nhanh. Hai gã nam tử trung niên thấy Lôi Cương không ngờ thật dám động thủ, trên mặt hai gã hiện ra sát cơ, cùng lúc lấy ra tiên khí, một kiếm đâm thẳng đến hư kiếm. Nhưng chúng lại không ngờ rằng, tiên kiếm trong tay họ bổ lên trên hư kiếm, không thể làm hư kiếm nhúc nhích chút nào, còn hư kiếm thì trực tiếp đâm thẳng đến hai gã nam tử trung niên.
Ầm...
Một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể hai nam tử trung niên bị hư kiếm chạm đến như thể bị núi lớn va phải, hóa thành thịt vụn rơi lả tả trong không trung, hai đạo cương anh sợ hãi trốn chạy bay về phía thành Lập Thiên. Lôi Cương hừ lạnh một tiếng, hữu thủ ngưng thành quyền, đánh ra một quyền cường bạo, hóa thành song chấn động đánh về hai cương anh đang vội vã bay đi. Hai cương anh còn chưa kịp kêu thảm đã hóa thành lực lượng thuần túy. Lôi Cương điềm nhiên nhìn vào không trung, thân thể thoáng lóe lên, song thủ đồng thời nắm chắc chuôi hư kiếm, vác lên trên vai, mới làm hư kiếm không rơi xuống đất.
- Thành này ai làm chủ, trong mười hơi thở nếu không ai xuất hiện, thành này sẽ bị san thành bình địa.
Lôi Cương mở miệng trầm hùng nói, thanh âm nổ vang trên không trung của thành Lập Thiên, khiến mọi kẻ tu luyện trong thành Lập Thiên đều nghe thấy. Đầu tiên họ đều sửng sốt, sau đó liền không ngừng cười nhạo, căn bản không coi đó ra gì.
- Một.
Lôi Cương chậm rãi nói.
- Hai.
Những kẻ tu luyện xung quanh Lôi Cương đều rùng mình, nhìn hư kiếm Lôi Cương vác trên vai, nhớ lại hai vị cao thủ bị nổ tan lúc trước, đều kinh hồn bạt vía, kêu gào thảm thiết, nhao nhao thoát khỏi nơi này.
- Tám.
- Chín.
- Mười.
- Đạo hữu, nếu thành Lập Thiên tiếp đãi có chỗ không chu đáo, xin thứ lỗi.
Đợi sau khi Lôi Cương hô lên mười tiếng xong, một thanh âm già nua vang lên, một lão già cương thần hoàng giai xuất hiện phía trên Lôi Cương.
Lôi Cương lãnh đạm nhìn lão già này một cái, rồi lạnh lùng nói:
- Đã quá mười hơi thở, thành này hôm nay xóa tên khỏi Vô Thượng giới.
Tiếp đó, Lôi Cương cao giọng nói:
- Trong mười hơi thở, kẻ không ra khỏi thành này, chôn cùng!
Lão già nghe vậy khẽ nhíu mày, mục quang trở nên lãnh lẽo, lão không cách nào nhìn thấu được tu vi của Lôi Cương, điều này khiến lão hết sức kiêng kỵ Lôi Cương. Lập tức, lão thấp giọng nói:
- Đạo hữu, thành này là thành lớn trực thuộc Thiên Gia ta, mong đạo hữu suy nghĩ thấu đáo.
- Một.
Lôi Cương ngoảnh mặt làm ngơ, lần nữa cao giọng nói.
Khi Lôi Cương đếm đến tám, lão già này khẽ nhíu mày, mắt nhìn những kẻ tu luyện đang ào ào thoát khỏi thành, trong lòng dâng trào phẫn nộ, quát khẽ:
- Đạo hữu, xin hãy suy nghĩ kỹ!
- Chín.
Lôi Cương không buồn nhìn lão, sắc mặt ung dung hô lên.
- Mười.
Hô xong, Lôi Cương không nói lời nào, hai tay cầm kiếm, bổ mạnh về phía trước một kiếm. Hư kiếm nặng đến trăm vạn vừa tiếp xúc với mặt đất, liền khiến cả tòa thành Lập Thiên ầm ầm chấn động, những tiếng nổ rung trời như thể đất trời nổi giận, một khe nứt kéo dài ra từ mũi hư kiếm, nhanh chóng lan rộng cả thành Lập Thiên, huyền tinh thạch trên đường lớn nổ tung trong nháy mắt.
Những kẻ còn lưu lại thành Lập Thiên đều nhốn nháo, hoảng hốt cố thoát khỏi thành, còn đến vạn kẻ tu luyện tụ tập ngoài thành Lập Thiên lúc này đều kinh hồn bạt vía nghe những tiếng nổ lớn trong thành.
- Muốn chết!
Lão già không nhịn được nữa, tức giận quát một tiếng, lấy ra một thanh tiên kiếm, hóa thành một đạo kiếm quang sắc bén bắn về Lôi Cương.
Khí thế Lôi Cương bất chợt bạo phát, khóa chặt lão già này, khiến công kích của lão ngưng trệ tại không trung, không nhúc nhích được. Lôi Cương nhàn nhạt nhìn lão một cái, nói:
- Cho ngươi sống thêm một lát, cũng để ngươi tận mắt chứng kiến thành Lập Thiên bị san thành bình địa như thế nào.
Nói xong, thân thể Lôi Cương nhanh chóng dịch chuyển, mỗi lần lóe hiện đều gây ra tiếng nổ rung trời.
Những kẻ tu luyện ngoài thành Lập Thiên chỉ nghe thấy những tiếng nổ ầm ầm, mắt nhìn những kiến trúc đang liên tục sập xuống, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Cương khí và nội kình trong nội thể Lôi Cương chảy vào trong hư kiếm, khiến hư kiếm phóng ra hào quang đen nhánh, cái uy của một kiếm đủ để xới lên nửa thành Lập Thiên. Thành Lập Thiên to lớn như vậy lại cứ thế đổ sập trước mắt hàng vạn người. Không ai có thể ngờ rằng, thành Lập Thiên đã sừng sững nơi đây vô số năm lại có ngày hôm nay.
Lôi Cương khống chế hư kiếm càng lúc càng thuận tay, tuy vẫn hơi tốn sức một chút, nhưng đã đủ để vung kiếm, đặc biệt là nội kình tuôn vào trong hư kiếm sinh ra kiếm quang cực kỳ khủng khiếp, bổ xuống một kiếm, kiếm khí cuộn trào mãnh liệt, hình thành một luồng sóng khí ẩn chứa lực lượng kinh khủng, cuốn đi mọi kiến trúc của thành Lập Thiên.
Rầm rầm rầm...
Trong thành Lập Thiên tiếng chấn động vang lên không ngừng như tiếng rồng gầm lên giận dữ, mặt đất cuộn lên như sóng gợn. Người tu luyện đang tụ tập đều kinh nghi bất định nhốn nháo nhìn thành Lập Thiên, không ít kẻ trước đó còn bỏ ngoài tai lời nói của Lôi Cương giờ đã bị chôn vùi hoàn toàn trong đống đổ nát của thành Lập Thiên. Cương anh, Đạo anh không thoát được khiến cho tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không dứt.
Ầm!
Cổng thành Lập Thiên sập xuống, thân ảnh Lôi Cương vác hư kiếm hiện ra trong tầm mắt mọi người. Trong giờ khắc này, tất cả mọi người đều đã nhớ rõ hình dạng hắn, một thanh niên khủng khiếp vác kiếm lớn.
Hai tay Lôi Cương cầm kiếm bổ một nhát về phía trước, kiếm khí tung hoành, đồng thời với lúc bạo phát lực lượng, Lôi Cương phát hiện hắn trở nên thoải mái sau khi dung hòa với bộ hài cốt. Lúc này, hắn khống chế hư kiếm đã không còn tốn sức nữa, mà cực kỳ thuận tay, trong lòng hắn khẽ động, tốc độ lần nữa tăng lên, nhanh chóng di chuyển trong thành Lập Thiên, từng đạo kiếm khí trào dâng mãnh liệt xuyên nhanh đến mọi ngóc ngách trong thành Lập Thiên. Không đến một khắc, cả thành Lập Thiên đã vô cùng thảm hại, mặt đất bị chia năm xẻ bảy, trọng lượng của hư kiếm quá mức khủng khiếp.
Lúc Lôi Cương bổ ra một kiếm cuối cùng, một đạo kiếm khí khổng lồ với sức mạnh hủy thiên diệt địa phát ra một tiếng rít dài, đánh lên mặt đất, trực tiếp chia thành Lập Thiên thành hai mảnh, đổng đổ nát bị đẩy ra, bụi đất bay lên mù mịt, mặt đất lộ ra một khe nứt khổng lồ như một con hắc long đang nằm rạp tại đây.
Cuối cùng, Lôi Cương vác hư kiếm lên, đên trước mặt lão già mặt mày tái nhợt, hắn lành lạnh nhìn lão, tay trái đặt lên sau lưng lão, nói:
- Dẫn ta đến Thiên Gia, nếu không, chết!
Lão già rùng mình hoảng sợ nhìn Lôi Cương, phẫn nộ quát:
- Ngươi dám hủy thành Lập Thiên?
Lôi Cương vung hư kiếm lên, hóa thành một cơn lốc cuồng mãnh, khiến lão già nổ tung, cương anh hoảng hốt tháo chạy, nhưng đã bị Lôi Cương bắt được. Nhìn chằm chằm cương anh lớn bằng cái đầu, Lôi Cương lạnh lùng nói:
- Dẫn ta đến Thiên Gia, nếu không, hồn bay phách tán.
- Tiền bối, đừng... đừng giết ta, ta dẫn ngài đi, ta dẫn ngài đi.
Cương anh của lão già kêu lên the thé. Lôi Cương cười lạnh, buông lỏng tay phải nói:
- Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, nếu không, ngươi sẽ chết càng thảm.
Cương anh của lão già này bay vội về phía Tây, Lôi Cương vác hư kiếm đi theo sau, những kẻ tu luyện vây xem ai nấy nhìn Lôi Cương rời khỏi, kinh hoàng nhìn thành Lập Thiên đã hóa thành đống hoang tàn. Có người tiến vào trong thành, có người lại vội vàng thoát khỏi nơi này, truyền tin tức kinh người này đi.
Nửa canh giờ sau, cương anh của lão giả dừng lại trước một ngọn núi cao kéo dài mênh mông, nhìn Lôi Cương một cái, rồi hóa thành một đạo hào quang bay vội vào trong sơn mạch, hô lớn cứu mạng, nhưng còn chưa thoát khỏi tầm nhìn của Lôi Cương thì đã bị một kình quyền đánh cho hồn bay phách tán. Tiếng kêu the thé vang vọng trong sơn mạch, Lôi Cương nhìn vào trong sơn mạch, nở một nụ cười lạnh, hắn đã cảm thấy Thiên Gia, ở trong chính sơn mạch này.
Vai vác hư kiếm, Lôi Cương bay vào trong sơn mạch, thù của Thể Tu sẽ bắt đầu báo từ Thiên Gia.
Lôi Cương không biết rằng, trong nửa canh giờ ngắn ngủi đó, một cơn bão đã nổi lên tại phía Tây của trung tâm Vô Thượng Giới, rồi lan đi nhanh chóng trên cả Vô Thượng Giới, thành Lập Thiên từ nay bị xóa tên khỏi Vô Thượng Giới, kẻ gây ra chuyện này là một nam tử thanh niên với hắc kiếm khổng lồ.
Nhất thời, vô số kẻ tu luyện nghe vậy chấn động vô cùng, lần lượt suy đoán xem thanh niên này rốt cuộc là ai, lại dám hủy diệt thành lớn trực thuộc Thiên Gia. Đây hiển nhiên là đã kết thù với Thiên Gia, dám táo tợn khiêu khích Thiên Gia, một trong bát đại thế lực như vậy, vô số năm qua, cũng chỉ có chiến thần Thái Huyền đã sớm tử trận đó mà thôi.
Lại có vô số kẻ tu luyện bay về thành Lập Thiên, muốn tận mắt chứng kiến thành Lập Thiên đã bị xóa tên đó một phen, khi nhìn thấy vô số khe nứt lớn bên trong thành, ai nấy đều rùng mình.
← Ch. 649 | Ch. 651 → |