Vay nóng Tinvay

Truyện:Dị Giới Dược Sư - Chương 220

Dị Giới Dược Sư
Trọn bộ 431 chương
Chương 220: Đông Phong
0.00
(0 votes)


Chương (1-431)

Siêu sale Shopee


- Ha ha ha....

- 555....

- Ha ha ha....

- 555....

-......

Trong nháy mắt, chiêu thân đại hội chỉ còn hai ngày nữa là sẽ bắt đầu, có nhiều người bắt đầu nằm mơ ban ngày, tỷ như Mộ Dung Thiên là một trong số đó.

Nhìn tên sắc lang bật tràng cười dâm đãng, mặt mày hớn hở thì Đình Đình lúc này lại đang buồn rầu ão não, đồng thời trong lòng cũng thấy có chút sợ hãi, thầm nghĩ không biết người này có phải đã bị trúng tà hay không nữa đây?

Ừm, "Xử nữ khắc tinh", loại thuốc giống như "Tu nữ dã phong cuồng" nhưng với liều lượng nhẹ hơn đã chuẩn bị xong, nếu như Khiết Tây Tạp uống vào thì nhất định xuân tâm sẽ bừng bừng, chủ động cầu hoan, đến lúc đó lão tử sẽ thi triển toàn thân bản lĩnh, đưa nàng ta lên thẳng thiên đường, như vậy thì nếu nàng thiên kim của đại gia tộc vốn từ nhỏ đã được giáo dục kỹ càng mà bị mất đi tấm thân xử nữ, vậy thì chỉ có thể bất đắc dĩ mà chọn mình thôi, hiền tế coi như đã định rồi. Tuyệt! Thật là tuyệt! Phải giải tán cái đại hội chiêu thân kia đi thôi. Đương nhiên, làm người cũng không nên quá phận, có một số việc cần phải gánh tránh nhiệm, cùng lắm thì dẫn nàng ta bỏ trốn. Khiết Tây Tạp tựa hồ như rất hoang dã, lần trước nàng ta cũng đã bỏ nhà trốn đi rồi, chắc đó không phải là lần thứ nhất chứ. Nói trở lại, một nàng thiếu nữ thiên tài thiện dụng bốn môn ma pháp hẳn sẽ là một trợ thủ rất tốt cho mình đây.

Chỉ là không biết làm sao để lừa cho Khiết Tây Tạp đến một chỗ không người, uống "Xử nữ khắc tinh" vào, rồi sau đó lại tiến hành dụ dỗ gian dâm, đây mới chính là vấn đề lớn. Người ta là một vị tiểu công chúa, là viên ngọc quý trên tay của gia tộc, lại không quen không biết mình thì làm sao lại có thể đi gặp mặt người lạ được chứ. Mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu gió đông nữa thôi. Gió đông mà không thổi tới thì kế hoạch hoàn mỹ này cũng tiêu con mẹ nó rồi. Nhìn thấy chỉ còn hai ngày nữa là đã tới ngày cử hành đại hội, đến lúc đó Khiết Tây Tạp sẽ bận tối tăm mặt mũi, vậy thì hắn sẽ không còn cơ hội nữa.

Vừa rồi đó là thời khắc miêu tả tâm lý của Mộ Dung Thiên, và cũng là nguyên nhân tại sao hắn lại tỏ ra lúc vui lúc buồn, khiến cho Đình Đình đứng ngồi không yên, có cảm giác như là đang ngồi trên quả bom giờ vậy.

- Ài, thật là khó nha!

Nghe Mộ Dung Thiên đột nhiên thốt ra một câu không đầu không đuôi, Đình Đình nghi hoặc hỏi:

- Cái gì?

Mộ Dung Thiên lại thở dài một hơi:

- Ta nói là kế hoạch khó mà thực hiện được, có khả năng sẽ bị chết trong trứng nước lắm.

Đình Đình không hiểu gì cả, vội hỏi lại:

- Khải Lý tiên sinh, ngài có thể nói cụ thể một chút không? Biết đâu ta có thể giúp được chút ý kiến?

- À, thì là kế hoạch Đọa lạc thiên sứ, dụ dỗ gian dâm Khiết Tây Tạp đấy!

Đình Đình nghe vậy thì thiếu chút nữa ngất đi luôn, tuy rằng mưu kế đó là do nàng nghĩ ra đầu tiên, nhưng lúc đó hơn phân nửa là chỉ nói đùa, không ngờ tên tiểu tử này lại tính làm thật. Hơn nữa, ở trước mặt mình mà hắn lại nói tới việc đó, không ít thì nhiều cũng có chút quái đản. Người này quả thật đúng là sắc lang một trăm phần trăm đây mà. Đã vậy lại còn gọi nó là kế hoạch Đọa lạc thiên sứ nữa chứ, rõ ràng là một chuyện hạ lưu xấu xa, vậy mà còn nghĩ ra được cái tên phong nhã bao hàm nhiều triết lý như vậy nữa.

- Đình Đình tiểu thư, nàng biết cái loại mê huyễn thuật có thể mang Khiết Tây Tạp ra ngoài được không?

Sau khi hỏi xong, hắn mới thấy mình ngu xuẩn. Nếu như nàng biết loại kỳ thuật đó thì sao lại không trực tiếp mang Khiết Tây Tạp bỏ lên giường mình cho rồi, vậy còn dùng tới thuốc làm chi?

Đình Đình lại một lần nữa bị sức tưởng tượng của Mộ Dung Thiên làm cho khuynh đảo, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, lúc này nàng đang nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, tư thế rất mê hồn, phảng phất như có ám thị điều gì đó. Hiện nay tại các khách sạn bình dân của Đô Linh đều chật ních người và không còn phòng trống nữa, nếu không phải Long vương đã sai người đặt phòng cho Mộ Dung Thiên trước thì có lẽ giờ đây hắn đã phải ngủ ngoài đường rồi. Tuy nhiên, Long vương chỉ đặt một phòng cho hắn, còn Đình Đình là do tên sắc lang tự ý dẫn theo, do đó mà cô nam quả nữ chỉ có thể ở chung một phòng mà thôi.

Sự việc này cũng không nằm ngoài dự liệu của Mộ Dung Thiên. Vì không mượn được gió đông nên hắn có phần phiền não, nên cũng làm như không trông thấy vẻ quyến rũ của Đình Đình, chỉ nói:

- Ta ra ngoài một chút.

oooOooo

Trên đường đi, khắp mọi ngõ ngách đều náo nhiệt phi thường, tựa như ngày tết vậy. Số lượng người ở đây đông hơn ngày thường rất nhiều, dĩ nhiên nguyên nhân chính là vì đại hội chiêu thân của Khiết Tây Tạp. Ngoài số người từ bên ngoài đến đây vì muốn thử vận may ra, còn có không ít người địa phương cũng thích náo nhiệt. Vì vậy mà những tửu điếm, thực quán, và các nơi giải trí khác đều rất khó tìm được chỗ, muốn ăn ở đâu cũng phải xếp hàng lâu, bằng không thì đóng gói mang đi. Dù có tiền cũng không ngoại lệ, vì ở đây kẻ giàu cũng không ít, điều mà bọn họ quan tâm chính là tình huống của chiêu thân đại hội. Hôm nay có những "tin tức nội bộ" đủ các loại đã được đồn đãi rầm rầm trong thành, những chuyện đó vẫn chưa ngã ngũ, không biết lời đồn so với tình hình thực tế thì có được mấy phần trung thực, vì tuyệt đại đa số đều là những tin vịt và lại còn được thêm mắm dặm muối nữa chứ.

Mộ Dung Thiên đi qua hơn mười nơi mà vẫn chưa tìm ra được chỗ ngồi, vô luận là tửu điếm bình dân ở góc đường hay là phạn điếm cao cấp của dũng sĩ cũng đều như nhau. Trong lúc hắn đang chán nản bước vào một phạn điếm cao cấp thì chợt ở trước mặt có một nhóm người đang đi tới.

Mộ Dung Thiên vừa trông thấy nhóm người đó thì hai mắt lập tức sáng ngời. Thông thường khi hắn rơi vào những tình huống hưng phấn như vậy là vì đã trông thấy mỹ nữ, mà nhóm người đang đi đến gần kia quả thật cũng có hai nàng mỹ nữ, tuy nhiên ánh mắt của hắn lúc này lại đang dừng ở trên người một nam tử đang mặc hoa phục kia.

Ước Sắt Phu? Là nhị công tử của lão ô quy Cát Tư, gã đến Đô Linh này làm gì? Chẳng lẽ cũng vì chiêu thân đại hội mà đến? Nếu đúng vậy thì thật là tấu xảo. Trên mặt gã lộ vẻ xanh xao tái nhợt, tuy không rõ ràng, nhưng trong mắt một kẻ lành nghề như Mộ Dung Thiên thì chỉ nhìn thoáng qua cũng biết, hơn nữa cước bộ của gã không có lực, so với lần trước gặp mặt ở Tư Ba Đạt Khắc Lộ thì còn tệ hơn. Trong lòng Mộ Dung Thiên biết rõ, lúc trước mình đã cho gã loại thôi tình dược với sức thuốc khá nặng và dễ gây nghiện thì nay đã có tác dụng rồi, không bao lâu nữa, tên tiểu tử này sẽ thành một cây gỗ mục thôi. Vừa nghĩ tới đó thì hắn không khỏi cười thầm trong bụng.

Bên cạnh Ước Sắt Phu là hai nàng cung tiễn thủ xinh đẹp, thân hình uốn éo như thủy xà, thật rất dễ thu hút ánh mắt của nam nhân, có lẽ họ là nữ nhân của Ước Sắt Phu rồi. Đám người đi phía sau mới khiến cho Mộ Dung Thiên giật mình kinh hãi, bọn chúng không một ai là không có bộ mặt lãnh lẽo, trời đang quang đãng như vậy mà bọn chúng lại khoác áo mưa trên người, trên vai trái có một chiếc đầu khô lâu há to miệng cười âm hiểm, trông rất sống động. Đám người này đã từng khiến hắn chịu nhiều khổ sở, giống như những con trùng ăn xương vậy, bọn họ chính là Tử Thần Truy Sát đoàn. Do đó mà hắn có ấn tượng rất sâu sắc với chúng, và cũng chỉ có bọn chúng mới có thể mặc phục trang hơi giống với y phục của ẩn sĩ để che giấu chân diện mục. Mộ Dung Thiên nhanh chóng đưa ra mấy suy đoán, một là bọn chúng đi theo để bảo vệ Ước Sắt Phu, hai là nếu thấy cần thiết thì sẽ diệt trừ đối thủ cạnh tranh. Xem ra Cát Tư thấy không thể tiêu diệt được Thụy Mạn gia tộc nên muốn dùng tới sách lược thông gia đây; đương nhiên, thân là hội trưởng liên chức công hội, lão cũng không dám khẳng định sẽ thành công, bởi vì Thụy Mạn gia tộc chỉ có một người nối dõi, nên đã sớm tuyên bố với bên ngoài, chỉ cần là Khiết Tây Tạp ưng ý thì ai cũng có thể trở thành người nhà của họ, những việc khác đều không quan trọng.

- Đúng là chết tiệt, sao lại nhiều người như thế chứ, cả một chỗ ngồi cũng không có.

Ước Sắt Phu lên tiếng chửi đổng. Khi gã thấy Mộ Dung Thiên đang nhìn mình thì nhíu mày hỏi:

- Xin hỏi các hạ đang nhìn ai?

Gã cho rằng Mộ Dung Thiên đang nhìn hai mỹ nữ bên cạnh mình nên rất bực mình, nhưng vì chưa rõ tình huống thế nào nên còn chưa dám làm bậy. Bởi vì nơi đây có tên gọi là "Thánh Đường", là một quán ăn cao cấp của dũng sĩ, những ai vào được đây đều là người có thực lực và địa vị, thậm chí cả thánh cấp cường giả cũng có thể đến đây nữa là. Tỷ như gia chủ của Thụy Mạn gia tộc đời trước, tức là ông nội của Khiết Tây Tạp, Phong hệ thánh cấp ma pháp sư Sáng Sâm vẫn thường thích đến Thánh Đường để thưởng thức Khổ Tham trà bí chế tại đây, và cũng nhờ đó mà nghĩ thông suốt được nhiều vấn đề về ma pháp. Thánh Đường cũng vì vậy mà nổi danh, nó hấp dẫn rất nhiều ma pháp sư truy cầu thánh cấp đến đây để nhâm nhi Khổ Tham trà, hầu mong có thể tăng thêm vốn liếng của họ. Nếu may mắn gặp được Sáng Sâm thì lại càng được quang vinh hơn.

- Úy, xin lỗi, ta nhận lầm người.

Mộ Dung Thiên nói xong thì cúi đầu đi về phía trước, nhưng khi vừa khuất mình vào ngã rẽ thì chuồng thẳng luôn vào nhà xí, đến khi trở ra thì đã biến thành thương nhân Đan Ni Tư.

Mộ Dung Thiên nghênh ngang bước trở lại quán, mấy ngày nay có rất nhiều danh nhân xuất hiện tại Đô Linh, mà hắn là một thương nhân ngoại quốc nên căn bản là không hề gây sức chú ý; huống chi ngoài quan viên và thương nhân của Lam Nguyệt ra, những võ giả thông thường rất ít có người nhận biết được hắn.

Ước Sắt Phu vừa kiếm được một chiếc bàn, có lẽ nhờ mượn danh tiếng của phụ thân gã nên mới "mời" được vị khách nhân cấp thấp ngồi ở bàn này trước đó đi nơi khác chơi, bằng không thì sao đến phiên gã nhanh như vậy chứ.

- Hey, Ước Sắt Phu!

Gã nhị nhi tử của Cát Tư đang học đòi văn vẻ, phẩm thưởng Khổ Tham trà nóng hổi, thì chợt bị ai đó vỗ lên vai, làm cho nước trà trong miệng gã suýt tí đã bị phun ra ngoài. Gã tức giận quay đầu lại để xem kẻ nào dám ăn gan báo, còn đám thành viên của Tử Thần Truy Sát đoàn thì đều nhất tề rút binh khí ra để đề phòng bất trắc. Bọn chúng tựa như đã được huấn luyện theo cách huấn luyện nghiêm ngặt của các tinh anh trong binh đội đặc chủng vậy, tuyệt không bỏ qua dấu hiệu có khả năng uy hiếp nào.

Bộ mặt phẫn nộ của Ước Sắt Phu khi vừa nhìn thấy người mới đến thì lập tức đổi thành vui vẻ ngay, tựa như đứa con nhỏ nhìn thấy phụ thân của nó mới về vậy, gã tươi cười chào đón:

- Úi chà, thật là khó tin, không ngờ lại gặp được Đan Ni Tư tiên sinh ở đây. Nếu không chê thì xin mời cùng ngồi xuống đây, để chúng ta có dịp hàn huyên.

Rồi gã quay nhìn đám Tử Vong Truy Sát đoàn đang cầm vũ khí hầm hầm, lớn tiếng la:

- Các ngươi thật vô lễ, Đan Ni Tư tiên sinh là hảo bằng hữu của ta, chỉ có một chút thôi mà đã khẩn trương như vậy rồi, thật là làm ta mất mặt mà.

Đám Tử Vong Truy Sát đoàn nghe gã nói vậy thì mới biết người kia là bằng hữu đã quen biết từ trước, vì thế nên mới nới lỏng cảnh giác ra.

Mộ Dung Thiên không chút khách khí, liền ngồi xuống đối diện với gã, rồi cười nói:

- Ta cũng không ngờ lại có thể gặp được Ước Sắt Phu huynh đệ ở đây, thật là tấu xảo làm sao.

Ước Sắt Phu tự mình rót cho Mộ Dung Thiên một ly Khổ Tham trà, cười ha hả nói:

- Đan Ni Tư tiên sinh, lẽ nào ngươi cũng đến đây vì đại hội chiêu thân của Khiết Tây Tạp tiểu thư?

Mộ Dung Thiên thầm nghĩ gã rùa con nhi tử của Cát Tư này đúng là để bộ óc ở trong quần đây mà, rõ ràng quy luật đã nói trước là người ngoại tịch không có tư cách tham gia đấy thôi. Tuy nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng hắn vẫn nói:

- Ta tuy ngưỡng mộ Khiết Tây Tạp tiểu thư đã lâu, chỉ tiếc là ta không có quốc tịch của Lam Nguyệt thôi.

Ước Sắt Phu vỗ trán thốt:

- Phải rồi, thiếu chút nữa thì ta đã quên mất. Đan Nhi Tư tiên sinh, thật xin lỗi, việc này ta cũng không giúp được ngươi rồi. Hiện nay người ngoại quốc muốn nhập tịch ở Lam Nguyệt thì rất khó khăn, ngay cả người sinh tại bổn quốc cũng phải được kiểm tra kỹ càng bao nhiêu lượt, cho tới khi giới cao tầng xác định không có gì khả nghi thì mới có được hộ tịch.

Mộ Dung Thiên cười cười nói:

- Không sao, lần này những người tham tuyển đại hội chiêu thê có ít nhất cũng là vài chục vạn, chừng nào mới đến một tiểu nhân vật như ta chứ? Ta xem Ước Sắt Phu huynh đệ tư thái hào hùng khí khái, thiếu niên đắc chí, coi bộ rất có hy vọng đấy.

Ước Sắt Phu nghe vậy thì ngoác miệng ra cười lên đến tận mang tai, bộ dạng thỏa mãn giống y như Trư Bát Giới vừa ăn xong nhân sâm vậy, gã vội vàng nói luôn miệng:

- Đâu có đâu có, ta cũng rất mong được như lời quý hóa của tiên sinh đấy chứ. Ta đến đây cũng chỉ vì nghe theo lệnh gia phụ mà thôi, chỉ biết cố gắng làm hết mình, tuy nhiên, dung mạo của Khiết Tây Tạp tiểu thư quả thật là xuất chúng, thật khiến cho ta động tâm, hắc hắc.... .

Trong lòng Mộ Dung Thiên khẽ rúng động, hắn đã đoán không sai, lão ô quy quả là có ý đó, thế nhưng cứ nhìn vào dáng dấp bệnh lao quỷ của tên tiểu tử này thì cũng không cần lo Khiết Tây Tạp sẽ coi trọng gã. Nàng thiên kim thành chủ kia dù có ngốc cỡ nào, khi chiêu phu thì cũng phải chọn một tên khỏe mạnh chút, bằng không thì lúc lên giường sẽ không thỏa mãn được nàng ta, Thụy Mạn gia tộc cũng sẽ chẳng thèm một tên cháu rể hư nhược như thế, bằng không thì dám họ thật sự sẽ bị tuyệt tự tuyệt tôn lắm.

Ước Sắt Phu ho khan một tiếng rồi vỗ vào mông hai nàng cung tiễn thủ xinh đẹp một cái, hai người họ hiểu ý, liền dịu dàng đứng dậy bước sang nơi khác.

Mộ Dung Thiên thấy vậy thì biết là gã có chuyện muốn mật đàm với mình, rất có khả năng là muốn xin xỏ thêm đan dược, bằng không thì sao lại khó mở miệng ở trước mặt nữ nhân của mình chứ.

Quả nhiên một khắc sau, Ước Sắt Phu liền mở miệng, gã không biết dùng Tụ Âm thuật nên chỉ đành hạ giọng thật thấp:

- Đan Ni Tư tiên sinh, ngươi bán cho ta tí thuốc nhé, ta cũng vừa mới dùng hết rồi.

Mộ Dung Thiên giả bộ giật mình:

- Ước Sắt Phu huynh đệ, không phải ngươi mới mua hồi tháng trước sao? Mới đó mà đã dùng hết rồi à?

Ước Sắt Phu ngượng ngùng nói:

- Không gạt gì tiên sinh, tính dục của tiểu đệ có phần mạnh hơn người thường, nhất là hai tháng nay vừa thu được không ít mỹ nữ, do đó mà cũng dùng nhiều hơn. Vừa khéo tiên sinh lại đang có mặt tại Lam Nguyệt, không biết có thể phối chế cho ta một ít hay không?

Mộ Dung Thiên thở dài, nói:

- Ước Sắt Phu huynh đệ, lúc đầu ta đã nói với ngươi rồi, tuy thuốc đó có thể kích thích năng lực của người ta lên đến một mức độ nhất định, nhưng mà chuyện phòng the dù sao thì cũng không nên quá độ, phải biết tiết chế mới được.

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng hắn không khỏi nở hoa, với tiểu tử ngươi háo sắc như mạng, hơn nữa dược vật của ta có chất nghiện, ngươi mà tiết chế được thì mới là lạ.

Ước Sắt Phu vội la lên:

- Ta thiên tính phong lưu, nhìn một đám mỹ nữ đông đảo ở trước mắt thì làm sao nhịn được chứ. Đan Ni Tư tiên sinh, mỗi tháng hãy bán cho ta hai bình đi, giá cả bao nhiêu tuyệt không thành vấn đề.

Mộ Dung Thiên làm bộ ra vẻ do dự tới gần nửa phút rồi sau đó mới gật đầu, nói:

- Thấy Ước Sắt Phu huynh đệ hợp với ta như vậy, ừm, được rồi!

Ước Sắt Phu cảm kích đến rơi nước mắt, nói:

- Đa tạ, đa tạ Đan Ni Tư tiên sinh! Ta biết ngươi là người tốt mà.

Rồi gã quay đầu lại gọi lớn:

- Lão bản, mau lên, trà tốt nhất, rượu và thức ăn tốt nhất, tất cả mau mang ra đây cho ta.

Song phương đều đạt được mục đích của mình, nên ai nấy cũng đều tận tình ăn uống no say. Bước đầu tiên trong kế hoạch Đọa lạc thiên sứ của Mộ Dung Thiên và cũng là bước quan trọng nhất, tuy không thu lượm được tin tức gì, nhưng vì chuyện buôn bán này mà khiến hắn cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Sau khi trở lại phòng trọ tại khách sạn bình dân, hắn chợt phát hiện một nữ nhân, chẳng những vậy mà lại còn là một trang đại mỹ nữ nữa. Nữ nhân này có mái tóc hung bồng bềnh phá cách, cùng với khuôn mặt ngây thơ hoàn mỹ đẹp tựa búp bê.

Sau khi nhận ra thân phận của nàng ta, Mộ Dung Thiên mừng đến nỗi suýt nữa thì ngất đi luôn. Thần ạ, thật không thể nào! Không cần mượn mà gió đông cũng thổi tới rồi!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-431)