Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Sỉ Đạo Tặc - Chương 233

Vô Sỉ Đạo Tặc
Trọn bộ 255 chương
Chương 233: Trà Lâu Phong Vân
0.00
(0 votes)


Chương (1-255)

Siêu sale Lazada


Phía đông của quận mạn địch có một cái hồ có tên là Khải Lạc, hồ này rất lớn, nếu gọi là nó là một tiểu hải cũng không phải là quá, nó bao trùm hoàn toàn phái đông của quận mạn địch, cho nên có nhiều người muốn đến quận mạn địch từ phía đông thì không thể nào không đi thuyền.

Cái hồ này cũng mang lại cho quận một cảnh sắc tuyệt vời, đó chính là cảnh mặt trời mọc.

Mỗi khi màn đêm bị ánh sáng mặt trời xua đuổi, ánh bình mình chiếu rọi xuống, bởi vì có hồ nước cho nên hơi nước cũng mang theo các thành phần khác, hơn nữa bởi vì do ngày và đêm khác nhau về độ ấm cho nên mật độ của không khi cũng không đều nhau, khiến cho ánh sáng chiết xạ, tạo nên một một kỳ quan.

Vì thế mỗi khi mặt trời mọc thì có cảm giác như mặt trời rất gần với quận mạn địch, gần đến nỗi tựa như là mặt trời đang mọc lên ở sát bên người mình vậy, có thể chạm vào nó, hơn nữa ánh sáng mặt trời cũng không phải là đơn sắc mà là bảy màu rực rỡ, khiến cho người ta có cảm giác như đang ở tiên cảnh, hoặc là đang nằm mơ.

Đương nhiên đây chỉ là ảo giác mà thôi, nhưng mà như thế thì cũng đủ rung động rồi, đã có rất nhiều người trên đại lục vì mộ danh mà đến, chỉ để thể nghiệm cái cảm giác như mộng như ảo này. Những ngâm du thi nhần thì viết ra vô số lời thơ, bài hát lưu truyền rộng rãi, đến nỗi cả các tiểu hài tử trên đại lục cũng có thể biết đến, nói đến quận mạn địch thì người ta nghĩ đến trước tiên không phải là gia tộc Thuần Vu mà là cảnh mặt trời mọc.

Bình thường kỳ quan sẽ xuất hiện lúc sáu giờ, duy trì liên tục trong một tiếng, đến bảy giờ thì chấm dứt, đại khái là lúc đo mật đô của thủy hồ đã trung hòa, không còn bị ảnh hưởng gì nữa, vẫn chưa có ai tìm hiểu được nguyên nhân, nhưng mà có thể khẳng định, từ sáu giờ đến bảy giờ sáng chính là thời gian mà quận mạn địch náo nhiệt nhất, thậm chí là còn hơn cả thời gian mà mọi người đi tìm sự vui vẻ sau một ngày làm việc vất vả.

Mỗi ngày đều có một lượng lớn du khách tiến vào, người dân bản xứ xem mãi cũng không cảm thấy chán, và chính điều này cũng mang đến cơ hội kinh doanh, thử nghĩ xem, mặt trời mọc thì thời tiết rất là thoải mái, nếu như có thể vừa ngắm mặt trời mọc vừa, dùng một tách trà thơm mát, dùng một chút điểm tâm thì còn gì tuyệt hơn chứ.

Rất nhiều người rời giường từ rất sớm, để có thể có được một bữa sáng thật tuyệt vời với cảnh mặt trời mọc. Điều này hầu như đã trở thành tập tục của dân bản xứ, các du khách thì nhập gia tùy tục cho nên cũng muốn thử xem cảm giác đó thế nào. Vì thế vào lúc sáng sớm, người ở quận mạn địch hầu như là đã trở thành nơi có nhiều người thức dậy sớm nhất trên đại lục.

Các thương nhân khôn khéo dĩ nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội kinh doanh tốt như thế này, vì tranh giành miếng thịt béo này mà các thương nhân cạnh tranh kịch liệt với nhau. Trăm ngàn ý tưởng về các các món điểm tâm sáng, khiến cho bữa sáng của quận mạn địch phát triển rất tốt, thậm chí còn thịnh soạn hơn so với bữa trưa, bữa chính trong ngày rất nhiều lần.

Tập Anh Lâu ở phía đông của quận mạn địch là một kiến trúc khổng lồ ở gần hồ khải lạc, cao mười hai tầng, so chính danh tượng Sở Kiến thiết kế, đã có lịch sử rất lâu. Nhưng mà nó cũng bị mướn làm nơi buôn bán.

Có lẽ là có được ưu thế là ở gần thủy hồ, hoặc là ông chủ tiệm có phương pháp tuyên truyền hữu hiệu, hoặc do đầu bếp ở đây có tài nghệ rất cao cho nên Tập Anh Lâu rất nổi danh, trở thành trà lâu nổi tiếng nhất ở quận Mạn Địch, sinh ý cực kỳ tốt, nhất là lúc mặt trời mọc, lúc này có thể dùng từ bạo phát để hình dung. Cũng may là do giá tiền của nơi này rất cao, chỉ có những người có tiền mới đến đây, nếu không thì nơi này đã sớm chật kín người.

Theo thường lệ, một tia nắng đã bắt đầu hiện ra. Một ngày mới đã bắt đầu. Các trà lâu khpắ mạn địch quận đều đã mở cửa. Tập Anh Lâu dĩ nhiên là cũng đã mở cửa. Tinh thần của ông chủ rất là hưng phấn. Không hề có chút cảm giác mệt mỏi nào. Thử nghĩ xem. Tiền kiếm vào đếm mỏi tay mà cũng không hết thì có thương nhân nào mà lại không hưng phấn chứ.

Từ khi kinh doanh tập anh lâu đến nay, sinh ý rất tốt, thường xuyên phải tính toán cho nên chủ quán đã tính đến nát mười tám cái bàn tính. Xem ra là đã phá kỉ lục của quận mạn địch.

Nhìn khác khứa đi vào nườm nượp. Ông chủ vui cười toe toét. Mặc dù tiền thuê tập anh lâu hàng tháng rất cao, điều này khiến cho các thương nhân cảm thấy như là có kim đâm vào chính da thịt của mình vậy, nhưng mà lão cảm thấy rất là đáng giá. Không đầu tư tốt thì làm sao có được kết quả tốt chứ?

Dưới sự thúc giục của ông chủ các tiểu nhị bận rộn không ngừng. Tập anh lâu nhanh chóng đầy kín người, không còn chỗ ngồi.

Không. Phải nói là vẫn còn một chỗ ngồi. Hơn nữa trên chỗ ngồi đó cũng không có đặt bất kỳ dấu hiệu nào.

Điều này khiến cho người khác cảm thấy rất là kỳ quái. Hơn nữa chỗ này lại là ở vị trị cao nhất, quay mặt về phía đông là vị trí tốt nhất của quán. Điều này càng khiến cho người ta khó tưởng tượng nổi.

Nhưng nếu như là người dân của quận mạn địch thì sẽ không có cảm thấy kỳ quái bỏi vì nơi đó chính là chỗ thường ngồi của Thuần Vu Tuyền, tiểu thư của gia tộc thuần vu.

Từ sau khi Thuần Vu Tuyền đến đây ngồi xem mặt trời mọc thì vị trí này đã trở này chỗ đặc biệt của tập anh lâu.

Thuần Vu Tuyền đã đưa ra quyết định là không để cho người khác ngồi ở chỗ này, nguyên nhân thì rất đơn giản, nàng không thích ngồi ở chỗ mà người khác đã ngồi qua.

Cái đề nghị này rất là bá đạo, nhưng mà ông chủ quán cũng không dám có bất kỳ ý kiến gì, uy danh của Thuần Vu Tuyền tiểu thư ở quận mạn địch này có ai mà không biết chứ.

Mặc dù suốt một năm số lần Thuần Vu Tuyền đến tập anh lâu để xem mặt trời mọc chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng mà vị trí ngồi này vẫn như cũ, cả tập anh lâu không ai dám đụng chạm vào.

Đại khái là lúc mười năm trước, có một vị khách không nghe theo lời khuyên của lão bản, quyết định ngồi ở vị trí này để ngắm mặt trời, kết quả là mông của hắn lập tức xuất hiện nhiền mục nước lớn, rồi từ từ thối rửa, nước mủ không ngừng chảy ra ngoài, hắn nằm giãy giụa trên mặt đất, rồi từ từ biến thành một vũng máu, khiến cho những thực khách ở đó có được một bữa sáng kinh khủng nhất trong đời.

Cũng vì chuyện đó là tập anh lâu phải ngừng kinh doanh hơn mười ngày, ông chủ phải xuất ra đến mấy ngàn thủy tinh để mua hương liệu xử lý mùi vị hội thối.

Phải biết rằng lúc đó Thuần Vu Tuyền chỉ mới mười hai tuổi.

Từ đó về sau, người dân trong quận mạn địch có một ý niệm trong đầu: một sợi lông của Thuần Vu Tuyền tiểu thư cũng không được chạm vào, chỗ ngồi của Thuần Vu Tuyền tiểu thư thì không được ngồi vào.

Các cao thủ dùng độc khác tuy không sợ nhưng mà cũng bị chấn nhiếp bởi uy danh của gia tộc thuần vu cho nên cũng đành làm theo thủ tục, do đó chỗ ngồi kia càng trở nên đặc biệt thêm.

Sau khi vị khách xui xẻo kia tao ngộ bất hạnh thì những bàn kế cận đó cũng đc dời cách ra xa thêm mấy chục cm, đương nhiên đây chính là tránh lâm vào cảnh ương cập trì ngư.

Khiến cho người khác cảm thấy ngoài dự liệu chính là chiếc bàn đó hôm nay lại có người ngồi.

Ông chủ của tập anh lâu cũng không có đuổi đi mà bởi vì đó chính là chủ nhân của bàn đó, Thuần Vu Tuyền.

Thuần Vu Tuyền không giống như người dân của mạn địch quận thích xem mặt trời mọc, thời gian của nàng đều là dùng để luyện tập linh huyễn cửu chuyển và kỹ xảo dùng độc của gia tộc, cho dù nàng được công nhận là thiên tài thì cũng không lười biếng.

Cho nên khi nàng xuât hiện thì khiến cho rấ nhiều người kinh ngạc lẫn sợ hãi, xem mặt trời mọc thì có thể nhìn mỗi ngày, còn nhìn thấy Thuần Vu Tuyền tiểu thư thì lại rất là hiếm, vì thế cho nên khi mặt trời mọc lên, khung cảnh huyền ảo hiện ra thì ánh mắt của mọi người vẫn tập trung lên một điểm, đó chính là Thuần Vu Tuyền, thậm chí ở dưới lầu cũng có nhiều người kiếm cớ đi lên chỉ để nhìn nàng một cái, mặc dù bọn họ biết lầu 12 đã sớm không còn chỗ trống.

Thái dương đỏ rực từ từ được kéo lên cao. Trong khung cảnh huyền ảo, ánh sáng mờ ảo kia thì Thuần Vu Tuyền lại càng thêm xinh đẹp, nàng giống như là một tiên nữ từ trên cửu thiên, hấp dẫn hơn cả vẻ đẹp của kỳ quan nổi tiếng nhất của quận mạn địch, và cũng là của tạp địch đại lục, đáng tiếc, khuôn mặt của Thuần Vu Tuyền lại mang theo một vẻ buồn.

Kẻ khác cũng như muốn dừng hô hấp, bọn họ đều có cảm giác là chỉ là thở dài thôi thì cũng là đã xúc phạm đến nàng vậy.

Các khách nhân vốn thô tục cũng trở nên điềm đạm, ăn nói nhỏ nhẹ như là thục nữ vậy.

Các công tử gia ở trong quận thì lại âm thầm ái mộ, cho dù là ái mộ đến cực điểm nhưng mà bọn họ lai không có dũng khí để theo đuổi, vẻ đẹp, khí chất, trí tuệ, thiên phú, gia thế của Thuần Vu Tuyền. Tất cả những thứ trên người nàng đều khiến cho các phong lưu công tử gia này cảm thấy tự ti mặc cảm. Bình thường vốn tự cao tự đại, kiêu căng thì trước mặt của Thuần Vu Tuyền đều trở nên tự ti như nhau.

Vì thế, bọn họ chỉ dám đứng ở xa mà thưởng thức, đến gần một chút cũng không dám. Tuyệt thế mỹ nữ ở trước mặt là lại không theo đuổi được là một sự hành hạ khinh khủng, nhưng mà lại có rất nhiều người thích sự hành hạ này, thậm chí còn không muốn từ bỏ.

Nếu như biết được Thuần Vu Tuyền sẽ quang lâm vào hôm nay thì nhất định các bàn ở gàn đó sẽ được đẩy giá cao lên đến tận năm lần, thậm chí là còn hơn nữa. Có rất nhiều người cam tâm tình nguyện bỏ ra một số tiền rất lớn để có thể ngồi gần Thuần Vu Tuyền nhất, chỉ cần ngửi được mùi hương trên cơ thể của nàng thôi là đã tốt lắm rồi.

Thuần Vu Tuyền đang cầm một cái tách, nhàn nhã nhấm nháp tácg trà của mình. Động tác của nàng ưu nhã thoát tục, tư dung vạn phương, xinh đẹp vô cùng, nét đẹp của nàng khiến cho các đại tiểu thư trong quận đố kỵ không thôi, cho dù các nàng đã được giáo dục rất tốt nhưng vẫn không thể nào làm ra được các động tác ưu nhã như thế được, không thể có được khí chất khuynh đảo nam nhân được?

Trên cánh môi của nàng hiện lên một vẻ tựa như cười mà tựa như không, nhìn qua có vẻ tâm tình của nàng rất tốt, nhưng mà những người trong quận thì lại không cho rằng như thế, tâm tình của nàng tốt thì nàng cười, mà tâm tình không tốt thì nàng cũng có thể cười, tuyệt đối không thể chỉ nhìn vào đó mà phán đoán được.

Đừng nhìn thấy nàng lúc này đang tươi cười, có thể lúc nàng đang rất là khó chịu, cho nên mặc dù từ bàn của Thuần Vu Tuyền đến các bàn khác có một khoảng cách rất lớn, nhưng mà những người đi ngang đều cố gắng đi đường vòng, tránh ảnh hưởng đến nàng. Ngay cả ông chủ của tập anh lâu cũng không dám quấy rầy nàng.

Lại có một chàng trai trẻ đi lên trên tầng thứ mười hai, nhìn xung quanh, tựa như là tìm kiếm chỗ trống, lão bản thấy thế thì cười thầm trong bụng, xem ra lại là một người ngưỡng mộ Thuần Vu Tuyền tiểu thư, mượn cớ để lên đây nhìn ngắm nàng.

Chàng trai trẻ nhìn xung quanh một lượt, rồi đôi mắt trở nên sáng người, thong thả đi lại, hướng đi đến chính là chỗ của Thuần Vu Tuyền.

Lão bản nghĩ thầm, quả đúng là như thế, nhưng mà lão không ngờ chính là chàng trai trẻ này không chỉ nhìn Thuần Vu Tuyền thôi mà còn dám đi đến chỗ của nàng nữa.

Sau khi lão hết kinh ngạc thì hắn dã đi đến gần Thuần Vu Tuyền rồi, lúc này đã hoàn toàn vượt qua phạm vi an toàn rồi, lão thấy thế thì vội hô lên:" Này, quý khách, người không thể..."

Chàng trai trẻ đi tựa như rất chậm nhưng câu nói của lão bản chưa hết thì hắn đã đến trước mặt của Thuần Vu Tuyền rồi.

Ánh mắt của mọi người đều kinh ngạc, không hẹn mà cùng nhìn lên người chàng trai trẻ xa lạ này, sau đó hắn còn nói một câu mà khiến cho mọi người đều có cảm giác muốn phun ra điểm tâm của mình:" Tiểu thư, nơi này đã hết chỗ rồi, mà cô thì chỉ có một mình, ta có thể ngồi chung không?"

Mọi người đều cố gắng đem thức ăn đã trôi ngược lên đến yết hầu của mình nuốt vào lại, rồi sau đó mới đánh giá vị khách này.

Chắc chắn là một người ở phương xa đến, nhìn thấy sắc đẹp của Thuần Vu Tuyền cho nên muốn đến để tiếp cận và làm quen.

Nhưng mà hành động này của hắn thì chẳng khác nào tự sát cả, mọi người đều tưởng tượng đến cái chết thê thảm nhất của hắn.

" A, quý khách, ngài không thể ngồi ở chỗ này!" Lão bản cuối cùng đã di chuyển được cái thân mập mạp của lão đến nơi, cuộc sống an nhàn cho nên chỉ chạy bộ mấy bước thôi mà trán lão đã đầy mò hôi, sau đó lão vội vàng cúi người xuống xin lỗi với Thuần Vu Tuyền:" Xin lỗi, Thuần Vu Tuyền tiểu thư, đã quấy rầy."

Khi xưng hô với Thuần Vu Tuyền thì hắn đặc biệt nhán mạnh tên này, thì để cho cái tên không biết sống chết này cho dù có không biết Thuần Vu Tuyền là ai thì chắc cũng phải biết qua họ Thuần Vu.

Lão bản làm như thế là có ý nhắc nhở người trẻ tuổi để hắn biết khó mà lui. Nhưng chàng chàng trai trẻ kia vẫn tỏ vẻ mờ mịt:" Tại sao, lão bản, dù sao thì cái bàn này cũng rất lớn, nhiều người cùng ngồi cũng không sao."

" Cái này..." Đầu của lão bản cảm thấy đau rồi, không biết phải giải thích thế nào, vốn là vì một nguyên nhân không thể nói ra được.

Tiểu tử này quả thật là quá ngu mà.

Lão không phải là quan tâm đến sự sống chết của chàng trai trẻ kia, nhưng vấn đề chính là, nếu để Thuần Vu Tuyền ra tay thì sẽ lại giống như lần trước, phải tốn không ít thời gian và tiền bạc để mua hương liệu mới xử lý được, tổn thất có thể nói là vô cùng trầm trọng, đối với lão bản mà nói thì việc này còn đau đớn hơn cả việc bị mất một miếng thịt trên người, vì thế lão mới cực lực ngăn trở.

Chẳng lẽ tên này là 'Hai Lúa' dưới quê mới lên sao, nhưng mà xem kỹ lại thì không giống như thế.

Chàng trai trẻ cười nói:" Như vậy đi, hỏi đương sự là tốt nhất, nếu như vị tiểu thư này đồng ý là được, còn nếu nàng không muốn thì ta sẽ rời đi."

Tào lao, với tính cách của Thuần Vu Tuyền tiểu thư mà có thể nói được hay không được với ngươi ư, người mạo phạm nàng chỉ có hai kết quả đó là sống hoặc chết.

Lúc này đứng ở gần Thuần Vu Tuyền là cực kỳ nguy hiểm nhưng mà lão bản nghĩ đến tổn thất một số lượng lớn thủy tinh thì vô cùng đau lòng, không nỡ rời đi, liền nói:" Xin lỗi, Thuần Vu Tuyền tiểu thư, ta lập tức đuổi hắn đi!"

Lão bản đã quyết định chủ ý, vừa định kêu người động thủ thì Thuần Vu Tuyền lại lên tiếng, hơn nữa lời nói của nàng hoàn toàn ngoài dự liệu của người khác:" Hắn có thể ngồi."

Chàng trai trẻ đặt mông ngồi xuống, cười hì hì:" Ngài xem, lão bản, ta cảm thấy vị tiểu thư này thật là một người hào phóng, quả thật là không sai, thế này thì không còn vấn đề gì nữa chứ?"

Không chỉ lão bản mà những người có mặt ở đây, không ai tin vào tai của chính mình, Thuần Vu Tuyền cho phép một người xa lạ ngồi kế bên. Trước giờ vị trí đó chỉ có thể là người của Thuần Vu Tuyền gia tộc mà thôi.

"Không, không thành vấn đề." Ông chủ vội vàng lui ra, mặc dù có chút nghi vấn, có phải Thuần Vu Tuyền tiểu thư hôm nay tâm tình không tốt nên muốn tiểu khiển một chút, cho nên mới có thái độ khác thường này? Đây cũng chính là ý nghĩ trong đầu của mọi người ở trà lâu.

Nhưng mà những suy đoán này chưa chắc đúng, bởi vì bọn họ phát hiện được, một Thuần Vu Tuyền luôn hỉ hộ không hiện ra bên ngoài, giờ phút lại lại có vẻ khiếp sợ.

Chàng trai trẻ này, cuối cùng có lai lịch gì?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-255)