← Ch.352 | Ch.354 → |
- Đại ca, sao hả?
Mâu Cơ vừa lên tiếng vừa dẫn sủng vật Khiếu Thiên sư xuất hiện ở phía xa xa. Theo sau nàng còn có Lộ Thiến và Tư Tháp Tây Á nữa.
Nam tử cười lớn, nói:
- Ha ha, trận đánh này thật là sảng khoái. Huynh thông qua cửa này! Mâu Cơ, muội thật là sáng mắt, tìm được một phu quân oai hùng bất phàm như thế!
- Huynh còn nói nữa à, không phải vừa rồi đã hứa với muội nhiều lắm chỉ đấu năm chiêu thôi sao? Nếu lỡ xui khiến cho hắn bị thương.... .
Tuy nói vậy, nhưng trên mặt Mâu Cơ không che giấu được thần sắc đắc ý. Đại ca của nàng rất ít khi khen ngợi ai, vậy mà lúc này lại khen Mộ Dung Thiên không hết lời, qua đó có thể thấy được gã có ấn tượng rất tốt với Mộ Dung Thiên.
Nam tử gãi gãi đầu, thoáng lộ vẻ ngượng nghịu rồi nói:
- Hì, thật xin lỗi, muội phu quá mạnh đi, huynh vì quá hưng phấn nên quên mất....
Mộ Dung Thiên sớm đã nghe nói Mâu Cơ có một vị đại ca tên là Lạc Khắc. Lâu nay gã vẫn ngao du bên ngoài để trải nghiệm thời kỳ "Lịch luyện" và cũng là truyền thống đặc sắc của Long tộc, mãi cho đến nay mới về. Vì vậy mà Mộ Dung Thiên vẫn chưa gặp qua gã lần nào.
Lạc Khắc là một võ sĩ không hơn không kém, gã được sinh ra là vì võ đạo.
Tại Tát La, ngoài Mâu Cơ ra, gã cũng là một nhân vật khiến cho nguời ta rất đau đầu.
Mâu Cơ nhiều lắm cũng chỉ có chút điêu ngoa thôi, nhưng thông thường thì người không phạm ta thì ta cũng sẽ không phạm người.
Còn Lạc Khắc thì không giống vậy. Phương thức Lịch luyện của gã chỉ có một, đó là tìm người để đánh nhau, đánh không giới hạn nhằm đề thăng lực lượng.
Ở Tát La, hễ là những cường giả có chút danh khí thì hầu như đều đã bị gã tìm tới cửa để khiêu chiến, hơn nữa lại không thể cự tuyệt, bằng không thì gã sẽ như âm hồn bất tán, làm phiền đối phương không buông; thậm chí còn sẽ khiến cho nhà cửa của đối phương gà bay chó chạy, suốt ngày không được bình yên, mãi cho tới khi đồng ý đấu với gã một trận mới thôi.
Sau khi đánh khắp Tát La rồi, những hải quốc khác cũng gặp phải tai vạ giống vậy. Những người khác vừa nghe đến cái tên hiếu chiến điên cuồng của Lạc Khắc thì lại y như gặp phải người điên vậy. Họ chỉ sợ tránh không kịp mà thôi, nếu không phải vì cuộc nội chiến của nhân loại đã bùng nổ, nói không chừng gã còn sẽ tiếp tục đi khắp hai bờ nam bắc đại dương mà khiêu chiến với những cường giả khác nữa.
Nghe xong lời đối thoại giữa hai huynh muội, Mộ Dung Thiên liền hiểu được đại khái vấn đề. Coi bộ là trước đó Lạc Khắc và đám người Mâu Cơ đã thương lượng trước, để cho gã khảo nghiệm mình, đồng thời cũng để thỏa mãn lòng hiếu chiến của gã.
Thảo nào mà ở đây phát ra tiếng động lớn như vậy mà bên trong Long phủ không có phản ứng gì cả, ngay cả những hạ nhân có thực lực mạnh mẽ mà thường ngày Mộ Dung Thiên vẫn gặp được cũng đều biến đâu mất tăm, có lẽ họ sợ bị vị đại công tử hiếu chiến như mạng này làm phiền rồi.
Lộ Thiến bước đến và cất giọng quan thiết, hỏi:
- Đan Ni Tư ca ca, huynh không sao chứ?
Lúc này nàng ẩn trong chỗ tối, vừa nhìn thấy Mộ Dung Thiên bị Lạc Khắc chém đến nỗi hai chân lún vào đá thì nàng sợ đến nỗi suýt thét ầm cả lên.
Mộ Dung Thiên còn chưa kịp trả lời thì Lạc Khắc đã đáp thay:
- Hắc hắc, yên tâm đi, hắn rất mạnh, chẳng bị tổn hại gì đâu.
Dứt lời, gã lại khoác tay lên vai Mộ Dung Thiên như bạn tri kỷ, rồi nói:
- Muội phu, ngươi là người thứ nhất có thể đỡ được mười tám đao cuồng hóa cấp hai của ta đấy, đồng thời còn vẫn chưa bị rơi vào thế hạ phong nữa, cừ lắm!
Lạc Khắc vừa kêu lớn đầy thỏa nguyện, vừa giơ ngón cái lên khen Mộ Dung Thiên. Từ sau khi võ công đạt được thành tựu lớn, gã cũng cảm nhận được sư cô độc của một cường giả khi đã trèo lên tới đỉnh cao của võ học.
Có rất nhiều người nếu không phải bị đao pháp cuồng mãnh như lôi đình vạn quân của gã đánh bại trong mấy chiêu hay là đến nỗi thất điên bát đảo, thì cũng phải bỏ chạy trối chết rồi. Điều đó khiến cho Lạc Khắc cảm thấy cực kỳ phiền não.
Cuồng hóa chính là một kỹ năng đặc biệt của cuồng chiến sĩ. Trong tình trạng cuồng hóa, lực lượng của cuồng chiến sĩ được tăng lên rất nhiều. Đẳng cấp cuồng hóa càng cao thì lực lượng càng được tăng mạnh khủng khiếp.
Trong các loại chủng tộc ở trên đại lục, tỷ lệ sản sinh ra cuồng chiến sĩ của Dã Man nhân là cao nhất, thứ nhì là Thú nhân, Dạ Xoa tộc, và các chủng tộc có lực lượng vật lý mạnh mẽ. Còn những chủng tộc có gien ma pháp ưu tú và thân thể tố chất không đầy đủ như là Tinh Linh, chúa tể rừng xanh, vv.... thì lại rất hiếm khi sản sinh ra cuồng chiến sĩ.
Mà Long tộc lại là một chủng tộc đặc biệt hơn. Thân thể tố chất của họ vốn đã kinh người, nên tỷ lệ sinh ra cuồng chiến sĩ còn thấp hơn cả Tinh Linh và chúa tể rừng xanh, thậm chí mấy trăm năm trở lại đây mới thấy xuất hiện được một người.
Nhưng có một điểm không thể hoài nghi, phàm là cuồng chiến sĩ của Long tộc, tục gọi là Cuồng long đấu sĩ, mỗi một người đều mạnh khủng khiếp. Phải biết rằng Long kình của họ vốn đã nổi tiếng cương mãnh bá đạo rồi, mà máu huyết của Cuồng long đấu sĩ lại bị cuồng hóa nữa, vậy thì lực lượng lại càng đáng sợ gấp hàng mấy lần.
Bởi vậy coi như là Mộ Dung Thiên cũng gặp may, vì sau khi bị thiệt thòi từ chiêu đao thứ nhất, nếu không nhờ có đấu khí xoắn ốc độc đáo thì nói không chừng Mộ Dung Thiên đã bị bại ở chiêu thứ hai rồi.
Vừa xoa xoa hai bàn tay bị tê rần, Mộ Dung Thiên vừa cười khổ, nói:
- Làm gì có, Lạc Khắc đại ca, nói thật chứ, thiếu chút nữa thì ta cũng không chịu nổi rồi đấy.
Lời này cũng không phải là giả, bởi vì dù đấu khí xoắn ốc có mạnh tới đâu đi nữa, nhưng dù sao nó cũng có hạn chế. Mỗi một lần sử dụng, nó cũng tương đương như có một cổ gió xoáy nhỏ tại cổ tay để hỗ trợ mình chiến đấu, khiến cho cánh tay của đối thủ sẽ bị áp lực mạnh. Vậy mà sau khi sử dụng liên tục mười lần, Mộ Dung Thiên cũng cảm thấy không chịu nổi nữa.
Lạc Khắc hớn hở vui mừng ra mặt, tựa như vừa gặp được tri kỷ vậy, gã cười nói:
- Muội phu, ngươi không cần phải quá khiêm tốn. Thôi được rồi, hôm nay Mâu Cơ tìm ngươi có việc, nên ta cũng không tiện quấy rầy. Để hôm nào chúng ta hẹn thời gian và địa điểm, rồi quyết đấu một trận cho đã ghiền! Nghe nói Bạo phong tuyệt sát và Hắc Ám lôi bạo của ngươi là tuyệt kỹ tất sát, dù thế nào ta cũng phải lãnh giáo mới được.
Tư Tháp Tây Á sẵng giọng nói:
- Đại ca, huynh chỉ biết ham đánh nhau mà không nghĩ tới người ta còn có nhiều việc phải làm hay sao? Đan Ni Tư đại nhân ngoài việc phải trở về Mễ Kỳ Tư để tiến hành nghi thức giao tiếp của thành chủ, rồi còn có nhiều công việc khác để giải quyết, rồi lại còn phải bớt thời gian ra để chuẩn bị hôn lễ nữa, làm sao có thời gian rảnh để so chiêu với huynh chứ?
Lạc Khắc nghe vậy thì mặt mày nhăn nhó:
- Tuy là vậy, nhưng mà.... .
Vì ít khi gặp được đối thủ tốt, nếu không được đánh một trận cho tận hứng thì cơn nghiện của gã sẽ lại bộc phát, chừng đó còn khó chịu hơn nhiều.
Nếu là người khác, gã nhất định sẽ bám riết không tha, nhưng giờ đây là hôn lễ của muội muội bảo bối mà gã thương yêu nhất, nên gã cũng không hành động hồ đồ chút nào.
Mâu Cơ thấy vậy thì liền kéo Mộ Dung Thiên vừa đi vừa nói:
- Được rồi, quỷ mặt đen, chúng ta đi thôi, cứ mặc kệ đại ca.
Sau khi bại lộ thân phận, Mộ Dung Thiên đã khôi phục là tướng mạo sẵn có, môi hồng răng trắng, nhưng Mâu Cơ đã quen với cách gọi kia rồi nên không thể sửa lại được; huống chi nàng cũng không muốn sửa, bởi vì đó là mật danh yêu thích mà nàng đã gán cho hắn.
Lạc Khắc chạy gọi với theo:
- Khoan đi đã, hãy thương lượng chút đi. Chờ hôn sự qua rồi cũng được mà, à không được, một tháng lâu quá, hay là có thể cử hành hôn sự sớm hơn một chút nhé.... .
Mặc kệ Lạc Khắc kêu gọi thế nào, mấy người kia cũng bỏ đi thẳng mà không dừng lại.
Tư Tháp Tây Á đi bên cạnh Mộ Dung Thiên bỗng cười hì hì, nói:
- Đại nhân quả thật là có thủ đoạn lợi hại nha! Nghe Mâu Cơ nói, các người sớm đã.... .
Từ sau lần Mộ Dung Thiên cầu hôn với Mâu Cơ ở trong Quần Anh hội, nàng vẫn thắc mắc không hiểu. Tuy rằng Mộ Dung Thiên đã trị được chứng "ngực lép" của muội muội, nhưng Mâu Cơ cũng không đến nỗi cảm kích tới mức phải lấy thân đền đáp mới phải. Bởi vậy nên sau khi vừa trở về thì nàng đã bức bách Mâu Cơ phải kể ra sự thật.
Một trận quyết đấu kỳ quái đã tạo nên một cuộc lương duyên cũng rất ư kỳ quái.
Mối tình kỳ quái đó đã bắt đầu từ hơn nửa năm trước, lúc đó Mộ Dung Thiên còn là một tiểu thương nhân chưa có tiếng tăm gì, vậy mà hắn lại có thể chinh phục được con ngựa hoang dã tính khó thuần và tâm cao khí ngạo là Mâu Cơ. Mà điều càng khó tin hơn là lúc đó hắn vẫn chưa có giá trị gì ở trong mắt Long vương, nếu chỉ xui một chút thôi thì sẽ gặp họa sát thân bất cứ lúc nào ngay. Bởi vậy nên nói hắn thật là to gan lớn mật cũng không quá đáng chút nào.
Xem bộ dáng của nàng có vẻ như đã biết không ít chuyện, Mộ Dung Thiên nhớ đến trận đấu làm cho Mâu Cơ xấu hổ, hắn vội ho khan một tiếng rồi nói:
- Làm gì có, làm gì có....
Trên thực tế, lúc đó hắn còn cho rằng mình đã gây ra đại họa, với tính tình nóng nảy của Mâu Cơ, nhất định sẽ bảo Long vương lật ngược căn nhà của mình lên cho xem. Nhưng không ngờ, đến cuối cùng thì hắn lại thu được kết quả ngoài ý muốn, sau khi Tái ông mất ngựa thì lại được Long tam tiểu thư chống lưng, từ đó về sau hắn mới được thuận buồm xuôi gió ở Tát La, và cho đến gần đây mới có thể trở thành một nhân vật phong vân chiếm được một đỉnh cao nho nhỏ tại hải quốc. Ài, hồi tưởng lại những chuyện này thật chỉ giống như một giấc mộng vậy.
Tư Tháp Tây Á lại cười nói:
- Hì, được rồi, có phải là ta không nên gọi ngài là Đan Ni Tư đại nhân nữa, mà nên sửa lại là muội phu cho hợp lý hơn chăng?
"Hay nhất là gọi phu quân mới đúng!" Mộ Dung Thiên nhìn dáng vẻ tươi cười của nàng mà nghĩ thầm trong bụng, thiếu chút nữa là buột miệng nói ra câu đó luôn.
Sự quyến rũ của tiểu di tử (chị vợ hoặc em vợ) lúc nào cũng đặc biệt khiến người ta động tâm nha!
Không biết có phải là vì có Lộ Thiến và tỷ tỷ Tư Tháp Tây Á đang ở bên cạnh hay không, hoặc có lẽ vừa rồi Mộ Dung Thiên đấu ngang ngửa với Lạc Khắc nên khiến cho nàng được nở mày nở mặt, rốt cuộc Mâu Cơ cũng giữ lại mặt mũi cho Mộ Dung Thiên mà không phát tác cơn tức giận lên mình hắn.
Sau khi kết thúc mối tình thầm lén, giờ đây Mâu Cơ có thể quang minh chính đại ở chung với tình lang nên hầu như suốt ngày nàng chỉ quấn lấy hắn, rồi cùng nhau đi dạo khắp các đường phố, dường như chỉ sợ người ta không biết quan hệ giữa hai người họ vậy.
Hoặc có lẽ nàng muốn dùng phương thức này để thị uy với Tân Địch Á. Tuy việc Tân Địch Á sẽ trở thành nữ nhân của Mộ Dung Thiên cũng đã như ván đóng thuyền, không thể thay đổi được nữa, nhưng Mâu Cơ cũng muốn chứng minh tình cảm của mình với tên sắc lang vẫn sâu dầy hơn.
Mà tên sắc lang đó lại càng hống hách hơn, ngay đêm đó cũng ở lại phòng của Mâu Cơ luôn. Tất nhiên tình cảnh hương diễm không thể thiếu, nhưng chẳng qua cũng không vượt qua phòng tuyến cuối cùng, vì dù sao thì ngày hôn lễ cũng không còn xa, hắn vốn không cần phải gấp kia mà.
Thế nhưng vận khí của hai tỳ nữ thân cận của Mâu Cơ là Chu Đế và Phỉ Phỉ lại không được may mắn như vậy, bởi vì lúc sáng họ đã không cùng theo hắn vào nơi ở của Mâu Cơ nên giờ đây phải bị nghiêm phạt, đương nhiên là loại hình phạt không thích hợp kể lại cho nhi đồng nghe.
Đương nhiên hai nàng tỳ nữ này không hề cự tuyệt hắn, bởi vì có rất nhiều mỹ nữ tại Tát La vẫn khao khát được thống soái Rạng Đông sủng hạnh mà không được, huống chi sau khi Mâu Cơ xuất giá, hai người họ cũng sẽ trở thành tiểu thiếp của Mộ Dung Thiên, vì vậy cái ngày này thế nào cũng đến, bây giờ chỉ là sớm hơn một chút thôi.
Sau khi ở lại Long phủ hai ngày, cuối cùng Mộ Dung Thiên cũng theo Khắc Lý Tư Đế trở về Mễ Kỳ Tư để hoàn thành nghi thức thành chủ giao tiếp.
Thì ra toán quân Tây Bắc mà hắn tưởng sẽ làm cho hắn rất đau đầu lại không gây sự gì cả, dân chúng của Mễ Kỳ Tư vẫn được an toàn vô sự như lúc trước. Có lẽ Khắc Lý Tư Đế làm hạt ngoại thành chủ đã quản thúc bộ hạ rất có hiệu quả, hoặc là Mộ Dung Thiên đã đánh giá thấp mức độ khiếp sợ của bọn họ đối với hắn cũng nên.
Không lâu sau, Tát La liền tặng cho Mộ Dung Thiên một tòa phủ đệ cao cấp ở tại Tư Ba Đạt Khắc Lộ để làm lễ vật. Trước đây hắn chỉ là một thương nhân nên cuộc sống phiêu bạt không cố định, còn giờ đây là người sắp có gia đình, dù sao cũng phải có một chỗ ở ổn định mới được.
Rồi Mộ Dung Thiên lại bận việc phải đi chào hỏi thân nhân hai họ trước ngày hôn lễ. Niêm Hoa tộc và Long tộc đều là những đại tộc, người đông không kể xiết, có thể nói là công việc chào hỏi này là liên miên bất tuyệt, không bao giờ hết được.
Thời gian trôi qua thật nhanh, rốt cuộc cũng đến gần ngày hôn lễ, toàn bộ Mễ Kỳ Tư và thậm chí là cả toàn bộ Tát La cũng đều giăng hoa kết đèn. Hôn lễ của Mộ Dung Thiên liền trở thành một buổi lễ cực kỳ quan trọng của toàn quốc.
So với sự náo nhiệt phi phàm của Tát La, trong khoảng thời gian này toàn bộ đại lục lại rất yên tĩnh.
Liên quân Đông Nam vì bị kềm kẹp chặt chẽ nên nguyên khí tổn thương trầm trọng, hiện nay họ chỉ có thể bảo vệ cho chiến quả đang có. Trong vòng một năm sắp tới, chỉ sợ họ sẽ không còn sức để làm mưa làm gió được nữa, còn liên quân Tây Bắc thì vì e ngại Tát La nên cũng chỉ có thể tụ thủ bàng quang chứ không dám làm gì hơn.
Nhưng sự bình tĩnh đó cũng có ngày không còn giữ được bình tĩnh nữa, bởi vì lúc này lại truyền tới một tin tức chấn động toàn thể đại lục.
Những ngư dân ở quanh vùng duyên hải của Lam Nguyệt đế quốc bỗng nhiên vớt được một thi thể.
Người chết trên biển có quá nhiều, đáng lý chuyện này cũng không có gì để lưu ý, nhưng thân phận của thi thể đó lại chính là nhi tử thứ ba của hội trưởng Liên Chức công hội tại Lam Nguyệt đế quốc, Mông Na Lâm. Vì vậy mà sự tình diễn tiến lại không hề tầm thường chút nào.
Theo đạo lý, Mông Na Lâm đã gặp phải bất trắc vào hơn nửa năm trước, nhưng khi thi thể của gã được vớt lên thì trông vẫn còn tươi tỉnh như lúc còn sống vậy, hoàn toàn không có lấy một chút thối rữa nào, thậm chí khi sờ vào cũng chẳng hề giống với nhục thể nữa.
Sở dĩ thi thể của gã được như vậy là nhờ vào một kỹ năng đặc biệt của Hắc Ám hệ mà người sử dụng chỉ có thể thi triển một lần duy nhất trong đời - Hắc Ám vĩnh hằng.
Một khi người ta đã thi triển Hắc Ám vĩnh hằng thì sẽ trở thành một người chết!
Hắc Ám vĩnh hằng được vị thánh cấp cường giả đầu tiên của Hắc Ám hệ là Pháp Nhĩ Lan Đa sáng chế ra.
Sau khi Pháp Nhĩ Lan Đa đạt được thành tựu to lớn với tố chất Hắc Ám lĩnh vực, lão muốn cho hậu thế có thể chiêm ngưỡng và sùng bái dung nhan của mình sau khi chết đi, nên lúc về già đã tận hết sức mà sáng tạo ra kỹ năng cực kỳ quỷ dị này.
Trong một tích tắc trước khi chết, người sử dụng nó sẽ phát động toàn bộ Hắc Ám lực trong cơ thể để thay đổi nhục thể thành vật chất.
Sau khi thay đổi xong, thân thể của người đó sẽ không bị thối rữa và cũng không còn một chút khí tức của nhân loại nào, vì vậy mà sẽ không bị ma thú tấn công.
Nếu như không bị ngoại lực chấn động quá mạnh lên di thể, vậy thì thi thể đó vĩnh viễn cũng sẽ không bị hư hoại, vì vậy mới có tên gọi là Hắc Ám vĩnh hằng.
Gã nhi tử thứ ba của một kẻ kiêu hùng quyền khuynh một cõi tại Lam Nguyệt đế quốc khi chết rồi mà vẫn còn khơi lên một trường sóng gió, bởi vì thi thể của gã vẫn còn có một thanh chủy thủ đang cắm chặt trên đó, và nó đã châm ngòi cho toàn bộ sự kiện này phát nổ thật mạnh.
Trảm Tình!
Nó cũng nổi danh không khác gì chủ nhân của mình vậy, vì ai cũng biết danh khí của chủ nhân thanh chủy thủ đó. Nàng chính là thiên tài mỹ nữ đạo tặc của Khải Âm gia tộc tại Lam Nguyệt đế quốc - Lăng Đế Tư!
← Ch. 352 | Ch. 354 → |