← Ch.310 | Ch.312 → |
Tại bãi sân rộng Bố Lạp Đan ở trung tâm Mễ Kỳ Tư đang rất hỗn loạn, tình cảnh thật khó mà trấn áp được.
Lúc này đang có ít nhất là bốn, năm vạn dân chúng tụ tập tại chỗ này, đứng chật ních cả trong sân. Ở trên những con đường gần đó cũng có đầy người vì nghe tin mà chạy đến, số lượng càng lúc càng tăng dần lên.
Cách không xa về phía trước sân Bố Lạp Đan chính là thành lâu, đó là nơi làm việc của các quan viên trọng yếu của Mễ Kỳ Tư. Đám dân chúng náo động này hiển nhiên là muốn tiến đến thành lâu, nhưng các binh sĩ vì phải tận trung chức thủ nên ra sức ngăn cản bọn họ, tạo nên một phòng tuyến dài ở phía trước sân.
Hiển nhiên sự chênh lệch về giai cấp địa vị vào lúc này đã khởi lên tác dụng quan trọng của nó, đám dân chúng chỉ dám lớn tiếng la ó, xô xô đẩy đẩy mà thôi.
Còn các binh sĩ thì vẫn giữ nghiêm quân lệnh, đồng thời cũng không dám dùng đến bạo lực, họ chỉ có thể dùng thân thể cao to vạm vỡ của mình để ngăn cản dân chúng vượt phòng tuyến.
Nhưng ở một góc nào đó trong sân, có một đám Giải nhân tính tình táo bạo, tựa hồ như nổi điên, đang sừng sộ gây hấn với một số Ngưu nhân chiến sĩ cũng vì đang không muốn sống nữa mà xung động không kém. Song phương không ai nhường ai, thêm vào đó, số người đến đây càng lúc càng nhiều, tình thế khẩn trương như kiếm tuốt cung giương, căng thẳng đến nỗi có thể xảy ra xung đột bất cứ lúc nào.
Đúng lúc ấy, một bóng đen lướt nhanh trên không, băng qua sân rộng rồi đáp xuống đài cao ở trên thành lâu.
- Thành thủ đại nhân?!!
Cả binh sĩ và dân chúng hầu như đồng thanh kêu lên bốn chữ, đồng thời ai nấy cũng ngừng tay, nhờ vậy mà tình thế căng thẳng mới hòa hoãn trở lại.
Một gã chiến sĩ nhân tộc trên vai có đeo Thanh đồng huy chương vừa thấy Mộ Dung Thiên xuất hiện thì như thấy được cứu tinh, vội nói:
- Thành thủ đại nhân, thật xin lỗi, là thuộc hạ đã vô lực....
Trên mặt gã ướt đẫm mồ hôi, đó không phải là vì khí trời oi bức, mà là do quá khẩn trương mà thôi. Chỉ cần chậm thêm một chút nữa thì nơi đây không chỉ sẽ xảy ra xung đột nhỏ đơn giản như vậy, bởi vì lời đồn đã nổi lên từ bốn phía trong thành, nói không chừng những bá tánh bình dân trong thành do ôm lòng oán hận mà sẽ động thủ với cả binh lính nữa. Đến chừng đó thì tất nhiên phải dùng tới vũ lực. Hiện tại mâu thuẫn trong lúc này còn chưa đạt đến mức không thể hòa giải, nhưng nếu để tạo thành thương vong thì phiền phức rất lớn. Trách nhiệm này quả thật gã gánh không nổi.
Mộ Dung Thiên không màng đến lời giải thích của gã, chỉ khoát tay ra hiệu cho gã lui xuống rồi hướng về phía mọi người và cau mày hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thanh âm của hắn không lớn lắm, so ra còn kém hơn Khuếch âm thuật của ma pháp sư, nhưng nó lại truyền đến tai từng người ở trong sân rất rõ ràng. Lực xuyên thấu của thanh âm đó hơi mạnh, nên khiến cho những ai hơi có chút thường thức cũng biết được nếu không phải là cao thủ và là người có năng lực vận dụng linh lực rất xảo diệu thì không thể nào làm được điều đó.
Những tiếng động ầm ĩ trong sân lập tức lắng xuống, trong mấy tháng qua, Mộ Dung Thiên đã sớm bằng vào thủ đoạn lôi đình vạn quân mà gầy dựng uy tín cao thượng của mình.
Một lúc sau, có một trung niên Tinh Linh đánh bạo lên tiếng:
- Thành thủ đại nhân, chúng ta nghe nói đế quốc vừa hạ một đạo mật lệnh rất đáng sợ, đó là họ sẽ triệt để bỏ rơi Mễ Kỳ Tư, thậm chí trong mấy ngày nữa, sẽ bí mật đưa tất cả quan viên và tướng lĩnh trọng yếu toàn bộ rút đi.
Mẹ kiếp, quả nhiên là chuyện này! Mộ Dung Thiên nắm chặt tay lại.
Mệnh lệnh đó là tuyệt mật, nhưng phi hành đội tinh anh Ngự Phong Kích Hồng không thể nào che giấu được tai mắt của tất cả mọi người. Tuy rằng hiện nay đang ở giữa thời kỳ ma thú bạo động, nhưng những cuộc chiến tranh giữa nhân loại vẫn không ngừng dừng lại, chẳng qua chỉ là từ vũ lực công khai mà chuyển sang âm mưu chính trị. Trên mỗi một quốc gia tại đại lục, nước nào cũng có gián điệp ẩn tàng bên trong, bao gồm cả Tát La, vốn là một đảo quốc có thể xoay chuyển thế cuộc ở hai bên bờ An Tác Tố Á đại dương. Người như vậy rất nhiều, bọn họ tựa hồ đã đem tin tức tình báo thăm dò được truyền về quốc gia của họ, hoặc giả đợi đến khi thời cơ đúng lúc thì lợi dụng chúng để đục nước béo cò, gây rối loạn khắp nơi.
Nhất định là có kẻ nào đó với dụng tâm thầm kín không thể cho ai biết, đã cố tình tiết lộ mật lệnh này ra ngoài.
Bọn chúng làm như vậy đúng là muốn chém vào lưng tòa nguy thành Mễ Kỳ Tư vốn đã lung lay sắp đổ thêm một đao trí mạng nữa.
Cái họa ngoại xâm chưa giải quyết xong mà nội ưu đã nổi lên, đúng là hỏng bét lại càng hỏng bét hơn.
Khi vừa nói đến chỗ tức giận, gã Tinh Linh càng bạo gan hơn, lớn tiếng nói:
- Thành thủ đại nhân, chúng ta cần một lời giải thích hợp lý, bằng không thì sẽ không bỏ qua.
Thấy đã có người dẫn đầu, những dân chúng khác cũng lấy hết dũng khí mà nháo nhào lên phụ họa.
- Đúng vậy, chúng ta cần một lời giải thích.
- Giải thích! Giải thích!
-....... .
Bầu không khí trong sân lại một lần nữa ầm ĩ lên, tiếng nhốn nháo càng lúc càng lớn hơn.
Tát La bỏ rơi Mễ Kỳ Tư đã là một việc nhẫn tâm lắm rồi, vậy mà hôm nay lại còn muốn rút đi các tướng lĩnh vốn đã rất ít ỏi. Tình huống của Mễ Kỳ Tư nguyên bản đã ác liệt lắm rồi, sau khi các viên chức quan trọng bỏ đi, nhất định nó sẽ có một hậu quả không thể tưởng nổi. Sự vô tình của đế quốc thật khiến người ta phải sợ hãi, vì vậy mà dân chúng không thể không nổi giận được.
Các binh sĩ cũng không phải là không có hành động, mà là họ chỉ giữ sự trầm mặc. Trên thực tế, họ cũng muốn biết câu trả lời. Điều đó không những chỉ quan hệ đến số phận của bá tánh bình dân, mà còn liên quan đến số phận của họ nữa. Nếu lời đồn là thật, vậy thì họ cũng sẽ là một bộ phận bị bỏ rơi. Họ không thể chịu được sự trung thành của mình đổi lấy sự phản bội đáng thẹn.
- Câm miệng!
Tiếng quát vang lên tựa như tiếng nổ lớn ngay giữa sân rộng, tạo nên âm hưởng oong oong trong tai của mọi người, đồng thời cũng trấn áp những tiếng ồn ào khác.
Mọi người chưa từng thấy qua vị thành thủ đại nhân vốn dĩ rất ôn hòa này lại đột nhiên nổi giận như vậy. Trong thoáng chốc, ai nấy cũng đều ngẩn người cả ra, toàn bộ sân rộng lập tức khôi phục lại sự yên lặng một lần nữa.
Mộ Dung Thiên chậm rãi mở miệng:
- Hãy nghe đây, ta vẫn chưa hề nghe thấy cái mật lệnh quỷ quái đó.
Lời này khiến cho mọi người đều thở phào nhẹ nhỏm, nhưng vẫn có người lên tiếng:
- Thế nhưng.... .
- Không có nhưng nhị gì hết
Mộ Dung Thiên nói như đinh đóng cột:
- Chí ít ta sẽ không rời bỏ thành này, bởi vì nó chính là nhà của ta....
Mộ Dung Thiên đứng trên đài cao đưa tay chỉ khắp một dải đất trước mặt, sau đó ánh mắt quét một đường từ trái sang phải, rồi chậm rãi nói tiếp:
- Còn các ngươi đều là con dân yêu mến của ta. Bất luận kẻ nào muốn hủy hoại nhà của ta thì kẻ đó sẽ phải trả một giá rất đắt. Kẻ nào muốn giết hại con dân của ta thì trước tiên kẻ đó phải bước qua thi thể của ta.
Trong sân im lặng như tờ, mọi người muốn hiểu rõ những lời đó có phải là những lời giả dối trên đầu môi của những kẻ làm quan hay không, nhưng từ trên khuôn mặt của Mộ Dung Thiên, ai nấy đều nhìn thấy được sự kiên nghị chưa từng có, hoàn toàn chân thành.
Mộ Dung Thiên nói tiếp:
- Cho dù mật lệnh kia có là thật đi nữa, ta có thể bảo chứng với các người, chỉ có một số ít kẻ nhát gan bỏ đi mà thôi. Sau khi họ cút khỏi đây, những người còn lại mới là những dũng sĩ chân chính không sợ chết, là lực lượng cường đại nhất của chúng ta. Chúng ta thề sẽ cùng tồn vong với Mễ Kỳ Tư, vô luận thành hay bại, dũng khí của chúng ta sẽ được vĩnh viễn ghi lại trong sử sách của Thần Phong đại lục.
Tất cả những binh sĩ ở trong sân hầu như cùng lúc đều quỳ một chân xuống đất, rồi cao giọng hô:
- Thề theo thành thủ đại nhân đến cùng, đồng tồn vong với Mễ Kỳ Tư!
Các binh sĩ đều là những hán tử không sợ chết, điều mà bọn họ sợ hơn hết chính là mất đi cột trụ tinh thần. Nếu như ngay cả vị trưởng quan tôn kính cũng không thể tin tưởng nổi, vậy thì sự trung thành của họ sẽ không còn ý nghĩa gì. Điều đó còn khó chịu hơn là giết họ đi. Vì vậy mà những lời phế phủ vừa rồi của Mộ Dung Thiên mang tính khích lệ rất mạnh, khiến cho nhiệt huyết của họ sôi lên sùng sục.
Vô luận thế nào, còn có một vị thủ lãnh ưu tú đáng tin cậy như vậy và cũng là vị trưởng quan đứng sau thành chủ cùng kề vai tác chiến với mình, đồng sinh cộng tử, thủ vững mảnh đất này cho đến thời khắc cuối cùng thì còn gì đáng sợ nữa chứ?
Các bá tánh bình dân bị những lời hùng hồn của Mộ Dung Thiên làm cảm động, ai nấy cũng bắt đầu bị lung lạc, lên tiếng bàn tán xôn xao, nhưng không còn ai dám lớn tiếng chỉ trích nữa.
Trong phút chốc, ngữ khí của Mộ Dung Thiên liền thay đổi:
- Hôm nay Mễ Kỳ Tư đang nằm trong thời khắc sinh tử tồn vong, nếu như ai không thủ vững cương vị của mình mà lại đi làm hao phí thời gian quý báu vì những tin đồn vu vơ, khiến cho bổn thành bị ảnh hưởng không nhỏ thì người đó sẽ bị phán tội gián điệp và sẽ bị nghiêm phạt nặng nề!
Hắn vừa nói đến đây thì chân giậm lên đất một cái, lập tức đạp bật dậy một tảng đá nặng ít nhất cũng trên trăm cân. Tiếp theo là một đóm tử diễm cháy phừng lên trên bàn tay phải của hắn. Hắn vừa đánh ra một chưởng, vừa nói:
- Ai trái lệnh thì sẽ như tảng đá này!
Lời vừa dứt, tảng đá lớn ở dưới đất vốn cứng rắn không gì sánh bằng, nay đột nhiên hóa thành bụi phấn và bị gió cuốn bay đi trong phút chốc.
Mộ Dung Thiên nghiễm nhiên đứng trên đài cao với thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, tỏ rõ thái độ nói được là làm được.
Không biết có phải vì bị các binh sĩ cảm nhiễm hay không, hoặc giả cũng có thể là vì bị thủ đoạn ra oai của Mộ Dung Thiên làm cho kinh sợ, gã Tinh Linh vừa rồi lớn tiếng chất vất chợt cảm thấy hai chân mềm nhũn rồi quỳ bẹp xuống đất, cũng khích động tung hô như các binh sĩ:
- Thề theo thành thủ đại nhân đến cùng, đồng tồn vong với Mễ Kỳ Tư!
Hai tay của gã bắt chéo vào nhau ở trước ngực, đó là lễ tiết của bá tánh bình dân biểu hiện sự cung kính và tín ngưỡng chí cao vô thượng. Ý tứ của gã là nguyện ý dâng lên tất cả mọi thứ của mình, thậm chí là tính mạng, cho đối phương.
Đoàn người tụ tập trong sân đông là thế, sau khi có người làm gương thì những người còn lại cũng rập khuôn theo y hệt, thế như núi đổ rầm rập không tài nào cứu vãn được. Ai nấy đều không tự chủ được mà cùng quỳ xuống đất, hai tay bắt chéo trước ngực.
- Thề theo thành thủ đại nhân đến cùng, đồng tồn vong với Mễ Kỳ Tư!
Cùng là một câu khẩu hiệu đó, nhưng thanh âm lần này lại vang dội như sấm. Mấy vạn dân chúng cùng lúc hô to, nên thanh âm vang vọng cao vút lên tận trời xanh. Họ đã khôi phục lại lòng tin, lời nói của Mộ Dung Thiên lại một lần nữa đã mang đến sự tín ngưỡng trên tinh thần, mang đến hy vọng, và cũng mang đến lực lượng.
Hàng vạn dân chúng và binh sĩ phủ phục ở dưới sân, còn Mộ Dung Thiên thì đứng sừng sững trên đài cao tựa như một chiến thần từ trên trời giáng xuống, uy phong lẫm lẫm, không ai bì nổi. Chẳng qua không một ai biết được, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị đó có thể dùng hai chữ "tàn khốc" để hình dung, cùng với tâm tình đang khích động sôi sục không ngớt.
Mộ Dung Thiên biết rằng, từ lúc này trở đi, hắn đã từ một vị quan chỉ huy ưu tú mà biến thành một thủ lĩnh vĩ đại.
Quan chỉ huy ưu tú chỉ có thể giải quyết nguy cơ, nhưng thủ lĩnh vĩ đại thì lại có thể biến nguy cơ thành chuyển cơ.
Tuy mật lệnh rút bớt đi một phần tướng tài, nhưng đồng thời nó còn khiến cho người ta càng đoàn kết hơn, càng kiên định hơn. Người vừa đoàn kết vừa kiên định thường có thể phát huy được lực lượng không thể tưởng tượng nổi. Ở trong chiến tranh, đó chính là thứ quan trọng nhất mà không có gì sánh bằng.
Bao nhiêu nỗi lo lắng ở trong lòng Mộ Dung Thiên bỗng trong phút chốc đều bị quét sạch.
Kèn lệnh phản công nổi lên vang dội ở trên bầu trời của Mễ Kỳ Tư!
← Ch. 310 | Ch. 312 → |