← Ch.377 | Ch.379 → |
Sau lần gặp gỡ với Bái Yết La, hai ngày kế đó Mộ Dung Thiên lần lượt gặp mặt với các đầu lĩnh cao tầng khác của Tây Bắc.
Đương nhiên, hội trưởng Liên Chức công hội của đệ nhất cường quốc tại Tây Bắc - Nỗ Lạc Duy Nhĩ - chính là một thành viên không thể thiếu trong số đó.
So với hội trưởng Liên Chức công hội của Lam Nguyệt đế quốc, Nỗ Lạc Duy Nhĩ giống Cát Tư ở chỗ y cũng là một tên cáo già thành tinh. Thông thường những người có thể ngồi lên cái chức này đều là những người không lương thiện rồi.
Người của Dạ Xoa tộc vốn có tứ chi đầy đủ và đầu óc đơn giản, thân thể của họ có tố chất cường hãn, nhưng lại quá mức đơn thuần. Về mặt giải quyết chính vụ tất nhiên là không am hiểu gì, vì vậy, tuy người của Dạ Xoa tộc chiếm tuyệt đại đa số nhân khẩu tại Mạch Gia đế quốc, nhưng người ngồi ở vị trí cao nhất như Nỗ Lạc Duy Nhĩ thì lại không phải là người của Dạ Xoa tộc, mà y là một Tinh Linh.
Khi nhắc tới Tinh Linh, mọi người đều không nghĩ tới ma pháp thiên phú đáng sợ của họ, mà là khuôn mặt tuấn mỹ cùng với dáng người thon thả cao gầy của họ.
Thế nhưng Nỗ Lạc Duy Nhĩ đã khiến người ta thất vọng rồi, bởi vì y là một trung niên Tinh Linh mập mạp, đầu trụi nhẵn không có một sợi tóc nào, đôi mắt thì bé như hai hạt đậu, khi y cười thì chúng híp lại thành hai đường ngang thẳng tắp. Khuôn mặt của y hơi lớn, tai to, tay chân hơi ngắn, tóm lại, tổng thể thân hình của y hơi có phần thiếu cân đối.
Từ ngoài nhìn vào, Nỗ Lạc Duy Nhĩ hầu như không có một điểm đặc sắc nào của Tinh Linh cả. Nếu không phải y có hai vành tai vừa dài vừa nhọn là tiêu chí của Tinh Linh ra, chỉ e rằng không ai biết được y là một thành viên của chủng tộc tuấn mỹ nhất trên đại lục vậy.
Khi Mộ Dung Thiên vừa nhìn thấy Nỗ Lạc Duy Nhĩ lần đầu tiên thì hắn lại nghĩ đến tên hề ở trong gánh xiếc. Về mặt thành tựu thì y quả thật là sự kiêu ngạo của Tinh Linh tộc, còn về phần tướng mạo thì thật không đáng nói.
Đương nhiên, Mộ Dung Thiên sẽ không vì vậy mà xem thường Nỗ Lạc Duy Nhĩ, bởi vì dù sao thì nổi tiếng ở Mạch Gia đế quốc cũng không dễ dàng chút nào. Hơn nữa, thủ hạ của Mộ Dung Thiên cũng có một người mập mạp trông rất hoạt kê giống như vậy, nhưng ông ta lại là một trợ thủ bách chiến bách thắng ở trên thương trường, người đó chính là nghĩa phụ của nàng Vu nữ Đình Đình, Ca Ngõa Lợi Phu Nặc.
Thế nhưng Nỗ Lạc Duy Nhĩ khác với Cát Tư ở chỗ, y không phải xuất thân từ một thương gia. Dù sao thì một người không phải chiến chức giả mà có thể ngồi lên chức vị cao nhất của một quốc gia là một kỳ tích trăm năm khó gặp.
Chức nghiệp của Nỗ Lạc Duy Nhĩ thật khiến người ta khó mà tin nổi - thích khách, mà lại còn là một ảnh cấp thích khách nữa.
Với một cơ thể mập mạp như y mà có thể trở thành ảnh cấp thích khách, coi như đó cũng là một đại kỳ tích có thể ghi lại trong sử sách rồi.
Tuy nhiên, nghe đồn Nỗ Lạc Duy Nhĩ xác thật là một trong những cao thủ đứng đầu của Tây Bắc, chỉ là chưa đạt tới mức thánh cấp thôi.
Ở tại Thần Phong đại lục này có một hiện tượng rất kỳ quái. Đó là có rất ít thánh cấp cường giả vừa có lực lượng cực mạnh lại vừa nắm giữ chức vị tối cao trong chính giới. Theo đạo lý thì bọn họ là những bậc chí tôn trong võ đạo và được người người tôn kính, đúng ra thì tỷ lệ chiếm giữ chức vị cao phải là cao lắm mới phải.
Có thể một trong những điều kiện để bước vào cảnh giới tối cao của võ học là phải một lòng chuyên chú đối với nó, còn việc giải quyết quốc sự thì lại là một nhiệm vụ rất rườm rà, giữa hai việc này chỉ có thể chọn một, vì vậy thông thường thì người thống trị tối cao của một quốc gia đều không phải là người mạnh nhất. Ngay cả Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ được xem là thần của các hải quốc mà cũng không hoàn toàn can dự vào triều chính. Chỉ khi nào có việc quan trọng thì ông ta mới nhúng tay vào, bằng không thì chỉ sợ ông ta đã không đạt được thành tựu của ngày hôm nay rồi.
Phàm những gì liên qua đến âm mưu chính trị đều không thiếu những sự hục hặc khiến người ta chán ghét.
Mộ Dung Thiên cũng là một chính trị gia sành sõi, thế nhưng khi vừa chạm trán với Nỗ Lạc Duy Nhĩ thì cũng phải thầm hô lợi hại. Cái tên mập mạp này lúc nào cũng mang nụ cười thân thiện ở trên mặt, nhưng nếu ai thật sự bị vẻ mặt đó của y làm cho mê hoặc, vậy nhất định sẽ bị rơi vào bẫy rập ngôn ngữ không lối thoát của y ngay.
Lại có cả vị chỉ huy tối cao của quân đội Tây Bắc liên quân là Pháp Lan Tây. Lão khác hẳn với Nỗ Lạc Duy Nhĩ, lão là một người trầm mặc ít nói, cả thanh kiếm trong tay cũng lãnh khốc y hệt chủ nhân. Pháp Lan Tây phảng phất như đã bị mất đi bản năng cười của mình, mà chỉ bày ra bộ mặt đưa đám giống như tất cả người trên đời này đều thiếu tiền của lão vậy. Chỉ thỉnh thoảng lão mới nói một, hai câu, nhưng mỗi câu đều nhắm thẳng vào yếu điểm của đối phương, khiến người ta cảm thấy lão là một người bất phàm.
Qua đó có thể thấy được, người này ở trên chiến trường hẳn luôn giữ được sự lãnh tĩnh như một bộ máy để phân tích tình thế chiến cuộc. Đúng là một đối thủ đáng sợ.
Kỳ thật không cần Bái Yết La giới thiệu thì Mộ Dung Thiên cũng biết được, danh khí của Pháp Lan Tây còn có phần vang dội hơn cả Nỗ Lạc Duy Nhĩ nữa. Hễ là người có một tí kiến thức ở trên đại lục này cũng đều không xa lạ đối với lão.
Số người tham gia loại hội nghị này tất nhiên là càng ít càng tốt, và người biết được tin tức cũng càng ít càng tốt. Vì vậy mà người tham gia hội nghị, ngoài Mộ Dung Thiên ra thì cũng chỉ có ba người, nhưng ba người đó đều là những nhân vật khét tiếng, chỉ một cái giậm chân thôi của đủ làm chấn động thiên hạ rồi.
Tuy rằng mục đích của chuyến đi này của Mộ Dung Thiên là hợp tác, hơn nữa lại tự mình hành động, hiển nhiên có thể xem đây là một hành động phản bội, nhưng hắn phải đảm bảo giảm thiểu sự tổn hại về lợi ích của Tát La đến mức thấp nhất.
Sau ba ngày liên tục họp bàn, nội dung cụ thể của sự hợp tác và kết minh đều được ghi lại trên giấy. Bản thân những điều được ghi trên mảnh giấy đó không có ý nghĩa gì cả, tùy thời đều có thể bội ước, nhưng trên thực tế thì bên trong có hàm ẩn sự quan hệ lợi hại mà song phương đều hiểu rất rõ. Hễ ai bội ước thì sau này sẽ gánh lấy hậu quả rất nghiêm trọng, do đó mà nó gián tiếp có tác dụng ước thúc song phương.
Công dụng lớn nhất của hiệp ước chính là thuyết phục đối phương, cùng nhau đạt đến sự đồng ý khiến cho đôi bên đều có lợi nhất. Đó chính là kết quả sau cùng của đại đa số những cuộc giao dịch chính trị, so với đạo lý buôn bán trên thương trường cũng không khác là bao.
Dáng vẻ tươi cười ở trên mặt Nỗ Lạc Duy Nhĩ lại càng sáng lạng hơn, hiển nhiên là y rất thỏa mãn với kết quả trao đổi lần này. Y cười nói:
- Ha ha, ta là người sảng khoái, nên rất thích giao tiếp với những người cũng sảng khoái như Đan Ni Tư đại nhân vậy. Sự hợp tác của chúng ta nhất định sẽ cực kỳ lý thú.
- Nhất định, nhất định!
Mộ Dung Thiên vừa cười phụ họa, vừa mắng thầm trong bụng: "Sảng khoái con bà ngươi, nói khô nước miếng cả ba ngày, đúng là con bà nó lão cáo già!"
Ba ngày qua, Nỗ Lạc Duy Nhĩ, Pháp Lan Tây, và Bái Yết La đều luân phiên oanh tạc hắn, khiến cho Mộ Dung Thiên chán ghét muốn chết. Tuy rằng hắn không bị tiêu hao thể lực nhiều lắm, nhưng đối với loại giao phong bằng tâm lý này thì đúng là khiến người ta mệt mỏi rã rời. Trong đàm phán, điều quan trọng nhất là tinh thần lực, bởi vì nếu có bên nào bị khuất phục thì sẽ bị đối phương chiếm lời thật nhiều.
Sau ba ngày, ngay cả người có bộ mặt đưa đám là Pháp Lan Tây cũng nở nụ cười nhàn nhạt hiếm thấy. Tác dụng của thiên tài thống soái đối với quân đội thì không cần nói cũng biết, Mộ Dung Thiên đến chuyến này tất nhiên đã khiến cho thực lực của liên quân Tây Bắc được tăng rất nhiều.
Bái Yết La vốn chưa từng hoài nghi mức độ thành thật trong chuyến hợp tác này của Mộ Dung Thiên. Phe Tây Bắc luôn nhìn chằm chặp vào các hải quốc, đó là việc mà ai cũng biết, vì vậy mà họ không cần phải tiếp tục giở những thủ đoạn buồn chán và phái người đi dò thám. Giờ đây họ bỏ xuống lớp mặt nạ giả dối thì với đôi bên đều có lợi mà không hại.
Huống chi, Bái Yết La cũng nhìn thấy được dã tâm của Mộ Dung Thiên. Hắn là một người không cam lòng ngủ vùi, cũng giống như lão vậy, và điều đó hoàn toàn đáng tin. Chỉ vì những quốc gia trung lập quá yếu đuối nên không thể mang đến những gì hắn cần, trong khi đó Lam Nguyệt lại đã kết thành thâm thù đại hận với hắn, vì vậy mà sự lựa chọn duy nhất của hắn chính là Tây Bắc.
- Phải rồi Đan Ni Tư đại nhân, còn một người mà ngươi nhất định phải gặp mới được. Bởi vì sau này, ngài và hắn sẽ phải hợp tác rất chặt chẽ ở trên thương trường. Giờ đây để ta dẫn kiến cho hai người.
Mộ Dung Thiên hơi ngạc nhiên:
- Ủa, thế à?
Bái Yết La nói xong liền vỗ tay vài lượt, từ ngoài cửa lập tức có người thong thả tiến vào.
Bốn cánh tay của y là tiêu chí rõ rệt của Tứ thủ tộc. Người đó mặc trang phục của cung tiễn thủ, mới nhìn qua thì y là một thanh niên thành thật trung hậu, trên khóe miệng lại luôn nở nụ cười thân thiện, những điều này đều tạo nên một ấn tượng tốt của bất cứ ai vừa giáp mặt y.
Tuy nhiên, khi Mộ Dung Thiên vừa nhìn thấy gã thì lập tức sa sầm sắc mặt. Không sai, gã chính là người quen cũ của hắn, hơn nữa đôi bên cũng đã từng hợp tác với nhau một lần, đó là trong chuyến hải liệp của Tát La.
Lúc đó, vì để hoàn thành nhiệm vụ hải liệp, Mộ Dung Thiên và gã đã dùng võ công đặc sắc của mình để hỗ tương cho nhau và cùng kề vai tác chiến, nhưng lúc bấy giờ Mộ Dung Thiên đã bị vị đối tác này của mình bán đứng, khiến cho hắn bị Tử vong tuần sát sứ bắt ném vào trong Phục hoạt khu, thiếu chút nữa đã bị chôn thây tại đó rồi. Gã chính là cung tiễn thủ âm hiểm dối trá Bồi Đinh Mật.
Con người này rất thần bí, rõ ràng gã có thực lực rất mạnh, nhưng mà thành tích của gã ở trong chuyến hải liệp lần đó lại chỉ ở mức trung bình, sau đó cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt và cũng không đảm nhiệm bất luận một chức quan có triển vọng nào.
Lần đó là lần đầu Mộ Dung Thiên bị người ta bán đứng, nên hắn đặc biệt khắc cốt ghi tâm.
Đợi sau khi sự nghiệp của hắn tại Tát La được thành công, Mộ Dung Thiên chưa bao giờ ngừng việc sử dụng mạng lưới giao tế khổng lồ của mình để điều tra lai lịch của Bồi Đinh Mật, nhưng dù cố gắng thế nào thì hắn cũng không tra ra được một tin tức hữu dụng nào, mà chỉ biết rằng gã là thành viên của Khảo Lai gia tộc tại Tát La.
Khảo Lai gia tộc là một gia tộc nhỏ, không hề có danh tiếng gì, mà thành viên còn sót lại trong tộc cũng chỉ hơn mười người, vả lại trong trăm năm trở lại đây cũng chưa thấy xuất hiện một người xứng với hai chữ "nhân tài". Ngoài việc vẫn may mắn giữ được dòng họ ra, có thể nói rằng họ chỉ có danh mà không thực.
Quá trình trưởng thành của Bồi Đinh Mật cũng không có gì nổi bật, gã và các huynh đệ đồng bối (cùng thế hệ) ở trong một gia tộc bình thường, nên lớn lên cũng rất bình thường. Tuy gã đã cố gắng hết mình để tập luyện, nhưng chỉ vì tố chất thấp kém nên thủy chung cũng không thể trở thành bảo vật được. Chính vì vậy mà Mộ Dung Thiên khó mà tưởng tượng ra được, một kẻ thần bí như vậy thì ra lại là kẻ nằm vùng quan trọng của Tây Bắc tại Tát La.
Nụ cười thân thiện chiêu bài của Bồi Đinh Mật vẫn như trước kia, gã ra vẻ như là chưa từng xảy ra vụ bán đứng Mộ Dung Thiên, mà vẻ tươi cười đó rất giống với nụ cười niềm nở của Nỗ Lạc Duy Nhĩ vậy. Lúc này gã lên tiếng:
- Đan Ni Tư đại nhân, đã lâu không gặp.
Gã tỏ vẻ rất chân thành, tựa như bằng hữu lâu ngày mới gặp lại vậy.
Mộ Dung Thiên cũng không còn là một tiểu tử ấu trĩ như trước nữa, hắn không còn dễ dàng để lộ hỷ nộ ái ố trên mặt nữa, mà chỉ còn lại vẻ cao thâm khó lường.
Nếu muốn diễn trò thì phải diễn cho giống thật.
Trong tiếng cười ha hả, Mộ Dung Thiên mở rộng hai tay:
- Ha ha, đối tác, ta rất nhớ thời gian lúc trước chúng ta hợp tác đấy. Không ngờ hôm nay lại còn có cơ hội, thật là tốt quá, tốt quá! Ha ha.... .
Bỏ qua sự bán đứng ngày trước, Bồi Đinh Mật quả thật là một đối tác tốt. Trong chuyến hải liệp lần trước tại Phục Hoạt khu, hai người đã kề vai tác chiến rất ăn ý, chẳng khác nào chiến hữu lâu năm. Nếu như không có sự bán đứng kia xảy ra, nói không chừng bây giờ đôi bên đã trở thành bằng hữu tốt với nhau rồi.
Chỉ đáng tiếc, gã là một kẻ phản bội nham hiểm.
Đối mặt với cái ôm thân thiện của Mộ Dung Thiên, Bồi Đinh Mật bất giác lùi lại một bước.
Mộ Dung Thiên tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Đối tác, sao vậy, chẳng lẽ ngươi đã quên tình hữu nghị giữa chúng ta rồi à? Hay là còn có nguyên nhân gì khác?
Sau khi nghe được lời nói có hàm ý châm chọc của Mộ Dung Thiên, Bồi Đinh Mật thoáng lộ vẻ xấu hổ, gã gượng cười tiếp nhận cái ôm của Mộ Dung Thiên rồi nói:
- Làm gì có, đối tác, ngươi nói giỡn rồi.
Đám người của Bái Yết La hiển nhiên đều biết rõ sự ân oán giữa Mộ Dung Thiên và Bồi Đinh Mật, nhưng thấy hắn gặp mặt cừu nhân mà vẫn không thay đổi sắc mặt thì họ cũng chẳng ngạc nhiên nhiều lắm.
Chỉ tiếp xúc với Mộ Dung Thiên trong ba ngày ngắn ngủi, bọn họ cảm nhận được hắn rất dai dẳng và khó chơi chẳng kém gì da trâu vậy. Tuy hắn bị ba lão đầu sỏ oanh tạc không ngừng, nhưng họ cũng không thể nào chiếm được chút tiện nghi nào của hắn ở trên bàn đàm phán.
Tuy bề ngoài Mộ Dung Thiên vẫn tỏ ra thân thiện với Bồi Đinh Mật, song trong lòng hắn cũng không ngừng tìm hiểu lý do. Dù Khảo Lai gia tộc có nhỏ bé tới đâu đi nữa, thì họ cũng là một trong những gia tộc có lịch sử lâu đời tại Tát La. Tất nhiên họ không thể phản bội Tát La mới đúng. Vậy thì sau khi trưởng thành, tại sao Bồi Đinh Mật lại có quan hệ mật thiết với người Tây Bắc được chứ?
Trong lòng Mộ Dung Thiên khẽ động, hắn bỗng nhiên phun ra một danh từ:
- Đồng hóa sư?
Bái Yết La, Nỗ Lạc Duy Nhĩ, Pháp Lan Tây và cả Bồi Đinh Mật vừa nghe xong thì ai nấy cũng đều giật mình kinh hãi, tuy họ đều nhanh chóng khôi phục lại như thường, nhưng mọi diễn biến đều không thoát khỏi đôi pháp nhãn của Mộ Dung Thiên.
Coi bộ hắn đã đoán đúng rồi.
Người ta có thể thông qua kỹ năng đặc biệt để biến đổi khuôn mặt, thanh âm, và thậm chí là vóc dáng bên ngoài, nhưng huyết dịch và gien thì vẫn không thể giả được. Với đồng hóa sư, họ có thể làm những việc đó khá dễ dàng.
Đồng hóa sư là một chức nghiệp cực kỳ đặc biệt. Tác dụng của họ là thay đổi huyết dịch của một người để trở thành giống hệt như của một người khác ở trong một thời gian nhất định. Nhờ vậy, người được đồng hóa sẽ có thể sử dụng chức nghiệp huy chương của kẻ bị hại, đồng thời còn có thể luyện tập kỹ năng đặc biệt của gia tộc người đó nữa.
Trước kia Mộ Dung Thiên phải chấp hành nhiệm vụ của Long vương giao cho, khi đó hắn phải quay về Lam Nguyệt để tham gia chiêu phu đại hội của Thụy Mạn gia tộc, hòng cướp đoạt Thiên Ma hào của họ. Lúc bấy giờ Long vương đã từng phái một đồng hóa sư đồng hóa cho hắn với một ma võ sĩ nằm vùng tại Lam Nguyệt là Khải Lý.
Đồng hóa sư còn hiếm hơn cả lĩnh vực giả, hơn nữa còn là một loại chức nghiệp chỉ biết hy sinh thôi. Suốt đời của đồng hóa sư chỉ có thể thi triển kỹ năng của mình một lần duy nhất, sau đó thì hoàn toàn mất đi linh lực. Thậm chí, thọ mệnh của họ cũng sẽ bị rút ngắn đi nhiều. Bởi vậy, hễ là những người có tiềm chất để trở thành đồng hóa sư đều chỉ muốn làm một sinh hoạt chức nghiệp của giới hạ tầng còn hơn, chứ chẳng mấy ai muốn trở thành đồng hóa sư cả.
Theo tài liệu mà Mộ Dung Thiên điều tra được, thuở thiếu thời, Bồi Đinh Mật vẫn chỉ là một người thành thật, suốt ngày cứ ru rú trong nhà và không rành gì về việc giao tế. Gã chỉ một mực chăm chỉ tu luyện ở trong nhà, nhưng trước lúc thành niên vài tháng, gã đã từng bị thất tung vài ngày một cách ly kỳ.
Khảo Lai gia tộc cũng không quá quan tâm đối với một hài tử bình thường này. Sau khi gã tự trở về thì họ vẫn chẳng quan tâm tới, thậm chí cũng chẳng buồn hỏi han tới gã. Thế nhưng sau khi trở về lần đó, Bồi Đinh Mật đã trở nên linh động hơn, cũng am hiểu đôi chút về giao tế. Hơn nữa, trong lúc khắc khổ tu luyện, lực lượng của gã cũng có tiến bộ thêm đôi chút.
Đương nhiên, những thay đổi nhỏ bé đó vẫn không khiến người ta phải chú ý tới, ngay cả Mộ Dung Thiên cũng không mấy lưu ý. Nhưng hiện tại, xem ra mấy ngày bị thất tung đó của gã quả thật là không đơn giản. Rất có thể là gã Bồi Đinh Mật thật đã bị bắt đi, sau đó một gã Bồi Đinh Mật giả đã được đồng hóa mới trở về. Còn về phần Bồi Đinh Mật thật thì coi bộ đã gặp bất trắc rồi.
Sự đồng hóa còn bị hạn chế bởi thời gian nữa. Suy tính theo thời gian lúc đó, hiển nhiên là sự việc đồng hóa của Bồi Đinh Mật đã kéo dài tới mấy năm, hiệu quả ấy thật đúng là kinh người. Ngay cả vị đồng hóa sư đã giúp cho Mộ Dung Thiên tham gia chiêu phu đại hội cũng chỉ có thể duy trì ba tháng mà thôi.
Vậy thì vị đồng hóa sư đã tiến hành việc đồng hóa cho Bồi Đinh Mật là....
- Đan Ni Tư đại nhân quả là một người phi thường!
Đôi mắt của Bái Yết La nheo nheo lại, đồng thời cũng ho lên vài tiếng.
Tâm kế của đối phương đúng là không thể xem thường. Bái Yết La biết rõ Mộ Dung Thiên sẽ khó có thể tìm được câu trả lời từ trên người những lão hồ ly như mình và Nỗ Lạc Duy Nhĩ, nên hắn đã cài bẫy trong lời nói và trút hết sức chú ý lên những người có tâm kế kém hơn là Pháp Lan Tây và Bồi Đinh Mật, và rốt cuộc đã thành công thu được tin tức mà hắn muốn lấy.
Pháp Lan Tây thì không nói làm gì, nhưng trong trận giao phong này, Bồi Đinh Mật là môn sinh do lão đã tận tình bồi dưỡng, vậy mà hiển nhiên đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, bị đối phương xỏ mũi dắt đi, vì vậy mà điều đó đã khiến cho lão hơi thấy thất vọng.
Nhằm mục đích giúp cho Bồi Đinh Mật được nằm vùng thuận lợi tại Tát La và trở thành quân cờ quan trọng của họ, người Tây Bắc đã hy sinh một vị thánh cấp đồng hóa sư cho việc này. Sau khi thi triển tuyệt kỹ, vị thánh cấp đồng hóa sư đó không những chỉ mất đi linh lực của mình, mà còn có cả sinh mạng của y nữa; nhờ vậy nên mới có thể kéo dài hiệu quả đồng hóa lâu tới như vậy.
Cũng may là sự hy sinh của y đã không bị uổng phí, Bồi Đinh Mật đã không phụ kỳ vọng của mọi người, và đã nhanh chóng trưởng thành. Kể từ năm ba tuổi, gã đã bắt đầu được Bái Yết La, Nỗ Lạc Duy Nhĩ, và Pháp Lan Tây cùng nhau dạy dỗ. Bồi Đinh Mật đúng là một hài tử có được mưu lược của Bái Yết La, sự gian ngoa của Nỗ Lạc Duy Nhĩ, và tài năng thống soái của Pháp Lan Tây, đồng thời tại Tát La cũng không ai biết được gã có thành tựu lớn tới cỡ nào.
Ngoài ba người Bái Yết La ra, không một ai biết được Bồi Đinh Mật chính là hội trưởng của đại danh đỉnh đỉnh tam đại thương hội, một thương hội đã nắm trong tay một trong sáu phần thu nhập kinh tế trọng yếu của Tát La.
Thế nhưng ngay vào lúc danh khí của tam đại thương hội đang lên như mặt trời giữa trưa, thế phát triển rất mạnh, và đang có khả năng trở thành bá chủ thương nghiệp của Tát La, trở thành một truyền kỳ trong giới thương nghiệp, thì bỗng nhiên lại có một người xuất hiện. Người nọ đã lấn lướt và áp đảo tam đại thương hội chỉ trong một thời gian rất ngắn.
Thành thật mà nói, đầu tiên là vì sự xuất hiện của món kỳ dược mà trước nay trên đại lục chưa bao giờ có - Kim thương bất đảo. Sau đó, người sáng tạo ra Kim thương bất đảo đã nhanh chóng giao thiệp với người của những ngành nghề khác, bằng vào ưu thế may mắn của mình, hắn đã kết giao rộng rãi với giới quý tộc, và tại các lãnh vực khác cũng đều được thành công khá dễ dàng. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đã vượt qua cả tam đại thương hội, trở thành một truyền kỳ trong giới thương nghiệp, và hiện nay cũng đã cải danh thành Mộ Dung Tập Đoàn, một thế lực lớn nhất trong giới thương nghiệp tại Tát La.
Truyền kỳ của tam đại thương hội đã bị bại dưới tay truyền kỳ của người khác, đồng thời còn bị chặn đứng không nhúc nhích được.
Rất nhiều người cho rằng, nhờ có Ca Ngõa Lợi Phu Nặc được toàn quyền xử lý mọi thương vụ của Mộ Dung Thiên, nên lão mới chính là một công thần của Mộ Dung Tập Đoàn. Nhưng chỉ có một số ít người có ánh mắt độc đáo như đám người Bái Yết La thì mới nhận ra được, người thật sự sáng tạo ra truyền kỳ đó chính là Mộ Dung Thiên, vì nếu lúc ban đầu không có mạng lưới quan hệ rộng rãi của hắn làm cơ sở, vậy thì cho dù Ca Ngõa Lợi Phu Nặc có tài đến đâu đi nữa cũng khó có thể làm nên chuyện gì được.
Nhưng cũng không thể phủ nhận tài năng kinh doanh và quản lý của Ca Ngõa Lợi Phu Nặc, chẳng qua lão chỉ thiếu cơ hội thôi, và chỉ có Mộ Dung Thiên mới có thể sáng tạo cơ hội đó cho lão. Hơn nữa, cũng không có ai lại có được cái vận khí khiến cho người người hâm mộ như Mộ Dung Thiên, bởi vì không có một thương hội nào lại được Long tộc công nhiên chống lưng như thế, e rằng tại Tát La cũng không có một người thứ hai may mắn đến vậy.
Bái Yết La vẫn cho rằng việc mà Mạch Khắc Tắc Nhĩ nhúng tay vào giúp đỡ cho Mộ Dung Thiên không phải là việc ngẫu nhiên, vì trước nay ông ta vốn chẳng khi nào quan tâm đến thương nghiệp cả. Có lẽ bởi vì Long vương cũng là một nhân vật cực kỳ lợi hại, nên hẳn là ông ta đã thấy được mối họa ngầm ở sau lưng của tam đại thương hội nên mới làm vậy.
Tuy nhiên, Mạch Khắc Tắc Nhĩ trăm vạn lần cũng không thể nào ngờ đến, nhân tài mà ông ta hết lòng tài bồi lại có thể phản bội ông ta.
Thiên tư về võ học cùng với trí tuệ của Bồi Đinh Mật đều rất xuất chúng, gã đúng là một nhân tài mà bình sinh Bái Yết La hiếm thấy, tuy vậy, gã vẫn còn kém La Địch một chút. Ngay cả Bái Yết La cũng cảm thấy mờ mịt, rốt cuộc thì quá trình trưởng thành như thế nào đã đào tạo nên một La Địch đầy tài năng như hôm nay?
Cũng may là La Địch, một nhân tài ưu tú còn xuất sắc hơn cả môn sinh đắc ý do lão với Nỗ Lạc Duy Nhĩ và Pháp Lan Tây cùng dạy dỗ, rốt cuộc đã trở thành con cờ cho họ sử dụng. Tuy rằng việc này chỉ có tính tạm thời, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Bất giác, Bái Yết La không tự chủ được mà lộ ra nụ cười trên khóe miệng. Điều mà lão coi trọng nhất không phải là lực lượng của Mộ Dung Thiên, cũng không phải là tài thống soái của hắn, mà là trí tuệ và sức ảnh hưởng trong nền kinh tế của hắn.
Hai người nắm trong tay một phần ba kinh tế của Tát La mà cùng liên thủ, vậy thì sẽ rất dễ tạo ra phong ba bão tố.
Đến lúc đó chính là thời cơ tốt nhất. Mộ Dung Thiên và Bồi Đinh Mật cũng đều nở nụ cười. Lần này là ai sẽ bán đứng ai đây?
← Ch. 377 | Ch. 379 → |