← Ch.836 | Ch.838 → |
Thành Kỳ Thiên, Tường Thụy Tinh.
Một nam tử trẻ tuổi, khôi ngô, tuấn tú đứng trước cửa thành Kỳ Thiên, nhắm nghiền đôi mắt, mái tóc dài của hắn khẽ bay bay. Rất nhiều thần thú qua lại chú ý tới người này nhưng không ai dám tiến đến hỏi hắn, bởi người này tuy không để lộ khí tức nhưng vẫn làm kẻ khác cảm thấy hắn như một ngọn núi lớn, sừng sững không thể vượt qua nổi. Người này chính là Lôi Cương đang đi tìm tung tích của Tiểu Giác. Lúc này, thần thức của Lôi Cương bao phủ toàn bộ thành Kỳ Thiên, cẩn thận theo dõi mọi lời bán tán trong thành, chỉ cần có bất cứ ai nhắc đến Tiểu Giác, hắn nhất định sẽ nhận ra.
Đây là thành thứ ba ở Tường Thụy Tinh mà hắn ghé qua tìm tin tức. Hai thành trước hắn không nghe được chút tin nào. Thần thức của Lôi Cương loanh quanh trong thành Kỳ Thiên khiến không ít thần thú có tu vi cường đại cảm thấy áp lực, nhưng áp lực như thế nào thì bọn họ không thể biết được.
Chợt một giọng nói trầm thấp vang lên trong đầu Lôi Cương. Thần thức của hắn nhanh chóng tập trung lại nơi phát ra tiếng nói này.
-Có tin tức gì của thánh thú Huyền Độn không?
Một giọng nói trầm thấp vang lên ở sâu trong thành Kỳ Thiên. Thần thức của Lôi Cương bao phủ lấy bầu trời, tuy phía trên có kết giới cường đại nhưng những lời nói bên dưới, hắn nghe rõ từng tiếng một.
-Chấp pháp, vẫn chưa có chút tin tức nào cả. Lão phu thật không hiểu nổi là ai đã truyền ra cái tin thánh thú Huyền Độn xuất hiện ở khu vực thuộc thế lực Kỳ Lân chúng a? Chúng ta tìm kiếm đã gần mấy nghìn năm mà vẫn chưa có được chút tin tức nào. Nếu như y thực sự đã xuất hiện thì không thể nào không để lại chút đầu mối như thế được.
Một giọng nói băn khoăn đáp lại câu hỏi kia.
Trong một tòa đại điện tao nhã ở sâu trong thành Kỳ Thiên, một nam tử trung niên mặc hắc y lạnh lùng ngồi ngay ngắn ở đó. Trước mặt gã là một lão giả đầu đầy tóc bạc. Lão giả này tiên phong đạo cốt, đôi mắt sáng rực, lanh lợi. Lão nhìn nam tử trung niên, vẻ nghi hoặc.
-Tiếp tục tìm đi. Không chỉ bộ tộc Kỳ Lân ta mà các Nhất Mạch thần thú cường giả cấp đỉnh cường đại khác đều đã ra mặt tìm kiếm trong phạm vi thế lực của bộ tộc Kỳ Lân ta rồi. Thánh thú Huyền Độn này vẫn còn ít tuổi a. Nếu như có thể bắt sống y thì quả là chuyện khổng tưởng nổi đối với bất cứ một thần thú Nhất Mạch nào.
Nam tử hắc y trầm giọng nói.
-Thế nhưng thánh thú lớn rất chậm. Thánh thú Huyền Độn này tuy mạnh nhưng dù sao cũng còn nhỏ, hơn nữa, cho dù có bắt được thì liệu y có thật sẽ phục tùng bộ tộc Kỳ Lân ta hay không?
Lão giả hết sức kinh ngạc, hỏi.
-Hừ. Có phục tùng hay không nào phải do y quyết định mà được. Muốn một thánh thú còn trẻ phục tùng có không ít phương pháp. Được rồi, ngươi cứ tìm kiếm tiếp đi, nhất định phải ngăn không cho các thần thú Nhất Mạch khác tìm thấy trước.
Nam tử hắc y nói xong, biến mất. Cùng lúc đó, Lôi Cương đang đứng trước thành Kỳ Thiên cũng biến mất.
Bên ngoài thành Kỳ Thiên cả trăm dặm, Lôi Cương bất ngờ xuất hiện. Hắn nhìn phía trước, vươn tay phải, vung ra một chưởng. Cả không gian bị một chưởng khổng lồ chụp lấy dậy sóng. Chưởng của Lôi Cương chụp lấy phía trước, một hư ảnh hiện lên. Người này đang nhanh chóng bay về phía trước, liền bị chưởng lực này ngăn cản lại. Gã phẫn nộ, nói:
-Kẻ nào dám cản đường bản chấp pháp?
-Ta muốn nói một chút về chuyện thánh thú Huyền Độn. Là thế lực lớn nào đang tìm y? Y đã từng xuất hiện ở đâu?
Lôi Cương hỏi thẳng. Hắn bất ngờ xuất hiện trước mặt nam tử mặc hắc y, lạnh lùng nói.
Nam tử hắc y này ngây người, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng. Gã thân là người của tộc Kỳ Lân, dù không phải là người cuồng ngạo nhưng cũng có vài phần kiêu hãnh, sao có thể để cho Lôi Cương ngăn cản như thế được? Gã không nói gì, lại càng không muốn đáp lời Lôi Cương. Một tiếng rít gào từ trong cơ thể gã vang lên, đầu gã nháy mắt đã biến thành đầu rồng, sừng hươu, mắt đại bàng, uy phong lẫm liệt, khí thế mạnh mẽ, há mồm táp Lôi Cương.
Lôi Cương vẫn bình tĩnh, tay phải vươn ra biến thành một bàn tay khổng lồ, chụp lấy cái đầu lớn của Kỳ Lân.
Một tiếng "Ầm" nổ lớn vang lên. Đầu Kỳ Lân với khí thế mạnh mẽ bị Lôi Cương nắm trong tay không thể nhúc nhích nổi. Một luồng sức mạnh tinh khiết ồ ạt tràn vào trong đầu Kỳ Lân, khiến nam tử hắc y kêu gào thảm thiết. Chỉ thấy thân thể hắn dường như hóa thành một hồ nước gợn sóng, cùng lúc đó, người hắn cũng nát bấy.
-Nói, tung tích của thánh thú Huyền Độn ở đâu?
Lôi Cương lạnh lùng nói. Đầu Kỳ Lân đã biến mất, nam tử hắc y mềm rũ người nằm trên mặt đất, giương đôi mắt sợ hãi nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lôi Cương. Lúc này, gã hết sức khiếp sợ, gã thân là thần thú hỗn độn thiên giai vậy mà trước mặt người này không có chút sức phản kháng nào, bảo sao gã không khiếp sợ cho được. Cho dù phải đối mặt với đại tôn hoàng giai, gã cũng chưa từng phải thảm bại như vậy. Người này chắc hẳn là cao thủ còn trên mức đại tôn huyền giai. Nam tử hắc y thầm cảm tuyệt vọng, chỉ biết sợ hãi nhìn Lôi Cương.
-Ta không muốn làm kẻ thù với bộ tộc Kỳ Lân. Nếu ngươi không nói thì đừng trách ta.
Lôi Cương thản nhiên nói. Hiển nhiên hắn muốn nói cho Kỳ Lân này biết nếu như gã nói ra thì vẫn còn cơ hội sống sót.
Đôi mắt của nam tử hắc y ánh lên vẻ oán hận, nhưng bản thân gã lại không cam lòng chết như thế. Gã là người có tư chất xuất sắc trong bộ tộc Kỳ Lân, từ đệ tử bình thường mà leo lên được chức vị chấp pháp. Gã đã nỗ lực rất nhiều, sử dụng nhiều thủ đoạn tàn độc, nhưng bảo chết thì gã thật sự không thể cam lòng nổi. Gã lặng người, nghe Lôi Cương nói, lại âm thầm hy vọng, nghĩ:
-Quân tử mười năm trả thù chưa muộn. Nếu để ta sống sót, ngày sau ta mạnh rồi, tất sẽ tìm hắn trả thù.
Hơn nữa, chuyện thánh thú Huyền Độn đều là chuyện mọi người đã biết từ lâu, không cần che giấu mà thiệt mạng. Lúc này, nam tử hắc y yếu ớt nói:
-Ngươi muốn biết chuyện gì?
-Thánh thú Huyền Độn đã từng xuất hiện ở đâu? Thế lực nào muốn bắt y?
Lôi Cương nói.
-Thánh thú Huyền Độn đã từng xuất hiện ở Thần Táng Chi Địa của Kỳ Lân Nhất Mạch ta. Gần như cả mười đại thần thú đều phái cao thủ đi tìm thánh thú Huyền Độn.
Nam tử hắc y cứ theo đúng sự thật mà nói.
-Thần Táng Chi Địa?
Lôi Cương nhướng mày, nghi hoặc nói. Hắn nổi sát khí với mười đại thần thú. Chắc chắn nếu nhìn thấy bất cứ thần thú nào, hắn cũng sẽ đều không có chút thương hại nào hết.
-Thần Táng Chi Địa là nơi mai táng của các tiền bối trong bộ tộc Kỳ Lân của ta. Một số vị tiền bối đã chinh chiến vì bộ tộc, sau khi chết đều được mai táng ở Thần Táng Chi Địa.
Nam tử hắc y giải thích.
-Ở đâu? Mau dẫn đường cho ta.
Lôi Cương nắm lấy nam tử hắc y, thấp giọng nói.
Nam tử hắc y ngây người, nói:
-Tiền bối, Thần Táng Chi Địa có các cường giả đại tôn của bộ tộc Kỳ Lân ta trấn thủ. Lúc trước, ngay cả thánh thú Huyền Độn cũng bị cường giả tộc ta đánh trọng thương.
Lôi Cương căng thẳng, ngưng thần, hết sức lạnh lùng, tay càng nắm chặt hơn. Hắn quát khẽ, nói:
-Dẫn đường!
Vẻ mặt nam tử hắc y liên tục biến đổi, gã thấp giọng nói:
-Ngươi phải thề tới Thần Táng Chi Địa rồi phải thả ta ra.
Đôi mắt ngập sát khí của Lôi Cương nhìn chằm chằm vào nam tử hắc y. Gã ngưng thần, vẻ oán hận càng dâng lên trong mắt, đành phải yếu ớt nói:
-Ở phía tây Tường Thụy Tinh. Ngươi đi theo lối kia, ta sẽ chỉ đường.
Lôi Cương nắm lấy nam tử hắc y bay nhanh về phía trước.
← Ch. 836 | Ch. 838 → |