← Ch.229 | Ch.231 → |
"Không, ta không có một phụ thân như ngươi!" La Thi Mị lạnh lùng nói, nhưng mà những lời này cũng là gián tiếp chứng thật quan hệ huyết thống của nàng và Clark.
Cổ Diêu nghe thế thì có cảm giác rất là kỳ quái, có thể nói là trùng hợp, thật là không thể tưởng tượng nổi, hoặc có thể nói là thế giới này quá nhỏ bé, phụ thân của Thi Mị tỷ chính là tên đại ma đầu nổi danh khắp đạp lục, Clark, và cũng chính là người đã giết chết Dương đại ca và phụ thân của Đan Đan.
Hèn gì lúc vừa xuất hiện thì tên ma đầu lãnh huyết này lại nhìn La Thi Mị với ánh mắt rất là hiền hòa, giống như là một người cha hiền lành.
Nhưng mà, nghe khẩu khí của Thi Mị tỷ thì xem ra hận Clark thấu xương, cuối cùng là giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?
Mặc kệ thế nào, an nguy của Thi Mị tỷ đã không cần phải lo lắng nữa rồi, hùm dữ không ăn thịt con, cho dù Clark ác độc cỡ nào đi chăng nữa thì hắn cũng không sát hại nữ nhi của mình.
Clark lạnh nhạt cười nói:" Con gái, không cần biết con hận ta thế nào, nhưng sự thật là sự thật, không thể nào thay đổi được, đến đây nào tiểu tử, giao nàng cho ta."
Cổ Diêu nghe thế thì thoáng do dự, Clark là phụ thân của Thi Mị tỷ, nhưng mà Thi Mị tỷ thì lại hoàn toàn không chấp hận hắn, phải làm thế nào đây?
Đành phải xem ý của đương sự thế nào thôi, vì thế Cổ Diêu cúi đầu nhìn xuống La Thi Mị.
" Ta cùng với người kia đã định rõ quan hệ, hiện tại đã không có liên quan gì nhau rồi!" La Thi Mị lạnh lùng biểu lộ lập trường của chính mình.
Clark không có phản ứng gì, quay sang nhìn Cổ Diêu:" Tiểu tử, ngươi hẳn biết, trên người nàng có một cấm chế rất lợi hại, với năng lực của ngươi thì không thể nào khai giải được, loại cấm chế nàng để càng lâu thì càng gây tổn thương nhiều đến cơ thể người. Dần dần huyết mạch rối loạn, mất khống chế. Nếu như không được khai giải kịp thời, nhẹ thì tán công, nặng thì bỏ mạng. Ngươi muốn nhìn nàng chết thảm hay là được ta hỗ trợ?"
" Ặc, vấn đề này..." Cổ Diêu lại cảm thấy đau đầu. Clark nói cũng không phải là xàm ngôn. Quả thật đúng như thế, lúc trước hắn đã thử rất nhiều cách nhưng lại không có tác dụng gì, nghĩ đến đây thì hắn bắt đầu dao động.
La Thi Mị cười lạnh nói:" Giả vờ tốt bụng, cho dù có chết thì ta cũng không cần sự thương hại của ngươi!"
"Được rồi. Cho dù con không thừa nhận ta là phụ thân cũng không sao." Clark cười nói:"Nhưng thi mị. Con không phải vẫn luôn muốn giết ta để báo thù cho mẫu thân sao? Nếu thế thì ít nhất, hiện tại con vẫn phải sống vì vẫn chưa báo được thù."
Mẫu thân của Thi Mị tỷ, không phải là thê tử của Clark sao? Từ những gì mà hắn nói ra thì có thể đoán được là hắn đã giết chết vợ của mình. Cổ Diêu hoảng sợ, tên ma đầu này thật là dị thường, tâm lý hoàn toàn không bình thường.
La Thi Mị im lặng, bởi vì Clark đã nói trúng nhược điểm của nàng.
Cổ Diêu thấy thế biết La Thi Mị đã dao động, suy nghĩ một chút, bất kể thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào nghi ngờ thực lực của Clark. Hơn nữa nếu như hắn muốn hại hai người thì đó là một việc quá đơn giản, không cần phải phí sức thế này. Nghĩ thế hắn liền đưa La Thi Mị đến trước.
" Tốt, phải thế chứ." Lòng bàn tay của Clark phát ra một đợt tia sáng, hình lập phương do đấu khí tạo thành. Cơ, Rô, Bích, các đồ án liên tục bay vào trong cơ thể của la ti mị, kéo dài khoảng vài phút, Clark thu đấu khí lại:" Tốt rồi, chỉ cần nghỉ..."
Hắn vẫn chưa dứt lời thì khuôn mặt của La Thi Mị đã đằng đằng sát khí, vong linh chi tức tật thổ. Bắn thẳng vào trái tim của Clark:" Nếu thế thì ngươi đi chết đi!"
Clark nhẹ nhàng rút ra một lá bài, ngăn cản công kích của La Thi Mị, cũng không có tức giận, chỉ nhẹ nhàng bay về sau một chút:" Chắc con cũng rõ, với thực lực hiện nay của con thì không thể nào giết chết ta được, mau trở về tu luyện thêm đi! Còn nữa, cấm chế vừa mới được giải khai, tốt nhất là không nên sử dụng đấu khí, nếu không sẽ có tác dụng phụ, đến lúc đó thì con muốn vượt qua được ta càng khó khăn hơn!"
La Thi Mị hừ một tiếng, nhưng cũng không có công kích tiếp, Clark nói không sai, cố gắng thúc giục vong linh đấu khí khiến cho nàng cảm thấy mệt mỏi, hai chân không vững. Cho dù là lúc nàng ở trạng thái tốt nhất thì cũng không thể nào giết chết được Clark huống hồ chi là bây giờ.
Nhìn chằm chằm Clark hai tròng mắt của nàng đầy lửa giận và căm thù, và còn có một chút bi ai, một người từng là phụ thân của nàng, bây giờ lại biến thành một tên bất nam bất nữ, một đại ma đầu người không ra người ma không ra ma.
Nhân Yêu Clark đỉnh đỉnh đại danh, nàng đương nhiên là cũng có nghe nói qua, nhưng mà nàng không biết tên đại ma đầu hỉ nộ vô thường, cái tên mà khiến cho ai nghe cũng biến sắc kia chính là áo địch tư trước kia, nếu như không phải nàng tận mắt chứng kiến thì nàng vĩnh viễn cũng sẽ không tin. Bất kể là thanh âm, dung mạo, trang sức, thân phận hoàn toàn thay đổi, quả thực là giống như hai người hoàn toàn khác nhau. Nhưng La Thi Mị vẫn nhận ra được, bởi vì dù sao đó cũng chính là phụ thân của nàng, vĩnh viễn nàng không thể nào quên được.
Ngực nàng phập phồng không ngừng, La Thi Mị cố gắng đè nén tâm tình của mình xuống:" Áo địch tư, ta muốn hỏi ngươi một việc!"
Clark nói:" Nói đi."
" Ngươi vì lấy lòng Thánh Điện, đạt được quyền lực và sức mạnh, không tiếc việc giết chết mẫu thân của ta, vậy tại sao ngươi lại phản bội lại Thánh Điện?"
Nhắc đến chuyện này thì trong mắt của Clark hiện lên một nỗi buồn bả, thống khổ, và có chút gì đó xa xăm, mờ mịt, hắn thở dài, thì thào:" Con sẽ không hiểu được đâu."
" Nhưng ta nhất định phải biết!" La Thi Mị nghiến răng nói.
Clark khôi phục bình tĩnh lại:" Được rồi, nếu như con muốn biết đáp án thì ta sẽ nói, là vì ta thích làm như thế, giết chết mẫu thân của con, gia nhập Thánh Điện rồi phản bội lại Thánh Điện, tất cả chỉ là một trò chơi mà thôi, trong thế giới của ta, tất cả đều chỉ là trò chơi!"
Thân hình của La Thi Mị phát run:" Thế sao? Kể cả mẫu thân và cả ta cũng chỉ là một phần trong trò chơi của ngươi sao?"
"Không sai!"
Lời nói như chém đinh chặt sắt của Clark khiến cho trái tim của La Thi Mị hoàn toàn giá băng, nàng lớn tiếng nói:" Nếu vậy, tại sao lúc đầu ngươi không giết luôn cả ta?"
" Đây cũng là một phần trong trò chơi, " Clark nhún vai nói:" Mẫu thân bị phụ thân giết, đứa con duy nhất sẽ vì báo thù cho mẫu thân là xem như đó là mục tiêu của đời mình, con không cảm thấy điều này rất thú vị sao?"
Ngay cả Cổ Diêu nghe được những lời này cũng cảm giác được tên này điên hết cỡ rồi, hắn thậm chí còn hoài nghi hôm nay Clark ra tay cứu La Thi Mị cũng không phải là vì thân tình gì, mà là để cho trò chơi càng thêm thú vị mà thôi, bởi vì nếu như tiểu hài tử kia chết sớm thì trò chơi cũng sẽ mất đi một phần thú vị.
Cuối cùng là thằng điên nào mới có thể nghĩ ra được cái ý nghĩ này chứ, dùng tình cảm thân tình để làm một phần trong trò chơi, làm cho con gái của mình thống khổ cả đời, tâm lý của hắn đã đạt đến một 'cảnh giới' không tưởng tượng nổi!
thân thể mềm mại của La Thi Mị run lên, nàng đứng không vững, dường như muốn ngã, nàng hận Clark đến cực điểm. Thật sự thì nàng vẫn còn ôm một tia hy vọng, hy vọng phụ thân hiền lành thân thiết kia không có tan biến, nàng chờ đợi hơn mười năm, hy vọng Clark có thể cho nàng một lời giải thích hài lòng, nhưng mà thứ mà nàng nhận được lại là một câu nói tuyệt tình tuyệt nghĩa, đâm sâu vào trái tim của nàng, vô cùng tàn nhẫn.
Cổ Diêu liền tiến tới đỡ lấy nàng:" Thi Mị tỷ, sao thế?" Cổ Diêu dò xét, phát hiện ra không phải là đấu khí bị mất không chế, mà chỉ là do bị đả kích quá mức nên mới thế, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Clark lại nói:"Tiểu tử, nghe này. Xem như ngươi may mắn, thiên ma quyết bây giờ đối với ta đã vô dụng, trừ phi ta phế bỏ hết vũ kỹ của mình, nếu như thế thì ta cần phải có quyết tâm rất lớn. Ngươi, cũng là một bộ phận trong trò chơi của ta, không phải ngươi đã từng nói qua với ta là chỉ cần ngươi còn sống thì nhất định sẽ có một ngày tự tay giết chết ta sao? Ta chờ. Ta sẽ đợi đến ngày đó, ta sẽ đợi ngươi và con gái của ta, ha ha, nhưng ta nhắc lại cho ngươi nhớ lần nữa, ta là đại quỷ trong trò chơi này, là chúa tể, không ai có thể địch lại. Nhìn ngươi mang theo mối hận cần phải phục thù, nhưng cuối cùng chỉ có thể tan biến vĩnh viễn, quả thật là một thú vui của đời người mà, ta càng ngày càng mong đợi điều này rồi, ha ha ha."
Tiếng cười âm hiểm vang vọng khắp ngũ chỉ phong, bóng dáng của Clark cũng biến mất, đến vô ảnh đi vô tung, nhớ năm đó, Clark khổ công tìm kiếm Hàn đại hộ hai mươi năm, cũng chỉ vì thiên ma quyết. Cho dù bây giờ hắn đã không cần nữa nhưng cũng có thể giết người để cho hả giận. Nhưng không ngờ hắn lại dễ dàng bỏ qua cho mình như thế.
Chẳng lẽ đúng như hắn nói, giữ mạng của mình lại chỉ là để cho trò chơi thêm thú vị? Quả đúng là một tên điên!
Cũng may, cái mạng nhỏ vẫn còn, Clark rời đi, áp lực cũng biến mất, lúc này Cổ Diêu phát hiện ra trước ngực của mình có cảm giác ươn ướt, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy La Thi Mị cắn môi dưới, lệ châu trong suốt cuồn cuộn lăn xuống dọc theo khuôn mặt xinh xắn, làm ướt vạt áo hắn.
Cổ Diêu thấy thế trong lòng cảm thấy đau đớn, tâm tình của La Thi Mị, hắn luôn cảm nhận được, Cổ Diêu có thể hiểu rõ được nỗi đau thấu tận tâm can này của La Thi Mị. Mẫu thân bị giết, mà hung thủ lại chính là phụ thân, hơn nữa đối với phụ thân thì việc này chỉ là một trò chơi mà thôi.
Mà lúc đó cô gái cũng chỉ mớ có sáu tuổi mà thôi, tâm hồn bé bỏng của nàng không thể nào thừa nhận được điều đó, giết chết phụ thân của mình trở thành mục tiêu của đời nàng, vì thế ương ngạnh mà sinh tồn. So với La Thi Mị thì Cổ Diêu có cảm giác là mình hạnh phúc hơn nhiều, mặc dù lúc nhỏ hắn đã mồ côi cha mẹ nhưng dù sao thì bọn họ vẫn yêu nhau, bi kịch người thân tương tàn không có phát sinh.
Hèn gì nàng lại lãnh mạc như thế, cự tuyệt quan hệ với người khác, trên đời này, ngay cả cha ruột của mình mà còn không thể tin tưởng được thì còn có thể tin tưởng vào ai đây?
Thở dài, Cổ Diêu ân cần nói:"Thi Mị tỷ, nếu như có thể nói thì cứ nói ra đi, có một số việc, cứ chôn dấu trong tận đáy lòng chỉ làm cho người ta thống khổ hơn mà thôi, tỷ có thể nói ra hết đi, đệ sẽ chia sẻ cùng tỷ!"
Nước mắt của La Thi Mị đã ngừng tuôn, một lúc lâu sau nàng mới nói:" Áo địch tư, hắn quả thật là phụ thân của ta, nhưng đó đã là chuyện đã lâu..."
Từ trong lời nói của La Thi Mị, Cổ Diêu nghe được một câu chuyện xưa.
Mười tám năm trước, trên đại lục có một đôi uyên ương, điều này cũng là bình thường, trên đại lục lúc nào chả có các cặp nam nữ yêu đương nhau chứ, nhưng điểm không bình thường ở đây chính là, người nam là một cao thủ trong lớp thanh niên, còn nữ lại là một vong linh pháp sư khiến cho người ta phải e ngại.
Mặc kệ sự cấm kỵ về nghề nhiệp, tình yêu của họ chẳng bị ảnh hưởng bơi sự quý tiện tôn ti hoặc dị đoan, thân phận không ảnh hưởng gì đến sự kết hợp của họ, bọn họ rời xa ánh mắt của thế nhân trở thành một đôi vợ chồng. Không lâu sau, kết tinh của họ ra đời, là một bé gái, gia đình họ sống vô cùng êm đềm, vợ chồng tương kính, toàn tâm toàn ý che chở cho cô gái bé nhỏ kia. Cô gái rất may mắn, bởi vì nàng có được sự yêu thương của cha mẹ, sống cuộc sống vui sướng, không lo không sầu.
Câu chuyện đến đây thì có vẻ vẫn bình thường, nhưng đến khi cô gái được sáu tuổi, cuộc đời của nàng thay đổi, thế giới tươi đẹp của nàng biến mất, nàng chìm sâu xuống địa ngục.
Đó là một đêm mưa gió, cô gái giật mình từ trong giấc mộng tỉnh lại. Nàng nhìn thấy một hình ảnh còn đáng sợ hơn trong ác mộng gấp trăm lần. Mẫu thân nàng đang nằm trên mặt đất, máu tươi đầy mình, hai mắt nàng mở to, mang theo một vẻ mờ mịt. Còn phụ thân, một người luôn hiền lành thì lại giống như ác ma đứng ở trước mặt của nàng, mặt, tay quần áo đều dính đầy vết máu, vẻ mặt mang đầy sát khí, nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt anh tuấn ngày thường được thay thế bơi các nếp nhăn dữ tợn, vô cùng đáng sợ.
Lúc đó cô gái vô cùng sợ hãi, nỗi sợ vượt qua nỗi đau thương, nàng chạy ra ngoài, chạy đi như điên, trong cơn mưa bão, nàng trốn thoát được, đến được một nơi mà phụ thân nàng không thể tìm được.
Sau khi hừng đông, thu hết dũng khí cô gái trở về, không thấy phụ thân, cũng không thấy thi thể của mẫu thân, nhưng vết máu thì vẫn còn, mặc dù lúc đó cô bé mới hơn năm tuổi, nhưng lúc đó đã hiểu chuyện, trong lòng biết, mẫu thân đã gặp nạn, sau khi khóc lóc một hồi thì nàng thu thập di vật của mẫu thân, trong đó có cả bút ký và bí tịch về vong linh pháp sư, rời đi vĩnh viễn.
Dần dần, cô gái nghe được tin tức của phụ thân, hắn mang theo thi thể của mẫu thân đi đến Thánh Điện, lúc ấy mẫu thân nàng là một thành viên trong danh sách cần phải diệt trừ của Thánh Điện, chỉ là vẫn chưa bị bắt mà thôi. Phụ thân của cô gái nhận được phần thưởng của Thánh Điện, sau đó gia nhập vào mà bật vô âm tín đến giờ.
Sau khi biết được mọi chuyện thì cô gái lanh lợi hoạt bát kia đã biến mất, mà chỉ còn lại một vong linh pháp sư, lạnh lùng, cô tích, không tin tưởng vào bất kỳ kẻ nào khác, nàng căm hận phụ thân, căm hận Thánh Điện, vì thế mới gia nhập nghịch thiên giáo.
Vì có thể giải khai khốn hoặc trong lòng mà nàng luôn tìm cách để trở nên mạnh mẽ, cho dù là có tu luyện vong linh thuật trong bí tịch của mẫu thân, lợi dụng lực lượng của người chết cũng không tiếc.
Hôm nay nàng rốt cục gặp lại được phụ thân, nhưng khúc mắc vẫn không có giải khai, câu nói " Chỉ là trò chơi " của Clark làm nàng trái tim nàng tan nát. Đáp án này, quá sức tàn nhẫn.
Là cái gì đã tạo nên một kẻ điên cường như Clark? Có lẽ không ai có thể biết được.
Câu chuyện này nghe có vẻ hoang đường, hành vi của Clark không thể nào giải thích được, nhưng mà sự thật là như thế, và đó cũng không phải là giấc mộng, có thể nói, đó là một bị kịch trên đại lục, ngoại trừ cảm thán ra thì không còn cách nào khác.
Trong đám mây mù của Ngũ Chỉ Phong hiện ra một đôi mắt, trong đôi mắt này mang theo một vẻ đau thương.
Con gái của ta, thù hận chính là động lực, có lẽ đây là thứ duy nhất mà phụ thân có thể cho con!
← Ch. 229 | Ch. 231 → |