Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Thần - Chương 150

Thiên Thần
Trọn bộ 497 chương
Chương 150: Nguy nan và bước ngoặt
0.00
(0 votes)


Chương (1-497)

Siêu sale Shopee


Long Dận khoát tay, áp chế tiếng quát tháo của văn võ bá quan, sắc mặt bình thản nói:

- Hai mươi năm trước Đại Phong Quốc ngươi đã bị Thiên Long Quốc đánh bại. Một vương tử của nước bại trận buông lời cuồng ngôn 'đầu hàng không chiến', thật có phần nực cười.

Ánh mắt Phong Lăng bình thản, chậm rãi nói:

- Năm đó Đại Phong Quốc bại bởi Thiên Long ngươi, thật sự là do không bằng Thiên Long sao? Sai! Hết thảy chỉ bởi ông trời thương xót. Thứ nhất, Quỳ Thủy Quốc và Thương Lan Quốc cùng lúc phát động, chia nhau tấn công nam bắc nước ta. Đại Phong Quốc ta không thể không phân tán hơn nửa binh lực đi ngăn cản. Thứ hai, sau 'quân thần' Diệp Kiêu của Diệp gia Thiên Long ngài năm đó lại xuất hiện tướng tài Diệp lão tướng quân, dụng binh như thần, khiến tính toán của Đại Phong Quốc lần lượt không trúng, lại lũ lượt bị tính kế, phụ hoàng thường than, nếu không có Diệp gia, Thiên Long Quốc lúc này có lẽ đã thuộc về Đại Phong ta. Thứ ba, hỏa khí Thiên Long Quốc ngài độc hữu lực sát thương cường đại, khiến Đại Phong Quốc ta thương vong nặng nề. Thứ tư, Kiếm Thần Sở Thương Minh của Thiên Long Quốc ngài ra tay, bày Kiếm Thần Trận ngăn cản phía trước ta. Năm ấy phụ hoàng và Hoàng gia gia ta kiêng kỵ uy thế của Kiếm Thần, lại không muốn chọc vào cường địch siêu thoát thế gian này, cuối cùng dẫn binh thối lui.

- Hừ! Nam có Quỳ Thủy, Bắc có Thương Lan, nếu các ngươi dám có động tác với Thiên Long ta, họ nhất định sẽ cùng lúc ra tay. Đây là hiệp nghi trăm năm của ba nước chúng ta. Đại Phong Quốc ngươi có quốc thổ và binh lực gấp ba lần Thiên Long ta, nhưng nếu động vào bất cứ một nước trong ba nước chúng ta, thì chẳng khác nào cùng lúc đối mặt với ba nước. Lúc này ngươi lại vọng tưởng khuyên hàng, không tốn một binh một tốt đoạt giang sơn Thiên Long ta, thật là ngây thơ đến nực cười. Là hai cha con các ngươi coi trẫm thành kẻ ngốc, hay là... Cha con các ngươi đều ngu ngốc rồi chăng? –Long Dận cười lạnh quát.

Phong Lăng cũng không tức giận, vẫn bình thản như thường:

- Đích thật, Đại Phong Quốc ta nhiều năm như vậy chưa đoạt được tấc đất, nguyên nhân căn bản nhất vẫn là ba nước các người vì tự bảo vệ mình mà liên hợp. Nhưng xin hỏi hoàng thượng, nếu một nước trong số đố bỗng quay sang Đại Phong Quốc ta, ngài cho rằng Thiên Long Quốc ngài ngăn nổi thế công của Đại Phong Quốc ta ư?

Toàn thân Long Dận chấn động mãnh liệt, văn võ bá quan mặt đầy giận dữ cũng là vẻ mặt kinh hãi. Nếu thiếu sự kìm chế của bất kỳ một nước nào trong Quỳ Thủy và Thương Lan, Thiên Long ắt gặp nguy. Mà lời của Phong Lăng tuyệt không phải bắn tên không đích, lẽ nào...

- Nếu Phong Lăng không nói sai... Không, Phong Lăng có thể khẳng định vào trước khi ta tới, hoàng thượng hẳn đã gửi vội công hàm phân biệt cho hoàng đế Quỳ Thủy Quốc và Thương Lan Quốc rồi nhỉ. Hoàng thượng hẳn đã thu được thư hồi âm của hoàng đế Thương Lan, nhwung không biết có nhận được hồi âm của hoàng đế Quỳ Thủy không? –Gã nói xong, lắc đầu, dùng giọng điệu hết sức khẳng định nói:

- Không có, nhất định không có. Hoàng thượng, không biết liệu Phong Lăng có nói sai không?

Không khí nhất thời dồn nén đáng sợ, hơn chục luồng ánh mắt khẩn trương tập trung lên người Long Dận, câu trả lời của y có thể nói là quan hệ đến vận mệnh tương lai của Thiên Long Quốc. Ánh mắt Long Dận lấp lóe vô chừng, y quay ngoắt đầu, tức giận nhìn Phong Lăng:

- Các ngươi rốt cuộc cho Quỳ Thủy Quốc ích lợi gì?

Lời này không nghi ngờ là khẳng định lời của Phong Lăng, chúng thần ngồi dưới đồng loạt biến sắc. Nếu Quỳ Thủy Quốc thật sự quay sang Đại Phong, áp lực cho Thiên Long Quốc sẽ tăng vọt gấp đôi. Khi đối mặt Đại Phong Quốc nhất định sẽ tràn ngập nguy cơ.

Tâm tình Long Dận mất khống chế, mất bình tĩnh, có thể nội tâm đã loạn.

Phong Lăng lắc đầu nói:

- Không, chúng ta không cho Quỳ Thủy Quốc bất cứ ích lợi nào. Còn về vì sao họ muốn làm như vậy, ta cũng không phải rất rõ ràng. Nhưng ta có thể khẳng định rằng, vào ngày hai nước chúng ta giao chiến, Quỳ Thủy Quốc chẳng những sẽ không ra tay tương trợ, mà chưa biết chừng còn sẽ... -Phong Lăng dừng thanh âm, nửa câu sau không nói cũng biết.

- Ha ha ha ha! –Diệp Uy cười lớn một trận, sau đó tức giận nói:

- Hoàng thượng đừng nghe hắn nói bậy, nếu Thiên Long Quốc ta bị diệt, bị diệt tiếp theo nhất định là Quỳ Thủy Quốc, hoàng đế Quỳ Thủy Quốc há có thể làm ra hành động mất trí như thế, điều này nào có khác gì dâng tặng quốc thổ của mình! Thật là nói bậy nói bạ. Nhất định là Đại Phong Quốc phái người chặn tín sứ, sau đó mượn cớ này náo loạn quân tâm ta, nhất thiết không thể mắc mưu!

Chúng thần gật đầu tới tấp, lại nghe Phong Lăng cảm thán một tiếng:

- Lời Diệp tướng quân vốn hợp tình hợp lý nhưng Phong Lăng là một kẻ không thích nói dối. Nếu Phong Lăng hôm nay dối trá một câu, thì để Phong gia ta làm nô lệ đời đời kiếp kiếp cho Long gia. Bây giờ Diệp tướng quân tin rồi chứ?

Sắc mặt Diệp Uy cứng đờ, ngây ngốc một lát sau đó nặng nhọc ngồi xuống, lời thề ác độc như vậy, hơn nữa là thốt từ miệng thái tử Đại Phong Quốc, do đó không thể không tin gã.

- Thế thì làm sao? Ngươi thật sự tưởng rằng trẫm sẽ sợ Đại Phong Quốc hèn mọn các ngươi ư? Thiên Long Quốc ta có thể đánh tan các ngươi một lần, đương nhiên cũng có thể đánh tan lần thứ hai, lần thứ ba. –Long Dận hừ lạnh một tiếng, ghé mắt liếc Phong Triêu Dương như cột gỗ đứng sau Phong Lăng một cái. Nếu không phải có y ở bên, y tiếp đó ắt sẽ giam cầm Phong Lăng làm con tin. Ít nhất, cũng phải kéo thời hạn chiến tranh tới hai năm sau. Y ngoài mặt không sợ nhưng thâm tâm biết rõ nếu lúc này đối mặt Đại Phong Quốc, Thiên Long Quốc ắt sẽ chín cửu tử nhất sinh. Đại Phong Quốc yên lặng hai mươi năm rốt cuộc bộc phát, ắt sẽ là thế công như núi sập biển gầm.

- Hoàng thượng đương nhiên không sợ, nếu Phong Lăng là hoàng thượng thì cũng không sợ hãi như thế. Nhưng không sợ không có nghĩa là không bại, dẫu Quỳ Thủy Quốc vẫn còn đó, Đại Phong Quốc lần này vẫn nhất định giành được chí nguyện. Thiên Long Quốc các người hưởng hết an lành, tuy binh giỏi lương đủ, nhưng trong những binh sĩ này, thực sự toàn tâm bảo vệ nước nhà chỉ rơi vào thiểu số, đại đa số chỉ để kiếm miếng ăn mà tòng quân, hoặc bị ép triệu đến. Mà Đại Phong Quốc ta... họ khổ cực đời này qua đời khác, sao có thể cho đời sau tiếp tục khổ cực như vậy, vì an khang của đời sau, họ hoàn toàn đã không sợ sống chết, lên chiến trường càng không biết thế nào gọi là 'sợ', thế nào gọi là 'lui'. Các người cũng hay, Đại Phong Quốc ta xưa này đều không cần tuyển quân, hàng năm chủ động nhập ngũ đạp tan cửa binh bộ các nơi. Binh mã Thiên Long Quốc tuy tinh, nhưng sao có thể so với những binh sĩ nghĩa dũng không sợ chết này! –Phong Lăng dâng trào tự tin hô.

- Thật nực cười, kẻ vì dục vọng riêng mình, muốn hủy diệt quê hương người khác lại được các ngươi xưng làm binh sĩ nghĩa dũng. Vậy ở Đại Phong Quốc, liệu có phải một tên nghèo có thể quang minh chính đại, 'nghĩa dũng' đánh cướp nhà một người giàu, còn có thể tiện tay giết cả nhà hắn? Quốc gia mọi rợ như thế cũng xứng với danh xưng 'nghĩa dũng' gì chứ! Các ngươi chỉ nhìn thấy sự phồn vinh của Thiên Long Quốc ta, lại không biết đây là sự nỗ lực của Thiên Long Quốc trải qua bao nhiêu đời, bao nhiêu người mới có ngày hôm nay. Đại Phong Quốc ngươi không biết tiến thủ, chỉ biết tự oán tự than, sau đó đi cướp lấy nhà người khác, còn được chụp cái danh 'nghĩa dũng'. Hừ, điều này có khác gì với một lũ cường đạo, Đại Phong Quốc các ngươi tốt hơn hết đổi tên thành Cường Đạo Quốc đi.

Vẫn là Diệp Uy như trước, không chút yếu thế dè bỉu Đại Phong Quốc một phen.

- Diệp tướng quân nói không sai, Đại Phong Quốc vốn chính là lũ cường đạo lòng lang dạ sói. Bởi lũ cường đạo này, Thiên Thần đại lục mấy lần khói lửa bốn phương, máu chảy thành sông, lại chưa bao giờ biết thu liễm. Không cho là hổ thẹn, ngược lại cho là vinh quang. Ta đường đường Thiên Long Quốc, há có thể sợ hãi một lũ cường đạo không biết hổ thẹn các ngươi! –Gia Cát Vô Ý đứng dậy quát.

Ánh mắt Phong Lăng đầy phức tạp liếc Diệp Uy, bất chợt thở dài một tiếng, cô đơn nói:

- Cường đạo... Con dân Đại Phong Quốc ta tuy là không chịu nổi bị thiên tai bệnh hoạn ép bức, nhưng xâm phạm nước khác đích thật là hành vi của cường đạo. Với phụ hoàng ta mà nói, thống nhất thiên hạ, trở thành quân vương duy nhất là ước nguyện cả đời của người. Mà hết thảy những điều này không phải Phong Lăng mong muốn. Phong Lăng giống như các vị, không muốn nhìn thấy bất cứ cuộc chiến nào xảy ra.

- Thật sao? Vậy sao Phong thái tử không về khuyên can phụ hoàng ngươi, sao cần ngàn dặm xa xôi chạy tới Thiên Long ta khuyên hàng. Muốn khơi mào chiến tranh không phải là trẫm, mà là phụ hoàng Phong Liệt của ngươi, hừ! –Long Dận lạnh mắt nhìn gã, đồng thời rất không khách khí hạ lệnh tiễn khách.

- Nếu đã như vậy... Nếu hoàng thượng tin lời Phong Lăng, Phong Lăng sẽ dốc hết khả năng khuyên can phụ hoàng kéo chiến sự đến năm năm sau, thế nào?

Phen biến chuyển đột ngột này của gã ngược lại khiến Long Dận cùng chúng thần không kịp trở tay, ngay cả Phong Triêu Dương đằng sau gã hai hàng lông mày cũng hơi nhíu lên một cái rất khó phát hiện. Long Dận nhướng mày nói:

- Lời Phong thái tử là có ý gì?

- Như Phong Lăng nói, Phong Lăng không muốn nhìn thấy Thiên Long Quốc bởi Đại Phong Quốc ta mà máu chảy thành sông, đây là thứ nhất. Thứ hai... -Gã ngưng giọng, vẻ mặt cũng dịu xuống, đồng thời dùng ánh mắt quét qua Diệp Uy sắc mặt cứng ngắc một cái. Động tác nho nhỏ của gã rơi vào trong mắt Long Dận, khiến y chợt nảy sinh ngờ vực.

- Hoàng thượng tin rằng trên thế giới này tồn tại hồng nhan họa thủy khiến một người cam nguyện từ bỏ giang sơn không?

Long Dận đờ đẫn, Phong Lăng không chờ y trả lời, tiếp tục nói:

- Ta vốn không tin. Mãi đến ngày hôm nay ta mới hoàn toàn tin rằng, khi một cô gái có thể xúc động tiếng lòng thật sự xuất hiện, hắn mới có thể hiểu được chân lý 'yêu mỹ nhân không yêu giang sơn'. Hôm nay khi ta nhìn thấy cô gái ấy, ta luôn suy nghĩ trong lòng, sau cùng lại phát hiện... vì nàng, ta thậm chí nguyện ý ngay cả địa vị của thái tử Đại Phong đều không cần. Cô gái như vậy, liệu có thể xưng là hồng nhan họa thủy hay không đây?

- Lần này ta tới vốn dĩ sẽ dựa theo lời phụ hoàng nhắn nhủ, hai ngày sau giao thư của phụ hoàng cho hoàng thượng. Hoàng thượng cũng xem qua rồi, đó là thư phụ hoàng tự tay viết, đóng dấu là ngọc tỉ của hoàng thất ta, không thể làm giả. –Thấy Long Dận khẽ gật đầu, Phong Lăng nói tiếp:

- Nhưng vì cô gái khiến ta động tâm kia, ta cam nguyện cãi lệnh phụ hoàng một lần... -Vẻ mặt gã thành thật, kiên định nói:

- Chỉ cần hoàng thượng chịu hạ lệnh gả cô gái ấy cho ta, ta sẽ lập tức về nước ngăn cản phụ hoàng, đồng thời đổi lấy năm năm bình an và thời gian chuẩn bị cho Thiên Long Quốc. Giao dịch này... hoàng thượng đáp ứng chứ?

Tất cả chúng thần đều ngạc nhiên, lũ lượt thì thầm to nhỏ. Một người con gái, đổi lấy năm năm an bình và chuẩn bị cho Thiên Long Quốc tràn ngập nguy cơ, giao dịch này với Thiên Long Quốc mà nói thật sự là có lợi tới cực điểm. Chỉ là, rốt cuộc là con gái nhà nào lại có thể khiến thái tử Đại Phong Quốc động tâm như thế.

Long Dận trầm mặc khá lâu, y khẳng địn phong chiến thư kia đích thật là Phong Liệt viết không thể nghi ngờ, nguy nan của Thiên Long có thể nói là lửa sém lông mày. Ở giữa những dòng chữ cũng lộ ra một cỗ cuồng vọng và không thể chờ đợi của Phong Liệt. Mà Phong Lăng lại vì một người con gái nguyện ý lấy việc kéo dài chiến sự năm năm làm điều kiện... Năm năm với Thiên Long Quốc quá quan trọng, trong thời gian năm năm này họ có thể bố trí toàn diện, có thể điều tra rõ hư thật của Quỳ Thủy Quốc, mà Đại Phong Quốc tất bởi đó mà mất hết tiên cơ. Phong Lăng đưa ra điều kiện như thế, chứng tỏ cô gái đó nhất định có thân phận phi phàm, đáng để gã đưa ra điều kiện như thế, cô gái gã nói... rốt cuộc là ai?

Những nơi ngày hôm nay gã đi... Lẽ nào là nàng? Chả trách ánh mắt gã nhìn Diệp Uy hơi có chút quái dị, thì ra lại là nguyên nhân này.

- Trẫm phải tin ngươi thế nào? Năm năm, Phong Liệt hận không thể ngày mai thống nhất thiên hạ, y còn có mấy cái năm năm để sống. Dẫu ngươi thật sự có tâm tư này, cho dù là con trai y, chỉ e cũng không thể khiến y cam tâm yên ổn năm năm. –Trong lòng Long Dận đã hiểu rõ, không hỏi trước cô gái này là ai.

- Ta từng nói qua, ta không phải kẻ thích nói dối. Hôm nay nếu có một câu dối trá, Phong gia ta mãi mãi sẽ là nô lệ của Long gia ngài. Phụ hoàng... nhất định sẽ đáp ứng, ta tự có cách khiến phụ hoàng đáp ứng. Nếu hoàng thượng bằng lòng tin tưởng, ta nhất định sẽ tuân thủ lời mình, nếu hoàng thượng không tin... -Trong đôi mắt Phong Lăng lóe lên sự kiên định và cuồng nhiệt:

- Ta ắt sẽ không từ thủ đoạn khiến nàng thuộc về ta!

-o0o-


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-497)