Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Thần - Chương 095

Thiên Thần
Trọn bộ 497 chương
Chương 095: Đùa bỡn
0.00
(0 votes)


Chương (1-497)

Siêu sale Lazada


Một đường hướng đông, mãi đến tận vị trí cửa thành thành Đông. Diệp Vô Thần vẫn không quay về, mà trực tiếp ra khỏi thành. Bước ra cửa thành chưa được bao xa, Diệp Vô Thần nhếch mép, Vô Thần lực toàn bộ thúc động, thân thể nhất thời vút ra thành một luồng bạch ảnh, dùng tốc độ kinh người lao vùn vụt điên cuồng về phía trước, khiến người đi đường ở xung quanh sợ đến trợn mắt há mồm.

Tốc độ lúc này của Diệp Vô Thần đủ để xưng là kinh thế hãi tục. Nhưng Đào Bạch Bạch thân là đệ nhất sát thủ, không thiếu hụt nhất chính là tốc độ, y sau phút kinh ngạc trong nháy mắt, thân thể tương tự cũng mang theo một dải bạch ảnh vút về phía trước, tốc độ hoàn toàn không dưới Diệp Vô Thần. Mặt đất khô hanh bị bám theo một trận cát bụi mịt mùng.

Đằng sau, bốn sứ Phong Hoa Tuyết Nguyệt theo đuôi ở xa xa toàn bộ chấn kinh liếc mắt nhìn nhau, giọng kinh ngạc nói:

- Nhanh quá!

Các nàng không có thời gian chần chừ, dụng hết khả năng tăng tốc độ của mình lên lớn nhất, đuổi theo hướng bọn họ đi. Chỉ là khoảnh cách với họ lại chỉ có thể càng kéo càng xa.

Đào Bạch Bạch biết mình thực ra đã bại lộ, vậy thì hiện tại duy nhất cần làm chính là đuổi theo hắn, rồi giết chết hắn.

Diệp Vô Thần quay đầu nhìn, trong lòng hơi run sợ:

- Nhanh quá!

Hai bạch ảnh một trước một sau, đuổi theo ngang sức ngang tài. Diệp Vô Thần tự biết mình bởi nguyên nhân có Vô Thần Quyết mà có tốc độ không thua Đào Bạch Bạch, nhưng nếu đối kháng chính diện, gần như là chịu không nổi một đòn. Hơn nữa một mực tăng tốc độ lên lớn nhất, Vô Thần lực mau chóng tiêu hao, kẻ đầu tiên kiên trì không nổi cũng đương nhiên là hắn.

Diệp Vô Thần như một cơn gió nhẹ, Đào Bạch Bạch thì như một làn khói mỏng. Diệp Vô Thần kinh ngạc với tốc độ của Đào Bạch Bạch, Đào Bạch Bạch tuy vẫn khuôn mặt người chết đó, nhưng trong lòng không thể nghi ngờ càng kinh ngạc gấp trăm lần Diệp Vô Thần.

Y vẫn luôn cho rằng Thiên Long Quốc ngoại trừ Kiếm Thần đã mai danh ẩn tích kia, đã không còn có ai có thể đối chọi tốc độ với y. Nhưng hôm nay không chút phòng bị lại gặp được, hơn nữa đối phương còn là một thanh niên chưa đầy hai mươi. Y đã phát huy tốc độ đến cực hạn nhưng vẫn không thể kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Đào Bạch Bạch thực ra không phải tên là Đào Bạch Bạch, y không phải họ Đào (cây đào), bởi vì Thiên Thần đại lục không hề có họ này, mà là họ Đào. Phụ thân của y đương nhiên cũng họ Đào, tên gọi Đào(cây đào) Thái Lang...À, hẳn là Đào Thái Lang.

Có điều do sở thích mắc ói của một người tốt tên Hỏa Tinh Dẫn Lực (tác giả - DG), nên y vẫn tên là Đào Bạch Bạch.

Tốc độ của hai người nhanh xiết chừng nào, không quá bao lâu đã chạy xa hơn hười dặm. Nơi đây vô cùng hoang vắng, xung quanh không có bất kỳ dấu vết người đi đường nào cả. Mà phía trước Diệp Vô Thần toàn là màu xám, rõ ràng là khu Hắc Thụ Lâm khiến ai nấy đều chùn bước kia. Dùng tốc độ nhanh nhất chạy được khoảnh cách xa như thế, hắn rốt cuộc bắt đầu có chút cảm giác mỏi mệt.

Bước chân Diệp Vô Thần trong khoảnh khắc bước vào Hắc Thụ Lâm chợt khựng lại, sau đó xoay người nhìn về phía Đào Bạch Bạch vẫn luôn đuổi theo đằng sau hắn hít bụi. Như hắn dự liệu, Đào Bạch Bạch không lao thẳng về phía hắn, mà là dừng lại ở trước hắn mười thước, lạnh mắt nhìn nhau.

Sát thủ chân chính tuyệt không nên bộc lộ thân hình của mình, mà hẳn nên ẩn trong chỗ tối, một chiêu tất sát, nếu một chiêu không trúng thì lủi xa ngàn dặm, tuyệt không chần chừ.

- Ngươi không phải là một sát thủ hợp cách. –Diệp Vô Thần mỉm cười nói, vẻ mặt hờ hững, không có bất kỳ vẻ nóng ruột hay sợ hãi nào:

- Thứ nhất, chưa tra rõ hoàn toàn chi tiết mục tiêu đã tùy tiện ám sát, có đôi khi sẽ không phải là ám sát, mà là tiễn mạng. Thứ hai, ngươi lúc nãy nên thừa dịp lúc ta dừng lại không chút do dự đột kích, nhưng ngươi lại dừng lại, hiển nhiên, tâm ngươi đã loạn, lòng tin đã mất. Sát thủ coi trọng chính là sạch sẽ lưu loát, mà ngươi hiện giờ đã có chút ngập ngừng không chắc chắn.

Đối mặt với một kẻ có tốc độ sánh ngang với mình, lúc này Đào Bạch bạch làm sao có thể yên lòng được. Bởi vì có thể có tốc độ như thế, thực lực của hắn thật sự chỉ có như mình được biết ư?

Hoặc là, năng lực của hắn chỉ biểu hiện trên tốc độ?

- Thứ ba, đáng thương cho ngươi được xưng là đệ nhất sát thủ, có lẽ ngay cả bị người ta coi làm vật hy sinh cũng không biết. Nếu như ngươi biết sư phụ của ta là Kiếm Thần, ngươi còn có thể chạy tới ám sát ta ư?

- Cheng -Đào Bạch Bạch từ từ rút thanh kiếm đeo bên hông mình. Thân kiếm hiện lên hầu như là màu bạc chói mắt, rất ngắn, rất gọn. Trong tích tắc ra khỏi vỏ, Diệp Vô Thần loáng thoáng ngửi thấy một mùi máu tanh cay mũi. Đây là vũ khí giết chóc dính quá nhiều máu tươi mới có thể tạo ra.

- Đào Bạch Bạch ta, chưa từng sợ bất kỳ ai, nếu ngươi đã trở thành mục tiêu của ta, ngươi... ắt phải chết! –Bờ môi khô quắt mấp máy, bật ra thanh âm không lưu loát khủng bố dị thường. Đây là một người rất hiếm khi nói chuyện, ngậm miệng không nói trong thời gian quá dài khiến cơ trên mặt y đều trở nên cương cứng rõ ràng.

- Thứ tư, ngươi không nên mở miệng nói chuyện. Diệp Vô Thần rất ngán ngẩm lắc đầu:

- Cũng không biết cái danh đệ nhất sát thủ của ngươi làm thế nào làm ra. Ngươi tuy có thực lực tung hoành Thiên Long Quốc, nhưng cũng không thể do đó mà tự cao tự đại, ngay cả sự bình tĩnh cẩn thận cơ bản nhất của sát thủ ngươi đều không cần, ngươi như vậy sớm muộn có một ngày sẽ thiệt thòi lớn...

Đường đường đệ nhất sát thủ không ngờ lại bị mục tiêu ám sát giảng giải luyên thuyên không ngừng ở ngay trước mặt, cơ nhục trên mặt Đào Bạch Bạch hơi giật giật một cái, y vừa muốn động thủ lại phát hiện Diệp Vô Thần chậm chạp móc từ trong ngực ra vài quả cầu nhỏ màu đen, sau đó vênh váo nói:

- Biết vì sao ta chẳng sợ ngươi không? Bởi vì ta có Lôi Chấn Tử của Hoa gia, đệ nhất sát thủ như ngươi có mạnh hơn đi chăng nữa, trúng một Lôi Chấn Tử của ta cũng sẽ bị nổ chết không toàn thây, hắc hắc...

Sắc mặt Đào Bạch Bạch vẫn như thường, ánh mắt nhìn về phía Diệp Vô Thần hệt như đang nhìn một thằng ngốc.

Diệp Vô Thần đắc ý mà gian trá bật cười:

- Sao rồi, bây giờ biết sợ rồi à? Nhưng đã muộn, dám tới ám sát bổn thiếu gia, ngươi cho rằng ngươi hôm nay còn có thể sống sót trở về Thiên Sát Các của ngươi ư!

Trong khi nói chuyện, Diệp Vô Thần bỗng xuất thủ, tay phải quẳng một quả Lôi Chấn Tử 'vèo' một tiếng bay về phía Đào Bạch Bạch 'không hề phòng bị'. Đào Bạch Bạch hơi nghiêng đầu, quả Lôi Chấn Tử kia gần như bay sượt qua tai y. Tiếp đó, đằng sau y vang lên 'Ầm' một tiếng nổ mạnh, mặt đất bị nổ bụi bay mù mịt.

Quả Lôi Chấn Tử thứ hai của Diệp Vô Thần theo sát tới, đập chính diện lên vị trí ngực của Đào Bạch Bạch. Lại 'Ầm' một tiếng, Diệp Vô Thần còn chưa kịp hoan hô thì đã trợn tròn mắt. Bởi vì Đào Bạch Bạch mặt vẫn lạnh tanh đứng đó, chân không hề lui ra một phân nào, Lôi Chấn Tử có thể nổ tung mặt đất thành một cái hố lớn không ngờ ngay cả y phục của y đều không tổn hại mảy may, càng đừng nói tổn thương đến cơ thể y.

Vụ nổ của Lôi Chấn Tử đối với người thường mà nói là trí mạng, nhưng đối với Thiên cấp cao thủ mà nói gần như không khác gì gãi ngứa. Bởi vì chỉ cần Thiên cấp cao thủ nguyện ý, hoàn toàn có thể chế tạo ra lực phá hoại vượt xa gấp trăm lần Lôi Chân Tử. Chẳng hạn như 'Cấm Hỏa – Phần Tẫn Bát Hoang' của Lâm Viêm, có thể khiến mọi thứ chung quanh trong phạm vi trăm mét hóa thành tro bụi. Đây là việc một ngàn quả Lôi Chấn Tử cũng không làm được.

Đừng nói là Đào Bạch Bạch, cho dù là Diệp Vô Thần dưới tình huống có ý thức phòng ngự cũng sẽ không bị Lôi Chấn Tử tổn thương đến.

Vẻ mặt Diệp Vô Thần đầy kinh ngạc, không dám tin tưởng lại ném ra một quả Lôi Chấn Tử. Vẫn như trước, quả Lôi Chấn Tử đó còn chưa chạm đến y phục của Đào Bạch Bạch thì đã nổ mạnh dưới một lớp lồng khí vô hình ngăn trở, vẫn không hề tổn thương y mảy may nào.

Vẻ mặt Diệp Vô Thần rõ ràng trở nên hoảng loạn, chưa từ bỏ ý định liên tiếp ném ra hai quả, một trước một sau bay về phía Đào Bạch Bạch, đồng thời chân hắn lui về sau một chút, sau đó bổ nhào xuống mặt đất.

Ầm...

Cái thứ được gọi là Lôi Chấn Tử Đào Bạch Bạch vốn dĩ khinh thường không thèm tránh né, quả ở trước mặt kia đã nổ trước ngực y, mà quả đằng sau... Ngay trong chớp mắt khi nó sắp đánh lên ngực y, nội tâm y bỗng sinh ra một cảm giác nguy cơ mãnh liệt, loại cảm giác na ná như dự cảm này là y tôi luyện ra trong vô số lần bên bờ sinh tử, sớm đã trở thành một loại bản năng của y, chưa từng lừa y bao giờ.

Trốn tránh đã không kịp, y dùng mọi khả năng lui về sau, đồng thời tận khả năng khuếch trương nội lực Thiên cấp đến cực điểm...

Ầm!!!

Cát bụi ngập trời, mặt đất rung rinh, Diệp Vô Thần sớm có phòng bị vẫn bị tiếng nổ vang này chấn động ù ù hai lỗ tai, tiếp đó thân thể hắn bị một cỗ xung lực cực lớn đánh bay, lăn lộn hơn chục mét mới dừng lại. Nếu không phải trước đó hắn đã nằm xuống đất, thì cho dù hắn thúc động toàn bộ Vô Thần lực cũng sẽ bị dễ dành nổ văng.

Một quả 'Chấn Thiên Lôi' thật tuyệt!

Tuy không thể nổ chết Đào Bạch Bạch, nhưng ít nhất có thể khiến y chật vật không chịu nổi.

Trung tâm vụ nổ chính là vị trí Đào Bạch Bạch đang đứng, thân thể y bị nổ bay ra như một chiếc lá khô, vị trí đứng lúc trước xuất hiện một chiếc hố rộng chừng mười thước. Bụi bặm ngập trời che phủ, Diệp Vô Thần nhất thời không thể nhìn rõ Đào Bạch Bạch bị nổ về phương nào. Hắn đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên người, bất chợt khóe mắt hắn vút ra một bóng trắng, một tia hàn quang mang theo sát khí lạnh buốt đâm về phía cổ hắn.

Diệp Vô Thần hết sức sợ hãi, dùng tốc độ nhanh nhất triệt lui về sau, trong lúc bất ngờ không kịp phòng bị tuy tránh được chỗ hiểm, nhưng dưới cổ vẫn bị rạch một vết thương dài thượt. Đồng thời thân thể hắn cũng bỏ chạy như quỷ mị, tiến vào Hắc Thụ Lâm, dưới sự che đậy của rừng cây rất nhanh liền biến mất không thấy đâu.

Đào Bạch Bạch lúc này toàn thân tro bụi, y phục cũng bị nổ thành từng đường, nội phủ cũng bị thương nhẹ trong vụ nổ kịch liệt. Vụ nổ cỡ này vốn dĩ không thể tạo thành thương hại gì với y, nhưng quả Chấn Thiên Lôi tới sau ngoại hình giống y như đúc ba quả Lôi Chấn Tử, y không chút phòng bị, cộng thêm việc phòng ngự chẳng phải sở trường của y, cho nên bị nổ chật vật không thôi, loại cảm giác bị bỡn cợt này cũng khiến lửa giận trong lòng y bốc lên ngùn ngụt.

Mà Diệp Vô Thần cần chính là cơn giận của y. Khi một sát thủ có cảm xúc ba động mãnh liệt, mất đi đầu tiên chính là sự bình tĩnh.

Nhìn từng vết máu trên đao, vẻ mặt Đào Bạch Bạch đầy âm trầm. Diệp Vô Thần có thể ấn giấu khí tức, y hoàn toàn không thể phát giác ra. Nhưng máu... y đối với máu tươi thật sự quá ư mẫn cảm. Chỉ cần trên người hắn dính máu, thì đừng mơ thoát khỏi sự truy đuổi của y.

Thân thể y nhoáng lên một cái, vút ra một luồng bạch ảnh biến mất trong Hắc Thụ Lâm. Hướng đuổi theo, vừa vặn là hướng Diệp Vô Thần vừa lủi đi. Khu rừng rậm bị nguyền rủa này cực ít có động vật, nói cách khác bình thường sẽ không xuất hiện máu tươi, đây cũng là phương tiện cung cấp cho Đào Bạch Bạch.

Diệp Vô Thần mơ hồ cảm giác được Đào Bạch Bạch đang truy đuổi không xa đằng sau, hắn xé một góc y phục xuống, bịt lên vết thương ở cổ, để máu tươi từ từ trào ra thấm ướt từng li từng tí, thân thể lại dùng tốc độ nhanh nhất chạy về vị trí trong trí nhớ.

-o0o-

*****

Theo hắn tiến về trước, một lùm cỏ đằng trước bỗng xao động một hồi, một con thỏ màu xám bị giật mình chui ra từ trong lùm cỏ. Diệp Vô Thần lấy chéo áo bịt vết thương ở cổ ra, bên trên đã thấm đỏ một mảng nhỏ, tiếp đó hắn dùng tay từ từ phẩy lên vết thương. Nhất thời, vết thương và vết máu trên cổ hoàn toàn biến mất, không để lưu lại chút gì.

Con thỏ tuy nhanh nhưng sao có thể bằng tốc độ của Diệp Vô Thần. Diệp Vô Thần không mất bao lâu liền đuổi kịp con thỏ màu xám kia, sau đó mau chóng quấn chéo áo đã tẩm máu lên cổ nó, rồi tiện tay quẳng đi. Con thỏ kia nhất thời liều mạng lủi về phía trước.

Nhún chân một cái, Diệp Vô Thần đã bay bổng đáp lên một cành cây, lại nhún một cái nữa, đã vọt lên trên cành cây xa hơn, đôi mắt khép hờ, mau chóng khôi phục Vô Thần lực của mình. Dưới sự che lấp của cành lá rậm rạp, nếu bên dưới không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện bên trên có một người đang ẩn núp.

Sau vài giây, thân ảnh của Đào Bạch bạch như làn gió vút qua bên dưới hắn, hướng đuổi theo vừa hay là hướng con thỏ chạy trốn.

Không quá bao lâu, phía trước truyền tới một tiếng thét phẫn nộ. Diệp Vô Thần nhếch mép, nếu như bản thân mình phát hiện mình liều mạng đuổi theo hồi lâu hóa ra là một con thỏ, có lẽ cũng sẽ nổi điên gào thét vài tiếng.

"Vèo" một tiếng, bạch ảnh kia lại vút qua bên dưới người hắn, men theo phương hướng lúc đi tới điên cuồng truy đuổi. Diệp Vô Thần không hề thừa cơ rời đi, vẫn nhắm mắt dưỡng thần khôi phục lực lượng. Quả nhiên, trong thời gian vài lần hô hấp, Đào Bạch Bạch liền lộn trở về, sau đó lượn qua phụ cận vài vòng, lúc này mới dùng tốc độ nhanh nhất chạy vội về.

Diệp Vô Thần từ trên cây nhảy xuống, cười lạnh về phía Đào Bạch Bạch rời đi, không nhanh không chậm đi về phía sâu trong Hắc Thụ Lâm.

Đào Bạch Bạch không mất quá lâu liền xông ra khỏi Hắc Thụ Lâm, đuổi thẳng về phía Thiên Long Thành. Loại cảm giác bị tính kế luân phiên này khiến lửa giận của y bốc lên hừng hực, nội tâm lần đầu tiên sinh ra dục vọng muốn bầm thây mục tiêu thành vạn khúc.

Y tin Diệp Vô Thần đương nhiên là dùng con thỏ hấp dẫn sự truy đuổi của y, sau đó trốn trong chỗ tối, thừa dịp trở về Thiên Long Thành cầu cứu. Bởi vì theo y thấy, muốn bảo vệ tính mạng, chạy về Thiên Long Thành cầu cứu là lựa chọn duy nhất của hắn. Một kiếm vừa rạch lên lúc nãy của y khiến y biết lực hộ thân của Diệp Vô Thần ở trong mắt y có thể nói là yếu ớt, năng lực khác của y đương nhiên không xứng đôi với tốc độ hắn có được.

Sau một phút, y vẫn không nhìn thấy Diệp Vô Thần, ngược lại gặp phải bốn nữ nhân mắt sáng như sao, toàn thân hừng hực. Họ nhìn thấy Đào Bạch Bạch, trong lòng cùng lúc 'hồi hộp', chẳng nhẽ Diệp Vô Thần đã bị...

Các nàng không nói hai lời, rất ăn ý vây Đào Bạch Bạch vào giữa, Phong sứ rút kiếm quát:

- Đào Bạch Bạch, ngươi làm gì Diệp công tử rồi!

Đào Bạch Bạch nghe thấy vậy sắc mặt âm trầm, tức tốc quay đầu lao về phía Hắc Thụ Lâm. Tốc độ cực nhanh khiến bốn nữ theo không kịp, chỉ có thể lại cắn răng đuổi vội theo.

Khi y ở Thiên Long Thành đương nhiên đã phát giác ra bốn nữ nhân này đuổi theo, hơn nữa biết họ suốt một đường từ Thiên Long Thành đuổi tới phương hướng này. Mà họ có thể hỏi ra những lời này, đương nhiên cũng nói cho y biết họ không hề nhìn thấy Diệp Vô Thần. Cũng đã nói rõ... Hắn vốn dĩ không chạy về Thiên Long Thành, mà vẫn ở lại Hắc Thụ Lâm.

Một bụng lửa giận khiến y gần như muốn nổi điên.

Trong cơn nổi giận, y rốt cuộc đã quay lại Hắc Thụ Lâm, sau đó dựa theo đường đi nước bước lúc trước mau chóng xâm nhập. Trong mơ hồ, y ngửi thấy mùi thịt nướng nhè nhẹ.

Qua vài khúc ngoặt, y trở lại ví trí đuổi tới con thỏ màu xám lúc trước. Mà màn trước mắt khiến y gần như muốn hộc máu, chân cũng chợt khựng lại.

Con thỏ dưới cơn thịnh nộ bị y một kiếm đâm chết đã biến mất không thấy đâu, chỉ sót lại một tấm da thỏ. Mà Diệp Vô Thần đang ngồi dựa lên một gốc cây, cầm một chiếc đùi thỏ hương thơm ngào ngạt ăn nhồm nhoàm, đối với việc y tới ngay cả liếc cũng chả buồn liếc một cái. Mà bên chân hắn đã chất một đống xương.

Lại là một miếng thịt thỏ bị hắn tiêu diệt, Diệp Vô Thần ném xương đi, hất mắt, phảng phất như lúc này mới nhìn thấy y, nhất thời vẻ mặt nhiệt tình nói:

- Đào Bạch Bạch tiên sinh, đều đã một luống tuổi như thế rồi còn chạy đi chạy lại, có lẽ cũng mệt lắm nhỉ, nào nào nào, con thỏ này mùi vị cũng không đến nỗi nào, ăn một miếng thế nào? Ồ, ngươi xem, cái phao câu thỏ này là đặc biệt để lại cho ngươi đó.

Véo!

Đoản kiếm trong tay Đào Bạch Bạch bắn ra như sao băng, đóng lên vị trí Diệp Vô Thần dựa vào lúc trước, thân đao hoàn toàn lún ngập trong cây. Mà Diệp Vô Thần thì ung dung tránh thoát, trong nháy mắt lại chạy mất dạng. Đào Bạch Bạch xông lên rút kiếm ra, theo chặt đằng sau. Lần này, y tuyệt không cho phép hắn lại chạy thoát lần nữa.

Lúc này Vô Thần lực Diệp Vô Thần tiêu hao đã khôi phục gần hết trong thời gian rất ngắn, dẫn Đào Bạch Bạch vòng tới vòng lui trong Hắc Thụ Lâm, dời về hướng Phong Ma Tháp, Đào Bạch Bạch trong cơn thịnh nộ theo chặt không rời, quyết tâm không để hắn kéo ra.

Tiếp tục chếch hướng đông khoảng năm dặm, đi tiếp về phía đông năm dặm nữa chính là Phong Ma Tháp ai ai nghe thấy đều khiếp sợ. Tốc độ của hai người chưa hề giảm bớt chút nào. Mà nếu như không phải lúc trước Diệp Vô Thần đùa bỡn Đào Bạch Bạch một phen quẳng 'ông anh' vào một vòng luẩn quẩn rồi thừa cơ khôi phục Vô Thần lực, thì trong lúc truy đuổi thời gian dài như vậy hắn đã kiệt sức, sau đó bị Đào Bạch Bạch đuổi kịp.

Diệp Vô Thần đã tính toán khoảng cách, đồng thời cẩn thận nhớ lại mỗi một vị trí từng bước qua. Mấy gốc hắc mộc cao lớn bị hắn đánh ký hiệu rõ ràng xuất hiện ở trước mắt, Diệp Vô Thần hơi nhếch mép, đi thẳng về trước, chỉ là bước chân không để lại dấu vết chà chà vài cái.

Đào Bạch Bạch lúc này trong mắt chỉ có Diệp Vô Thần, đôi mắt như người chết kia bắn ra quang mang thù hận không chết không thôi. Bỗng nhiên, y hụt chân, thân thể bỗng trũng xuống. Đào Bạch Bạch hơi cả kinh sau đó hừ lạnh một tiếng, nhón chân một cái, thân thể đã nhảy lên trước, dễ dàng nhảy ra khỏi hố bẫy Lãnh Nhai vất vả đào thành, thân thể giữ nguyên tốc độ vốn có nhảy về phía trước.

Y vừa đáp lên đất, thân thể lại bỗng lún xuống lần nữa, Đào Bạch Bạch tuy kinh nhưng không loạn, thân thể mượn chút ít lực phản chấn lại nhảy lên, lần này y học khôn, không nhảy về phía trước nữa, mà nhảy sang bên phải.

Mượn lực liên tiếp hai lần, cho dù Đào Bạch Bạch sau khi phát hết tiền lực cũng không thể lại sinh ra hậu lực ở giữa không trung, cho nên thân thể y theo trạng thái rơi tự do 'tõm' một tiếng rơi vào trong hố bẫy dưới mặt đất. Một cơn đau kịch liệt từ lòng bàn chân y truyền tới.

Dưới hỗ bẫy cắm thẳng tắp mười thanh kiếm sắc mũi kiếm hướng lên trên, nếu không phải hộ lực của Đào Bạch Bạch tự động bảo vệ lòng bàn chân khi bị thương hại thì lòng bàn chân y đã bị đâm thủng dễ dàng. Nhưng cứ việc như thế, lòng bàn chân phải của Đào Bạch Bạch hoàn toàn không phòng bị vẫn bị đâm sâu gần hai cm.

- Ồ, thì ra ngươi chọn bên phải, ta khi đó đoán không chính xác ngươi sẽ nhảy sang trái hay là nhảy sang phải đây... Cho nên dứt khoát bên trái bên phải đều có một cái. Nếu cảm thấy chưa thỏa nguyện, chỗ bên trái kia ngươi cũng có thể giẫm thử xem.

Diệp Vô Thần và Lãnh Nhai ban đầu là đào một chiếc hố, nhưng Diệp Vô Thần biết một chiếc hố không thể vây khốn được Đào Bạch Bạch, cho nên ở hướng thẳng tắp lại đào cái hố thứ hai. Nhưng cái hố thứ hai đương nhiên cũng không vây khốn nổi Đào Bạch Bạch, cho nên hắn và Lãnh Nhai lại phân biệt đào một chiếc ở bên trái và bên phải. Bởi vì có 'kinh nghiệm' của hai lần trước, Đào Bạch Bạch hẳn sẽ nhảy sang bên cạnh, mà không phải nhảy về trước. Cho nên hai chiếc hố trước là trống trơn, hai chiếc trái phải đặt một ít đồ vật. Đương nhiên, vì phòng ngừa Đào Bạch Bạch vẫn nhảy về trước, hắn ở trước mặt cũng đào một cái hố, tổng cộng là năm cái hố. Nếu Đào Bạch Bạch thực sự nhảy về trước thì đương nhiên là tốt, nếu không nhảy về trước... vậy thì càng tốt hơn.

Chiếc hố này sâu chừng hơn hai thước, cả người Đào Bạch Bạch đều bị ngập vào trong. Đỉnh đầu truyền tới thanh âm vui sướng khi người gặp họa gần như khiến y nổ phổi. Y quát giận một tiếng, nhún chân một cái, thân thể bay ra như mũi tên nhọn, dựa vào vị trí thanh âm vừa nãy nhảy trực tiếp đến trước người Diệp Vô Thần, đâm ra một kiếm.

Diệp Vô Thần vội vã né qua, sau đó lại 'ùm' một tiếng, Đào Bạch Bạch dưới cơn tức giận dồn tất cả lực lượng vào trong tay, chân hoàn toàn không lưu lại lực vừa vặn rơi vào trong hố bẫy trước người Diệp Vô Thần, chân trái lại đau đớn một hồi.

Vị trí Diệp Vô Thần đứng, vừa hay chính là đằng sau chiếc hố thứ năm. Năm chiếc hố, không ngờ bị Đào Bạch Bạch giẫm lên bốn chiếc.

Diệp Vô Thần ngán ngẩm nhún vai, thương xót nói:

- Đào Bạch Bạch tiên sinh, ta thật vất vả đào mấy chiếc hố gần như đều bị ngươi giẫm lên hết, nếu ngươi thật sự thích chui xuống hố như vậy, lần sau ta lại đào thêm trăm cái tám chục cái nữa cho ngươi được không?

Trong khi nói chuyện, trong tay hắn cầm một sợi dây thừng không rõ lai lịch, sau đó dùng lực kéo. Một gốc cây chọc trời kích cỡ nửa thước, mấy ngày trước bị hắn và Lãnh Nhai cưa xuống ầm ầm đổ về phía chiếc hố bẫy Đào Bạch Bạch rơi xuống, sau đó Diệp Vô Thần co giò bỏ chạy.

Mà lúc này, Đào Bạch Bạch bị đùa bỡn mấy lượt, lý trí gần như bị lửa giận thiêu sạch thề sống thề chết ngưng tự sức lực toàn thân vọt lên trên. Sau đó... một tiếng vang lớn, Đào Bạch Bạch đầu bị cây gỗ lớn đổ xuống hung hăng nện trúng như bị ngũ lôi oanh đỉnh, thân thể dưới lực lớn kia trĩu xuống như mũi tên bắn ra ngoài, nặng nề va phải kiếm sắc bên dưới, thân thể song song bị năm thanh kiếm mạnh mẽ đâm vào.

- Aaaaaaaaaaa!!!

Ầm!!

Một tiếng gầm lớn thê lương phẫn nỗ, tiếp đó chính là một vụ nổ đinh tai nhức óc, mặt đất rung chuyển kịch liệt, khiến Diệp Vô Thần đang chạy vội chân suýt nữa loảng choạng một cái. Hắn xoay người lại, hoảng sợ phát hiện đất đá màu đen dưới mặt đất đã văng tung tóe kịch liệt trong cơn lốc năng lượng khổng lồ, mấy gốc cây lớn xung quanh dáo dác đổ xuống, mà gốc cây cứng như bàn thạch trực tiếp đổ trúng người Đào Bạch Bạch đã bị tàn phá nát bét.

Trong lòng Diệp Vô Thần sợ hãi. Đây là lần thứ hai hắn kiến thức sự khủng bố của cao thủ Thiên giai. Cỗ sát khí đáng sợ làm không khí lưu động đều trở nên hỗn loạn đó khiến hắn biết Đào Bạch Bạch rốt cuộc đã hoàn toàn nổi giận rồi. Bởi vậy, giữa hai người họ, ắt phải có một người chết!

Nếu Đào Bạch Bạch không chết, cho dù hắn có thể duy trì không chết cũng sẽ vĩnh viễn không được an lành.

-o0o-


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-497)