← Ch.117 | Ch.119 → |
Diệp Vô Thần cầm ngân châm đi tới trước giường Lâm Tú, tay phải nhón ba cây, cầm ở trong tay rất lâu sau mới mau chóng xuống tay, cùng cắm ba cây ngân châm ấy lên trán Lâm Tú. Sau đó hắn thở phào một hơi, nghiêng người dựa sang một bên, sau lưng đã chảy ra ít mồ hôi lạnh.
Vô Thần quyết của hắn khiến phương diện thể chất, lực lượng của hắn đạt tới tiêu chuẩn cường giả Thập cấp của Thiên Thần đại lục, tốc độ càng vượt rất xa. Nhưng ma lực của sáu hệ Thủy Hỏa Phong Lôi Thổ Tử Vong lấy Vô Thần quyết làm gốc lại yếu đến đáng thương, miễn cưỡng chỉ có tiêu chuẩn tam tứ cấp, hơn nữa khi sử dụng ma pháp thì Vô Thần lực tiêu hao cực nhanh. Lúc nãy hắn thông qua ngân châm thao túng một ít Tử Vong khí trong cơ thể Lâm Tú, đã khiến hắn gần như thoát lực.
Mà hành động này của hắn tương tự cũng khiến Thủy Nam Hạc nghĩ hoài không ra. Bởi vì ông chưa từng nghe nói tới phương pháp châm huyệt như vậy bao giờ. Nhưng lập tức, trên mặt ông lại lộ ra vẻ khiếp sợ.
Từng tia khí xám chầm chậm bay ra từ trên trán Lâm Tú, tựa như từng sợi khói nhẹ. Đồng thời, màu đen xám bên ngoài cơ thể Lâm Tú bắt đầu từ từ biến nhạt theo khí xám tràn ra... Mỗi một người đều nhìn thấy được, đích xác là đang trở nên nhạt, tốc độ tuy chậm nhưng mắt thương có thể dễ dàng phân biệt ra.
Là độc đang bị bài trừ?
Mọi người đồng loạt mở tròn mắt, lẳng lặng nhìn một màn khó có thể tin này. Sắc mặt Lâm Tú dần từ màu xám đen, biến thành màu xám, rồi biến thành màu xám nhạt, qua không biết bao lâu, tầng màu xám đó đã nhạt tới mức gần như không thể thấy, thay vào đó là vẻ nhợt nhạt trộn lẫn chút ít hồng hào.
- Thần y... thật là thần y! –Long Chính Nguyệt cách Lâm Tú gần nhất phá vỡ trầm mặc, kìm lòng chẳng đặng hô lên, di dời ánh mắt, vừa khẩn thiết vừa cảm kích nhìn Diệp Vô Thần.
Thủy Nam Hạc cũng gật đầu: hôm nay thật là không bõ công đi một chuyến, lại được làm quen với một kỳ nhân thiếu niên. Xem ra, mình thật sự đã già rồi... Già rồi... Sống cả đời, sống càng già càng hiểu rõ mình vẫn luôn đều là ếch ngồi đáy giếng, tự coi trọng mình quá cao, coi người khác quá thấp.
Thuy vẫn không biết rõ đó là loại độc gì, Diệp Vô Thần vừa dùng phương pháp cổ quái gì, nhưng sự thật chính là sự thật, rõ ràng bày ra trước mắt, vị Dược Tiên vừa mới hô lên 'đành chịu bó tay' như ông hoàn toàn không có tư cách hoài nghi.
- Diệp huynh đệ... thật tốt quá, ha ha, ta quả nhiên không nói sai. Diệp huynh đệ, Long gia ta lại nợ ngươi một ân tình lớn rồi. –Long Chính Dương lòng đầy cảm kích và vui mừng nói.
- Giỏi! Giỏi cho một Diệp Vô Thần, không hổ là truyền nhân của Kiếm Thần, xem ra ngoại trừ danh xưng 'Thiên Long đệ nhất tài tử', 'Thiên Long đệ nhất tuấn kiệt' thì danh xưng 'Thiên Long đệ nhất thần y' cũng không thể không thuộc về ngươi rồi! Quái bệnh vô số thần y đều bó tay, ngươi lại trị dễ như trở bàn tay. Xem ra, sau này trẫm cũng không cần phải lo bệnh nặng nan y nữa rồi, ha ha ha ha! –Long Dận được giải khai gánh nặng trong lòng, sau một hồi ca ngợi liền vui sướng cười rộ lên.
- Thần y, thật là thần y!
- Lúc nãy ta còn cho rằng Lý đại nhân nói ngoa, lúc này mới biết là mình ngu dốt thật!
- Ngay cả Dược Tiên đều phải cam bái hạ phong, đừng nói Thiên Long đệ nhất thần y, cho dù xưng là 'thiên hạ đệ nhất thần y' cũng không quá đáng!
- Diệp gia xuất hiện thần tài này, khiến người ta không thể không hâm mộ, không thể không ca ngợi mà!
............
............
Đám ngự y một mực lo sợ bất an trông ngóng cũng tới tấp khen ngợi từ tận đáy lòng, đây không phải đồn đại, mà là sự thật họ dùng mắt nhìn nhìn thấy. Mà sắc mặt Lâm Chiến và Lâm Cuồng thì hết sức phức tạp, vừa là kích động, vừa là khó coi. Lâm gia y vừa mới châm chọc hắn 'ra vẻ ta đây', hiện giờ lại dễ dàng chữa khỏi như kỳ tích, điều này khác gì như tự tát mạnh vào mặt mình.
Đối với những lời khen ngợi này, Diệp Vô Thần chỉ ậm ờ lắc đầu, chẳng những không đắc ý, ngược lại vẫn là vẻ mặt trầm trọng. Trên trán Lâm Tú lúc này đã không có khói xám bốc ra, Diệp Vô Thần nhổ ba cây ngân châm, vứt sang một bên nói:
- Ta đã tạm thời bài trừ hết chất độc khuếch tán trong cơ thể hoàng hậu. Nhưng loại Vong Phách Hàn Độc này được xếp vào hàng một trong số thiên hạ ba đại kỳ độc, lại há có thể dễ dàng hóa giải như vậy. Nó sở dĩ được xưng là Vong Phách Hàn Độc, là bởi vì nó như thể sống dựa vào hồn phách của con người, vốn dĩ khó có thể diệt trừ tận gốc. Ta cũng chỉ loại bỏ phần nó khuếch tán ra ngoài mà thôi. Qua một khoảng thời gian nữa, nó sẽ khuếch tán tái phát một lần nữa, hơn nữa nhất định sẽ kịch liệt hơn lần này rất nhiều. Đến lúc ấy, ta cũng không có biện pháp gì.
Nỗi mừng vui vừa mới nhận được không lâu lại bị bóp chết lần nữa, sắc mặt Long Chính Nguyệt lại ảm đạm xuống, gã túm y phục Diệp Vô Thần nói:
- Thần y, Diệp công tử, ngươi lợi hại như vậy nhất định có thể cứu mẫu hậu ta, ngươi nhất định có thể...
Tuy là lần đầu tiên gặp Long Chính Nguyệt, nhưng Diệp Vô Thần rất có hảo cảm với vị nhị hoàng tử có hiếu này, lắc đầu nói:
- Nhị hoàng tử, loại độc này ta cũng không có biện pháp. Đại khái sau hai tháng, nó sẽ tái phát lần nữa. Đến khi ấy mới là thực sự hết cách cứu vãn. Trong vòng hai tháng này, thân thể của hoàng hậu nương nương sẽ từ từ khôi phục như thường, không khác người thường, nhị hoàng tử tốt hơn hết là làm bạn nhiều hơn chút nhé.
Thực ra, Tử Vong lực trên người Lâm Tú đã bị Diệp Vô Thần trút hết ra ngoài, Lâm Tú tuy là người của Lâm gia, nhưng không hề có thù oán với hắn, Diệp Vô Thần thật sự chưa đến nỗi phải lấy tính mạng nàng.
Mà hai tháng này, chính là thời gian hắn cần.
Long Dận nhíu mày, nói:
- Vô Thần, lúc nãy ngươi nói độc này khó có thể trừ tận gốc, lại không hề nói không thể diệt trừ, liệu có phải có thứ gì có trừ bỏ loại độc này hay không?
Diệp Vô Thần gật đầu:
- Hoàng thượng mắt sáng như đuốc, Vong Phách Hàn Độc đích thật không phải là không thuốc nào giải nổi, nhưng giải dược này... lại chẳng khác gì với không có. Nếu không cũng chẳng đến mức được xưng làm thiên hạ ba đại kỳ độc đâu.
Long Chính Nguyệt vội nói:
- Thần y, ngươi mau nói đi, rốt cuộc là giải dược gì. Chỉ cần giải dược này thật sự tồn tại, trong vòng hai tháng chúng ta nhất định không tiếc bất kỳ giá nào giành đến tay, ta không tin vẫn có thứ Long gia chúng ta không lấy được.
- Nguyệt Nhi nói không sai, còn chưa có thứ gì Long gia ta không lấy được. Vô Thần, giải dược rốt cuộc là cái gì? –Long Dận nói.
Diệp Vô Thần than ngắn một tiếng, chậm rãi nói:
- Lúc trước khi sư phụ nói về Vong Phách Hàn Độc với ta, từng nói loại độc này là do vật chí âm chí hàn trong thiên hạ ngưng luyện thành. Mà nếu muốn hoàn toàn hóa giải loại độc chí âm chí hàn này, thì cốt phải sử dụng vật chí dương chí nhiệt trong thiên hạ mới được. Mà vật chí dương chí nhiệt trên Thiên Thần đại lục ở ngay Thiên Diệt Hỏa Sơn phía nam Thiên Long Quốc ta, tên là 'Thiên Diệt Hỏa Long Quả'.
- 'Thiên Diệt Hỏa Long Quả'... -Long Chính Nguyệt khẽ đọc cái tên này một lần, nhất thời mặt xám như tro tàn. Gã rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao Diệp Vô Thần lại nói giải dược của Vong Phách Hàn Độc chẳng hề khác nào không có, bởi vì 'Thiên Diệt Hỏa Long Quả' này sinh trưởng ở trung tâm Thiên Diệt Hỏa Sơn, chỉ có thể ngóng từ xa, chưa từng có ai có thể hái được. Bởi vì một khi tiếp cận, lập tức sẽ bị đốt thành tro bụi.
- Đó đích thật là vật chí dương chí nhiệt trong thiên hạ, bởi nó sinh trưởng ở nơi nóng nhất Thiên Thần đại lục. Chỉ là, nơi đó ngay cả Thần cấp cường giả đều không thể tiếp cận, dẫu biết nó có thể giải hàn độc này, thì cũng làm sao có thể lấy được. –Thủy Nam Hạc lắc đầu nói.
Mọi người cũng dáo dác lắc đầu theo. Cái tên Thiên Diệt Hỏa Sơn không ai không người, bởi vì tương truyền nơi đó có Thủ hộ thần Cực Viêm Thiên Long của Thiên Long Quốc đang ngủ say. 'Thiên Diệt Hỏa Long Quả' cũng không ai không biết, từng có không biết bao nhiêu người muốn đi hái, dùng mọi phương pháp cũng không ăn thua. Đừng nói là ngươi, cho dù dùng dây xích chế từ vàng ròng để với, dây xích còn chưa tới gần thì đã bị tan chảy gần hết.
- Ngoài cái này ra, không còn cách khác? –Long Dận hỏi.
- Không còn cách khác. –Diệp Vô Thần không chút lưỡng lự gật đầu, sau đó trả hộp ngân châm kia cho Lý ngự y, áy náy nói:
- Hoàng thượng, Long đại ca, Vô Thần phụ lòng kỳ vọng, rất hổ thẹn... đành xin cáo từ.
- Không, Diệp huynh đệ ngàn vạn lần đừng nói vậy, không phải là vấn đề năng lực của ngươi, ngươi chẳng những tra rõ nguyên nhân bệnh tình trạng bệnh, còn nói ra phương pháp giải độc, chỉ là giải dược này thật sự là... Ai, mẫu hậu có thể được an khang hai tháng nữa, đều là Diệp huynh đệ ban cho, Long Chính Dương ta ghi tạc trong lòng.
- Lời tuy là như thế nhưng ta chung quy vẫn không thể chữa khỏi cho hoàng hậu. –Diệp Vô Thần lắc đầu, xoay người định rời đi.
- Hãy khoan, trẫm có lời muốn hỏi ngươi. –Long Dận réo hắn lại:
- Liệu ngươi có biết hàn độc này đã bị gieo vào trong cơ thể hoàng hậu bao lâu không?
- Hai tháng. –Diệp Vô Thần đáp.
- Loại độc này cứ cách hai tháng phát tác một lần, hơn nữa lần này mạnh hơn lần trước, mỗi lần phát tác đều đủ để trí mạng. Có thể nói một khi gieo loại độc này, ắt phải chết không thể nghi ngờ, bởi vì ngoại trừ 'Thiên Diệt Hỏa Long Quả' vốn dĩ không thuốc nào giải nổi.
Hai tháng... Mọi người đưa mặt nhìn nhau, không ngờ đã lâu như vậy rồi.
Long Dận trầm ngâm một hồi, sau cùng nhíu mày hỏi:
- Nếu đã được xưng là một trong số thiên hạ ba đại kỳ độc, ắt hẳn loại độc này thiên hạ hiếm thấy, liệu ngươi biết ai có năng lực chế được loại Vong Phách Hàn Độc này không?
Diệp Vô Thần nghe vậy hơi do dự, không lập tức đáp lại, cũng không lắc đầu.
Long Chính Dương thấy thế nhíu mày hỏi:
- Diệp huynh đệ, nhất định ngươi biết có phải không? Việc này quá mức trọng yếu với Long gia ta, ngươi cứ việc nói ra, bất kể kẻ đó ngươi có biết hay không, đều sẽ chẳng có ai trách tội ngươi. Dám xâm phạm Long gia ta như vậy, nhiều năm qua chưa hề có, bất kể là ai, Long gia ta ắt sẽ diệt trừ!
Diệp Vô Thần vẫn trầm mặc như trước, sau đó nhíu mày, như suy tư nhìn về phía Long Dận, lập tức đồng tử hơi co rụt. Hắn bước mau tới trước mặt Long Dận, thận trọng nói:
- Hoàng thượng, ngài thành thật trả lời Vô Thần một vấn đề... Trong vòng bảy ngày gần đây, ngài có làm chuyện phòng the với hoàng thượng nương nương hay không?
Vấn đề này hỏi ra trước mặt nhiều người như vậy thật sự là vô cùng bất kính, nhưng sắc mặt hắn lúc này lại khiến mỗi một người đều chột dạ, hoàn toàn không rảnh nghĩ đến cái khác. Long Dận càng nghĩ đến gì đó, chạnh lòng, trả lời đúng sự thực:
- Trong vòng bảy ngày... CÓ.
Sắc mặt Diệp Vô Thần kịch biến, tiếp đó thở dài sườn sượt:
- Hoàng thượng, ngài cũng đã trúng Vong Phách Hàn Độc.
- Cái gì!? Mọi người lũ lượt biến sắc. Một câu nói ngắn ngủi này không khác gì một tiếng sét giữa trời quang, khiến mọi người gần như choáng váng. Trúng độc này, cũng ý nghĩa cho việc phải chết không thể nghi ngờ... Hoàng đế Thiên Long đang tuổi thịnh, nếu bởi vậy mà băng hà, thì ắt sẽ là một trận đả kích nặng nề với Thiên Long Quốc. Hoàng đế tiền nhiệm căn cơ bất ổn, năng lực còn nông cạn, bất kể là triều chính hay là quốc nội nhất định đều hỗn loạn một khoảng thời gian, mà Đại Phong Quốc như hổ rình mồi há có thể buông tha cơ hội như vậy...
- Điều này... điều này... -Mọi người đều lạnh ngắt tay chân, toàn bộ hoảng hốt. Long Chính Dương và Long Chính Nguyệt lại càng hoảng sợ. Ngay cả sắc mặt Long Dận cũng run sợ mấy lượt, run giọng nói:
- Lời này thật ư?
-o0o-
← Ch. 117 | Ch. 119 → |