Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Sỉ Đạo Tặc - Chương 025

Vô Sỉ Đạo Tặc
Trọn bộ 255 chương
Chương 025: Nhân Yêu Khắc Lạp Khắc
0.00
(0 votes)


Chương (1-255)

Siêu sale Lazada


Lôi mông lơ đểnh cười nói:"Hà hà, đội trưởng, có lẽ là do địa hình thay đổi, vì mới đến Ốc Đốn sâm lâm cho nên có chút không quen, lúc trước ta phải vào rừng để tuần thú cũng có cảm giác đó, nhưng rồi cũng quen."

Y lệ Na trừng mắt nhìn hắn:"Đội trưởng là ai, ngươi có thể đem so sánh với mình sao?"

Lôi mông vỗ ngực:"qua khỏi Ốc Đốn sâm lâm này thì chún ta sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, trong sâm lâm cho dù có gì đi nữa thì cũng đã có ta và Nặc Địch Lạp rồi, đội trưởng, người không nên lo lắng quá, yên tâm đi!"

Dương phong chậm rãi nói:"ta lo lắng không phải là ma thú."

Đám người gia lợi đặc đồng thanh nói:"Cái gì?"

Y lệ na nhíu mài:"đội, trưởng, ta không rõ ý tứ của người."

Dương phong trực tiếp nói:"lần này Hàn đại hộ là hành trình về cố hương, nhưng lại rất vội vàng, trên đường đi cũng rất ít khi dừng lại, hơn nữa lại không đi đường lớn mà lại chọn các con đường nhỏ mà đi, điều đó làm cho ta có cảm giác kỳ quái."

Gia lợi đặc nói:"có lẽ là do hắn sốt ruột, mong muốn trở về nhà sớm nên mới chọn đường tắt mà đi."

Dương phong lắc đầu:"chọn đường tắt đi thì cũng không có kỳ quái, nhưng mà biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn khư khư cố chấp không thể khuyên can, các người hẳn cũng biết hàn đại lộ là một thương nhân, thương nhân bình thường đều là người rất trầm tĩnh, nhẫn nhịn, hàn đại hộ là một người chững chạc, nhất định không thể nào mắc những khiếm khuyết ấy, đặc biệt là mất kiên nhẫn."

Nghe dương phong nói như thế thì những người còn lại nhất thời trầm tư.

Dp tiếp tục nói:"còn có, các người có chú ý không, trên đường đi hàn đại hộ luôn trầm tư, bộ dáng lo lắng."

"đúng vậy, ta cũng phát hiện ra rồi." y lệ na lên tiếng, nàng đột nhiên nhớ đến một việc:"đúng ... "

Lôi mông ngắt lời nói:"đúng vậy, theo lý mà nói thì, gần đến cố hương thì hắn phải cao hứng mới đúng."

Ngay cả một người không tinh tế như lôi mông cũng phát hiện ra điểm không đúng càng đừng nói những người khác.

Sau một lát, gia lợi đặc nói:"như vậy, đội trưởng, người cảm giác được là hàn đại hộ lo lắng vấn đề gì?"

Xem bộ dáng của dương phong tựa hồ như đã phát hiện ra điều gì đó.

"Kẻ thù!"

Dương phong chậm rãi nói ra hai chữ.

Những người kia thất kinh:"Kẻ thù?"

"Đúng", dương phong tiếp tục nói:"bởi vậy hàn đại hộ không thể không chọn đường tắt mà đi, hơn nữa trên đường đi hắn luôn bảo lôi mông cùng sủng vật xóa đi dấu vết, đó là vì để tránh cho ma thú theo tới, đây là yêu cầu hợp lý, nhưng đây vốn là việc làm của dong binh đoàn chúng ta nhưng hắn lại nhắc nhở nhiều lần, các người không cảm thấy trong đó có điều kỳ hoặc sao?"

Sau nghi dương phong nói xong thì những người kia cũng cảm thấy được có không ít nghi vấn.

Gia lợi đặc cẩn thận nói:"đội trưởng, người nói, kẻ thủ của hàn đại hộ đang đuổi theo phía sau chúng ta?"

"Uh, rất có thể, hơn nữa dường như kẻ thù rất lợi hại." dương phong nói:"thậm chí hàn đại hộ lần này muốn nhanh chóng quay về cố hương, nhìn có vẻ đơn giản nhưng có thể là do kẻ thù bức bách nên đành phải rời khỏi vọng xuân đô."

Chẳng thà đối diện với ma thú chứ dong binh đoàn chẳng muốn dính vào ân oán giang hồ.

Y lệ na nói:"vậy, chúng ta nên làm cái gì bây giờ"

Dương phong bất đắc dĩ lắc đầu nói:"đối với việc này ta cũng không có biện pháp, nếu như chúng ta đã tiếp nhận nhiệm vụ rồi thì đành phải hộ tống cho đám người hàn đại hộ an toàn đến sa chi thành, tóm lại chúng ta chỉ cần cẩn thận hơn một chút là được."

Nhìn thấy ánh mắt ngưng trọng của mọi người, dương phong cười nói:"đó chỉ là suy đoán của ta mà thôi, cũng có thể là sai, nói không chừng hàn đại hộ vốn là do chuyện của hắn mà rầu rỉ thôi."

Lôi mông cười sang sảng nói:"cho dù đội trưởng có đoán đúng đi nữa thì cũng có sao, hàn đại hộ chỉ là một tiểu thương nhân mà thôi, làm sao mà có được kẻ thù mạnh mẽ ..."

"Hé hé hé hé ..."

Lôi mông còn chưa dứt lời, một tràng cười âm hiểm truyền đến, tiếng cười như xé gió mà lao đi, thật là chói tai.

Mọi người kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn theo hướng của tiếng cười, chỉ thấy phía xa có một người đứng trên một đại thụ.

Một người với trang phục vô cùng cổ quái, đôi mắt thì giống như thâm quần, khuôn mặt của hắn từ mi tâm có thể tách thành hai phần riêng biệt, một bên thì trắng dã cứ như là người chết, còn bên kia thì lại đỏ như là máu, ngay mi tâm thì lại có một dòng tròn, mũi thì to hơn người bình thường, đôi môi thì đen thui lại dầy.

Quái nhân này mặc trang phục cũng kỳ quái không kém, đầu đội chiếc mũ có ba đỉnh trông như là 3 cái sừng, trong đó thì một sừng màu tím, một sừng màu lam, một sừng màu nâu. Trên cổ thì có một cái khăn dày quấn quanh, mặc một bộ trang phục bảy màu rợc rỡ bó sát người, nhưng ở bên dưới thì lại rộng thùng thình, lại còn vẽ vô số đồ án có hình thù quái dị, chân mang tiêm ngoa.

Nhan sắc quái dị cùng với trang phục khoa trương lòe loẹt đã tạo nên hiệu quả mãnh liệt đối với thị giác, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nhìn qua hắn tựa như là người làm trò hề trong các vở hài kịch, nhìn vào là thấy tức cười.

Tiếng cười the thé, phảng phất là như đang cố gắng hắng giọng, khắc hẳn với thanh âm nhu của nữ nhân, hắn hẳn là một nam nhân, chỉ là bộ mặt bị lớp hóa trang dày cộm che dấu nên không nhìn ra tuổi.

Nhìn thấy quái nhân này, tất cả người của dong binh đoàn một chút tức cười bọn họ cũng không có là vẻ mặt lại lập tức ngưng trọng như lâm đại địch, ngay cả kẻ luôn luôn hô hào như lôi mông cũng không ngoại lệ.

Ngay lúc đối đầu với bầy Phong Lang quy mô kia bọn họ cũng có thể bình tĩnh mà đối diện, có thể thấy được tên quái nhân kia không phải là một tên hề tầm thường.

Đám người hộ viện khi nghe thấy tiếng cười của tên quái nhân kia cũng đứng lên ngẩng đầu nhìn về phía đại thụ, phản ứng của họ so với dong binh đoàn càng rõ ràng hơn, thậm chí có người thân thể phát run, bộ dánh vô cùng sợ hãi.

Diệp Lâm có thân phận thần bí khó lường, cổ diêu suy đoán, nàng có thực lực ngang với dạ lang dong binh đoàn, thậm chí là lợi hại hơn, nhưng vào giờ phút này, nhìn thấy tên quái nhân kia nàng cũng không thể nào che giấu sự sợ hãi, cho dù là lúc bị tên hắc y nhân kia truy đuổi nàng cũng vô cùng trấn định, điều này càng chứng tỏ tên quái nhân kia không đơn giản.

Hàn phu nhân đang muốn đưa hàn đan về lều vải để nghỉ ngơi, khi thấy tên quái nhân thì không hỏi kinh hãi mà hô lên:"Nhân yêu Khắc Lạp Khắc "

Lời vừa nói ra, mọi người không hẹn mà cùng biến sắc, bởi vì hàn phu nhân đã phạm vào điều cấm kỵ - điều cấm kỵ của khắc lạp khắc.

Hàn phu nhân vừa dứt lời, một đạo quang mang thất sắc vẽ thành một hình cung tuyệt đẹp phối hợp với sắc trời vào đêm càng tăng thêm vẻ hoa lệ.

Giống như là một cầu vồng từ không trung tiến đến xuyên qua thân thể của hàn phu nhân, lẳng lặng tiếp xuống mặt đất, hiện ra nguyên hình là một phác khắc bài, nhưng chỉ có phía sau là có vẽ hình, mặt trước trống rỗng.

Yếu Mệnh phác khắc bài.

Hàn phu nhân mở to hai mắt nhìn, nhưng lại không nói ra lời, máu tươi của nàng từ yết hầu nàng phun ra, hồng vụ múa lượn đầy trời.

Hàn phu nhân lấy tay chặn ngay cổ tựa ngư muốn ngăn cản máu chảy, nhưng máu tươi vẫn cứ tiếp tục chảy ra mang theo cả sức sống của nàng.

Sự tình đột phát khiến cho mọi người sợ ngây người, trên đường đi đã trải qua khá nhiều chuyện nhưng với năng lực của dạ lang dong binh đoàn nên không có ai tử vong nhưng không ai lại nghĩ đến, một sinh mạng lại ra đi như như thế, mà lại là hàn phu nhân.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-255)