← Ch.705 | Ch.707 → |
-Bang bang!!
Những tiếng va chạm liên tục vang lên trên tinh cầu hoang phế phía đông.
Lôi Cương càng đánh càng kinh ngạc. Người thanh niên xanh lè này càng đánh càng mạnh, mà y luôn muốn hạ gục hắn mới thôi. Mỗi một quyền va chạm nhau đều khiến Lôi Cương tê dại, càng quan trọng hơn là, đòn tấn công của người này cực kỳ tàn nhẫn, gần như xuất chiêu là lấy mạng người, dường như y biết được điểm yếu của hàng phòng ngự của Lôi Cương là ở đâu vậy.
Tuy hiện giờ khả năng phòng ngự của Lôi Cương đã đạt đến trình độ cực cao, cương thần thiên giai tầm thường hiển nhiên không thể phá nổi, nhưng điều đó không có nghĩa là trên người hắn không có nhược điểm nào. Dĩ nhiên nhược điểm này nếu ở trước mặt tu luyện giả không biết thì hoàn toàn có thể bỏ qua được, nhưng đối với những người có trình độ cực cao thì những nhược điểm này đủ để lấy mạng hắn. Từng đòn tấn công của người thanh niên màu xanh này đều giống như cuồng phong bạo vũ chuyên tấn công vào cổ, vai và bụng, thân dưới của Lôi Cương.
Lúc này, Lôi Cương đang mắng thầm. Người thanh niên này luôn bất ngờ tấn công vào thân dưới của hắn, còn thanh thần binh lợi khí trong tay y càng đâm càng sắc bén lại chuyên tấn công vào cổ hắn. Nắm tay y như con mãnh thú luôn tấn công vào bụng Lôi Cương, hai tay người này biến hóa khôn lường khiến hắn khó lòng phòng bị. Nếu như không phải Lôi Cương phản ứng cực nhanh thì sớm đã bị thương tích đầy mình. Nhanh như vậy nhưng bụng và vai hắn giờ đều đã đau đớn, run lên.
Lôi Cương chưa từng gặp người nào tấn công mạnh như vậy. Hắn buộc phải vừa đỡ đòn vừa thối lui liên tục. Lôi Cương hiện đã bị người thanh niên này áp chế.
-Ầm!
Người thanh niên xanh lè này đột nhiên xoay người, một quyền bất thần đánh vào bụng Lôi Cương. Lôi Cương run lên dữ dội, liên tục rút lui. Ngay khi hắn tưởng rằng đã hóa giải được luồng sức mạnh này, một luồng sức mạnh đã tấn công cơ thể hắn. Lôi Cương kêu lên, tiếp tục rút lui.
-Trọng kình!!
Lôi Cương kinh hãi. Đòn tấn công vừa rồi của người thanh niên này có ẩn chứa trọng kình. Ngay đến bản thể của hắn khi không dùng đến sức mạnh của cốt hài cũng chỉ có thể đánh ra tam trọng kình.
-Ầm!
Vừa dính một trọng kình, Lôi Cương còn chưa bình tĩnh lại được đã dính thêm một đòn thứ hai, khiến hắn bị bay ngược ra, phần bụng đau nhức nhối. Cảm nhận được người thanh niên đã bất thần xuất hiện ngay sau lưng, Lôi Cương thất kinh, nội kình của hắn nhanh chóng va chạm với trọng kình ẩn chứa trong một quyền của người thanh niên kia. Lôi Cương kêu lên một tiếng đau đớn, máu huyết trong cơ thể sôi trào, vị ngọt lan đến yết hầu, một ngụm máu tươi tràn ra nơi khóe miệng hắn. Lôi Cương căn bản không có thời gian để ổn định lại, thân thể hắn khẽ nghiêng, lại thấy một nắm tay phát ra ánh sáng màu lam lao đến. Hắn lạnh lùng, tay trái vươn ra đỡ lấy một quyền của người thanh niên kia, tay phải nhanh như chớp đánh vào nắm tay y.
-Ầm!
Luồng sức mạnh mạnh mẽ của Lôi Cương đã đẩy bật ngược lại trọng kình. Bị Lôi Cương giáng một quyền vào nắm tay, người thanh niên kia chỉ cảm thấy tay phải tê rần, da thịt y vốn màu đồng cũng đỏ ửng lên. Y buộc phải rút lui hơn mười trượng, hô hấp trở nên gấp gáp hơn nhưng đôi mắt y vẫn ánh lên tia nhìn kỳ lạ, nhìn Lôi Cương chằm chằm.
-Sức mạnh của người này cũng ngang với ta, tuy rằng không biết được nhược điểm của ta nhưng hắn phản ứng lại cực kỳ nhanh nhạy. Từ bao giờ Thánh giới hồng hoang lại xuất hiện một cao thủ như vậy?
Người thanh niên xanh lét kia kinh hãi thầm nghĩ. Khi quyết định đánh một trận với Lôi Cương, y vốn chưa hề bận tâm. Thực lực của Lôi Cương tuy mạnh nhưng khi tấn công, y tin chắc chỉ trong vòng trăm chiêu có thể đánh bại hắn. Nhưng hiện giờ, đã gần ba trăm chiêu, Lôi Cương vẫn đỡ được tất cả, khiến y hết sức kinh ngạc, đặc biệt là khả năng phản ứng hết sức nhanh nhạy cùng cách xuất thủ của hắn.
Những người có trình độ đều chú trọng đến sức mạnh, khả năng, sự nhanh nhạy, bạo lực. Sức mạnh trong chiến đấu có tính chất quyết định. Một khi sức mạnh áp đảo đối thủ, thì thắng bại coi như đã định. Nhưng khả năng cũng là một vấn đề cực kỳ quan trọng, có thể nói các đối thủ ngang nhau, chỉ cần có khả năng hơn, tất sẽ có khác biệt. Thử nghĩ mà xem, ngươi đánh người khác một quyền, mà người khác lại đánh ngươi ba quyền, vậy thì chênh lệch đó lớn đến cỡ nào? Đó chính là ưu thế giữa khả năng của mỗi người. Còn sự nhanh nhẹn ở đây chính là phản ứng nhanh nhẹn. Sức mạnh và khả năng là hai yếu tố không thể thiếu được rồi. Còn bạo lực, đây là điều mà bất cứ một vị Thể tu nào cũng coi trọng. Sức mạnh bạo lực, một đòn đánh gục đối phương! Nói chung, ở Thánh giới hồng hoang, bạo lực của Thể tu chính là trọng kình!
-Nếu như người này đã có kinh nghiệm chiến đấu lâu năm, chỉ sợ rằng ta sẽ lưỡng bại câu thương với hắn cho mà xem!
Người thanh niên âm thầm kết luận.
Hít một hơi thật sâu, nén lại khí huyết đang chực sôi trào trong cơ thể, Lôi Cương lạnh lùng nhìn người thanh niên kia chăm chú. Hắn vẫn chưa muốn gọi cốt lân giáp ra, càng không muốn sử dụng sức mạnh của cốt hài. Hắn muốn dùng sức mạnh bản thân đánh một trận với người thanh niên này, chứng tỏ bản thân thực sự có tiến bộ. Nuốt lại toàn bộ máu tươi vào trong miệng, Lôi Cương khẽ nhếch miệng cười. Tuy rằng hắn hiện đang ở thế hạ phong, lại bị thương tích không ít, nhưng Lôi Cương rất sảng khoái. Sức mạnh phát tiết khắp toàn thân, đã lâu rồi hắn không có được cảm giác như vậy.
Người thanh niên xanh lét kia nhíu mày, nhìn Lôi Cương, thầm kính nể. Có thể hóa giải sức mạnh của trọng kình, bị thương ra sao, người thanh niên này đều đã từng trải qua cả. Vậy mà lúc này, Lôi Cương vẫn kiên quyết không bỏ cuộc, không hề có ý định lùi bước, khiến người thanh niên này ra sức khen ngợi.
-Mau xuất toàn bộ sức mạnh của ngươi ra đi, bằng không ngươi sắp bất lợi rồi đấy!
Lôi Cương nhếch miệng cười, nói.
Người thanh niên này nhướng đôi mày kiếm, nhìn Lôi Cương, đôi môi khẽ động, nói:
-Ngươi như con mãnh thú chỉ biết sử dụng sức mạnh đơn giản. Nếu ngươi là kẻ địch của ta, ngươi đã sớm hồn phi phách tán rồi!
-Đạo hữu, nói thế là ý gì?
Lôi Cương ngẩn người, nghi hoặc nói, trong lòng thầm suy nghĩ.
-Chiến kỹ, chẳng lẽ ngươi không có chiến kỹ sao? Nếu như không có chiến kỹ, chỉ cần gặp phải Thể tu chân chính, ngươi chắc chắn sẽ thua thiệt lớn thôi.
Người thanh niên này vốn không có ác ý. Lúc trước, chẳng qua là y muốn đánh với Lôi Cương một trận. Y đã tu luyện nhiều, hôm nay lại nghe thấy tiếng nổ nên mới hiếu kỳ đến đây kiểm tra. Lại cảm nhận được sự cường đại của Lôi Cương, người thanh niên này cho rằng đã gặp đồng bạn, nên mới muốn đánh một trận. Hiện giờ, y đã nhận ra Lôi Cương chỉ là một người có sức mạnh cường đại, liền chỉ còn cách thầm than:
-Người này đến chiến kỹ cũng không biết, nhưng lại đạt được lam giai a.
Đôi mắt người thanh niên nhìn Lôi Cương khác hẳn. Đạt được lam giai, người tu luyện phải trả cái giá cực lớn. Ngay như y, cũng phải ở trên tinh cầu này đủ hai nghìn năm, chịu cảnh cô độc, tịch mịch suốt mới rèn luyện, đạt được lam giai.
Nhìn người thanh niên có vẻ điên cuồng này, Lôi Cương khẽ động tâm, ôm quyền, nói:
-Đạo hữu, xin chỉ giáo cho. Tại hạ là Lôi Cương, vẫn chưa từng biết đến chiến kỹ.
Lôi Cương hiển nhiên hiểu được chiến kỹ này không phải là chiến kỹ truyền thừa của thần thú.
Người thanh niên nhìn Lôi Cương, thản nhiên nói:
-Ta là Trọng Luyện. Ngươi cứ vận dụng nội kình của ngươi đi, bằng không, ta không dám chắc thứ sẽ chờ đợi ngươi là cái gì đâu. Trước tiên cứ nếm thử hạ chiến kỹ đã, rồi ngươi sẽ hiểu được sự cường đại của chiến kỹ là như thế nào.
-Ngươi mau gọi kết giới phòng ngự của ngươi ra đi.
Người thanh niên lại nói rõ lần nữa, dường như y cực kỳ tin tưởng vào chiến kỹ của bản thân, chắc chắn Lôi Cương không thể đỡ nổi.
Lôi Cương nhìn Trọng Luyện, hết sức kinh ngạc, có điều hắn cũng không nói gì nữa, liền gọi ra cốt lân giáp. Cốt lân giáp phát ra ánh sáng sáu màu đặc biệt chói mắt, Trọng Luyện nhìn cốt lân giáp, giật mình. Y lại nhìn Lôi Cương, càng đánh giá hắn cao thêm vài phần. Bộ chiến giáp quỷ dị như vậy y chưa từng nhìn thấy. Chiến giáp y cũng có, nhưng không phải như của Lôi Cương.
Hít một hơi thật sâu, Trọng Luyện nói:
-Cẩn thận nhé.
Lôi Cương gật đầu, nhìn Trọng Luyện lao nhanh đến. Chân phải Lôi Cương lui lại một bước, mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Trọng Luyện càng lúc càng nhanh. Khoảnh khắc Trọng Luyện vọt tới, Lôi Cương khẽ nghiêng người, thoát được một quyền của y, tay phải không chút do dự đánh vào bụng Trọng Luyện.
-A?
Lôi Cương sửng sốt. Một quyền này vậy mà lại hụt. Trọng Luyện đã biến mất khỏi tầm mắt của Lôi Cương. Hắn chưa kịp suy nghĩ nhiều, phía sau đã vang lên tiếng gió mạnh mẽ. Lôi Cương chưa kịp phản ứng, một luồng sức mạnh to lớn đã đánh lên lưng hắn, đẩy hắn bay ngược đi. Từng tiếng xé không khí vang lên không dứt.
Sự xuất hiện đầy bất ngờ khiến Lôi Cương bị đánh bay đi trong không trung. Khả năng và sự tấn công của Trọng Luyện khiến hắn không thể có bất cứ phản ứng nào.
-Rắc!
Một tiếng vỡ nát vang lên. Cốt lân giáp không đỡ được đòn tấn công như cuồng phong bạo vũ của Trọng Luyện bị nghiền nát vụn, lui vào trong cơ thể Lôi Cương. Da đầu Lôi Cương tê dại, hắn gọi cái lồng đá ra. Từ đầu đến cuối, hắn không hề bắt được hành động của Trọng Luyện, thân thể hắn hiện đã không còn do hắn nữa. Một đòn trúng mục tiêu, đòn thứ hai dã lại ập tới, liên tục không dứt, không để Lôi Cương kịp lấy lại tinh thần. Lôi Cương muốn phản kháng, nhưng không có chút hiệu quả nào. Đòn tấn công của Trọng Luyện quá sức mạnh mẽ. Chịu đòn được một lúc, Lôi Cương không thể đứng vững nổi nữa.
Đây chính là chiến kỹ sao? Thật là đáng sợ! Lôi Cương biết nếu như không phải có phòng ngự, và khả năng phòng ngự của hắn cực mạnh thì hắn đã bị thương nặng, thậm chí mất mạng rồi. Chiến kỹ của Trọng Luyện hiển nhiên đã giúp Lôi Cương mở ra cánh cửa lớn tới Thể tu chân chính, biết được sự mạnh mẽ của chiến kỹ.
-Ầm!
Một tiếng động vang lên. Thân thể của Lôi Cương từ trên không trung cách mặt đất mười trượng bị đánh xuống. Bóng Trọng Luyện chậm rãi hiện lên, mắt y nhìn xuống Lôi Cương đang ở phía dưới, y ngạo nghễ nói:
-Chiến kỹ này có tên là cuồng phong bạo vũ!
← Ch. 705 | Ch. 707 → |