← Ch.696 | Ch.698 → |
Không thấy tung tích của lão già, Lôi Cương hơi nhíu mày. Có điều suy nghĩ một chút, Lôi Cương tự tin cho dù lão già đó có tới thì với Khốn Long tiên cũng làm cho lão bị thương nặng. Nhìn vào ngực, Lôi Cương thất kinh vì chỉ với cương anh mà lão già đó có thể công phá cốt lân giáp của mình. Có thể thấy được uy lực của Cương anh không phải tầm thường. Điều này khiến cho Lôi Cương kinh ngạc. Cho tới nay, hắn vẫn cho rằng Cương anh yếu ớt, không có nhiều năng lực công kích nhưng lão già đó đã đánh vỡ sự nhận thức của Lôi Cương.
- Xem ra thánh giới Hồng Hoang thần bí chứ không phải như tưởng tượng. Bản thân cần phải cẩn thận hơn. - Lôi Cương thầm nghĩ. Sau đó, hắn gọi cốt lân giáp rồi bay lên. Mỗi khi gặp một quỷ hồn, Lôi Cương lại để cho thần hồn cắn nuốt. Thời gian cứ vậy trôi đi, thần hồn của Lôi Cương đã từ từ mạnh lên, nhưng điều khiến cho hắn thất vọng đó là không hề có thần khí.
- Chẳng lẽ bao năm qua thần khí ở đây đã bị các thế lực lớn đoạt mất? - Lôi Cương trầm ngâm.
Một năm sau...
Trong ngày hôm đó, Lôi Cương vẫn liên tục tìm kiếm thần khí, đột nhiên từ phía trước vọng lại tiếng công kích. Lớp bụi trong không trung như bị sức tấn công dời non lấp biển đó đẩy bay ra ngoài. Lôi Cương dừng việc tìm kiếm nhanh chóng bay về phía trước. Trong một năm, Lôi Cương đã gặp rất nhiều các đội đấu với Quỷ hồn nhưng chấn động thế này thì là lần đầu tiên.
Sau khi Lôi Cương đi được trăm dặm liền hạ xuống đất nhìn bóng người đang đánh nhau cách đó ngàn dặm. Với tầm mắt của hắn cũng chỉ nhìn thấy được đại khái có hai bóng người đang dao động, mỗi lần va chạm liền có chấn động cực mạnh tản ra. Mà khí thế bộc phát từ họ khiến cho hắn cũng khó ngăn cản nổi.
- Mạnh thật. Ngươi này chắc chắn phải là cường giả trên Hỗn độn địa giai, chẳng kém so với Lộ Thiên Bích. Có điều người này thân thể chỉ là thần hồn, chẳng lẽ cũng là một trong những quỷ hồn ở Đại La tinh? Nhưng tại sao quỷ hồn lại mạnh như vậy? - Lôi Cương ngạc nhiên và thán phục. Hắn sử dụng thuật ẩn tức nằm phục trên mặt đất mà quan sát trận đại chiến trước mặt.
- Chiến Vân Thiên! Đưa lão phu tới chỗ đại tôn Chiến Long, lão phu sẽ nể tình bạn cũ mà không giết ngươi. - Từ phía trước vọng đến âm thanh chẳng khác nào tiếng sấm khiến cho Lôi Cương kinh hãi. Đại tôn Chiến Long? Người bị đại tôn Phá Thiên giết giết? Hơi thở của Lôi Cương trở nên dồn dập, hắn mơ hồ cảm nhận sự việc không chỉ đơn giản như vậy.
- Hồn Thiên! Lúc trước đại tôn đối với ngươi không tệ, không ngờ ngươi lại là kẻ tiểu nhân như vậy. Ngươi nghĩ với tu vi của mình bây giờ có thể hấp thu được thần hồn của đại tôn Chiến Long đúng không? - Tiếng gầm giận dữ vang lên đáp lại âm thanh kia.
"Hồn Thiên?" Lôi Cương như có một tiếng sét ngang tai." Hồn Thiên đứng vị trí thứ tám mươi bảy trên bảng Hồng Hoang? Còn là cường giả mạnh hơn cả Vân lão?" Lôi Cương hít một hơi thật sâu. Hắn đang định chuẩn bị rời khỏi đây. Trận chiến này hắn không thể nhìn trộm được. Nếu Hồn Thiên đứng cao hơn Vân lão thì thực lực không cần phải tưởng tượng, một khi phát hiện được thì hắn chỉ còn một con đường chết.
- Đại tôn Chiến Long? Hừ! Chỉ là một lão cốt đầu cùng đường mà thôi, tham sống sợ chết chui lủi ở Đại La tinh này còn không thoải mái như ta. Một khi hấp thu thần hồn của y, tu vi của ta sẽ đột phá đạt tới cấp bậc Đại tôn. Đến lúc đó còn có hy vọng khiêu chiến Phá Thiên, báo thù cho y. - Hồn Thiên nói một cách lẫm liệt giống như vì để báo thù cho đại tôn Chiến Long mới tới đây cắn nuốt thần hồn của y.
- Muốn chết. Đại tôn Chiến Long đâu phải là người cho cái loại khi sư diệt tổ ngươi chửi bới? - Quỷ hồn kia giận dữ lên tiếng. Trong không gian chợt xuất hiện một làn hơi thở với bố hệ Kim, Hỏa, Thổ, Thủy. Toản bộ chân trời được bao phủ bởi bốn luồng ánh sáng đó. Ánh sáng hóa thành bốn con thần long dài tới vạn trượng công kích lão già áo đen.
- Hỗn độn tứ long lực! Người này đúng là cường giả Hỗn độn thiên giai. - Lôi Cương kinh hãi, đang định chạy trốn. Nhưng có điều bí ẩn ở đây khiến cho hắn tò mò muốn hiểu cho rõ. Có lôi phủ Hạo Huyền và Xuyên Tinh toa bảo đảm, một khi Hồn Thiên phát hiện, hắn chui vào trong đó thì lão cũng không làm gì được mình.
- Chiến Vân Thiên! Với tu vi của ngươi lúc này mà muốn chiến thắng lão phu? Nếu như lúc trước ta còn e ngại ngươi, nhưng bây giờ trong mắt ta ngươi còn không bằng con kiến. - Hồn Thiên cười một tiếng dữ tợn. Vào lúc tứ long ập tới, y gầm lên một tiếng chẳng khác nào tiếng sấm tạo ra làn sóng công kích tứ long.
"Phanh "
"Rầm rầm rầm "
Bốn tiếng công kích vang lên, tứ long giống như bị trọng lực nện trúng mà rút lui rồi lại ngưng tụ thành Quỷ hồn. Còn Hồn thiên đứng trong không trung mà nhìn Quỷ hồn trước mặt. Đúng là y không sử dụng cương kỹ nào có thể đẩy lùi được quỷ hồn, thực lực đã đạt tới mức kinh khủng. Còn Lôi Cương bị tiếng gầm đó làm cho thất khiếu gần như chảy máu, khí huyết sôi trào.
- Ngươi... - Chiến Vân Thiên tức giận nhìn Hồn thiên chằm chằm, thần hồn lúc ẩn lúc hiện như sắp bị phá nát.
- Ta? Ta cái gì? May mắn lúc trước lão già Chiến Long trục xuất ta ra khỏi sư môn nếu không cũng bị đại tôn Phá Thiên đánh chết. Không thể ngờ được kẻ lúc trước là tiểu sư đệ bây giờ cũng có được thành tích như ngày hôm nay? - Hồn Thiên từng bước tới gần Chiến Vân Thiên, nét mặt như đang trêu tức.
- Lúc trước nếu không có ngươi thì đại tôn Phá Thiên tại sao lại nổi giận như vậy? Chiến Long nhất mạch cũng không vì ngươi mà rơi vào cái kết cục đó. Lúc trước, sư tổ nên xử tử ngươi. - Chiến Vân Thiên quát lớn.
- Hay cho cái lý do. Cho dù thế thì sao? Ngươi yên tâm, trước khi tìm được lão cốt đầu ta không giết ngươi. - Hồn Thiên nhe răng cười rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt thần hồn của Chiến Vân Thiên, tay phải ẩn chứa lực tứ long hỗn độn khiến cho Chiến Vân Thiên không thể ngăn cản mà bị bắt lấy.
- Đủ rồi! - Trong lúc Chiến Vân Thiên đang kinh ngạc thì trong không trung đột nhiên vang lên một âm thanh tang thương. Lôi Cương chỉ cảm thấy không gian như đông lại, một làn hơi thở chợt xuất hiện rồi tất cả bụi trong không trung tập trung về phía Chiến Vân Thiên. Tất cả đám bụi trong Đại La tinh biến mất, khôi phục lại ánh sáng trước đây.
Vô số thần hồn của Đại La tinh dừng lại, cung kính đứng trong không trung. Thần hồn từ từ tiêu tàn hóa thành lực lượng tinh thuần tập trung lại một chỗ. Vô số người tu luyện có mặt ở Đại La tinh đều kinh hãi, đứng nguyên tại chỗ, nét mặt không giấu được sự sợ hãi. Nhưng sau một lát, thân thể của họ từ từ cứng ngắc, thần hồn bay ra khỏi cơ thể rồi ngã xuống đất, không động đậy được nữa.
Lúc này, Lôi Cương vô cùng kinh hãi, một làn hơi thở kinh khủng như có sức hút khiến cho thần hồn của hắn chuẩn bị chui ra khỏi cơ thể. Cũng may thần hồn của hắn không phải tầm thường, cố gắng ngồi xếp bằng trong Nê Hoàn cung không để cho lực hút đó tác động. Sau khi hít một hơi, Lôi Cương vẫn còn sợ hãi nhìn cái bóng xám bên cạnh Hồn thiên.
Người này chẳng lẽ là...
- Ngươi... ngươi... - Hồn thiên nhìn cái bóng xám với một sự sợ hãi.
- Nghiệt đồ! Lúc trước chuyện do ngươi gây nên, ngươi không biết hối cải. Để ngươi lại làm gì? - Âm thanh của bóng xám lãnh lẽo như băng cất lên, bàn tay phải vươn ra chộp xuống đỉnh đầu Hồn Thiên.
- Ngươi... làm sao có thể khôi phục? - Hồn Thiên kêu lên kinh hãi. Thấy bóng xám vươn tay, y không nói hai lời hóa thành một tia sáng nhanh chóng rời khỏi.
- Chiến Hồn Thiên. Chung quy ngươi vẫn không biết đại tôn hùng mạnh như thế nào. - Bóng xám cười lạnh. Thân thể của Hồn Thiên đang lao đi nhanh chóng liền hóa thành lực lượng tinh thuần mà chui vào trong bóng xám.
- Đại... đại tôn. - Lôi Cương run run gần như quên cả chuyện chạy đi, quên cả việc tiến vào Lôi phủ Hạo Huyền, ngây người nhìn bóng xám trước mặt. Khi ánh mắt của người đó nhìn về phía Lôi Cương, hắn run lẩy bẩy vội vàng mở Lôi phủ Hạo Huyền định tiến vào trong đó.
Trong nháy mắt, Lôi Cương cứng người đứng nguyên tại chỗ, hắn phát hiện bản thân không thể nhúc nhích. Lôi Cương hoảng sợ nhìn bóng xám phía trước.
- Phủ đệ Hạo Huyền? Đừng có trách bản tôn. Có trách thì trách ngươi tới nhầm chỗ. Bản tôn chờ đợi thân thể bao nhiêu năm cuối cùng cũng xuất hiện. - Bóng xám như tự nói với mình rồi hóa thành một dải màu xám mà lao về phía Lôi Cương.
- Lão thất phu! Ngươi dám? - Trên bầu trời chợt vang lên tiếng gầm giận dữ. Rồi chữ Lôi trên trán Lôi Cương tỏa ra ánh sáng.
← Ch. 696 | Ch. 698 → |