← Ch.330 | Ch.332 → |
Đám tọa kỵ do những người bình dân này cưỡi là một loại sinh vật kỳ quái có thân như ngựa, nhưng chân lại giống chân ếch, dưới bàn chân cũng có những tấm màng như chân ếch vậy.
Giống sinh vật đó có tên là Pháp Ly, là một loại gia cầm do nhân loại chăn nuôi. Tính tình của chúng rất ôn thuần, lại rất biết nghe lời, hai chân có lực, sức nhảy rất mạnh, mỗi bước nhảy của chúng có thể đạt tới mấy chục thước, có thể sánh ngang với tọa kỵ chiến sủng. Cho dù là ma thú linh hoạt thì trong một thời gian ngắn quyết không thể đuổi kịp chúng dễ dàng.
Chỉ tiếc rằng Pháp Ly thuộc về các giống sinh vật tự nhiên, lực lượng dù sao cũng không thể sánh bằng chiến sủng. Ở trong chiến đấu, chỉ cần trúng một kích là chúng sẽ không chịu nổi mà ngã lăn ra, bởi vậy nên chúng mới không được sử dụng để làm chiến kỵ. Tuy nhiên, dùng chúng để chở người và vật thì lại không có vấn đề gì.
Vì chúng là một loại gia súc được chăn nuôi để lấy thịt ăn, nên sức sinh sản của chúng cũng rất mạnh, tất nhiên không lo bị thiếu hụt trong cung ứng. Nếu không như thế thì vấn đề tìm ra năm mươi vạn chiến kỵ quả khiến người ta phải đau đầu nát óc rồi.
Trong cơ thể của Pháp Ly căn bản là không có linh lực, vì vậy mà sức ảnh hưởng của lực phong ấn hầu như không đáng kể, thảo nào mà chúng vẫn có thể hành động ở trong đầm mau lẹ y như trước vậy.
Pháp Ly còn có một đặc điểm khác, chúng vốn là sinh vật thủy bộ lưỡng thê, mà cái đầm này lại là nửa nước nửa bùn lầy, vừa khéo lại đúng là một trong những môi trường mà chúng thích nhất. Hiện tại chúng tựa như cá gặp nước vậy, và hoàn toàn hiểu rõ đâu là nơi nguy hiểm và đâu là nơi an toàn.
Vào lúc này, những bàn chân có màng như chân ếch của chúng liền được xòe rộng ra, và rồi trượt đi như trượt băng vậy, nhưng tất nhiên còn nhanh hơn nhiều lắm.
Đám ma thú tiên phong vội vàng dùng toàn lực đuổi theo, nhưng dù cố gắng thế nào thì cũng không kịp, và có không ít con bị rơi vào giữa đầm, trong nháy mắt liền bị bùn lầy nuốt trọn.
Bẫy rập ở đầm Phong Ấn cũng không giống như ở những đầm lầy khác. Bị rơi vào càng sâu thì sự tiếp xúc càng lớn, và lực phong ấn lại càng mạnh hơn. Đám ma thú bị lún sâu dưới bùn kia có tám, chín phần là sẽ vĩnh viễn bị ngủ vùi dưới lớp bùn đó rồi.
Trong đội ngũ bình dân kia có một thanh niên nhân tộc với nước da ngăm đen đang cưỡi một con Pháp Ly to lớn chợt dừng lại. Pháp Ly thì trượt đi như bay, nhưng còn dưới chân hắn thì lại tựa như mọc rể không nhúc nhích chút nào.
Thanh niên nhân tộc nghiêng đầu nhìn lên trời, trên mặt lộ ra nụ cười dương dương tự đắc:
- Mày là luân hồi yêu thú Cùng Kỳ phải không? Hẳn là hiểu được tiếng của nhân loại chứ? Thật là cửu ngưỡng đại danh!
Tiếng nói vang dội như hồng chung, truyền đi xa tới vài dặm và đều rơi vào tai đám ma thú rất rõ ràng.
Tuy chống chọi nhau bấy lâu, đôi bên đều có phần kiêng kỵ nhau, thế nhưng đây mới là lần đầu chính thức giáp mặt.
Cùng Kỳ không có phản ứng gì, bởi vì nó đang thắc mắc, trước mắt đều là bình dân bá tánh vậy đại quân của nhân loại thực sự đang ở đâu?
Lúc này đột nhiên có một ý nghĩ đáng sợ thoáng hiện lên trong đầu nó.
Thanh niên nhân tộc kia dường như nhìn thấu được suy nghĩ của nó, hắn cười ha hả, rồi nói:
- Chúc mừng ngươi đã đoán được rồi. Đại quân của bọn ta hiện tại đều đang ở tại Liệt Duyên bình nguyên, cả ba cánh quân khác cũng đều đang ở đó. À, cuộc chiến ở đó có lẽ bây giờ cũng sắp kết thúc rồi.
Dự cảm bất tường đã thành hiện thực, trong nhất thời Cùng Kỳ toát mồ hôi đầm đìa.
Nó đã sớm biết ba cánh quân khác của nhân loại tất cũng sẽ đến Liệt Duyên bình nguyên để cứu viện, nhưng lại không thèm để ý đến, vì quy mô của ba cánh quân đó khá nhỏ; hơn nữa, cánh quân đã bị vây khốn từ trước vốn đã bị lực lượng chênh lệch quá xa của phe mình làm cho kinh sợ lắm rồi.
Nhưng hiện tại, một chiến đoàn với con số hai mươi vạn, không, phải là ba mươi vạn cùng gia nhập cuộc chiến, vậy thì tình huống không còn như lúc trước nữa. Cuộc diện ta mạnh địch yếu lập tức bị thay đổi ngay.
Có điều càng không ổn hơn, đó là sau nhiều lần tiến hành biến dị đấu loại, về mặt trí tuệ và lực lượng thì Cùng Kỳ đều tăng trưởng rất mạnh, mọi quyền lợi đều tập trung về trên người nó, nhưng đồng thời cũng để lại một tác dụng phụ, đó là không còn thủ hạ nào có thể trọng dụng được nữa.
Khi gặp phải hoàn cảnh bất ngờ như vậy, với trí lực của con phó thống lĩnh ma thú đang trấn thủ tại Liệt Duyên bình nguyên hẳn là sẽ không thể ứng phó được rồi.
Lại thêm, phe ma thú lúc này đa phần đều là những loại hành động chậm chạp, còn địch quân thì đã dốc hết toàn lực, binh chủng phong phú, quả thật là phe mình đã rơi vào thế hạ phong.
Sau khi tổng hợp các yếu tố bất lợi lại, kết quả hầu như không cần nói cũng biết là thế nào rồi.
Dù cho lúc này Cùng Kỳ có lập tức quay trở lại thì cũng không kịp nữa. Lời của thanh niên kia tuyệt đối không phải là dọa nạt. Trong sáu giờ, cuộc chiến tại Liệt Duyên bình nguyên quả thật đã gần tới hồi kết thúc rồi. Bây giờ mà nó quay trở lại thì cũng chỉ để nhặt xác thủ hạ mà thôi.
Vậy là một phần ba binh lực của mình kể như xong rồi. Đúng là trộm gà không xong mà lại còn mất luôn nắm thóc. Phe mình vốn đang chiếm lợi thế ở trong trận này, không ngờ kết quả lại đến nông nỗi như thế, vừa nghĩ tới đây thì Cùng Kỳ liền cảm thấy tim như bị đao đâm trúng vậy.
Thanh niên nhân tộc lại lẩm bẩm:
- Ừm, chiêu này gọi là gì nhỉ? À, hình như là "minh tu sạn đạo, ám độ trần thương" thì phải, xem ra rất là hữu dụng đấy.
Cùng Kỳ nghe không hiểu lời nói kỳ quái của thanh niên kia, nhưng nó rất rõ ràng là đang bị đối phương đùa giỡn. Một đám bình dân nhân loại cấp thấp cùng với một đám Pháp Ly với cấp bậc còn thấp hơn cả bình dân, vậy mà họ lại có thể ngang nhiên trở thành chướng ngại vật khiến cho chiến sự phe mình bị thất lợi như thế.
Thanh niên nhân tộc lại buông tràng cười hả hê, rồi nói:
- Ngày hôm nay đùa giỡn thật là cao hứng, nhưng thứ cho ta không thể phụng bồi tiếp tục. Lần sau sẽ gặp lại nhé, ha ha ha.... .
Tiếng cười đắc ý của hắn khi lọt vào tai của Cùng Kỳ thì lại càng trở nên chói tai hơn.
Đùa giỡn? Đường đường là một thượng cổ yêu thú mà lại trở thành mục tiêu cho đối phương đùa giỡn hay sao?
Cùng Kỳ nghĩ tới đó thì tức đến sùi bọt mép. Nó vốn rất cao ngạo, tuyệt không cho phép mình bị giống sinh vật cấp thấp kia miệt thị và vũ nhục được.
Trong mắt nó, nhân loại vĩnh viễn là giống sinh vật chỉ biết sử dụng đá và các loại công cụ thiên nhiên để săn bắn và tự bảo vệ cho mình mà thôi, dù rằng ngày hôm nay họ đã biết vận dụng ma pháp, đấu khí, và các loại lực lượng cùng kỹ năng, vv....
Thanh niên kia hẳn là thống soái của nhân loại rồi. Vì chỉ có loại người có khí độ như thế, có thể cười nói tự nhiên giữa thiên quân vạn mã thì mới không thẹn là một vị thống soái vĩ đại, là một đối thủ đáng sợ mà ngay cả mình cũng phải kiêng kỵ mấy phần.
Mắt nhìn thấy toán người kia đang đi xa dần, Cùng Kỳ phẫn nộ tới cực điểm. Nó ngửa cổ hú lên một tiếng quái dị, đồng thời cũng gia tăng sức mạnh mà lao về phía quân địch đang bỏ đi.
Đôi cánh trên lưng nó cũng quạt mạnh với tốc độ vạn dặm, khiến cho tốc độ của nó cũng tăng lên thấy rõ. Thế là khoảng cách còn mấy dặm giữa đôi bên liền bị nó thu ngắn lại, thoáng cái đã bay gần tới trên đầu phe nhân loại.
Một loạt loạn tiễn cùng với hằng hà sa số kỹ năng tấn công từ xa với đủ loại màu sắc từ trong trận địa của nhân loại bay ra ào ạt, mục tiêu tấn công đều tập trung vào con ma thú thống lĩnh.
Cùng Kỳ chẳng thèm quan tâm tới chúng, mà nó chỉ "hừ" một tiếng, rồi chiếc đầu báo phát ra quang mang Kim hệ cực thịnh bao trùm lấy toàn thân, nhất thời khiến nó trông rất giống một con kim điêu.
Kim là một loại nguyên tố phòng ngự cực mạnh, điều đó được sự việc trước mắt xác định rất rõ ràng.
Vô số loạn tiễn và ma kỹ rơi trúng người Cùng Kỳ, dĩ nhiên tất cả đều bị dội ngược trở lại hoặc đều tan biến hết.
Cùng Kỳ đón đỡ hàng trăm hàng ngàn kỹ năng đó mà không hề tổn hao một sợi lông nào. Lực lượng của thượng cổ yêu thú quả là danh bất hư truyền.
Thế rồi Cùng Kỳ liền chuẩn bị một đợt tấn công thứ hai. Hai cánh của nó rung lên rồi thân hình liền đáp xuống một nơi còn cách phe nhân loại chừng một dặm nữa.
Phe nhân loại vẫn không vì hành động ngoài dự liệu của Cùng Kỳ mà dừng lại, tốc độ của họ vẫn nhanh tựa cơn lốc mà cuốn đi ào ạt.
Tuy thân thể của Cùng Kỳ cũng có thể được xem là khổng lồ, nhưng khi ở trước mặt gần năm mươi vạn người và thú, nó có vẻ khá nhỏ bé.
Chẳng lẽ nó muốn lấy lực lượng của một cá thể để chặn lại toàn bộ đội ngũ của nhân loại hay sao?
Lực lượng của tập thể rất là khủng khiếp, phải biết rằng, một đàn kiến có thể cắn chết con voi to lớn. Cho dù lực lượng của Cùng Kỳ có mạnh tới đâu đi nữa, nhưng nó vẫn không có khả năng một mình đánh bại một quân đoàn đông như vậy, huống chi nơi đây là đầm Phong Ấn, lực lượng của nó đang bị áp chế rất nhiều nữa.
Tuy trước mắt chỉ có năm mươi vạn bình dân khinh kỵ, nhưng nói không chừng họ sẽ có thể bầm nát nó ra thành trăm ngàn mảnh thịt vụn cũng nên.
Huống chi, trong số người đó, rất có thể ẩn tàng nhiều binh sĩ có sức chiến đấu và một bộ phận cường giả với thực lực không tầm thường nữa.
Đương nhiên, Cùng Kỳ chưa bị điên đến mất làm ra một việc ngu xuẩn như vậy. Thế là nó liền có đáp án rất nhanh cho hành động kỳ quái của nó.
Lúc này chiếc đầu rắn của Cùng Kỳ ngẩng cao lên trời, rồi chiếc miệng rộng đỏ tươi như máu cũng há ra thật to.
- Xèo, xèo, xèo....
Trước ánh mắt ngạc nhiên của phe nhân loại, từ chiếc miệng rắn của Cùng Kỳ liên tục phun ra những búng máu đỏ tươi.
Những búng máu kia được phun ra không ngớt, nhiều đến nỗi làm hoa mắt cả người xem.
Tuy nói là miệng rắn có thể nuốt được voi, nhưng tình cảnh ở trước mắt rất quái đản. Thân thể của Cùng Kỳ dù to lớn đến đâu đi nữa nhưng cũng chẳng thể nào cất giấu được nhiều sự vật như thế. Thể tích của những búng máu đó xem ra còn lớn gấp mấy trăm lần bản thân nó nữa.
Chưa tới nửa phút sau, trên mặt đất của đầm liền xuất hiện rất nhiều vật thể màu đỏ tươi, nhiều tới mấy ngàn con. Nhìn kỹ một chút, thì ra chúng là những khối thịt đỏ lòm lòm.
Những khối thịt đó mang màu đỏ tươi, da thối rữa, bao nhiêu huyết quản, thần kinh, và da thịt đều nằm hết ở bên ngoài, khiến người ta nhìn thấy mà ghê tởm. Từng giọt nước miếng từ trên những khối thịt đó nhiễu xuống đất liền có rất nhiều giòi bọ từ trong đó chui ra, tanh hôi vô cùng.
So với bọn chúng, đám vong linh sinh vật còn dễ nhìn hơn chúng nhiều.
Ghê tởm, buồn nôn, tà dị, vv.... tất cả đều là những danh từ được dùng để diễn tả chúng.
Hủ Huyết Bệ!
Một loại yêu vật khiến cho người ta vừa nhìn thấy mà đã muốn nôn mửa hết cả gan mật ra ngoài. Mỗi lần đụng phải chúng, các quân đoàn đều bị không ít thua thiệt. Phương thức tấn công của đám yêu vật này rất quỷ dị và đáng sợ, chẳng những vậy, chúng còn khó giết hơn cả "tiểu cường" nữa.
Khi chiến đấu với chúng, người ta vốn không thể nào dựa vào lực lượng mà phân thắng bại được.
Nếu như không có các ma pháp sư, Băng hệ ma chiến sĩ hoặc là các chức nghiệp chiến đấu đặc biệt khác trấn thủ, vậy thì với số lượng một ngàn con Hủ Huyết Bệ như vậy, nếu muốn giết sạch các chiến chức thường thường khác của phe địch như là thích khách, thợ săn, chiến sĩ, kỵ binh, cung tiễn thủ, vv.... thì cũng dễ như trở bàn tay, mặc dù đối phương có số lượng gấp mười lần phe mình. Vả lại, chiến đấu kiểu đó, phe ma thú vốn sẽ không bị tổn thất một chút nào.
Ngoài lúc xuất kỳ bất ý giăng bẫy khi mới vừa bỏ thành, các Băng hệ ma pháp sư đã giết được một nhóm Hủ Huyết Bệ ra, còn lại những lần khác thì phe nhân loại vốn chưa hề chiếm được chút tiện nghi nào đối với chúng. Và đó cũng là một trong những điểm tốt của chiến thuật du kích, vì trong các đội ngũ đều tập trung lực lượng của ma pháp sư vào một chỗ, chứ không phân tán ra như những lúc tử thủ các phòng tuyến. Tất nhiên điều đó cũng khiến cho đám Hủ Huyết Bệ phải kiêng kỵ nhiều hơn.
Mộ Dung Thiên đã suy nghĩ rất nhiều lần để tìm ra kế dụ địch mà tiêu diệt đi đám Hủ Huyết Bệ đó, nhưng tất cả đều tốn công vô ích. Sau lần bị tổn thất không nhẹ lúc trước, Cùng Kỳ đã thận trọng hơn rất nhiều trong việc sử dụng Hủ Huyết Bệ. Nếu như không phải đã chắc ăn mười phần thì nó tuyệt đối sẽ không dễ dàng sử dụng tới chúng.
Nhìn thấy biểu tình kinh hãi của đối phương, bao gồm cả gã thống soái kia, Cùng Kỳ thầm cười nhạt một tiếng. Hỡi lũ nhân loại ngu ngốc, các ngươi đã vui mừng quá sớm rồi.
Tuy rằng lực lượng đang bị phong tỏa nặng nề, nhưng nếu như có thể giết được năm mươi vạn bình dân kia thì đó cũng là một đòn đả kích nặng nề đối với phe nhân loại. Mà điều càng quan trọng hơn, đó là tên thống soái chết tiệt kia chính là mối họa lớn ở trong lòng nó, bất luận kế sách tuyệt diệu nào của nó nghĩ ra cũng đều hắn phá hỏng mất.
Năm chiếc đầu sư, hồ, báo, hùng, xà của Cùng Kỳ mỗi cái đều có một loại lực lượng nguyên tố khác nhau, như: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa và Thổ. Điều đó cũng không phải là một bí mật gì. Thế nhưng trên chiếc đầu rắn kia, ngoài Thủy ra, nó còn có Không gian lực lượng nữa. Đó chính là điều mà trước nay chưa ai biết tới.
Chiêu Dị độ không gian này có thể chứa được thể tích gấp một trăm hai mươi lần thể tích của bản thân nó, chẳng những vậy, mà còn có thể chứa được vật sống nữa, mà trọng lượng của chúng chỉ bằng một phần trăm lúc bình thường, so với Không gian giới chỉ còn hữu dụng hơn nhiều.
Cùng Kỳ sớm đã biết trinh sát binh của đối phương trong quá trình chạy trốn sẽ dò biết lực lượng phe mình, do đó mà nó đã đặc biệt giấu toán kỳ binh này ở trong Dị độ không gian.
Trinh sát binh của nhân loại dù xuất sắc tới đâu thì cũng không thể khám phá ra được lực lượng đã được ẩn nấp ở trong Dị độ không gian.
Hiển nhiên, sự xuất hiện của Hủ Huyết Bệ đã khiến cho phe nhân loại hoàn toàn luống cuống.
Những khối thịt ở trên mặt đất vẫn không ngừng nhúc nhích, một phân thành hai. Đợi đến khi chúng hóa thành hình thù nhện tám chân thì con số đã tăng gấp hai, tổng cộng có đến bảy ngàn con.
Liệt biến!
Đám yêu vật này sau khi ăn nhân loại no nê thì đã trưởng thành đến mức có thể tiến hành liệt biến rồi.
Sau khi liệt biến, lực lượng của hai con Hủ Huyết Bệ sẽ không bằng lúc trước, thế nhưng nếu nó bắt được con mồi và ăn vào, vậy thì lực lượng sẽ lại tăng hơn trước.
Đám Hủ Huyết Bệ kia nhìn vào phe nhân loại, những đôi mắt nhỏ bằng hạt đậu xanh của chúng không ngừng chuyển động.
Thức ăn, thật là nhiều thức ăn!
Năm mươi vạn bình dân ở trong mắt chúng đều là những bữa ăn ngon.
Những tiếng hít thở gấp gáp của đám yêu vật vang lên không ngừng, rõ ràng bọn chúng đang cực kỳ hưng phấn, nước dãi nhiễu ra càng lúc càng nhiều hơn.
Đàn Pháp Ly dường như rất sợ hãi đối với đám yêu vật tà ác này, có nhiều con nhát gan sợ đến mức lập tức dừng lại, khiến cho người cưỡi trên lưng chúng cũng bị ngã lăn ra đất. Đội ngũ khổng lồ nhất thời cũng vì vậy mà nảy sinh ra chút rối loạn.
Vào đúng lúc này, đột nhiên có những âm thanh niệm chú ngữ từ giữa đầm vang lên:
- Hỡi liệt diễm có thể thiêu hủy vạn vật, hãy đến đây theo lời triệu hoán của ta. Hãy biến sự phẫn nộ của nguơi thành lực lượng của ta, và tịnh hóa những linh hồn tà ác....
Chuỗi thanh âm kia được phát ra từ hàng thứ ba tới thứ sáu ở trong đội ngũ của nhân loại. Họ không phải là bình dân, mà là ma pháp sư thật. Bộ trường bào của họ có thêu hình ngọn lửa đang cháy mạnh, cùng với Hỏa hệ chú ngữ đúng tiêu chuẩn, tất cả những điều đó đều là chứng minh tốt nhất.
Khác với sự lãnh khốc của băng, hỏa là một loại nguyên tố sinh động nhất. Chú ngữ của nó cũng mười phần cao vút, chứ không trầm thấp như băng.
Ở hai hàng trước cùng đều là kỵ sĩ, ai nấy cũng đều cầm thuẫn bài phòng hộ.
Cùng Kỳ hừ lạnh một tiếng. Gã thống soái chết tiệt kia của nhân loại lại muốn bày đại hình ma pháp trận lần thứ hai nữa đây, nhưng lần này lại dùng Hỏa ma pháp.
Đám Hủ Huyết Bệ cũng cảm thấy được sự uy hiếp. Thông thường thì phạm vi bao trùm của ma pháp trận rất rộng lớn, hơn nữa lại có Hỏa nguyên tố cao độ tập trung ở trên không, nhiệt lưu tuôn ra cuồn cuộn, tựa hồ ma pháp đã sắp hoàn thành tới nơi; chỉ trong khoảnh khắc nữa thôi sẽ không đủ thời gian để ly khai chỗ này rồi.
Nếu là vậy, biện pháp tốt nhất là trước khi địch nhân phát động ma pháp đại trận, phải phá hư nó đi.
Vừa nghĩ đến đó, đám Hủ Huyết Bệ liền hùng hổ xông lên, ùn ùn tràn về phía nhân loại.
Bọn chúng rất thông minh, vì để đẩy nhanh tốc độ, chúng liền bắt chước biến hóa thành hình dạng của Pháp Ly mà tiến tới, bởi vì với thể trạng của Pháp Ly, chúng càng thích hợp với việc di động ở trong đầm hơn.
Nhưng dù sao thì da thịt hư thối chính là chiêu bài của chúng, nên dù đã biến hóa thế nào thì cũng chỉ là một bầy Pháp Ly giả đầy ghê tởm mà thôi.
Trên lý thuyết, chúng có thể biến thành bất cứ hình dạng nào, nhưng chỉ là không thể có được đặc tính bẩm sinh của đối phương mà thôi.
Sau khi biến thành hình dạng của Pháp Ly và tiếp tục tiến lên trước, đám yêu vật này quả nhiên cũng thành công được phần nào, vì tốc độ của chúng cũng được tăng lên rõ rệt.
Sau khi hiểu được mục đích của chúng, phe nhân loại đương nhiên cũng có phản ứng thích hợp. Binh chủng đầu tiên ra tay là một trong những loại có kỹ năng tấn công từ xa rất mạnh - cung tiễn thủ.
Một loạt mưa tên bắn ra, hạ ngay những con Hủ Huyết Bệ đang dẫn đầu.
Tuy nhiên, đó chỉ là làm chậm bước tiến của đám yêu vật một lúc mà thôi. Sau đó bọn chúng liền nhanh chóng phục hồi lại như cũ, hơn nữa lòng hung ác lại càng bị kích thích nhiều hơn. Những đôi mắt bé bằng hạt đậu đều lóe lên hàn quang lấp lánh.
Đám thức ăn kia mà cũng dám chống lại chúng, thật không thể tha thứ được!
Đối mặt với đám yêu vật đông nghịt kia, hai hàng kỵ sĩ ở phía trước đều biến sắc mặt, hiển nhiên trong lòng họ đang rất sợ hãi.
Thế nhưng tinh thần và tín nhiệm của kỵ sĩ cùng với kỷ luật nghiêm minh của quân đội không cho phép họ lùi bước.
Gặp phải đối thủ như vậy, tấn công đã là vô dụng, vì vậy mà toán quân kỵ sĩ liền thu hồi trường mâu, rồi giơ thẳng tấm thuẫn trong tay lên cao.
Hơn một ngàn tấm thuẫn, ráp sát lại với nhau rất chỉnh tề, tạo thành một tấm lá chắn lớn không một kẽ hở. Điều đó cho thấy họ đã được huấn luyện rất kỹ càng, quả không hổ là tinh binh được theo sát chủ soái để chấp hành nhiệm vụ.
Tiếp theo đó, đấu khí ở bên ngoài tấm lá chắn bốc lên cực mạnh, cao tới hơn mười thước, tựa như một bức tường vậy. Nó hoàn toàn che chắn hết cho những người ở phía sau.
Đây chính là kỹ năng phòng hộ tập thể của kỵ sĩ - Vô úy thủ hộ.
Nhưng chẳng lẽ kỹ năng phòng hộ cực mạnh này quả thật có thể khiến cho họ không sợ hãi hay sao? Những bàn tay run lên nhè nhẹ đã cho biết câu trả lời rồi vậy.
Đối với những dũng sĩ có kinh nghiệm chiến đấu trên sa trường, chết cũng không có gì đáng sợ, nhưng nếu phải chết trong miệng của đám yêu vật này thì thật khó mà chấp nhận nổi.
Ngay vào giữa lúc đó, những lời chú ngữ cũng dừng lại hết. Đó chính là tiêu chí cho thấy ma pháp trận đã hoàn thành.
Bức tường quang mang của Vô úy thủ hộ liền bị tan vỡ, các kỵ sĩ như trút được gánh nặng, lập tức thu hồi thuẫn của mình rồi theo các kẽ hở giữa đội ngũ của ma pháp sư mà rút lui về hậu phương.
Cùng lúc đó, giọng ngâm cao vút của các ma pháp sư cũng vươn lên tới cực hạn.
- Hỏa hải dung nham!
Đầu tiên là một mảnh quang hoa cường liệt xuất hiện, nó chói mắt đến độ khiến cho những sinh vật nào nhìn thẳng vào nó cũng đều tạm thời không nhìn thấy gì.
Tiếp theo đó là kình khí nóng hừng hực liền lan tỏa ra khắp toàn bộ chiến trường, mặt đất ở trước mặt phe nhân loại đột nhiên sụp thấp xuống mấy thước. Những con Hủ Huyết Bệ đang lơ lửng nhảy lên cao thì chợt hoảng hốt phát hiện ra dưới đất không còn là bùn đất nữa, mà lại là một biển lửa mênh mông.
Đám yêu vật liền có phản ứng rất nhanh, chúng lập tức biến thành hình dạng những con quái điểu giống hệt như dơi rồi vỗ đôi cánh bằng thịt mà lướt đi giữa không trung.
Tuy rằng không thể tự do bay lượn như dơi, và trong quá trình lướt đi trên không, chúng vẫn không ngừng bị trĩu xuống thấp, nhưng với chiều cao vừa đủ thì đám Hủ Huyết Bệ đó vẫn dư khả năng bay qua biển lửa.
Chỉ tiếc là chúng đã quá ngây thơ rồi. Từ trong biển lửa, đột nhiên có vô số cánh tay giống như của Câu hồn sứ giả, vươn ra thật dài rồi nắm lấy từng con Hủ Huyết Bệ mà kéo xuống hỏa vực để kết thúc sinh mạng chúng.
- Chi!
Hủ Huyết Bệ ý thức được địch nhân chẳng phải dễ xơi nhưng chúng chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi sau đó bị biển lửa vô cùng vô tận nuốt trọn tại chỗ.
Hỏa hải dung nham, kỹ năng cũng như tên, trải dài ở trước mặt phe nhân loại. Một vùng đất rộng hai dặm, dài năm dặm hoàn toàn đều là lửa, những dịch thể ở bên trong sôi lên sùng sục, và không ngừng gầm thét, tận tình trút hết những cơn phẫn hận lên đám yêu vật đã đoạt đi tính mạng của vô số đồng đội của nhân loại.
Phạm vi của biển lửa rất lớn, đám Hủ Huyết Bệ kia tuy đã phân tán ra, nhưng vẫn không một con nào trốn thoát được vận rủi bị lửa đốt.
Biển lửa cháy mạnh tựa thủy triều ồ ạt, kéo dài tới gần một phút, khiến cho những sinh vật ở xa hơn hai mươi dặm vẫn có thể nhìn thấy được ánh sáng chói mắt của nó.
Đợi đến lúc đóm lửa cuối cùng tắt ngúm, thì mặt đất ở phía trước phe nhân loại liền lộ ra một cái hố lớn rộng gần hai dặm, và vẫn bốc khói xanh nghi ngút. Tất cả những điều đó đều là kết quả của Hỏa hải dung nham tạo ra.
Bên trong cái hố lớn đó tràn ngập những bãi than đen ngòm, mùi cháy khét lẹt từ đó bay ra và xộc thẳng vào mũi người ta. Quả không ngoài dự liệu, những bãi than đó chính là đám Hủ Huyết Bệ, chẳng qua lúc này chúng đã biến thành những bãi tro than khét lẹt chứ không còn vẻ uy phong như lúc trước nữa.
Mà điều châm biếm hơn chính là những bãi than này còn dễ nhìn hơn nguyên trạng của chúng nữa.
Mọi người thấy tình cảnh trước mắt thì mừng rỡ như điên, đám yêu vật hung ác như loài ác ma kia không ngờ chỉ trong nháy mắt mà đã bị đại hình ma pháp trận giết sạch.
Xem ra rốt cuộc thì Cùng Kỳ vẫn tính sai, vì lần này đối phương không chỉ bố trí có Hỏa hệ ma pháp trận mà thôi, mà đó lại còn là ma pháp đại trận kết hợp giữa Hỏa và Thổ nữa. Với hoạt tính của Hỏa và sự ổn trọng của Thổ, ngay cả loài yêu vật có sinh mệnh lực cứng cỏi nhất không gì sánh được cùng với phương thức săn mồi quỷ dị khó lường như Hủ Huyết Bệ mà cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Phe nhân loại sử dụng lại kế cũ, nhưng lần này lại kết hợp lẫn lộn thực hư, những Hỏa hệ ma pháp sư này là hàng thật, tuy nhiên, dưới lớp y phục Hỏa ma pháp bào kia lại có pha lẫn cả Thổ hệ ma pháp sư nữa.
Những tiếng niệm Hỏa hệ chú ngữ vang dội đã lấn át hết cả thanh âm của Thổ hệ ma pháp sư, ngay cả Cùng Kỳ cũng không hề phát giác ra được.
Lúc này tất cả các ma pháp sư đều lảo đảo như muốn ngã, phải liên tục uống ma lực đan không ngừng. Vừa rồi phải bày ma pháp đại trận nên bọn họ hầu như đã phải dốc hết toàn lực, cũng may mà đã hoàn thành được nhiệm vụ.
Sau khi khí tà ác biến mất, đàn Pháp Ly liền khôi phục lại dũng khí, một số ít bình dân bị ngã dưới đất cũng vội vã nhảy lên lưng chúng trở lại. Lúc này đám ma thú đi tiên phong cũng vẫn đuổi sát sau lưng. Sau khi biết được đối phương chỉ là cọp thật và cọp giấy lẫn lộn, chúng đã không còn kiêng dè gì nữa.
Tuy nhiên, sự tình vẫn chưa kết thúc, bởi vì mọi người kinh ngạc phát hiện ra, không biết Cùng Kỳ từ bao giờ đã được bao bọc bởi một luồng lam quang hình trứng. Từ xa nhìn lại, nó trông tựa như một quả trứng màu lam khổng lồ vậy.
Lam quang bạo trừng, yêu khí bắn ra.
Trong nháy mắt, quả trứng khổng lồ kia nở lớn gấp mấy lần, lớp lam quang ở bên ngoài vỡ vụn, hàng ngàn hàng vạn điểm sáng bắn ra ngoài, trông rất mỹ lệ.
Nhìn kỹ lại thì không còn thấy Cùng Kỳ trước kia đâu nữa, mà ở tại chỗ đó chỉ còn lại một con thanh mãng xà dài ít nhất là hai trăm thước ở trên mặt đất, đầu nó nghểnh lên cao, miệng thì không ngừng phun chiếc lưỡi phì phì. Đôi mắt đỏ ngầu của nó phát ra quang mang rất tà dị.
Trên thực tế, con mãng xà đó chính là Cùng Kỳ. Nói chính xác hơn thì đó là con thượng cổ yêu thú đang phát huy lực lượng của chiếc đầu rắn lên tới cực hạn.
Lực lượng trên chiếc đầu rắn của Cùng Kỳ là Thủy, nói trắng ra, Cùng Kỳ sắp sửa thi triển kỹ năng Thủy hệ cực mạnh.
Hầu như tất cả mọi người đều khẩn trương cả lên, tuy rằng hôm nay nó không còn là thượng cổ yêu thú của năm xưa nữa, không thể dùng lực lượng của một cá thể để ngăn cản thiên quân vạn mã, nhưng sau nhiều lần tiến hành biến dị đấu loại, nó coi như cũng đã mạnh lắm rồi. Tuy vậy, nó nhiều lắm cũng chỉ đạt tới tiêu chuẩn của quỷ thú cấp thấp nhất mà thôi. Thế nhưng con yêu thú này lại biết rất nhiều kỹ năng kỳ diệu, không thể không đề phòng được.
Cùng Kỳ hoàn toàn không nhìn vào phe địch nhân trước mắt, thân mãng xà uốn éo khua động rất tà dị, tựa như nghi thức tế thiên của các bộ lạc nguyên thủy tại Địa cầu vậy. Cùng lúc đó, chiếc miệng đỏ như máu của nó lại phát ra những tiếng âm phù kỳ quái mà một số ít nhân loại nghe không hiểu gì cả, nhưng những tiếng đó lại không giống với tiếng ma âm thường ngày chút nào. Lúc này trong không gian đang yên ắng như tờ, nhưng khi những âm thanh kỳ quái kia lọt vào tai của các bình dân bá tánh thì lại khiến cho họ cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ.
Hầu như không có một triệu chứng gì xảy ra, nhưng thời tiết liền đột nhiên biến đổi.
- Ầm, ầm!
Theo những tiếng sét nổ vang rền, bầu trời đang quang đãng đột nhiên có mây đen cuồn cuộn kéo đến, tựa như bị ác ma triệu hoán đến đây vậy. Toàn bộ không gian phía trên đầm Phong Ấn đều giăng kín mây đen, vài tia nắng còn sót lại của buổi hoàng hôn cũng đều bị chúng che kín hết. Đại địa hoàn toàn bị tối sầm lại, tiếp theo đó là trận mưa tầm tã trút xuống, nước mưa rơi nhiều đến nỗi tựa như những tấm màn nước dầy đặc, khiến cho người ta khó có thể thấy được khoảng cách năm thước ở trước mặt. Đồng thời, cuồng phong lạnh thấu xương cũng thổi cho nhân loại hết nghiêng sang trái thì lại ngã sang bên phải.
Cái loại năng lực có thể thay đổi thời tiết này hầu như chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết giữa thần và ma, vậy mà Cùng Kỳ ở trước mắt đây lại có thể làm được như thế.
Hơn nữa, loại nước mưa này lại không giống với nước mưa thường, mà nó mang theo màu đỏ và còn có mùi tanh hôi rất khó chịu nữa.
Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều biến sắc, ai cũng tưởng rằng tiếp theo đó thì họ sẽ phải đón nhận những kỹ năng khác đáng sợ hơn nữa. Thế nhưng cơn mưa xối xả vừa trút xuống thì chỉ trong phút chốc liền dứt hẳn.
Mây đen cuồn cuộn cũng theo kỳ tích mà tiêu tan, cơn mưa vừa rồi tưởng chừng như chỉ là một ảo ảnh, nhưng y phục toàn thân của mọi người đều ướt sũng, và trên mặt đất cũng để lại những bãi nước màu đỏ tươi. Những điều đó nói cho mọi người biết rằng họ không hề nằm mơ.
Vừa rồi đúng là đã có một cơn mưa máu trút xuống!
Con mãng xà khổng lồ ở trước mặt cũng khôi phục lại hình dáng của con yêu thú năm đầu, đã vậy mà bộ dáng của nó cũng hơi có uể oải, hiển nhiên là kiệt tác trái ý trời vừa rồi đã làm cho nó tốn hao lực lượng khá nhiều.
Mọi người lại càng thêm kinh ngạc, chẳng lẽ Cùng Kỳ tốn hao tâm cơ để giáng trận mưa máu này chỉ là để cho mọi người bị ướt sũng một trận thôi sao? Nếu vậy thì thật là buồn cười.
Hoặc cũng có lẽ vì nó gấp gáp thi triển một kỹ năng đỉnh cấp nào đó đến từ thời thượng cổ, nhưng vì lực bất tòng tâm mà phải bỏ dở nửa chừng, bởi vì dù sao thì nó cũng không còn là con yêu thú của ngày xưa nữa?
Vừa nghĩ đến đó, các binh sĩ nhân loại lập tức phấn chấn tinh tinh thần rồi thúc tọa kỵ của mình mà phóng về phía trước, cả những ma pháp sư vừa mới khôi phục lại chút ma lực cũng vội vàng làm theo.
Ma thú thống lĩnh đang trong lúc sức cùng lực kiệt, hơn nữa lại đang ở đây một mình, đó chính là cơ hội tốt không thể bỏ qua, vì nếu nhân lúc nó chưa khôi phục lực lượng mà đánh chết nó, vậy thì ma thú quân đoàn sẽ bị mất đi vị thủ lĩnh xuất sắc, tất sẽ giống như bị chặt lìa hai tay vậy.
Nhưng lúc này mọi người lại phát ra hiện tượng kỳ quái - do địa thế bị sụp xuống và sau khi hứng cơn mưa tầm tã vừa rồi, cái hố ở phía trước do Hỏa hải dung nham tạo ra thì giờ đây đã trở thành một cái hồ máu nho nhỏ.
Trên mặt hồ đang trôi nổi bồng bềnh những đám đen gì đó, từ xa nhìn lại trông giống như những chiếc nấm vậy.
Những cái nấm nhỏ màu đen này tựa như biết hút nước vậy, sau khi hút nước máu trong hồ xong thì chúng từ từ lớn dần hơn, và màu sắc cũng thay đổi nốt. Trước tiên là từ màu đen đổi thành xám, sau đó thì thành màu vàng nhạt, rồi sang màu đỏ, đến cuối cùng thì màu đỏ càng lúc càng đậm hơn, giống như máu vậy, so với nước trong hồ còn đậm hơn nhiều lắm.
Cái màu đỏ như máu này khiến người ta nhìn mà phải rùng mình kinh sợ. Phe nhân loại vốn đang mừng rỡ vì tưởng rằng mình đã gặp được đường sống tại nơi tuyệt lộ, nhưng lúc này thì tâm tình lại trầm xuống thật thấp.
Dự cảm bất tường liền nhanh chóng được xác minh ngay. Sau khi những cái nấm đỏ biến đổi màu sắc xong, chúng liền phát ra những tiếng kêu quái dị và bắt đầu bò ra khỏi mặt nước, rồi sau đó thì tám chân cùng với chủ thể của chúng liền xuất hiện trước mắt mọi người.
Hủ Huyết Bệ! Lại là đám Hủ Huyết Bệ ghê tởm và buồn nôn kia!
Ngay cả lãnh đủ hỗn hợp ma pháp trận lợi hại như vậy mà chúng vẫn còn có thể sống sót được!
Trong lòng mọi người liền dậy lên nỗi sợ hãi đến cực điểm. Sự uy hiếp duy nhất của Hủ Huyết Bệ chính là các ma pháp sư, nhưng lúc này họ đều đã bị suy kiệt, vậy thì còn có thể trông cậy vào điều gì đây?
Mà điều càng đả kích tâm lý nặng nề hơn chính là việc phải đối mặt với giống yêu vật tựa như vĩnh viễn sẽ không bao giờ chết kia.
Sự tuyệt vọng vô biên lại một lần nữa tràn ngập trong không gian tanh hôi của đầm Phong Ấn. Mây đen ở trên trời đã biến mất từ lâu, nhưng sự lo lắng ở trong lòng mọi người vẫn không thể nào dẹp đi được.
So với nhân loại đang rơi vào hố sâu của tuyệt vọng, lúc này Cùng Kỳ đang ngẩng cao năm đầu, khôi phục lại tư thái sừng sững của một kẻ chinh phục đầy oai vọng.
Đám tiểu bò sát hạ đẳng này thủy chung gì cũng phải khuất phục dưới dâm uy của mình thôi.
Tuy rằng trong cuộc chiến tại Liệt Duyên bình nguyên này bị tổn thất không ít lực lượng, nhưng phe ma thú vẫn tiêu diệt đuợc toàn bộ nhóm người này, và quan trọng hơn hết là tên thống soái của phe nhân loại cũng cùng ở đây. Chỉ cần giết hắn rồi thì sau này phe họ sẽ không còn những âm mưu quỷ kế đầy ly kỳ cổ quái nữa, dù cho toàn bộ Liệt Duyên bình nguyên có bị tan tác hết thảy thì cũng rất xứng đáng.
Kỳ thật, ngoài việc phe nhân loại dùng bá tánh bình dân và Pháp Ly để giả làm đại quân ra, còn lại tất cả những việc khác đều đã được Cùng Kỳ dự đoán từ trước, kể cả hỗn hợp ma pháp đại trận vừa rồi.
Hỏa hải dung nham có đáng là gì, nó chỉ là một hỗn hợp ma pháp trận rất đơn giản, chỉ cần nhắm mắt cũng có thể phá được thôi. Ít ra thì trong mắt Cùng Kỳ là như thế.
Phe nhân loại đúng là múa rìu qua mắt thợ, thật chẳng khác nào tự đi tìm tử lộ. Băng hệ ma pháp trận lần trước chỉ là xảy ra ngoài ý muốn, nên lúc đó Cùng Kỳ mới bị sơ suất mà thôi.
Lịch sử sẽ không tái diễn lần nữa. Khi Cùng Kỳ đang nắm chắc thắng lợi trong tay mà vẫn bị một bài học đau đớn như vậy, do đó mà nó vẫn mang theo những trinh sát ma thú theo sát bên mình. Nó sớm đã rãi trinh sát binh bao vây khắp đại quân của nhân loại, nên từ lúc các Thổ hệ ma pháp sư xuất đầu lộ diện thì đó cũng là lúc mà Cùng Kỳ nắm rõ được thực lực cụ thể của nhân loại.
Phe đối phương có một ngàn rưỡi Hỏa hệ ma pháp sư, năm trăm Thổ hệ ma pháp sư, gần hai ngàn bảy trăm kỵ sĩ, cùng với hai ngàn bốn trăm cung tiễn thủ, và những chức nghiệp binh sĩ khác cộng lại là ba ngàn người.
Riêng về số lượng cường giả thì không nắm rõ được, bởi vì một khi bọn họ đã đạt đến trình độ đó thì tất sẽ biết khéo léo che giấu lực lượng và khí tức của mình, vì vậy mà trinh sát ma thú sẽ không phát hiện ra được. Nhưng có một điều không thể nghi ngờ gì, đó là phe đối phương chắc chắn có rất ít cường giả đỉnh cấp.
Số lượng còn lại chỉ là bá tánh bình dân tay không tấc sắt và không có một tí năng lực chiến đấu nào.
Do đó mà Cùng Kỳ to gan phát động chiến dịch ngăn cản địch nhân lần này, bởi vì ngoài một ngàn rưỡi Hỏa hệ ma pháp sư là còn có chút uy hiếp ra, còn lại những chức nghiệp khác như kỵ sĩ, cung tiễn thủ, vv... đều không có biện pháp gì để đối phó với Hủ Huyết Bệ cả.
Còn lại mấy mươi vạn bình dân thì dù có khóc lóc thê thảm tới đâu thì cũng không làm gì được với loại yêu vật vốn có sinh mệnh lực rất mạnh như Hủ Huyết Bệ này. Đám quái thú này quả thật rất khó chơi, vì cho dù chúng đã bị đốt cháy thành tro than thì vẫn có thể sống lại được như thường.
Vì để đảm bảo an toàn, Cùng Kỳ đã phân tán đám Hủ Huyết Bệ sau khi liệt biến ra khắp nơi. Bởi vì trong lần thua thiệt trước, vì đám ma thú đã sơ ý mà tập trung lại một chỗ, khiến cho phe nhân loại nắm bắt thời cơ tốt, chỉ với vài chục ma pháp sư cũng có thể tạo nên Băng kết ma diệt trận. Do đó, lần này phe nhân loại không thể chỉ dựa vào vài chục ma pháp sư để hòng giết chết hơn một ngàn con Hủ Huyết Bệ một cách đơn giản như vậy nữa.
Có lẽ gã thống soái của đối phương cũng ý thức được bổn cũ không thể soạn lại, bởi vậy nên hắn đã thông minh và cũng là bất đắc dĩ mà thay thế các Băng hệ ma pháp sư với các Hỏa hệ ma pháp sư, đồng thời số lượng cũng tăng lên gấp nhiều lần.
Ngoài nguyên tố trí mạng là Băng ra, Hỏa đối với Hủ Huyết Bệ cũng có chút uy hiếp, còn lại những nguyên tố có thể tấn công khác như Kim, Mộc, Thủy, Thổ, và thậm chí cả Quang Minh hoặc Hắc Ám cũng đều vô hiệu với Hủ Huyết Bệ.
Cho dù Hỏa hệ ma pháp trận của nhân loại có lợi hại tới đâu đi nữa thì con số một ngàn rưỡi dù sao cũng có giới hạn. Dưới tình trạng Hủ Huyết Bệ phân tán khắp nơi, bọn họ phải mở rộng ma pháp trận, vì thế mà khiến cho sức tấn công của trận cũng bị giảm đi, hoàn toàn không thể nào tiêu diệt triệt để đám Hủ Huyết Bệ được.
Tuy nhiên, lực lượng của Hủ Huyết Bệ vốn đến từ máu, dù là di động, tấn công, hay hồi sinh, vv.... tất cả đều không rời khỏi máu. Còn sở dĩ hỏa uy hiếp được chúng là vì nó rất mạnh, có thể nấu khô máu của Hủ Huyết Bệ, khiến cho chúng mất đi lực lượng và tiến nhập vào trạng thái chết giả.
Nếu như không thể cứu viện đúng lúc, vậy thì chúng sẽ hoàn toàn chết thật. Mà kỹ năng Cùng Kỳ vừa thi triển lúc nãy lại là "Tinh phong huyết vũ", nó vốn là tiên đan cứu mạng của đám Hủ Huyết Bệ vậy.
Trận mưa vừa rồi không phải là nước thường, mà nó là nước máu, là sự hỗn hợp giữa ma khí của Cùng Kỳ với dịch thể yêu khí trong không gian. Sau khi đám Hủ Huyết Bệ hấp thu loại nước máu đó, chúng liền phục hồi được chủng tử lực lượng của mình, và bằng vào năng lực siêu biến thái mà hồi sinh trở lại.
Lúc này Cùng Kỳ nở nụ cười khinh miệt. Loại sinh vật hạ đẳng thủy chung cũng chỉ là sinh vật hạ đẳng. Bọn họ vĩnh viễn không thể nghĩ ra được bản thân nó có những kỹ năng thần kỳ gì đến từ thời thượng cổ.
Gã thống soái của phe nhân loại quả thật rất giảo hoạt. Dưới tình trạng binh lực yếu kém nhưng nhờ có trinh sát binh đoàn rất xuất sắc, hắn đã phát huy được ưu thế vô hạn của họ, đủ có thể đối kháng với mình lâu như vậy.
Nhưng tất cả mọi việc đều phải kết thúc ở đây thôi. Để báo đáp việc hắn đã bồi tiếp mình chơi trò chơi này lâu như vậy, Cùng Kỳ quyết định sẽ "tặng" hắn một cái chết cực kỳ bi thảm.
Thế rồi lúc này không cần Cùng Kỳ phát lệnh, đám Hủ Huyết Bệ bắt đầu hành động. Sau khi trở về từ quỷ môn quan, bọn chúng vì thẹn quá mà hóa giận.
Bị đám "thực vật" này khiến cho mình một phen khốn đốn, quả là rất mất mặt.
Đám Hủ Huyết Bệ di động như một bầy nhện nước, chỉ trong khoảnh khắc thì chúng đã tiến tới trước mặt phe nhân loại rồi.
Mấy chục vạn người đều cảm thấy tuyệt vọng, ngay cả các kỵ sĩ cũng không tránh khỏi cảm giác đó; thậm chí họ cũng chẳng buồn tạo ra một sự phản kháng cuối cùng là bố trí "Vô úy thủ hộ" nữa.
Cuối cùng, một con Hủ Huyết Bệ lướt qua mặt hồ và nhảy bổng lên không, rồi mở rộng thân thể như một chiếc dù để đáp xuống giữa hàng ngũ của nhân loại, hình dạng của nó lúc này trông giống hệt như lần không tập tại Thiên Địa hạp cốc vậy.
Khắp bầu trời đều là yêu vật, điều đó khiến cho đàn Pháp Ly sợ đến nỗi mềm nhũn đôi chân, không thể nào nhúc nhích được.
Mọi người đều rơi vào tuyệt cảnh, ai nấy cũng đều tuyệt vọng nhắm hai mắt lại và chờ đợi sự tử vong đến gần. Họ chỉ mong sao sự thống khổ sẽ không kéo dài quá lâu mà thôi.
Thế nhưng lúc này lại có chuyện kỳ quái xảy ra.
Một con "lính dù" bỗng nhiên gấp gáp thu người lại. Sau khi mất đi sự chống đỡ cho toàn thân, nó liền rơi thẳng một mạch xuống đất.
Tiếp theo sau là con thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư.... .
Đám Hủ Huyết Bệ ở trên không bỗng nhiên rơi lịch bịch xuống đất, không một con nào tránh được tình trạng đó.
Hiển nhiên là không phải chúng đang trêu cợt phe nhân loại, không phải chúng đang chơi trò mèo vờn chuột gì. Chí ít thì từ xa nhìn lại, chúng có vẻ như đang bị đau đớn cực độ, ngay cả khi bị Hỏa hải dung nham thiêu đốt thì cũng chưa đến nỗi đau đớn đến như vậy.
Dáng vẻ bệ vệ của Cùng Kỳ cũng tan biến sạch. Đám Hủ Huyết Bệ ở trên mặt đất không ngừng cuộn tròn thân mình rồi lăn qua lăn lại rất đau đớn, tựa như bị người ta rút gân vậy, cả khối thịt cũng bị vặn vẹo đến rất khó coi.
Tiếp theo đó, chúng chợt kinh sợ phát hiện ra, thân thể của mình đột nhiên bị dung hóa từ từ và trở thành những bãi nước đen xì!
Sao lại như vậy? Loại tình trạng này thông thường chỉ phát sinh ở trên người của những con mồi của chúng mà thôi!
Đám Hủ Huyết Bệ rốt cuộc cũng được cảm thụ sự thống khổ của nhân loại khi sắp bị chết thảm ở trong miệng chúng, cái loại đau đớn khi thân thể bị ăn mòn này quả thật đã khiến cho chúng không nhịn được mà bật lên những tiếng rống thảm thiết.
Toàn bộ tình cảnh trước mắt liền khiến cho cả hai phe người và thú đều kinh sợ đến ngây người, ngay cả Cùng Kỳ cũng không ngoại lệ.
Chỉ có vị thống soái của phe nhân tộc kia là tựa hồ như không cảm thấy lạ lùng gì. Hắn nhẹ nhàng đưa tay lên không bắt lấy một viên dược hoàn màu đen có thể tích nho nhỏ, miệng thở phào một hơi:
- Phù, may mà có công hiệu!
← Ch. 330 | Ch. 332 → |