← Ch.744 | Ch.746 → |
Đối với Lôi Cương mà nói, sức mạnh tinh khiết tràn ngập trong không gian là thần đan tốt nhất giúp hắn khôi phục sức mạnh. Vết thương lúc trước do Tinh Thiên Sát tùy tiện đánh ra ẩn chứa sức mạnh kinh người giờ đã không còn lại chút dấu vết gì. Tinh Thiên Sát nhìn Lôi Cương chằm chằm, nói:
-Không sai, không hổ là người của bộ tộc Cổ Tu. Khả năng khôi phục sức mạnh như vậy không phải thứ những kẻ bình thường có thể làm được.
Tinh Thiên Sát tuy là người cao ngạo, nhưng cũng phải tán dương Lôi Cương. Nói y không hề e ngại thân phận là người bộ tộc Cổ Tu của Lôi Cương chút nào thì không phải. Khi xưa, khi Tinh Thiên Sát đi chu du khắp Thánh giới Hồng Hoang, sư tôn y, đại tôn Tinh Vũ đã từng căn dặn về mấy người y tuyệt đối không nên đắc tội. Cổ Tu chính là người đứng đầu trong danh sách đó. Đại tôn Tinh Vũ đã dặn y không phải trường hợp bất đắc dĩ tuyệt đối không được đối đầu với bộ tộc Cổ Tu.
Đại tôn cũng không phải là vô địch. Mỗi một vị đại tôn đều có người mà bản thân họ e ngại. Bộ tộc Cổ Tu lại chính là người mà tất cả các vị đại tôn đều kinh sợ, có thể nói Cổ Tu chính là vô địch a.
Lôi Cương vừa bình phục, đã bước tới trước một bước, biến mất. Tinh Thiên Sát nhướng mày, thần thức lan ra tìm Lôi Cương. Long U Nhi đã tránh xa cách nơi đó cả cây số từ bao giờ, quan sát trận chiến. Thấy Lôi Cương biến mất, thần thức nàng tự động tìm kiếm tung tích của hắn, nhưng chỉ được một lát sau, cả Long U Nhi và Tinh Thiên Sát đều có cùng suy nghĩ:
-Quả là độ khủng khiếp!
Sự di chuyển của Lôi Cương nhanh đến nỗi thần thức của hai người không thể tập trung nổi. Trong khi Tinh Thiên Sát còn đang ngưng thần tìm kiếm sơ hở của hắn, một hư ảnh đã hiện lên ngay sau lưng y. Tinh Thiên Sát chấn động, khẽ niệm, trong luồng sáng vây quanh y xuất hiện con thần long ba màu quét nhanh về phía sau. Có điều, một chiêu này của y đã rơi vào hư không. Bóng người của Lôi Cương chỉ hiện lên trong một nháy mắt rồi biến mất.
-Ầm!
Mấy đạo quyền kình tấn công lên cương khí của Tinh Thiên Sát. Sức mạnh của mấy đòn này mạnh đến nỗi hắn không thể tự chủ được, bay ngược ra. Đòn tấn công của Lôi Cương lại như cuồng phong bạo vũ ập đến cương khí của Tinh Thiên Sát. Một tiếng nổ vang lên, sức mạnh cường đại giữa đôi bên tạo ra từng đợt chấn động làm rung chuyển cả không gian, lan ra.
Tinh Thiên Sát nhíu mày. Độ của Lôi Cương nhanh đến nỗi y không thể nào bắt nỏi. Nhưng một khắc sau, y cũng dần bình tĩnh lại, khí thế toàn thân lần nữa phát ra mãnh liệt. Thanh thần khí địa giai trong tay y phát ra ánh sáng rực rỡ, chiếu rọi khắp nơi, chém về phía trước một nhát. Vô số thanh tiểu kiếm ba màu từ trong nhát kiếm này phát ra, chẳng khác nào thiên thạch bao phủ cả nửa bầu trời. Nháy mắt, Tinh Thiên Sát xoay người chém ra một kiếm nữa, cả không gian ngập tràn tiểu kiếm ba màu.
-Đại tôn Tinh Vũ nửa đời người chỉ biết giết chóc. Không biết Tinh Thiên Sát đã nhận được mấy phần chân truyền của lão.
Long U Nhi đứng từ xa quan sát, ánh mắt tĩnh lặng của nàng thoáng ánh lên kỳ lạ. Nàng khẽ mấp máp đôi môi đỏ mọng, nói.
Lôi Cương vừa hiện ra phía sau Tinh Thiên Sát còn chưa kịp đánh ra quyền nào thì đã bị thanh tiểu kiếm ba màu với sức mạnh đáng sợ tấn công vào bàn thạch.
-Rầm rầm ầm....
Những tiếng va chạm vang lên liên miên không dứt. Lôi Cương liên tục rút lui. Bàn thạch bị nghiền nát, cốt lân giáp cũng bị nghiền nát theo. Thanh tiểu kiếm ba màu này ẩn chứa sức mạnh hỗn độn tam long dung hợp lực, có thể nói là rất mạnh. Lôi Cương hít một hơi thật sâu, mặc kệ thanh tiểu kiếm tấn công lên thân mình hắn. Hắn lao về phía Tinh Thiên Sát.
-Ầm ầm!
Từng thanh tiểu kiếm hết sức sắc bén tấn công lên người Lôi Cương, ngay cả thanh giai của hắn cũng không thể chống đỡ nổi. Từ đầu đến chân hắn dính đầy những lỗ máu nhỏ bằng đầu ngón cái, máu huyết từ đó rỉ ra. Nếu quan sát kỹ lưỡng, tất sẽ có thể phát hiện ra, máu huyết của Lôi Cương hiện đã có sự thay đổi. Bên ngoài lớp màng máu màu đỏ tươi còn có một chút ánh xanh, đây cũng là do Lôi Cương đạt được thanh giai mà có.
Tinh Thiên Sát ngưng thần. Y thật không ngờ Lôi Cương lại có cam đảm lấy thân mình đỡ những thanh tiểu kiếm này. Nhìn Lôi Cương, ngoài mặt Tinh Thiên Sát vẫn ra vẻ không có chuyện gì, nhưng trong lòng lại rất hồi hộp. Y hét lên một tiếng, nháy mắt, không gian tựa như nổi sóng. Từ thân thể Tinh Thiên Sát phát ra ánh sáng đen sì, cuối cùng, luồng ánh sáng đen sì này che kín bầu trời. Tinh Thiên Sát biến mất.
-Đây là...
Lôi Cương đang lao nhanh về phía Tinh Thiên Sát chợt dừng lại, khiếp sợ nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt. Bầu trời vốn đang sáng sủa giờ đã bị bao phủ bởi một màu đen sì, không còn chút ánh sáng nào, chẳng khác nào trong hư không.
-Thân hóa hư không, là thân hóa hư không của đại tôn Tinh Vũ. Tinh Thiên Sát đã học xong thần kỹ danh chấn Thánh giới Hồng Hoang của đại tôn Tinh Vũ rồi sao?
Long U Nhi hít một hơi thật sâu, nhanh chóng rút lui, dường như nàng cực kỳ e ngại luồng ánh sáng đen sì đang lan ra khắp nơi này. Cho đến khi luồng sáng đen sì này ngừng lan ra, Long U Nhi mới dừng lại theo. Ánh mắt nàng nghiêm nghị, đầy lo lắng nhìn Lôi Cương.
Không thể không nói, thân phận là người của bộ tộc Cổ Tu của Lôi Cương buộc Tinh Thiên Sát phải coi trọng. Tuy rằng tu vi của hắn chỉ là hỗn độn hoàng giai, nhưng y cũng không dám coi thường. Cổ Tu là bộ tộc cường đại đến mức ngay cả sư tôn của y còn phải e sợ, hiển nhiên Tinh Thiên Sát nào dám khinh thường.
-Vù vù!
Một tiếng động vang lên mang theo sức mạnh kỳ dị không thể tưởng được tới. Thần hồn của Lôi Cương trong Nê Hoàn Cung rung lên, dường như muốn thoát khỏi cơ thể vậy. Sự nguy hiểm quá lớn buộc Lôi Cương phải hết sức đề phòng. Hắn tìm kiếm Tinh Thiên Sát, lại nhận ra y chẳng khác nào đã biến mất. Thoáng trầm ngâm một chút, Hư kiếm của Lôi Cương giáng xuống một đòn cường đại tấn công hư không.
Một đòn cường đại như vậy nhưng lại không làm cho bất cứ thứ gì trong hư không rung chuyển, chẳng khác nào Hư kiếm đã đánh vào biển sâu. Lôi Cương toát mồ hôi lạnh, đôi mắt hắn lóe lên nhìn bốn phía, hòng tìm ra sơ hở của Tinh Thiên Sát.
-Không hay rồi!
Đột nhiên, Lôi Cương giật mình, nhanh chóng bay về phía sau. Một mối nguy hiểm chết người làm hắn lạnh sống lưng. Mối đe dọa như vậy đã lâu lắm rồi Lôi Cương chưa từng cảm thấy, khiến hắn nhớ lại khoảnh khắc khi xưa đấu với đại tôn Chiến Long.
-Ầm ầm...
Hư không phía trên do Tinh Thiên Sát hóa thành truyền đến tiếng sấm ầm vang. Tiếng sấm này ẩn chứa sức mạnh quỷ dị, buộc Lôi Cương phải run người, thiếu chút nữa rơi từ trên không xuống. Trong tiếng sấm này ẩn chứa âm công, chẳng khác nào Tà Hồn Cổ ở Cấm Lục Chi Địa cả.
-Ầm ầm!
Một tiếng sấm vừa vang lên, Lôi Cương đã phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt nhợt nhạt. Thần hồn gần như nhảy ra khỏi Nê Hoàn Cung, đan anh trong đan điền cũng vậy. Đòn tấn công này quá mạnh khiến hắn nhất thời không thể kháng cự nổi.
-Vù vù....
Một tiếng động như đến từ Hồng Hoang vang lên, thần hồn của Lôi Cương thực sự rời khỏi cơ thể hắn.
Đúng lúc này, một tia thiên lôi màu tím từ trong hư không giáng xuống, tấn công thần hồn của Lôi Cương. Trước không nói đến uy lực của tia thiên lôi này, nhưng chỉ cần thần hồn trúng một chiêu này thôi, nặng thì cả người và thần hồn của Lôi Cương đều bị tiêu tan, nhẹ thì người cũng bị thương nặng.
Ngay vào khoảnh khắc tia thiên lôi giáng xuống, cánh tay nhỏ nhắn của Long U Nhi không nhịn được giơ lên, che đôi môi đỏ mọng; cũng đúng lúc này, một tiếng trống cổ từ trong cơ thể Lôi Cương vang lên.
-Ầm!
-Ầm!
Tiếng trống này dường như có khả năng xuyên thấu qua vạn vật trên thế gian, hư không do Tinh Thiên Sát hóa thành rung lên dữ dội rồi bị nghiền nát vụn. Tia thiên lôi cũng bị tiếng trống này làm cho biến mất.
-Ầm!
Một tiếng trống nữa lại vang lên. Hư không bao phủ cả bầu trời nháy mắt biến mất. Tinh Thiên Sát hiện ra, phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt y hết sức nhợt nhạt. Y không tin nổi nhìn Lôi Cương.
Trên đầu Lôi Cương đầy hơi nước, nhưng trong lòng hắn lại hết sức lo lắng. Tiếng trống này quá quen thuộc với hắn, đó chính là Tà Hồn cổ ở Cấm Lục Chi Địa. Nhưng tại sao tiếng trống của Tà Hồn Cổ lại từ trong cơ thể hắn truyền ra ngoài? Lôi Cương chậm rãi cúi đầu, nhìn một tiểu cổ kỳ dị xuất hiện trên bàn tay phải của hắn. Hắn trừng mắt tròn xoe nhìn nó.
Tà Hồn Cổ sao???
← Ch. 744 | Ch. 746 → |