← Ch.289 | Ch.291 → |
Nghe giọng khiêu chiến và không xem ai ra gì của Mộ Dung Thiên, ba người bọn Á Luân đều không nén được lửa giận. Nói thế nào thì họ cũng từng có nhiều kinh nghiệm chống cự ma thú công thành, ai nấy cũng đều là những nhân vật tinh anh còn sống sót sau nhiều cuộc chiến đẫm máu, xương cốt đều cứng cáp, thử hỏi làm sao có thể chịu đựng được nỗi nhục này chứ.
Nghe đồn, gã thương nhân trước mắt đây xuất thân từ hải liệp, xếp hạng cũng khá cao, nhưng xem ra tuổi tác còn khá trẻ, vậy thì có được bao nhiêu bản lãnh chứ? Đúng là không biết trời cao đất rộng là gì mà! Vì vậy mà cả ba người đều có ý nghĩ làm giảm bớt nhuệ khí của đối phương, nhưng nếu đích thân mình ra tay thì sợ sẽ hạ thủ quá nặng, nếu đả thương hắn thì rất là phiền phức, đến chừng đó không khéo sẽ mang tội phạm thượng, không biết phân tôn ty thì khốn. Vì vậy mà trong lúc nhất thời, ai nấy đều cảm thấy khó xử, ngay cả Giải nhân Á Luân cũng biết nghĩ tới điểm đó và không hề hành động thiếu suy nghĩ. Bề ngoài của gã tuy có vẻ ngốc nghếch, nhưng một khi đã làm đến chức phó thành thủ thì nhất định không phải hạng người ngu xuẩn chút nào.
- Đan Ni Tư đại nhân có thân phận tôn quý, thuộc hạ không dám mạo phạm. Hay là như vầy đi, cứ rút ra ba binh sĩ để bồi luyện với đại nhân vậy.
Người vừa lên tiếng là Luận Đạo Phu, y là ma pháp sư nên suy nghĩ cũng linh hoạt hơn, lập tức nghĩ ra được biện pháp vẹn toàn. Trong quân cũng có rất nhiều cường giả với thực lực không tầm thường, nếu đưa họ ra thì có thể mượn tay họ để giáo huấn Mộ Dung Thiên một phen, mà mình cũng không bị đắc tội với hắn. Nếu không may thì cũng đã có ba người đó ra gánh tội thay rồi.
Á Luân và Ngả Lược Đặc cũng liên thanh phụ họa:
- Đúng, đúng, ta tán thành lời đề nghị đó.
Thường ngày ba người này rất hiếm khi có đồng quan điểm với nhau, vậy mà hôm nay ở trước mặt Mộ Dung Thiên thì họ đã hai lần nhất trí ý kiến, quả thật là hiếm thấy.
Mộ Dung Thiên biết rõ điều lo lắng của họ nên cũng không miễn cưỡng, hắn chỉ cười nói:
- Như vậy cũng được, mỗi người cứ tùy ý chọn ra một người đi, chức nghiệp nào cũng được.
Bởi vì đặc tính bất đồng nên có một số chức nghiệp tương khắc lẫn nhau, tỷ như giữa các võ giả ngang tài ngang sức với nhau, một bên là Dã Man nhân có thịt xương rắn chắc, có thể chịu đòn giỏi, nhưng trái lại, kháng lực của họ đối với ma pháp thì lại rất kém. Trong khi đó, ma pháp sư tuy có sức tấn công rất mạnh nhưng lại rất kiêng kỵ những chức nghiệp có thân thủ nhanh nhẹn và chiêu số độc ác như thích khách; dù tuyệt kỹ ma pháp của họ có lợi hại tới đâu nhưng nếu không kích trúng đối thủ thì thật là uổng phí. Còn các môn tuyệt kỹ của thích khách tuy có sức phá hoại không cao lắm, nhưng đối với thể chất gầy yếu của các ma pháp sư thì vẫn dư dả để đối phó rồi.
Lúc nãy Mộ Dung Thiên huênh hoang nói cứng, nhưng rốt cuộc bây giờ giọng điệu của hắn cũng mềm lại, bởi vì hắn biết rõ lúc nào nên thốt lời cuồng vọng và lúc nào nên dừng lại.
"Cho ngươi biết chết là thế nào!" Đám ba người của Luân Đạo Phu đều thầm cười nhạt, nhưng ngoài miệng thì vẫn khen lấy lòng tên sắc lang:
- Thực lực của đại nhân cao cường, chúng thuộc hạ rất bội phục.
Sau đó Ngả Lược Đặc liền lớn tiếng quát:
- Lôi Khắc Tư!
Thanh âm của gã sắc bén vô cùng, khiến cho người ở xa cũng nghe được. Sau tiếng gọi của gã, một tên tuần thú sư từ cánh rừng phía sau liền nhanh chóng chạy tới trước mặt ba người. Trước tiên hắn hành lễ chào thượng cấp rồi mới lên tiếng:
- Đại nhân, ngài tìm thuộc hạ?
- Không, đó là tân thành thủ của chúng ta, Đan Ni Tư đại nhân. Bây giờ ngươi hãy đưa đại nhân đến đấu trường, và nhớ phải chiêu đãi đại nhân thật tốt đấy, ngàn vạn lần không được chậm trễ.
Ngả Lược Đặc căn dặn Lôi Khắc Tư thêm vài câu, sau đó nói với Mộ Dung Thiên:
- Đại nhân, xin hãy đến đấu trường trước, bọn ta đi tìm vài người nữa rồi sẽ đến sau.
- Tốt! Ta sẽ đến đó trước chờ các ngươi. Lôi Khắc Tư, đi thôi!
Mộ Dung Thiên biết bọn họ nhất định là đi tuyển thêm vài binh sĩ ưu tú để đến đối phó với mình, nhưng hắn chẳng màng quan tâm đến việc đó, chỉ quay người đi theo Lôi Khắc Tư đến địa điểm đã hẹn.
Đấu trường nằm trong một cánh rừng rất lớn. Bởi vì Mễ Kỳ Tư là một nguy thành (thành thị có tính an toàn thấp) nên người đến đây định cư rất ít. Các tiểu thành thị dưới quyền cai quản của Mễ Kỳ Tư thành là nơi có nhiều đất đai nhất tại Tát La, đại đa số đều là đất trống, do đó mà chính quyền đã dùng nó làm nơi huấn luyện binh sĩ. Từ trong rừng, những tiếng hò hét của binh sĩ, những tiếng va chạm của binh khí, những tiếng ầm ầm do người thi triển tuyệt kỹ để phá hủy vật dụng, vv.... tất cả đều vang lên không ngớt.
Phàm những nơi nào mà Lôi Khắc Tư điều khiển sủng thú đi ngang qua, thì người ở những nơi đó đều chú mục nhìn về phía gã và Mộ Dung Thiên, bởi vì bộ quan phục của tân thành thủ ở trên người Mộ Dung Thiên quá nổi bật nên ai cũng nhận ra được. Việc tân thành thủ đến nhậm chức chính là tiêu đề nóng trong mấy ngày gần đây của mọi người. Binh sĩ và dân chúng đều quan tâm tới việc này, ai nấy cũng đều thắc mắc không biết vị trưởng quan mới đến có phải là một vị quan anh minh tài giỏi, sẽ thống lãnh mọi người qua cơn hiểm nguy trước mắt hay không nữa.
Đấu trường là dải đất nằm ở trung tâm cánh rừng, so với đấu trường của hai học viện Tát Á Da Lộ và An Cách La Hy ở Lam Nguyệt thì không khác là bao. Quân đội của Mễ Kỳ Tư cũng có truyền thống tốt đẹp đó nhằm mục đích khích lệ binh sĩ. Điều khác biệt là ở đây ngày nào cũng có tỷ võ và quy mô cũng không lớn bằng, tất cả đều là do binh sĩ tình nguyện thi đấu hữu nghị với nhau, hoặc là các tướng lãnh cấp cao chỉ định khiêu chiến các nhân tài trong đội ngũ của mình. Thông thường mỗi ngày chỉ đấu chừng mười trận thôi.
Tuy nhiên, trận tỷ võ hôm nay có khác với ngày thường một chút, bởi vì mới sáng sớm mà người ngựa đã ùn ùn kéo đến chật kín cả đấu trường, nghe nói tân thành thủ đích thân khiêu chiến thuộc hạ, một chọi ba, đúng là một sự kiện cực kỳ náo nhiệt đây mà. Xưa nay trưởng quan thắng thuộc hạ đều là lẽ thường tình, nhưng nếu lỡ bị thua cho thuộc hạ thì đúng là rất ngu xuẩn. Hiện tại cũng có không ít người bắt đầu nghi ngờ chỉ số thông minh của vị tân thành thủ này rồi.
Đám binh sĩ cứ phải thao luyện hết ngày này tới ngày khác, sinh hoạt cực kỳ buồn chán, hằng ngày không có gì mới mẻ, vì vậy mà hôm nay ai nấy cũng đều vui mừng hớn hở, tích cực như gà trống động dục vậy. Đấu trường ít khi nào lại được náo nhiệt như vậy, xung quanh đó đều chật ních người, những ai có khinh thân thuật khá một chút thì phóng tuốt lên cây để chờ đợi trò hay. Chỉ khổ cho những binh sĩ Dã Man nhân, chen chúc vào đấu trường không được, mà thân thể của họ thì lại to lớn đồ sộ nên cũng không thể leo lên cây được, nên chỉ đành đi loanh quanh bên ngoài tìm chỗ xem, gấp đến độ vừa đi vừa chửi đổng lên nữa.
Đương nhiên, các binh sĩ này không phải đã tự ý hủy bỏ thời gian huấn luyện của mình, mà họ đã được ba vị phó thành thủ đặc cách cho nghỉ ngơi một lát. Nếu muốn triệt hạ uy phong của Mộ Dung Thiên thì tất nhiên phải có càng nhiều khán giả càng tốt.
Đưa mắt nhìn khắp một lượt, xung quanh đấu trường đông nghịt người, tiếng nhốn nháo ầm ĩ vang vọng khắp không gian, còn trên những thân cây ở bên ngoài cũng lộ ra không ít thân ảnh.
Đối diện với hàng ngàn cặp mắt đang chờ đợi, kẻ đóng vai chính như Mộ Dung Thiên cũng không mấy quan tâm. Hắn xem đám đông trước mắt như không có vậy, lúc này đang ngồi tại một chiếc bàn nhỏ và hai chân gác chéo lên bàn, chậm rãi thưởng thức tách trà Bách Hoa Hương nổi tiếng của Mễ Kỳ Tư, hoàn toàn không có một chút áp lực nào. Dáng vẻ của hắn lúc này phảng phất như không phải mình sắp sửa tỷ võ, mà chỉ là tham gia một buổi hóa trang vũ hội thôi vậy.
- Tới rồi, tới rồi...
Khi Mộ Dung Thiên gần uống xong tách trà thì chợt nghe được tiếng nhốn nháo vang lên. Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đám đông đứng gần cửa bên hông của đấu trường đang dạt ra hai bên, để lộ một lối đi nhỏ, tựa như là đang muốn nhường đường cho ai vậy. Nhìn thấy cảnh đó, Mộ Dung Thiên liền hiểu ngay rằng, đối thủ của mình đã đến rồi.
Ba người Á Luân, Ngả Lược Đặc, và Luân Đạo Phu mỗi người đều dẫn theo một binh sĩ ở phía sau, không cần nói cũng biết đó là binh sĩ trong quân do họ đích thân chọn ra để giao đấu với Mộ Dung Thiên.
Sáu người đi thẳng đến trước mặt Mộ Dung Thiên, ba người phó thành thủ cung kính thi lễ với hắn rồi nói:
- Đại nhân, chúng ta đã tìm được ba người họ.
Sau đó họ lại quay sang ba kẻ đứng phía sau và bảo:
- Các người hãy mau tham kiếm thành thủ và tự giới thiệu mình đi.
- Dạ!
Ba người lập tức ứng lời rồi bước lên dàn thành một hàng ngang.
Người ở bên trái là một Dã Man nhân cao lớn, trên người đầy lông đen, trông chẳng khác nào một con tinh tinh vậy. Gã không cầm binh khí, cũng không ôm quyền bái lễ, chỉ đỉnh đạc xoải bước đi về phía trước hai bước, đất dưới chân cũng run lên không ngớt. Khi còn cách Mộ Dung Thiên chừng một thước thì mới dừng lại, đây chính là lễ tiết chính thức khi thuộc hạ đối diện với cấp trên.
Sau đó, gã quỳ một chân xuống đất. Đây chính là một nghi lễ khác ở trong quân đội, phàm là kẻ bộ hạ thấp hơn thượng ty từ ba cấp trở đi thì đều phải sử dụng loại lễ tiết này để tỏ lòng tôn kính. Dã Man nhân cất giọng vang rền như tiếng hồng chung, nói:
- Thành thủ đại nhân, ta là Phất Nông của sư đoàn 5, chức nghiệp là lực sĩ!
Dã Man nhân tuy không cố tình nói lớn tiếng, nhưng thanh âm vẫn vang dội như thường, sau khi tự giới thiệu tên và chức nghiệp xong thì liền lui xuống. Vừa rồi gã đi theo Á Luân đến đây, xem ra vị phó thành thủ này rất thích dùng thuộc hạ có sức mạnh.
Người tiếp theo là một trung niên nam tử toàn thân mặc hắc y, với đôi lông mày màu xanh. Từ nhãn cầu và nước da, người ta có thể dễ dàng phán đoán ra được chủng tộc của y - chúa tể rừng xanh, một loại chủng tộc thiện dụng nguyên tố Mộc hệ.
- Đỗ Lan Đặc của sư đoàn 2, thích khách!
Tính cách của người này không khác biệt gì với đại đa số các thích khách khác, cũng rất tiết kiệm lời nói như vậy. Y tự giới thiệu còn ngắn gọn hơn cả gã Dã Man nhân Phất Nông nữa.
Người cuối cùng là một nữ ma pháp sư. Nữ nhân dù sao cũng vẫn yêu thích cái đẹp hơn nam nhân nhiều lắm, cho dù có là ma pháp sư thì cũng vậy thôi. Viền mắt của nàng được vẽ một đường thâm, đôi mi cong vút, móng tay cũng để rất dài, trên các móng tay cũng đều được sơn đỏ, trông có vẻ rất tân thời. Nếu nói về tư sắc trời sinh thì nàng đúng là một mỹ nữ, tuy còn xa lắm mới đạt tới hạng cực phẩm mỹ nữ, nhưng nhờ biết cách trang điểm nên nàng ta có một khí chất yêu diễm đặc biệt. Lúc này tay nàng đang cầm một cây trượng ngắn màu bạc, trên đầu trượng có đính một viên băng hoa tinh thạch màu trắng tinh rất mỹ lệ.
Phương thức hành lễ của nữ thuộc hạ có phần khác với nam thuộc hạ, nàng nữ ma pháp sư kia chỉ hơi khom mình một chút, tựa như cung cách triều bái của Thanh triều vậy, rồi cất giọng đầy quyến rũ, nói:
- Thành thủ đại nhân mạnh khỏe! Thuộc hạ là ma pháp sư An Ny, doanh trưởng của doanh 10, sư đoàn 7, và cũng là đội trưởng của ma pháp đoàn, một doanh hoàn toàn độc lập.
Nàng nữ ma pháp sư này đúng là khéo léo hơn hai người trước, hiển nhiên là rất biết lấy lòng thượng cấp, cả việc giới thiệu cũng tường tận hơn đồng đội nhiều. Trong lúc nàng vừa cúi đầu giới thiệu, lại vừa khẽ liếc mắt đá lông nheo với Mộ Dung Thiên, quả là phong tình vạn trượng.
- Mời đứng lên, mời đứng lên!
Mộ Dung Thiên bị cái liếc mắt của nàng làm cho toàn thân tê dại, thiếu chút nữa là mê mẩn thần hồn luôn rồi. Hắn vội quên hết tất cả mà đưa tay ra đỡ nàng đứng dậy, nhưng khi cánh tay đưa ra được nửa đường thì chợt nhớ ra đây là chốn công cộng, lại đang ở trước mặt rất nhiều binh sĩ nên không thể làm mất uy tín được, vì vậy nên hắn khẽ ho khan hai tiếng, rồi làm mặt nghiêm túc, nói:
- An Ny tiểu thư, không cần đa lễ!
- Tạ ơn đại nhân!
An Ny đứng thẳng người lại, sau đó còn làm như vô ý ném về phía Mộ Dung Thiên một nụ cười đầy quyến rũ nữa, khiến cho ánh mắt của tên sắc lang cứ dán lên người nàng suốt. Đối với nam nhân, câu nói: "hoa nhà không bằng hoa dại" quả thật là chân lý bất biến mà.
Ba người bọn Ngả Lược Đặc đứng gần đó nên thấy rõ hết quá trình tự giới thiệu của thuộc hạ, ai nấy cũng đều thầm nghĩ tên thượng cấp này của mình nếu không phải ngông cuồng tự đại thì cũng là một tên sắc quỷ, ngay cả thuộc hạ cũng không bỏ qua, vì vậy mà trong lòng lại tăng thêm mấy phần coi thường hắn.
Lúc này tiếng trống, tiếng kèn vang lên nhộn nhịp cùng với tiếng nhạc du dương, báo hiệu trận đấu sắp sửa khai diễn.
Không khí tại đấu trường lập tức vỡ òa, các binh sĩ đều lớn tiếng hò hét, cùng chờ đợi thời khắc kích động nhân tâm. Vào ngay lúc này đây, bao nhiêu kỷ luật quân đội đều bị vất bỏ sang một bên, những người có mặt tại đấu trường chỉ còn lại đấu khí nguyên thủy đang sôi trào mà thôi.
Mộ Dung Thiên cùng với Phất Nông, Đỗ Lan Đặc và An Ny phân ra đứng ở hai đầu đông tây. Ba người lại một lần nữa ôm quyền hành lễ hạ cấp đối với thượng cấp, rồi nói:
- Đan Ni Tư đại nhân, xin thứ cho chúng thuộc hạ mạo phạm.
Mộ Dung Thiên mỉm cười đáp:
- Không hề chi, tất cả cùng lên đi, các ngươi cứ dùng hết bản lãnh mà tấn công ta, không cần phải ngại.
Thân là thượng cấp, chiếu theo lệ cũ, hắn không thể xuất thủ trước để tránh mang tiếng lấy lớn hiếp nhỏ.
Lúc này tiếng trống, tiếng kèn lập tức đình chỉ. Trong nháy mắt, không khí toàn trường đều im phăng phắc. Đó chính là tiêu chí của việc trận chiến sắp sửa bắt đầu.
Kẻ ra tay trước chính là Dã Man nhân, gã điên cuồng thét lớn một tiếng, giữa không trung tựa như có một tiếng nổ vang rền vậy, tiếp theo đó thì Phất Nông soải bước chạy tới trước. Trước đó khi gã chỉ mới bước đi mà đã khiến cho mặt đất rung động lên rồi, bây giờ còn chạy nhanh tới trước, nên mặt đất càng bị rung chuyển nhiều hơn. Mộ Dung Thiên đang đứng ở giữa đấu trường nên có cảm giác như đang cưỡi thuyền lênh đênh trên đại dương có sóng to gió lớn vậy, cứ bị nhồi lên nhồi xuống mà không thể nào bình ổn thân mình được.
Nếu chỉ lấy trọng lượng cơ thể mà tạo thành hiện tượng này thì tuyệt đối không thể nào, mà đây chính là một tuyệt kỹ của Dã Man nhân, có tên gọi là "Sơn băng địa liệt". Người thi triển sẽ dùng Thổ hệ đấu khí rót xuống chân, rồi phối hợp với quy luật di chuyển mạnh mà tạo ra lực sóng, đạt tới mục đích biến cho mặt đất dưới chân đối thủ không thể lặng yên được. Lực lượng của Dã Man nhân quả là đáng sợ, nhưng tốc độ cũng tương đối chậm. Nếu muốn đánh trúng một đối thủ linh hoạt, vậy thì phương pháp tốt nhất chính là dùng tuyệt kỹ để gây ảnh hưởng đến hành động của đối phương. Tuy nhiên, thông thường thì trí tuệ của Dã Man nhân không được mấy sáng suốt, chẳng những vậy mà trí tuệ còn là rất nhỏ bé nữa. Môn tuyệt kỹ "Sơn băng địa liệt" này có độ khó rất cao, không phải ai cũng dễ dàng luyện được. Xem ra nhân tài do Á Luân chọn ra quả nhiên là hạng người không tầm thường chút nào.
Theo tốc độ chạy của Phất Nông, gã càng chạy nhanh thì sự rung động của mặt đất cũng càng lúc càng kịch liệt hơn. Bên ngoài thân của Phất Nông cũng dần dần lộ rõ một lớp ánh sáng màu vàng, quả nhiên là võ giả tu luyện Thổ hệ. Đấu khí của gã không như của người bình thường, chỉ xuất hiện một tầng mỏng khi tấn công người ta, mà là tăng vọt trong nháy mắt, nhất là độ dày ở phía trước người lại tăng rất nhanh. Không lâu sau, toàn thân Phất Nông được đấu khí bao phủ gấp đôi, đó chính là tuyệt kỹ "Dã Man trùng chàng". Lúc này Phất Nông chẳng khác nào một chiếc xe lửa tốc hành, nếu có bất cứ ai đứng chắn ở trước mặt cũng đều sẽ bị gã húc cho một cú mạnh, đến nỗi xương gãy thịt nát, bay đi xa tới mấy dặm đó chứ. Lực lượng cường đại của lực sĩ chức nghiệp tuyệt đối không phải là danh bất hư truyền.
Người của chủng tộc Dã Man nhân có thể cùng lúc thi triển hai môn tuyệt kỹ này quả thật là rất hiếm. Uy lực của nó to lớn đến nỗi đám binh sĩ đứng quan chiến bên ngoài cũng không hẹn mà cùng hô to kinh hãi, lúc này họ chợt phát hiện ra Phất Nông không phải là đang xông thẳng tới hướng chính diện của Mộ Dung Thiên, mà là gã đang xông về phía bên phải của hắn. Khi mọi người còn không ngừng thắc mắc thì Đỗ Lan Đặc cũng bắt đầu xuất thủ. So với Phất Nông chỉ biết tấn công bừa bãi, chạy bổ nháo bổ nhào lung tung thì thích khách rõ ràng là mẫn tiệp hơn nhiều lắm. Hai chân của y phảng phất như không chạm đất, cứ vọt thẳng về phía trước. Nếu dùng hai chữ "chớp nhoáng" để hình dung tốc độ của y là thích hợp nhất, tuy nhiên, chủy thủ của y vẫn chưa thấy xuất hiện. Mọi người ai nấy cũng đều biết, tập quán của thích khách là ở vào sát na cuối cùng trước khi va chạm với đối phương, khi đó mới phát động một kích như sấm sét, ngay vào lúc mà người ta không nhìn thấy dấu hiệu xuất thủ nào. Điều đó hoàn toàn tương phản với lực sĩ, có như vậy thì mới là xuất kỳ bất ý và đạt được hiệu quả ám sát tốt nhất. Tuy rằng nhìn không ra y có phát động chiêu số gì, nhưng với tốc độ nhanh như thiểm điện và không có cách nào áp chế kia, cùng với Mộc đấu khí màu xanh ẩn hiện ở bên ngoài thân thể của Đỗ Lan Đặc, nhất định đó cũng là một mãnh chiêu chứ chẳng chơi. Thế nhưng, tình trạng của y cũng kỳ quái chẳng khác nào Phất Nông, mục tiêu của Đỗ Lan Đặc cũng không phải là hướng chính diện của Mộ Dung Thiên mà là phía bên trái của hắn.
Mộ Dung Thiên cũng ngạc nhiên không kém gì đám binh sĩ đang quan chiến ở bên ngoài, hắn không rõ trong hồ lô của Phất Nông và Đỗ Lan Đặc đang bán thuốc gì, nhưng hắn có thể khẳng định hành động quái dị này chắc là một loại chiến lược nào đó. Nếu là lúc bình thường, Mộ Dung Thiên nhất định trước tiên sẽ né tránh hai đối thủ tấn công đầu tiên khi khí thế còn đang hừng hực, hoặc giả cũng có thể ra chiêu thử xem bọn họ muốn làm trò quỷ gì, nhưng hiện tại thì hắn không thể làm vậy, vì thân là thượng cấp, nếu như mới ở chiêu đầu mà đã bị bức lui hoặc là bị bức phải ra tay trước, vậy thì sẽ khiến cho đám binh sĩ cười đến rụng răng mà thôi, sau này làm sao mà phục chúng?
Phất Nông và Đỗ Lan Đặc càng lúc càng tiến lại gần, người có nhãn lực cao minh một chút thì rốt cuộc cũng nhìn ra, không biết là do hữu ý hay vô tình, hai người họ hướng theo hai phía trái phải của Mộ Dung Thiên mà chạy, quỹ tích đều đặn và luôn giữ một khoảng cách nhất định. Hai hướng chạy đó kéo dài hai bên, vô hình trung đã vây Mộ Dung Thiên vào giữa, hoàn toàn phong kín hai bên trái phải của hắn.
Ngay khi mọi người còn không hiểu tại sao hai người kia lại chừa ra một lỗ hổng ở hướng chính diện cho Mộ Dung Thiên thì đột nhiên bạch quang hiện ra sáng rực, tới lúc này thì mọi người mới nhớ ra ở trong đấu trường còn một người nữa tồn tại, và người đó cũng có lực tấn công cực mạnh - ma pháp sư!
Hàn khí chợt ập tới, rồi nhanh chóng tỏa ra khắp đấu trường, khiến những binh sĩ yếu kém một chút đều thấy rùng mình.
-.... . Băng Tuyết Thần, xin hãy dùng đôi tay mạnh mẽ của ngài mà đông kết tất cả mọi thứ ở trên đời này - Băng chi bào hao.
Thừa dịp Mộ Dung Thiên đang chú ý vào Phất Nông và Đỗ Lan Đặc, An Ny cũng hoàn thành chiêu ma kỹ cực mạnh của mình. Theo cái vung tay của nàng, một trụ hàn khí thật lớn có đường kính khoảng hai thước ập tới trước, so với tốc độ lao ra từ bạch sắc tinh thạch của thích khách còn nhanh hơn, đồng thời cũng chặn kín lấy phương hướng còn trống còn lại.
Đó mới chính là chiêu thật sự! Rõ ràng An Ny là một vị Băng hệ ma pháp sư rất hiếm thấy, hiển nhiên nàng mới là người có thực lực mạnh nhất trong ba người họ. Hình dạng quyến rũ động lòng người lúc nãy của nàng chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài, nhưng ở tại đấu trường này thì nàng mới đúng là một sát thủ lãnh khốc vô tình.
Bên ngoài của hàn khí trụ có lân quang lấp lóe, điều đó chứng minh rằng trình độ Băng hệ của người thi triển đã đạt đến bậc Băng linh, uy lực rất mạnh, so với Dã Man trùng tràng của Phất Nông hoặc là chiêu thức còn chưa xuất hiện của Đỗ Lan Đặc hẳn là cao minh hơn nhiều. Nếu như Mộ Dung Thiên bị trúng chiêu này, phỏng chừng máu của hắn sẽ bị đông cứng lại và lập tức trở thành băng nhân ngay.
Nếu như lúc trước những người đứng quan chiến còn chưa hiểu được dụng ý của Phất Nông và Đỗ Lan Đặc, vậy thì lúc này sau khi đã nhìn thấy hiểm cảnh của Mộ Dung Thiên thì họ cũng hoàn toàn hiểu rõ mọi việc. Lúc trước, sự phối hợp của hai người kia có tác dụng phong tỏa hai bên trái phải của Mộ Dung Thiên, còn không gian bên trên và phía sau thì cũng bởi vì tốc độ hai bên chênh lệch mà hoàn toàn có thể không tính tới, để rồi ép Mộ Dung Thiên phải đối diện với chiêu mạnh nhất ở trước mặt là Băng chi bào hao. Có rất nhiều người biết vị tân thành thủ này là người tu luyện Hỏa hệ ma pháp, mà Băng hệ thì vừa khéo lại là khắc tinh của Hỏa hệ, do đó nếu lấy hỏa chống lại băng thì đúng là trứng chọi đá, tuyệt đối không thể nào thắng được. Hắn chỉ còn cách đột phá một hướng nào đó để thoát thân mà thôi, nhưng xem ra, lúc này Phất Nông và Đỗ Lan Đặc đang đạt tới trạng thái đỉnh điểm, quả là rất khó chọc vào. Dù họ không thể hoàn toàn ngăn chặn Mộ Dung Thiên được, nhưng chỉ cần bức hắn trở lại phạm vi tấn công của băng trụ là đủ rồi. Xem ra trận cước này của ba người họ đã được huấn luyện rất kỹ càng, sự phối hợp chặt chẽ cùng với việc nắm bắt thời cơ đều rất khéo léo, không sai chạy chút nào.
Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Mộ Dung Thiên ngay trong chiêu thứ nhất này sẽ phải bị thiệt thòi, nếu xui xẻo hơn thì còn lập tức bị thua trận nữa đó chứ. Thế nhưng đột nhiên tên sắc lang ngửa mặt lên trời mà cười thật lớn, rồi khi tiếng cười còn chưa dứt, hắn liền phóng thẳng vào phía băng trụ đang ở trước mặt. Hành động đó đã vượt qua khỏi dự đoán của mọi người, ngay cả Phất Nông và Đỗ Lan Đặc cũng khá bất ngờ. Nếu như Mộ Dung Thiên lùi về phía sau, vậy thì bọn họ tự tin là nhờ vào tốc độ đang đạt đến đỉnh điểm của mình có thể truy đuổi và bức hắn trở về phạm vi ảnh hưởng của băng trụ, nhưng không ngờ hắn lại chọn lao tới trước. Tốc độ của Phất Nông và Đỗ Lan Đặc cũng rất nhanh, vậy mà chỉ nghe "vèo" một tiếng thì bóng ảnh của Mộ Dung Thiên đã mất tăm, khiến cho thế công của hai gã đều cùng lúc thất bại.
Tuy tránh được hai đối thủ, nhưng những người quan chiến đều không cho rằng hành động đó của hắn là thông minh, trái lại, nó còn rất là ngu xuẩn nữa, bởi vì chỉ trong một sát na thôi, băng trụ đã ập tới trước mặt Mộ Dung Thiên rồi, muốn tránh cũng không tránh được. Khi không lại chọn đối diện với đòn tấn công mạnh nhất, và lại có ưu điểm khắc chế linh lực của mình, ai nấy cũng đều nghĩ Mộ Dung Thiên đã điên rồi nên mới có hành vi "chó bị dồn đến chân tường thì nhảy rào". Nhìn bộ dáng cười lớn đầy cao hứng của hắn, đã không lùi mà còn tăng thêm tốc độ để tiến về phía băng trụ, người ta không khỏi nghi ngờ tự hỏi, không biết vị tân thành thủ này có phải là có ham mê biến thái thích bị ngược đãi hay không nữa.
Thế nhưng đáp án cho mọi người lập tức được phơi bày ra trước mắt. Lúc này có một luồng nhiệt khí nóng kinh người đang tỏa mạnh ra ngoài. Mới không lâu trước đó thì khắp nơi trong đấu trường đều ngập tràn hàn khí, giờ đây thì hàn khí nhanh chóng bị xua tan, những binh sĩ có thực lực yếu kém liền cảm thấy bản thân mình tựa như đang đứng ở trong núi lửa vậy, mồ hôi tuôn ra dầm dề, lập tức cảm thụ được thời khắc có khí hậu lạnh và nóng trong cùng một lúc rất hiếm hoi này.
Toàn thân Mộ Dung Thiên được bao trùm trong hỏa diễm không ngừng bốc lên ngùn ngụt, hắn quát lớn:
- Liệt diễm phần thiên!
Tiếp theo đó, từ bàn tay của hắn có một hỏa trụ thật lớn cũng giống như băng trụ của An Ny vậy, phun thật mạnh về phía trước, thế là băng trụ và hỏa trụ va chạm thật mạnh vào nhau.
- Xèo, xèo xèo!
Tình trạng "trứng chọi đá" trong tưởng tượng của mọi người đã không hề xảy ra, mà cứ dựa vào những tiếng xèo xèo đang vang lên kia, từng luồng từng luồng hơi nước màu trắng không ngừng bốc lên từ chỗ băng và hỏa giao nhau. Băng biến thành hơi nước! Nhất thời toàn bộ đấu trường đều bị hơi nước che lấp cả, thân ảnh của bốn người ở trên đài cũng không còn rõ ràng nữa, chỉ có băng trụ và hỏa trụ với màu sắc khác hẳn nhau đang giằng co tại chỗ mà thôi.
- Thanh hỏa diễm!
An Ny đại kinh thất sắc! Dù cho nàng không nhìn rõ được màu sắc của ngọn lửa ở trên tay Mộ Dung Thiên là màu gì, nhưng căn cứ vào sự hiểu biết với nguyên tố tương khắc là Hỏa, nàng có thể khẳng định đó chính là thanh hỏa diễm, bằng không thì nó đã không thể làm tan chảy băng trụ của nàng rồi.
Giữa hai nguyên tố tương khắc, không phải lúc nào chúng cũng tuyệt đối tương khắc nhau, mà chỉ là tương đối thôi. Nếu đôi bên có số lượng linh lực ngang nhau, vậy thì Hỏa hiển nhiên sẽ không thể chống lại băng được, nhưng nếu tố chất của Hỏa đủ cao, lực lượng đủ nhiều, vậy thì đôi bên sẽ cân bằng, tình trạng đó cũng giống như thanh hỏa diễm của Mộ Dung Thiên và băng linh của An Ny bây giờ vậy.
Phất Nông và Đỗ Lan Đặc vốn tưởng rằng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng lúc này nhìn thấy tình trạng trước mắt thì cũng không khỏi ngẩn người ra; tuy nhiên, bọn họ đều là những người đã từng trải trăm trận, nên phản ứng cũng rất nhanh nhẹn. Tuy thế xông tới không thể thu lại được, nhưng đó cũng là cơ hội để cho Đỗ Lan Đặc biểu hiện khinh thân thuật cao minh của một kẻ thích khách, y lập tức xử ra một chiêu "Yến tử bái vĩ" rất đẹp mắt, toàn thân đảo ngược một vòng, nhờ vậy mà tiết kiệm được không ít thời gian. Còn Phất Nông thì không có biện pháp nào khác, "Dã Man trùng chàng" của gã lấy "lực" làm chủ chứ không phải là xảo, nên chỉ có thể dùng hết sức để hãm tốc độ lại mà thôi. Tuy nhiên, gã cũng thông minh hơn những kẻ Dã Man nhân bình thường khác một chút, gã đạp mạnh hai chân xuống sàn đấu, khiến cho đất đá ngập lên đến tận đầu gối, dùng lớp đá rắn chắc đó để tạo ra sức cản lớn; tuy vậy, gã cũng bị trượt đi một đoạn dài tới hơn ba mươi thước thì mới dừng lại được, qua đó cũng đủ thấy "Dã Man trùng chàng" mạnh đến dường nào.
Nhờ có da thô thịt dầy và cả đấu khí hộ thân, Phất Nông không bị hề hấn gì. Đợi sau khi toàn thân đã dừng hẳn lại, gã lập tức rút hai chân từ trong đống đá sỏi ra, không có nơi nào bị trầy trụa tí gì, thế là gã lại hùng hổ tiếp tục lao về phía Mộ Dung Thiên. Tuy nhiên, bởi vì tốc độ chênh lệch quá lớn, thời gian cũng không đồng đều, một trước một sau, nên gã và Đỗ Lan Đặc cũng không thể nào phối hợp khắng khít như trước được nữa.
Nhìn thấy hai đồng bọn đang trở lại tiếp ứng cho mình, tâm tình của An Ny cũng trấn định trở lại. Nàng nở nụ cười thật tươi, hiện nay tuy Mộ Dung Thiên dùng "Liệt diễm phần thiên" để chống lại "Băng chi bào hao", nhưng hắn vốn không có cách để phân thân, chỉ cần Đỗ Lan Đặc lao đến kịp thì thắng bại trong gang tấc sẽ thuộc về phe mình ngay.
Thế nhưng sự tính toán của nàng đã thất bại, bởi vì màu sắc của ngọn lửa ở trong tay Mộ Dung Thiên đột nhiên đổi màu, từ xanh sang tím, tuy chỉ là màu tím nhạt, nhưng màu tím đẹp mắt đó rõ ràng là thật một trăm phần trăm.
- Tử hỏa diễm!
An Ny kêu lên thất thanh, lúc này nàng không chỉ là kinh ngạc thôi, mà trong lòng còn tràn ngập hoảng sợ nữa. Thanh hỏa diễm vốn đã là một cảnh giới rất cao rồi, còn tử hỏa diễm thì lại còn cao hơn một bậc nữa.
Băng trụ của Băng chi bào hao chợt tựa như chú chuột con gặp phải mèo vậy, lập tức tan tác như chim vỡ tổ, ngay cả nửa giọt nước cũng không sót lại tí nào, tất cả đều bị đun khô thành không khí hết.
Hỏa trụ với tử diễm hỏa sau khi phá tan sự trở ngại của Băng chi bào hao, nó liền mang theo sóng nhiệt kinh người lao vọt tới trước, mà điều đáng sợ nhất là ở trên mặt đất, những nơi mà nó đã đi qua, bao nhiêu đá đều bị nướng thành màu vàng khét hết.
An Ny hoa dung thất sắc, lúc này nàng phải dốc toàn lực mà chống cự với Mộ Dung Thiên, một kẻ mà mới cách đây không lâu ai cũng tưởng là đã bị lâm vào khốn cảnh. Hiện nay nàng đang rơi vào tình thế không thể tránh né, bởi vì nếu như lập tức dừng "Băng chi bào hao" lại thì sẽ dẫn đến việc ma lực xung đột, tất sẽ có nửa giây không thể động đậy được. Trong lúc cao thủ giao chiến, thời gian nửa giây cũng đủ lắm rồi, lúc đó tử hỏa diễm vô tình sẽ nuốt chửng lấy nàng, đến lúc đó dù nàng không chết thì cũng sẽ bị trọng thương, thậm chí cả khuôn mặt diễm lệ cũng sẽ hoàn toàn bị hủy đi.
Nữ nhân, nhất là mỹ nữ, nếu một khi đã bị hủy dung thì quả thật sống không bằng chết. Nhìn Tử hỏa trụ càng lúc càng áp sát, rốt cuộc thì cả một người từng trải trăm trận, kinh nghiệm phong phú như An Ny mà cũng phát thét lên thất thanh:
- Aaaaaaaaaaaaa..........
Trong tiếng thét đó, ngoài sự sợ hãi ra, người ta còn nghe được cả tiếng tuyệt vọng không thể nào che giấu được. Mộ Dung Thiên có thể dừng tiếp lực cho "Liệt diễm phần thiên", nhưng Hỏa trụ đã phát ra kia thì không thể thu hồi lại được nữa rồi.
Những khán giả ở dưới đài thấy tình cảnh trước mắt thì đều cho rằng Mộ Dung Thiên muốn hạ thủ vùi hoa, nên ai nấy đều kìm lòng không được mà cùng la hoảng lên. Đương nhiên, nếu là những người hiểu rõ Mộ Dung Thiên thì sẽ biết rằng hắn sẽ không bao giờ làm một chuyện tàn nhẫn như vậy. Lúc này hắn chỉ mỉm cười, nắm tay mở ra thành chưởng, rồi nhanh chóng vỗ lên Tử hỏa trụ đang áp tới trước mặt An Ny, thế là kỳ tích chợt phát sinh, từ một hỏa trụ lập tức chia ra thành năm hỏa trụ, chúng rẽ hướng và bay sát qua bên cạnh An Ny, trông tựa như một cái đấu và chụp lấy nàng, còn tốc độ thì cũng chậm đi rất nhiều.
Mộ Dung Thiên hiên ngang khống chế được hỏa diễm, rồi cất giọng đầy phong độ, nói:
- An Ny tiểu thư, xin mời tự động hạ đài nhé.
An Ny không còn cách nào hơn là nhảy lùi ra sau. Hỏa đấu của Mộ Dung Thiên khóa chặt các lộ tuyến khác trừ phía sau. Nếu muốn đột phá các hướng khác mà đi thì nguy cơ sẽ rất lớn, vì tử hỏa diễm rất khó ứng phó, vì vậy mà nàng không muốn lấy dung mạo của mình ra đánh cuộc. Vả lại, An Ny cũng hiểu rõ Mộ Dung Thiên đã lưu tình rồi, nếu không thì kết quả của mình sẽ rất thảm, do đó mà nàng không muốn bị mất mặt thêm, lập tức theo thế bức của hỏa đấu mà rời khỏi đấu trường, y theo quy tắc mà nhận thua.
Sau khi nhảy xuống đài đấu, nàng lập tức ra lệnh cho đám binh sĩ đứng ở hàng đầu:
- Ta ra lệnh cho các ngươi lập tức rời khỏi chỗ này, không được chậm trễ.
Tuy mệnh lệnh của An Ny khá là đột ngột, nhưng đám binh sĩ đó có tính kỷ luật rất cao, thế là chúng lập tức theo lời nàng mà phân tán ra xa xa. Không lâu sau, chúng liền hiểu ra nguyên do khiến cho An Ny phải hạ lệnh như vậy, bởi vì theo sau tử diễm hỏa là những tiếng két két vang lên, cả một góc kết giới phòng ma thú cũng bị thiêu chảy ra, một số hoa lửa rơi xuống đất. Đám binh sĩ vừa phân tán lúc này đều há hốc kinh ngạc nhìn vào chỗ mình đứng lúc nãy bây giờ đã biến thành một cái hố to, nếu như lúc nãy mình không kịp phân tán thì bây giờ đã biến thành than hết rồi, vừa nghĩ tới đó thì ai nấy cũng đều đổ mồ hôi như mưa.
Lúc này Đỗ Lan Đặc rốt cuộc cũng hoàn thành một vòng đảo ngược, nhưng mọi chuyện đã quá trễ, sự uy hiếp lớn nhất của Mộ Dung Thiên đã bị diệt trừ, nên hiện nay hắn đang rất nhàn hạ. Đỗ Lan Đặc thấy không ổn, nhưng y vẫn kiên trì tiếp tục tấn công, bởi vì y cho rằng Mộ Dung Thiên vừa tốn một lượng lớn linh lực để xử dụng tuyệt kỹ, bây giờ hẳn là lúc hắn tạm thời bị khô kiệt mà chưa thể lập tức khôi phục lại như trước, như vậy thì vẫn còn một tia cơ hội.
Thanh chủy thủ của y từ lúc đầu vẫn được ẩn giấu ở một nơi nào đó, rốt cuộc thì bây giờ cũng xuất hiện, thì ra nó được giấu ở trong tay áo. Đã không xuất hiện thì thôi, nhưng một khi đã xuất hiện thì thế tựa sấm sét. Đầu tiên Đỗ Lan Đặc tạo ra tư thế của thích khách, hai tay ôm chủy thủ và giơ lên cao quá đầu, thân thể trượt đi song song với mặt đất, thanh mộc khí từ người y tỏa ra không ngớt, người và chủy thủ dung hợp tại một chỗ rất hoàn mỹ. Từ ngoài nhìn vào chỉ thấy toàn thân y giống như một con mãng xà màu xanh thật lớn, há chiếc miệng rộng và thò chiếc lưỡi độc ra ngoài, nhắm hướng Mộ Dung Thiên mà lao tới.
- Xích!
Thanh xà nuốt chửng Mộ Dung Thiên vào bụng. Nói chính xác hơn, đó là thanh mộc khí ở trên người Đỗ Lan Đặc đi qua chủy thủ mà phủ trùm lấy Mộ Dung Thiên vào trong. Khi Mộc linh vừa chạm với cơ thể Mộ Dung Thiên, nó lập tức phát ra năng lực xâm lấn rất mãnh liệt, nó tựa như bầy đĩa ùn ùn chui vào bên trong cơ thể của Mộ Dung Thiên, nhưng không phải chỉ có một, hai cổ lực lượng, mà là khắp nơi trên toàn thân Mộ Dung Thiên đều có Mộc linh cùng lúc gây khó dễ, đó mới thật sự là đáng sợ.
Đỗ Lan Đặc thấy tình thế trước mắt thì cực kỳ vui mừng, xem ra lúc nãy đối phương đã tốn hao rất nhiều linh lực để khiến cho liệt diễm bốc rực trời. Ý nghĩ đó vừa mới manh nha lóe lên ở trong đầu y thì đột nhiên thanh chủy thủ đang cầm trong tay đã bị chế trụ rồi.
- Không thể nào!
Đỗ Lan Đặc trợn mắt thật lớn nhìn trừng trừng vào Mộ Dung Thiên, dáng vẻ của hắn tựa như là không có việc gì xảy ra vậy, điều đó khiến y thật không dám tin tưởng vào đôi mắt của mình nữa.
Ngay từ thuở hắn chỉ vừa mới học được ít nhiều ở học viện, khi đó Mộ Dung Thiên đã tiếp được một kích của ảnh cấp thích khách, sau đó, trong buổi đại hội luận võ, hắn cũng đã từng đấu qua với Ốc Thập Lạp Cơ, vì vậy nên hắn biết rõ trong người mình có một cổ lực lượng rất đặc biệt, và nó chính là khắc tinh của Mộc hệ. Đỗ Lan Đặc dù có mạnh tới cỡ nào nhưng so với "Không gian phong tỏa" của ảnh cấp thích khách mà ngày trước Mộ Dung Thiên đã gặp phải thì vẫn còn kém xa nhiều lắm. Huống chi, gần một năm nay, Mộ Dung Thiên đã tiến bộ thần tốc, không còn yếu kém như xưa nữa.
Kỹ năng Mộc hệ của Đỗ Lan Đặc khi mới nhìn thoáng qua thì rất kinh khủng, nhưng đó chỉ là dựa vào tính xâm lược để khống chế đối thủ, còn bản chất công kích vật lý thì lại có giới hạn chứ không hề cải biến, vì vậy mà Mộ Dung Thiên mới bạo gan đứng yên lãnh trọn lấy chiêu số tưởng chừng như rất khủng bố ấy. Kết quả là không có gì bất ngờ xảy ra, theo sự tiến bộ từng ngày của chủ nhân mà Hoạt tính hộ thể đấu khí cũng càng mạnh hơn, lúc này nó đã hoàn toàn phá hủy luồng ngoại lực xộc vào cơ thể Mộ Dung Thiên, tức Mộc linh.
- Không có chuyện gì là không có khả năng cả, ha ha ha!
Trong tiếng cười lớn, Mộ Dung Thiên dùng linh lực cực mạnh nắm chặt lấy cánh tay của Đỗ Lan Đặc, rồi nhắm về phía Phất Nông lúc này đang dùng lại hai chiêu "Sơn băng địa liệt" và "Dã Man trùng chàng" mà ném y đi.
Chiêu vừa rồi của Đỗ Lan Đặc đã được y dùng toàn lực mà thi triển, nên trong nhất thời không thể lấy lại sức, còn tay thì lại bị Mộ Dung Thiên sử dụng linh lực kiềm chế, do đó mà y cũng không thể linh hoạt như ngày thường được. Lúc này y chỉ có thể mở to đôi mắt mà nhìn cái bóng đồ sộ đang lao tới trước mặt, càng lúc càng to dần.
Khi thấy kẻ đang "bay" tới chính là đồng bọn chứ không phải địch nhân, tình huống này quả thật rất đặc biệt, hiển nhiên đã khiến cho gã Dã Man nhân phản ứng chậm chạp liền giật mình kinh hãi. Gã vội vàng thu bước, thế nhưng Dã Man trùng chàng không phải nói thu là thu, đến cuối cùng thì Phất Nông cứ thế mà đụng ầm vào Đỗ Lan Đặc, không một chút lưu tình. Tên thích khách đáng thương lập tức hộc máu đầy miệng, thân thể cũng cong lại như con tôm, sau đó thì tựa như một viên pháo đạn bay ra khỏi nòng súng và bay tuốt ra khỏi đấu trường luôn.
- Xin lỗi, ta không cố ý....
Phất Nông luống cuống tay chân, vội lên tiếng giải thích. Chỉ tiếc rằng Đỗ Lan Đặc không thể nghe được, bởi vì y đã bị hôn mê bất tĩnh.
Mộ Dung Thiên chỉ vào Phất Nông, cười hì hì, nói:
- Đừng vội, anh bạn cao to, lập tức sẽ đến lượt ngươi thôi.
Vì thấy Mộ Dung Thiên sử dụng kế gian trá, khiến cho mình đánh lầm đồng bọn bị thương, Phất Nông nhất thời giận dữ và quên mất tôn ty trên dưới, gã điên cuồng thét lớn:
- Ta phải giết ngươi!
Lúc này gã đang cách Mộ Dung Thiên rất gần nên không thể sử dụng Dã Man trùng chàng được nữa. Tuy nhiên, gã lại có tuyệt chiêu khác dùng để đánh cận chiến. Thế là gã vươn hai bàn tay to lớn, linh lực phóng ra cấp tốc khiến nó to lên gấp bội, phảng phất như Cự Linh chưởng vậy, sau đó thì gã nhắm về phía Mộ Dung Thiên mà vỗ thẳng tới.
"Dã Man đại thủ ấn" tuy không bằng "Dã Man trùng chàng" là một chiêu phải dùng hết toàn thân đấu khí để thi triển, nhưng nó cũng là một chiêu tuyệt kỹ có uy lực rất lớn của lực sĩ.
Mộ Dung Thiên không tránh không né, cũng quát lên một tiếng thật lớn, linh lực lập tức như nước vỡ đê tuôn ra ào ạt, trong nháy mắt đã đạt tới đỉnh điểm. Chiêu này hắn hoàn toàn chỉ dùng tới lực lượng thuần túy chứ không có tính chất nguyên tố đặc biệt nào cả. Trên cánh tay của Mộ Dung Thiên nổi vồng toàn gân xanh, nắm tay nhỏ bé, vậy mà lại dám nghênh tiếp cự chưởng của gã Dã Man nhân mà không chút sợ sệt.
- Ầm, ầm!
Trong tiếng nổ lớn, Phất Nông cũng rơi vào tình trạng y hệt như Đỗ Lan Đặc vậy, toàn thân gã lập tức bị bắn mạnh về phía sau, cả một thân thể to lớn như vậy mà bay thẳng về phía đám binh sĩ đang ngồi quan chiến. Trong nhất thời, đám binh sĩ ngồi gần đó đột nhiên trở nên rất hỗn loạn, tay chân luống cuống đưa ra để đỡ lấy thân thể to lớn từ trên không rơi xuống đó.
- Rắc rắc!
Chỉ nghe mấy tiếng xương gãy vang lên, ít nhất là có ba gã binh sĩ bị chấn gãy xương, bọn họ không thể nào đánh tan được cự lực tàn dư từ thân thể của Phất Nông. Cuối cùng thì gã rơi phịch xuống đất, rên lên mấy tiếng đau đớn, dù cho gã có mạnh tới cỡ nào thì lúc này cũng không thể bò dậy được nữa. Trong số khán giả quan chiến cũng có mấy vị là thần quan nên lập tức chạy tới chữa trị thương thế cho gã.
Lại nói trận đấu vừa rồi tưởng như thời gian rất lâu, nhưng kỳ thật chỉ có ba hiệp mà lại như tia lửa chợt lóe lên mà thôi. Ngoài An Ny là người bị bức phải rời khỏi sàn đấu, còn lại hai người kia thì đều tạm thời mất đi năng lực hành động. Tuy rằng nguyên nhân trọng yếu là do đánh giá thấp đối thủ mà tạo thành chiến thuật sai lầm, nhưng cứ lấy ba phương diện là tử hỏa diễm, việc lãnh trọn thanh mãng mà không bị hề hấn gì, cùng với việc lấy cứng chọi cứng với Phất Nông vốn nổi danh là đại lực sĩ thì ai nấy cũng đều hiểu được chuyện Mộ Dung Thiên thắng trận cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Điều đó quả thật không ai có thể phủ nhận được.
Đám binh sĩ nhìn ba vị trưởng quan của mình, kẻ thì sững sờ, kẻ thì bất tĩnh nhân sự, kẻ thì đang nằm rên rỉ, tất cả đều hoàn toàn mất đi phong độ bừng bừng của mọi ngày; sau đó, họ lại đưa mắt đổ dồn lên trên người Mộ Dung Thiên. Trong nhất thời, toàn bộ đấu trường đều im phăng phắc, không một chút tiếng động nào.
Những kẻ mà lúc trước đã từng hoài nghi Mộ Dung Thiên là người ngu xuẩn thì lúc này mới phát hiện ra mình mới chính là kẻ mười phần ngu xuẩn. Vị tân thành thủ này tuyệt đối thông minh hơn trong tưởng tượng của họ gấp trăm ngàn lần, mạnh hơn cũng gấp trăm ngàn lần.
← Ch. 289 | Ch. 291 → |